Một năm sau
Đầu tháng Chín, ngày học sinh tựu trường.
Ở trấn Lang Khê, quận Thường Nhạc, Bắc Thành, chiếc xe máy lao vút trên con đường đất đầy ổ gà, cuốn lên một đám bụi mù mịt, cực kỳ phách lối.
Chiếc xe máy kia vòng trở lại, người thanh niên mặc áo sơ mi in hoa phô trương tạo dáng làm màu, hô lên với chàng trai trẻ đang xách hành lý đi bên lề đường: "Vọng Vọng, cậu muốn tới bến xe à?"
Trần Vọng, cũng chính là Giao Bạch, lau mặt một cái. Cậu mới tỉnh lại hơn một tiếng trước, vừa mở mắt đã ở nơi ở của chủ nhân thẻ che chắn, dùng thân phận của đối phương.
Hơn một năm qua, xương cụt, chân, xương sườn phía sau lưng, vết sẹo trên trán... Mọi vấn đề to to nhỏ nhỏ đều đã được chữa khỏi, thậm chí cả bệnh viêm da cũng lành hẳn.
Giao Bạch hít đầy bụi, đứng thật lâu dưới ánh mặt trời chói chang, cậu nhếch miệng: "Đúng thế."
"Nhiệt độ hôm nay rất cao, cậu đi bằng hai chân thì phải mất tới khi nào chứ." Cậu trai mặc áo sơ mi hoa vỗ vỗ yên sau xe máy, "Lên đi, anh đây đưa cậu đi!"
"Cảm ơn." Giao Bạch không khách khí ngồi lên xe máy, mông nóng bừng. Cậu nhấc vali đặt lên đùi, một tay nắm lấy quai vali.
Xe máy cuốn bụi phóng đi.
Con đường gồ ghề, mà xe máy lại lao nhanh, cảm giác thật khó tả. Các cơ trên mặt Giao Bạch đều đang run rẩy, da mặt cũng đã tê rần, đôi mắt cậu không mở ra được, mông đau như tách thành tép tỏi.
Cậu trai áo hoa hát vang suốt dọc đường, Giao Bạch nhức trứng cả một đường. Không phải ví von, mà là nghĩa đen.
Khi đến bến xe, hai chân Giao Bạch bủn rủn, dạ dày nhộn nhạo, khóe mắt ươn ướt sinh lý. Cậu tiễn hàng xóm đi, xếp hàng mua vé giữa những ánh nhìn lén lút của vài cô gái.
Chủ nhân thẻ che chắn - Trần Vọng - đầu lớn vai hẹp, chiều cao không tới 165, trông khá xấu xí, lông mày lơ thơ lộn xộn, cười lên sẽ hở lợi, trên mí mắt trái còn có một vết bớt màu đỏ tím, ngoại hình không ưa nhìn. Xuất thân từ một gia đình nghèo khó, song tính cách cậu ta rất giống Giao Bạch, không chịu nhận thua, không chịu nhận mệnh, sống một cuộc đời đầy nhiệt huyết quật cường, khao khát muốn nổi bật vượt trội nhờ học tập, nhưng đáng tiếc không đợi được tới lúc thoát khỏi khó khăn, thay vào đó cậu ta đợi được điểm kết thúc của sinh mệnh.
Hồi ấy khi Giao Bạch giả chết biến mất, Trần Vọng lên đại học năm thứ hai.
Giao Bạch nghĩ rằng, một năm nữa cậu cũng sẽ là sinh viên năm hai, sẽ không có thời gian trống. Tuy nhiên lúc đó đầu óc cậu rất loạn, không cân nhắc đến một vấn đề cấp thấp. Khi cậu học đại học năm nhất, Trần Vọng là sinh viên năm hai, khi cậu lên đại học năm hai, Trần Vọng có thể lưu ban vì nguyên nhân này sao? Không thể.
Vì thế, hiện giờ cậu là sinh viên năm ba.
Vào giây phút Giao Bạch tỉnh lại, thẻ che chắn được kích hoạt, cậu bị động tiếp nhận kiến thức y học trong hai năm, cùng với một thông báo.
Năm ngoái Trần Vọng đã đột tử, phải có người sử dụng cơ thể của cậu ta để hoạt động bình thường, nên phía trên đã cử một người làm nhiệm vụ đến sống thêm một năm cho cậu ta, mãi đến khi Giao Bạch thức tỉnh.
