Một số bia mộ trong nghĩa trang ẩn núp trong bóng tối, cũng có một số được ánh lửa chiếu sáng, như thể chia ra hai giới âm dương.
Ở giữa ranh giới đó, Giao Bạch bị Thích Dĩ Lạo giam cầm trong vòng tay, trong hõm xương quai xanh nhỏ là vết máu chảy từ trên cổ cậu xuống, và nước mắt của Thích Dĩ Lạo.
Hai loại chất lỏng hòa làm một, quấn quít lấy nhau rồi vùi vào trong cổ áo của Giao Bạch, sau đó lại bị môi lưỡi mềm mại hôn đi, cướp đoạt tất cả.
Thẻ che chắn bị đốt cong lại, cháy thành tro bụi, biến thành vô số chấm sáng dần dần tan biến.
Trước mắt Giao Bạch thoáng mờ đi, đôi tay vòng lấy bả vai Thích Dĩ Lạo trượt xuống, cậu hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Diễn biến kế tiếp của đêm đó là, toàn bộ camera giám sát trong Lan Mặc Phủ bị đóng lại, nghĩa trang xảy ra hỏa hoạn, thiêu rụi một cỗ quan tài.
Ngoại trừ Chương Chẩm chìm vào giấc ngủ say sau khi uống thuốc, tất cả vệ sĩ của Lan Mặc Phủ đều nhận lệnh ra ngoài, đi tới một số thị trấn ở Tây Thành.
Trước khi xuất phát, từ trong miệng Thích gia họ được biết rằng, cậu Bạch không chết.
Người trong quan tài ở sân sau không phải cậu, mà là kẻ giả mạo.
Sinh viên Đại học Y tên là Trần Vọng đã tiết lộ, cậu ta từng gặp cậu Bạch ở nông thôn trong kỳ nghỉ hè.
So với một bộ hài cốt mục nát và một khối bia mộ lạnh lẽo, cảnh diễn "ly miêu hoán Thái tử" trở nên ấm áp hơn nhiều. Nhóm vệ sĩ ngồi lên xe với khuôn mặt phiếm hồng, một ngày sau họ được triệu tập trở lại, gặp được cậu Bạch do Thích gia đích thân tìm về.
Cậu Bạch ngồi giữa Thích gia và anh Chẩm, còn sống, chân thực, cười rộ lên nhe răng nanh nhỏ xíu.
Mùa đông khắc nghiệt của Lan Mặc Phủ đã kết thúc.
Mặc dù người trong giới biết chủ tịch Thích góa bụa, tóc đã bạc đi rất nhiều, thậm chí từng tiết lộ chuyện của bản thân trên chương trình phỏng vấn, làm ra những việc không phù hợp tác phong trước đây, nhưng một năm nay hắn vẫn luôn phái người tìm kiếm nghe ngóng điều gì đó, hiển nhiên còn có nội tình khác.
Vì thế khi nhận được tin toàn bộ nhà họ Thích vui mừng hân hoan, phản ứng đầu tiên của họ là, quả nhiên người thanh niên kia chưa chết.
Đối với người ngoài không biết gì, nhà họ Thích muốn cho họ thấy cái gì thì họ nhìn cái đó, hóng náo nhiệt.
Về phần Chương Chẩm từng tự tay xử lý thi thể em trai, anh tiếp nhận chuyện này dễ dàng hơn những gì anh tưởng.
Có hai nguyên nhân dẫn đến hiện tượng đó, một, việc uống thuốc trong thời gian dài khiến tâm trạng anh càng kích động thì đầu óc lại càng chậm chạp; hai, lúc em trai anh vừa qua đời, anh ba đã nói cậu không chết, đồng thời luôn kiên trì tìm kiếm chưa từng từ bỏ, điều này đã gieo mầm mống trong thế giới quan của anh, không làm anh quá hoang mang.
Em trai anh thật sự sống sót, trở về, không phải ảo ảnh, vậy là đủ rồi.