Giao Bạch chưa nhìn thấy thi thể của Trần Vọng, cũng không rõ nó đã được xử lý thế nào. Cậu chỉ biết rằng, Trần Vọng của Đại học Y Tây Thành đã không còn sống trên đời nữa.
Bắt đầu từ hôm nay, cậu sẽ tiếp tục quỹ đạo cuộc sống của đối phương.
Cậu sẽ không kéo dài quỹ đạo của Trần Vọng quá lâu. Cậu chắc chắn sẽ tìm cách quay trở lại thế giới ban đầu của mình, lấy thân phận của chính mình để tiến về phía trước.
Vào thời điểm này trong tháng, phòng chờ bến xe chủ yếu là công nhân nông dân và học sinh. Giao Bạch không đợi bao lâu liền lên xe đi đến ga tàu lửa Bắc Thành. Cậu không nhớ rõ số điện thoại của Thích Dĩ Lạo và Chương Chẩm, mẹ kiếp, càng cố ghi nhớ thì con số càng trở nên mơ hồ.
Chẳng biết còn bao nhiêu thứ đã bị xáo trộn nữa.
Xe khởi hành, Giao Bạch ngáp một cái, ánh nắng rọi vào cửa kính bên phải, dát màu vàng nhạt lên đuôi mắt cụp xuống của cậu. Cậu dựa vào lưng ghế lướt điện thoại, thời đại internet, mỗi năm trôi qua đều sẽ lưu lại dấu vết trên internet.
Một tháng trước, nhà họ Sầm chính thức tuyên bố phá sản, thái tử gia bặt vô âm tín. Có người nói hắn đã chết từ lâu, "sống chết không rõ" chỉ là lời giải thích của đao phủ Thẩm thị để đánh lừa công chúng mà thôi; cũng có cư dân mạng sống ở Ý nói tuần trước mình đã gặp một người rất giống hắn khi đi xem Opera ở một nhà hát lớn nào đó... Đủ kiểu đồn đoán, nhưng cũng không có cách nào để xác minh.
Trong cuộc giao tranh kéo dài hơn nửa năm giữa nhà họ Sầm và nhà họ Thẩm, nhà họ Thích hoàn toàn không tham gia.
Nhà họ Thẩm cũng không thừa cơ đối phó với nhà họ Thích, mà lựa chọn chấn chỉnh thế lực, xưng vương ở thành phố Nam Thành này.
Nghe đồn vì một món đồ gia truyền hay gì đó, chủ tịch Tiểu Thẩm đã buộc người cha sa cơ thất thế của y phải trốn chui trốn nhủi, tuổi đã trung niên nhưng có nhà lại không thể về, có con mà không bằng không có. Tình thân trong gia tộc lớn làm con người ta thổn thức.
Còn có tin đồn cha y từng xuất hiện ở một chợ thực phẩm trong con phố cũ, bên cạnh là một người phụ nữ mang thai.
Thích thị thì sao, thay đổi cũng lớn.
Trước đây Thích Dĩ Lạo ở trong giới kinh doanh nhưng lại sống cuộc sống của một người về hưu. Vào năm thứ hai sau khi gặp được Giao Bạch, hắn đã lũng đoạn ngành bất động sản ở Bắc Thành, vẫn theo phong cách nhàn tản.
Kể từ tháng Mười năm ngoái, một Thích Dĩ Lạo gần như chỉ hoạt động trong phạm vi thế giới của mình, không quá thích ra bên ngoài, lại đột nhiên thay đổi phong cách cố hữu. Hắn bắt đầu tiếp nhận lời phỏng vấn của giới truyền thông, xuất hiện trên các chương trình tọa đàm.
Trên màn hình điện thoại của Giao Bạch là một bức ảnh, trong ảnh là người đàn ông có mái tóc bạc trắng, khuôn mặt gầy gò, lúc cười có nhiều chân chim nơi khóe mắt hơn năm ngoái, nếp nhăn giữa chân mày như thể được khắc lên. Cậu ngắm một lúc, hốc mắt cay xè.
Thích Dĩ Lạo xuất hiện trong các ống kính lớn, là để cậu nhìn thấy.
Đối với Thích Dĩ Lạo nắm giữ ý thức tự chủ, Giao Bạch là một kẻ lạc loài lang thang ngoài cốt truyện, dù đã chết thật, biến thành một cô hồn, vậy cậu cũng hẳn nên nhớ đường về nhà.
Nếu cậu quên mất vì một số nguyên nhân nào đó, Thích Dĩ Lạo sẽ thông qua cách này để nhắc nhở cậu, một lần không được thì hai lần, ba lần, nhiều lần như vậy, ắt sẽ có một ngày cậu nhớ ra nhà ở đâu.
Đúng như dự đoán của Giao Bạch, Thích Dĩ Lạo đã sống tiếp với một niềm tin trống rỗng, còn kéo lại Chương Chẩm.
Giao Bạch nhấp vào một cuộc phỏng vấn có nhiều lượt xem nhất. Trong video, Thích Dĩ Lạo ngồi trên ghế sofa, mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, sạch sẽ nho nhã, nhưng giữa hàng mày luôn ẩn chứa nỗi cô đơn phiền muộn khó xua tan.
Người dẫn chương trình nhìn thẻ nhắc nhở trong tay, không khỏi căng thẳng cẩn thận đặt câu hỏi, "Ngài có biết mình đã lên rất nhiều hot search, trở thành trào lưu rầm rộ với kiểu tóc đen xen trắng không?"
"Không biết." Thích Dĩ Lạo cười hiền hoà, nói chuyện lịch thiệp nhàn nhã, "Áp lực lớn, hoặc là đã tới tuổi, tóc sẽ bạc đi. Đây là hiện tượng phổ biến, là chuyện rất nhức đầu và bất lực, cũng không phải xu hướng gì."
"Đúng thế." Thấy hắn nở nụ cười, người dẫn chương trình thở phào, "Hiện nay mức độ thảo luận của ngài trên internet cực kỳ cao. Tất cả mọi người đang đoán khi nào ngài sẽ kết hôn."
Thích Dĩ Lạo vắt chéo đôi chân dài, đan ngón tay đặt trên bụng. Hắn cụp mắt khẽ vuốt ống tay áo, hồi lâu sau gật đầu: "Không vội, chờ thêm một lát."
Chờ mình nhuộm tóc cho anh ấy, chờ mình dưỡng lão cho anh ấy. Giây trước Giao Bạch suy nghĩ như vậy, giây sau bên cạnh vang lên tiếng hô kinh ngạc.
"Cậu bạn này, cậu không sao chứ?" Bác trai tốt bụng móc từ trong túi ra một cuộn giấy vệ sinh, xé một đoạn đưa tới, "Sao lại khóc rồi?"
Giao Bạch ngẩn ngơ, khóc ư? Cậu sờ sờ mặt, cụp mắt nhìn chất lỏng trên đầu ngón tay, được rồi, rơi nước mắt lúc thích hợp rất có lợi cho sức khỏe thể chất tinh thần.
Tìm được một cái cớ hợp lý, Giao Bạch bắt đầu khóc. Cậu không gào khóc làm ảnh hưởng đến hành khách trên xe, mà chỉ lặng lẽ rơi lệ. Giọt nước nhanh chóng đọng đầy ở cằm, thấm ướt cổ áo.
Thấy thế, bác trai vội vàng xé thêm một đoạn giấy, sau đó dứt khoát nhét cả cuộn vào trong lòng cậu: "Thằng nhóc này sao càng khóc càng dữ dội thế? Không nỡ xa nhà hả? Nhưng chẳng phải nghỉ đông có thể trở về à? Nếu thật sự quá nhớ nhà, vẫn có thể gọi điện thoại gọi video đấy thôi? Thời đại hiện nay thuận tiện mọi bề."
Giao Bạch nói cảm ơn, cậu cầm lấy giấy vệ sinh, giũ ra rồi xé mấy mảnh, lấy một mảnh lau nước mắt: "Không sao ạ, cháu vui lắm."
Bác trai cho rằng cậu da mặt mỏng, ngượng ngùng không thừa nhận, bèn an ủi vài câu.
Giao Bạch không nói dối vì lòng tự trọng, mà cậu thực sự hạnh phúc —— Nếu trước khi làm nhiệm vụ là đời thứ nhất của cậu, trong lúc thực hiện nhiệm vụ là đời thứ hai, như vậy hiện tại chính là đời thứ ba.