Về phần đội ngũ y tế giám định tử thi lúc trước, tất cả các nhân viên tài giỏi đều nhận tiền lương từ Thích thị, sau khi biết người chết năm ngoái còn sống, họ lập tức triển khai điều tra nội bộ.
Đội y tế muốn tra ra ai là nội gián, bị thế lực nào mua chuộc để làm giả báo cáo tử thi, kết quả chẳng tra được bất cứ thông tin gì, chỉ có thể chờ đợi Thích gia vấn tội. Họ chờ từ ngày này qua ngày khác, rồi dần dần ném hết lo âu muộn phiền ra sau đầu. Dù sao bọn họ cũng vô cùng bận rộn, không có nhiều thời gian để sợ sệt hốt hoảng.
Vào cuối tháng Chín, sinh viên năm thứ ba khoa lâm sàng - "Trần Vọng" đã qua đời, thi thể được phát hiện bên bờ sông, nguyên nhân cái chết là đột tử do tim.
Một tuần sau, sinh viên năm nhất cùng khoa tên là Giao Bạch trở về trường học, chào đón cậu là khoảng thời gian đại học đầy ắp những kỳ thi.
Nói tóm lại, cuối cùng Giao Bạch đã kết thúc tất cả cuộc sống liên quan đến nhiệm vụ, bắt đầu cuộc đời của riêng mình.
"Giao Bạch! Ném đi!"
Trên sân bóng, đội bóng rổ khoa lâm sàng và khoa điều dưỡng đang thi đấu.
Giao Bạch rê bóng đơn giản, cậu đứng yên ngẩng đầu, nheo đôi mắt ướt đẫm mồ hôi, sau đó nhún xuống, nhảy lấy đà, hai tay ôm bóng, tay phải đặt trên mặt bóng, ném lên.
Trong sự chú ý của mọi người, quả bóng kia xẹt ngang không trung, bay về phía rổ với một đường cong đẹp mắt.
"Bịch."
Quả bóng đập vào vành bóng rổ rồi bị văng ra xa.
Không ném vào trong.
Giao Bạch làm màu thất bại. Trong thời gian tạm nghỉ giữa trận, cậu ngồi thở hồng hộc trên băng ghế, cổ và mặt đỏ bừng chảy mồ hôi ròng ròng, sống lưng gầy mà không yếu đuối liên tục phập phồng theo nhịp thở dốc, dưới lớp áo cầu thủ là cơ thể trẻ trung tràn đầy sức sống.
Bạn học bên cạnh đang bắn tim với bạn gái trên khán đài, thức ăn cho chó bay loạn xạ.
Giao Bạch đè hai tay lên lớp cơ bắp mỏng trên chân, đưa mắt dõi theo sân bóng rổ sôi trào hơi thở thanh xuân, nhưng suy nghĩ lại trôi đi đâu mất.
Tối hôm trước, lúc Thích Dĩ Lạo tắm cho cậu sau khi xong việc, cậu vuốt mái tóc ngắn đã nhuộm đen của Thích Dĩ Lạo, bỗng thử thăm dò nói ra bí mật của mình, nói tất cả.
Nếu trên đời có người có thể lắng nghe cậu kể những chuyện này, thì đó sẽ chỉ là Thích Dĩ Lạo đã thức tỉnh bản thân, còn từng đấu tranh với ý thức thế giới. Chương Chẩm và những người khác trong giới cũng không được, vốn dĩ không có cách nào giải thích rõ, thậm chí có thể sẽ tạo thành hậu quả khó lường.
Bí mật là một ngọn núi vô hình, luôn đè nặng lên linh hồn của cậu, cậu cần Thích Dĩ Lạo giúp mình san sẻ một nửa.
Thích Dĩ Lạo thì sao,
Lão biến thái làm như không có chuyện gì xảy ra mà tắm rửa cậu sạch sẽ, kiểm tra có bị thương không, sau khi xác nhận cậu không bị thương...
Thì ghì cậu trên cửa kính dưới dòng nước.
Mẹ kiếp, cậu còn không thể nổi giận, không thể phàn nàn, chỉ có thể bị bắt chéo hai tay ra sau lưng, gáy bị cắn chặt, lăn lộn khắp phòng tắm, bởi vì một ông chú đã lớn tuổi còn gặp khó chịu khổ. Có thể làm là phúc, phúc đó đệt, phúc lớn!
Giao Bạch lau mồ hôi trên mặt, giấu biểu cảm buồn bực trong lòng bàn tay ướt nóng hầm hập.
Ghế khán giả truyền đến tiếng náo động lớn, Giao Bạch ngoái đầu lại, nhìn thấy mấy đàn anh khoa lâm sàng, toàn trai đẹp, trong đó có hai người là bạn cùng phòng của Trần Vọng.
Khi Giao Bạch vẫn còn là "Trần Vọng", hai người kia đang đánh nhau, bây giờ có vẻ, giống như, đã đánh đến trên giường rồi.
―― Còn sống là còn vô số khả năng, còn sống mới có vô số khả năng.
Giao Bạch túm áo cầu thủ qua loa lau cổ, sau đó đứng dậy hoạt động tay chân nhức mỏi. Năm ngoái cậu đã "cải tử hoàn sinh" với thẻ che chắn của Trần Vọng, chưa nhìn thấy thi thể của Trần Vọng, vốn tưởng trợ thủ nhỏ đã xử lý bằng cách nào đó, không ngờ trợ thủ nhỏ còn giữ, thậm chí còn phát huy tác dụng.
"Trợ thủ nhỏ?"
"Con trai, có ở đây không?"
"Chậc, lúc này chúng ta mới thật sự hoàn toàn cắt đứt liên lạc đúng không? Tôi cũng không còn bị hạn chế gì nữa nhỉ?"
"Cũng đúng, xong nhiệm vụ rồi, cũng kết thúc giả chết biến mất rồi, kế tiếp..."
Giao Bạch thầm cười trong lòng, "Tôi phải tự mình đi về phía trước."
"Đúng rồi, cúc hoa linh gì đó của công ty của các cậu ấy, đừng quên thực hiện nhé!"
Tầng một của Thích thị có một nhà kho chuyên dùng để cất các kiện hàng cho nhân viên, chịu trách nhiệm giao nhận là một người trung niên và một chàng trai trẻ.
Vào năm, sáu giờ hàng ngày, nhân viên chuyển phát nhanh của công ty hậu cần sẽ giao các kiện hàng lớn nhỏ, đồng thời đăng ký số theo dõi vào sổ, nhân viên tương ứng tới nhận hàng sẽ viết tên của mình ở phía sau.
Hôm nay mọi thứ vẫn như bình thường, không có gì khác lạ.
Người trung niên lần lượt đặt các gói hàng dưới đất lên kệ, túi giấy chung với túi giấy, các thùng các tông vừa và nhỏ nằm ở một khu vực riêng, kiện lớn được xếp sát tường.
Ông nhấc lên một hộp giấy cỡ vừa, nhét vào tầng thứ hai của kệ hàng, sau đó phủi phủi tay đi lấy các gói hàng khác.
Một giây sau, người trung niên đột ngột quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào hộp giấy vừa vừa kia, trong đầu chợt lóe lên một cái gì đó, mí mắt giật giật, vội vàng bước tới cầm hộp các tông ra.
Bình thường khi xếp các gói hàng, ông có thói quen liếc nhìn người nhận. Ban nãy ông thật sự không nhìn lầm, trên hộp giấy viết...
"Chú ơi, chú trông chừng chỗ này trước nhé, cháu đi vệ sinh một lát." Chàng trai lật giở trang giấy trong cuốn sổ viết đầy ắp, nhấn bút đợi nhân viên chuyển phát nhanh tiếp theo tới. Cậu ta lấy điện thoại bật trò chơi, định bụng chơi hai ván trong nhà vệ sinh để tỉnh táo đầu óc.
Bàn tay cầm hộp các tông của người đàn ông trung niên run run: "Chờ đã, đừng đi vội, Tiểu Lưu, cháu nhanh, nhanh đến đây!"