Khoảng thời gian khó khăn khốn khổ nhất của cậu đã trôi qua, những người quan tâm đến cậu đều đang chờ đợi cậu. Đây là một khởi đầu hoàn toàn mới.
Hơn chín giờ tối, chuyến tàu mà Giao Bạch ngồi đã đến ga cuối cùng của Tây Thành.
Giao Bạch kéo chiếc vali cũ kỹ hòa vào dòng người, bánh xe kêu cọt kẹt. Cậu tươi cười, bước chân tăng tốc, càng lúc càng nhanh, tinh thần dồi dào kích động, hoàn toàn không ăn nhập với các hành khách mệt mỏi xung quanh.
Tây Thành, tôi đã trở về rồi!
Giao Bạch sải bước về phía thang cuốn. Điện thoại trong túi áo khoác đổ chuông, cậu lấy điện thoại ra xem, màn hình hiện tên "Sao Trên Trời".
Sao Trên Trời, bạn gái???
Giao Bạch không bắt máy mà trực tiếp cúp luôn. Cậu không có ký ức của Trần Vọng, phải dựa vào thẻ che chắn để xác định vòng xã giao của đối phương.
Lúc này "Sao Trên Trời" không ở trước mặt cậu, nên thẻ che chắn không có phản ứng.
Giao Bạch ôm tâm trạng "Tốt nhất không phải bạn gái" và "Tôi không muốn xử lý vấn đề tình cảm của người khác" đi đến cửa ra vào. Cậu lấy giấy tờ tùy thân của Trần Vọng ra, thông qua kiểm tra. Đột nhiên trong nhóm những người chờ đón bên ngoài truyền đến tiếng hô.
"Trần Vọng."
Thanh âm êm ái trong trẻo kia giống suối nước trong núi, xua tan cái nóng ở lối ra của nhà ga, tiếng huyên náo cũng giảm bớt rất nhiều.
Giao Bạch vừa đi vừa quan sát người gọi mình, mặc một chiếc áo phông đơn giản và quần thường, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, không nhìn thấy mặt, đôi mắt rũ xuống, dáng người cao ráo thon gọn, khí chất đặc biệt.
Ngay khi Giao Bạch chỉ còn cách đối phương mấy bước, thẻ che chắn bỗng phát sáng.
Nhiên Diệp: Hai mươi bảy tuổi, giới tính nam, yêu thích nam, đại sư đức cao vọng trọng của chùa Minh Nguyên, tu hành nhiều năm, có duyên với đạo, cuối năm ngoái bị một kiếp nhân duyên quấn thân, nhiễm khí hồng trần, y là anh họ của Trần Vọng.
Giao Bạch: "..."
Đậu má, cậu thật sự không ngờ tới, người quen đầu tiên mình gặp được sau khi tái sinh lại là vị này!
Phong cách của anh em họ chênh lệch quá lớn. Giao Bạch cất bước về phía Nhiên Diệp, anh họ đích thân đến đón, mối quan hệ giữa hai người họ tốt như vậy sao?
Trên thẻ che chắn xuất hiện một hàng chữ: Đã nhiều năm không liên lạc, hai lần liên lạc duy nhất là thông qua video của họ hàng.
Giao Bạch dừng bước, ha ha, quá kỳ quái, chẳng lẽ Nhiên Diệp tính toán được thiên cơ gì đó, biết em họ đã chết, thân phận bị người khác lợi dụng, cố ý đến điều tra ngọn ngành, đuổi quỷ chém tà?
Nếu là như thế...
Vậy thì quá tốt rồi!!!
Ông đây chỉ sợ không ai nổi lòng nghi ngờ thôi.
Nhiên Diệp đi tới.
Giao Bạch lộ ra vẻ mặt không dám tin: "Anh họ, thật sự là anh à, sao anh lại ở đây?"
"Anh tới đón người, trùng hợp nhìn thấy em." Giọng Nhiên Diệp truyền ra từ khẩu trang.
Giao Bạch "Ồ" một tiếng, nhìn trái ngó phải: "Vậy người anh đón đâu, đã ra chưa?"
Nhiên Diệp không trả lời, chỉ nói: "Để anh đưa em đến trường."