"Sao vậy chú, hộp giấy chú cầm đựng đồ nguy hiểm..." Chàng trai nhìn thấy thứ gì đó, giọng nói im bặt, thậm chí nước tiểu cũng bị doạ nghẹn lại.
Người nhận hộp giấy là ―― Thích Dĩ Lạo.
Ba chữ kia được đánh máy, rất đúng quy cách, không sai một chữ, không lệch một nét, người đàn ông trung niên và chàng trai đều ngẩn ra.
"Chủ tịch mua sắm trực tuyến?"
"Có thể không?"
"Chắc là cùng tên nhỉ?"
"Trong tập đoàn có người cùng tên với chủ tịch à?"
"..."
Hai người liếc nhau, vội vàng mang hộp giấy tới quầy lễ tân.
Sau khi tan học, Giao Bạch đến Thích thị. Cậu vừa bước vào tòa nhà chọc trời, năm cô gái ở quầy lễ tân đồng loạt nhìn sang, nhiệt tình hơn bất kỳ lần nào trước đó.
Cậu chàng không tự cao tự đại, miễn là không gặp chuyện bực mình gì, lúc tới cậu sẽ cười ha ha, đôi mắt cong cong, răng nanh sắc và sáng, vừa hoang dã vừa đáng yêu. Bây giờ cậu vào cửa với nụ cười trên môi, tức là tâm trạng rất tốt.
Một nhân viên lễ tân lên tiếng: "Cậu Bạch, gói hàng đã được thư ký Thích mang lên rồi."
Giao Bạch chớp mắt: "Gói hàng nào?"
Cô gái cười hàm súc: "Đồ mà cậu mua cho chủ tịch ấy."
Dấu chấm hỏi chạy đầy đầu Giao Bạch, dạo này cậu không có ham muốn mua sắm trực tuyến, chứ đừng nói tới mua cho Thích Dĩ Lạo...
Đệt, sẽ không phải là thứ kia đấy chứ? Nhanh vậy đã đến rồi?
Đây không phải vấn đề, vấn đề là, trợ thủ nhỏ đã nói là sẽ dùng chuyển phát nhanh gửi đến nơi ở của cậu cơ mà???
Các nhân viên lễ tân nhìn thanh niên chạy về phía thang máy chuyên dụng của chủ tịch, liếc mắt nhìn nhau, lén lút che miệng cười.
Đã tìm được người trong lòng, chủ tịch sống lại, trạng thái bây giờ của hắn khác tháng trước một trời một vực, gò má gầy xọp xuống đã hồi phục.
Lễ Giáng Sinh năm nay, tập đoàn còn định tổ chức hoạt động tập thể, du lịch châu Âu.
Mọi người không còn gì để chê, chỉ mong chủ tịch ngày ngày đi làm với dáng vẻ được thỏa mãn, đừng bị đói.
Giao Bạch lao ra khỏi thang máy với tốc độ ném bóng rổ, xông thẳng vào văn phòng của Thích Dĩ Lạo, liếc một cái nhìn thấy hộp các tông trên sàn bên cạnh bàn trà. Cậu bước vội tới, ngồi xổm xuống xem xét.
Người nhận: Thích Dĩ Lạo, Tập đoàn Thích thị Tây Thành.
Phía người gửi không viết thông tin, chỉ có một bông hoa lớn.
Hoa cúc.
"... Đậu má." Giao Bạch đặt mông ngồi bệt xuống. Cậu cởi ba lô trên vai, hai tay cầm hộp giấy xóc xóc, rất nặng, "Chơi khăm nhau à, gửi cho Thích Dĩ Lạo làm gì, gửi cho mình chứ, thật sự là..."
Giao Bạch vừa bóc hộp ra, còn chưa kịp mở mang kiến thức thì sau lưng đã vang lên tiếng bước chân, xen lẫn với một giọng nói hơi khàn, "Em mua cho tôi cái gì?"
"Không phải, không có." Giao Bạch vội vàng đóng hộp giấy lại, "Em tự mua, lúc viết địa chỉ trong đầu toàn là anh, nên em mới viết địa chỉ chỗ anh."
Dứt lời, cậu cũng muốn giơ ngón tay cái cho mình, nhìn cái khả năng tùy cơ ứng biến này đi, nghe cái lời giải thích sến súa này đi.
Thích Dĩ Lạo ngồi xuống ghế sofa trước bàn trà, dưới ống quần thẳng tắp là giày da quy củ sáng bóng, "Thế à?"
Giao Bạch vẫn ngồi, kẹp hộp giấy giữa hai chân, hai tay đặt bên trên, khó giấu vẻ chột dạ: "Em lừa anh làm gì."
Thích Dĩ Lạo nghiêng thân trên về phía trước, Giao Bạch bò dậy nằm nhoài trên bàn trà, đến gần nới lỏng chiếc cà vạt được thắt nghiêm chỉnh của hắn, "Đừng quan tâm đến chuyện chuyển phát nhanh nữa. Ngày mai là thứ Sáu, chúng ta ra ngoài chơi đi."
"Leo núi à?" Thích Dĩ Lạo không nhẹ không nặng gãi gãi cằm chàng trai như đang đùa mèo.
Khóe miệng Giao Bạch giật giật khóe miệng, phong cách trung niên kỳ quái này khiến cậu không nói thành lời.
Một hương thơm thoang thoảng dễ chịu ập tới, Giao Bạch vừa ngẩng đầu liền bị cắn môi dưới, cậu rướn cổ lên hôn Thích Dĩ Lạo.
Sau đó,
Hộp các tông giữa hai chân bị lấy đi.
Giao Bạch với bờ môi ửng đỏ, đuôi mắt ướt át, tay đã đặt trên eo quần thể thao của mình: "..."
Xem ra những tháng ngày này đừng mong nhẹ nhàng.
Giao Bạch nhảy dựng lên lao về phía Thích Dĩ Lạo, nhưng không giành lại được hộp giấy. Thay vào đó, cậu bị bóp eo, quỳ úp sấp trên đôi giày da của hắn, gục đầu vào lòng bàn tay của hắn.
Hộp giấy vốn đã mở sẵn nay toang hết ra.
Thích Dĩ Lạo nhìn vào bên trong, toàn là thuốc mỡ, sắp xếp ngăn nắp đầy ắp. Hắn lấy ra một tuýp xem xét, vỏ ngoài thuốc mỡ có thiết kế khá độc đáo, phủ kín những đóa hoa cúc nhỏ nhiều màu sắc.
"Cúc..."
"Không cần đọc ra, hiểu là được." Giao Bạch vội vàng ngăn cản Thích Dĩ Lạo nói tiếp, "Giờ bị anh nhìn thấy rồi, em cũng không giấu anh nữa. Đây là đồ em tự mua cho mình. Tuy lần nào anh cũng rất săn sóc em, nhưng điều này cũng không thay đổi được sự thật là anh rất lớn."
Thích Dĩ Lạo ôm Giao Bạch đặt lên đùi, sau đó mở thuốc mỡ ra, ngửi được mùi thơm ngát: "Trên thị trường có thuốc mỡ này à?"
"Không thuộc thế giới này." Giao Bạch nói đủ ý là dừng.
Thích Dĩ Lạo im lặng.
Giao Bạch tưởng Thích Dĩ Lạo lại nghĩ ngợi lung tung, sợ cậu vẫn liên lạc với trợ thủ nhỏ, ngày nào đó lại dính vào máu chó. Cậu đang định an ủi thì bên tai vang lên một tiếng cười.
"Không thuộc thế giới này à..."
Thích Dĩ Lạo bóp ra rất nhiều thuốc mỡ, ngón tay cái xoa xoa hõm eo của người trên đùi, "Ngồi xoay người lại, chúng ta thử hiệu quả xem sao."
Giao Bạch: "..."
"Anh làm việc cả ngày không mệt à?" Giao Bạch có thể nghe ra âm thô ráp khàn khàn trong giọng nói của hắn.
"Mệt chứ." Thích Dĩ Lạo kề sát cổ cậu thở dài một tiếng, rồi chậm rãi thong thả hôn cậu, "Nên em nghe lời nào, ngoan ngoãn để chú đút vào."
Giao Bạch và Thích Dĩ Lạo đã thống nhất là kết thúc trước tám giờ, kết quả thì sao, lúc rời đi đã hơn mười giờ, chính xác hơn là mười giờ bốn mươi sáu! Người lái xe là Thích Đại chứ không phải Chương Chẩm, anh sợ mình không kìm được mà lên cho anh ba một quyền.
Giao Bạch ngồi ở ghế sau uống nước mật ong. Cậu không những có thể ngồi, mà còn tự mình lên xe, chân không đau eo không mỏi. Đồ được trợ thủ nhỏ đề xuất không hổ là sản phẩm đặc chế, hiệu quả trâu bò tuyệt đối.
Dùng một chút đã có thể biến cậu thành một bình nước, tự động nóng lên. Từ nay về sau Thích Dĩ Lạo có suối nước nóng để ngâm rồi.
Về tác dụng phụ của thuốc mỡ, hiện Giao Bạch chưa phát hiện ra, theo lý thuyết thứ tốt như thế chắc chắn có hạn chế.
Đoán chừng ban đầu có tác dụng phụ như gây nghiện, gây ngứa gì đó, đông người dùng, khiếu nại cũng nhiều, trải qua vô số lần điều chỉnh thì đã được hoàn thiện.
Tiền nhân trồng cây, con cháu hưởng mát.
Uống hết nước mật ong, Giao Bạch quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đây không phải là con đường trở về Lan Mặc Phủ. Cậu ném cái chai rỗng vào thùng rác, vỗ vỗ Thích Dĩ Lạo đang đọc tài liệu bên cạnh: "Chúng ta đi đâu vậy?"
"Dẫn em đi chơi." Thích Dĩ Lạo xử lý công việc.
"Anh bao nhiêu tuổi rồi, bận rộn suốt mấy tiếng mà giờ còn chưa nghỉ ngơi, liều thế làm gì? Cuối tuần hai ta có thể ở nhà không đi đâu cả, cũng không nhất định phải ra ngoài chơi." Giao Bạch lấy đi giấy tờ trên tay hắn, sừng sộ nói, "Đừng xem nữa, nghỉ ngơi."
"Chú mới ba mươi sáu." Thích Dĩ Lạo bất đắc dĩ.
Giao Bạch liếc xéo: "Năm anh ba mươi ba, em nói anh mới ba mươi ba, còn anh thì bảo là mình già rồi."
"Trước khác nay khác." Thích Dĩ Lạo day thái dương căng thẳng, giữa chân mày điển trai hiện lên ý cười, "Chú phải chú ý sức khỏe, ở bên em lâu chút."
Giao Bạch toan nói chuyện, Thích Dĩ Lạo lại cất lời: "Tiểu Bạch, đọc vài câu kinh văn đi, đã rất lâu không nghe em đọc rồi."
"Em đọc tùy thích nhé." Giao Bạch lật giở ký ức của mình.
Thích Dĩ Lạo vân vê vành tai cậu: "Ừm."
Ghế sau xe vang lên tiếng tụng kinh.
Thích Dĩ Lạo cởi áo khoác âu phục xám đậm ra, mở cúc trên cùng của chiếc sơmi đen, sau đó hắn dựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sau mấy cái chớp mắt, Thích Dĩ Lạo sờ tới cánh tay người bên cạnh, mò mẫm một đường xuống, nắm chặt tay cậu, nắn bóp khớp xương dẻo dai của cậu, chọn một đốt ngón tay cẩn thận vuốt ve.
Tiếng tụng kinh ngừng lại.
Ngón áp út bị vuốt nhẹ của Giao Bạch cuộn tròn.
Khoảnh khắc ấy, Thích Dĩ Lạo cầm tay cậu lên, lưu lại một vòng dấu răng trên ngón áp út của cậu.
Giao Bạch thầm thở ra, ban nãy cậu còn tưởng rằng...
Đầu ngón áp út bỗng nhiên mát lạnh, có vật cứng được đeo lên, chậm rãi xỏ vào...
Chồng lên dấu răng kia.