"Cảm ơn anh họ!" Giao Bạch trông vừa mừng vừa lo vì được yêu quý. Bước chân của cậu chậm nửa nhịp, cậu nhanh chóng bấm số của "Sao Trên Trời" đứng đầu trong lịch sử cuộc gọi, song điện thoại của Nhiên Diệp đang đi đằng trước không đổ chuông.
"Sao Trên Trời" không phải Nhiên Diệp.
Giao Bạch cúp điện thoại, tặc lưỡi, tức là Nhiên Diệp thật sự tới đón ai đó, bất ngờ nhìn thấy em họ?
Người mà Nhiên Diệp đến đón ở nhà ga, chưa biết chừng chính là đối tượng trong kiếp nhân duyên của y.
Đại sư có ô tô, kỹ năng lái xe cũng khá tốt.
Giao Bạch ngồi ở ghế phụ, ngón tay gõ loạn lên cửa sổ xe. Nhiên Diệp là người cậu quen "ở kiếp trước", còn có quan hệ với chủ nhân của thẻ che chắn, đây có tính là bug không?
Suy cho cùng hệ thống đã xóa sạch mọi khả năng có thể làm những người trong thế giới của cậu phát hiện ra manh mối. Nó thà sắp xếp người làm nhiệm vụ tạm thời quản lý cơ thể Trần Vọng, còn hơn là để cậu ta rời khỏi vòng xã giao một năm.
Giao Bạch thò đầu ra khỏi cửa kính ô tô, trong mắt là quang cảnh đường phố Tây Thành, bug tốt lắm, nó là hy vọng.
Sau khi lên xe, Nhiên Diệp không nói câu nào, mãi đến tận lúc y nhận một cú điện thoại, không biết người đầu bên kia đã nói gì, khói lửa nhân gian quanh thân y càng nặng hơn, hòa lẫn với mưa đá sương tuyết.
"Anh họ này, nếu anh có việc thì cứ thả em ở ven đường đi. Em có thể tự ngồi xe buýt đến trường học." Chỗ ghế phụ vang lên giọng nói trẻ trung.
Nhiên Diệp nghiêng mặt sang, gò má gầy guộc của thanh niên bị ánh đèn làm mờ đi.
Vài phút sau, Giao Bạch cầm chiếc vali đứng ở ngã tư đường, vẫy tay với Nhiên Diệp trong xe: "Bye bye."
Nhiên Diệp đang chuẩn bị rời đi, khi nghe thấy hai chữ ấy, y bỗng liếc cậu một cái.
Nhưng Giao Bạch đã quay người không ngoảnh đầu. Cậu cố tình nói lời tạm biệt giống năm ngoái, thực hiện động tác tương tự, không chỉ thăm dò mức độ hạn chế của hệ thống, mà còn là mồi nhử.
Nhiên Diệp là hy vọng đầu tiên của cậu, đại sư à, hãy quan tâm chú ý em họ anh nhiều hơn đi.
Giao Bạch ngồi trên xe taxi: "Bác tài, tới Lan Mặc Phủ."
Tài xế nhìn định vị dẫn đường: "Chỗ nào cơ?"
"Lan Mặc Phủ." Giao Bạch lặp lại.
Tài xế nhìn về ghế sau: "Cậu bạn này, rốt cuộc cậu nói gì thế? Tôi nghe không rõ."
Giao Bạch biến sắc, cậu lặp lại một lần: "Lan của hoa lan, Mặc của mực nước, Phủ của phủ đệ."
Tài xế nghi hoặc nhìn cậu: "Cái gì cơ?"
Giao Bạch oán thầm trong lòng, mặt không biến sắc sửa lời: "Tôi tới Lãng Lịch."
Tài xế mất kiên nhẫn, ném một câu: "Có phải cậu bị thương ở lưỡi không?"
Giao Bạch: "..."
"Lãng Lịch" cũng không được?
Trên thẻ che chắn là thông tin nhân vật Trần Vọng.
Giao Bạch đã hiểu vấn đề nằm ở đâu. Cậu là Trần Vọng, lướt weibo đọc báo cũng được, kết thân với anh họ cũng được, nhưng Trần Vọng sẽ vô duyên vô cớ đi đến Lan Mặc Phủ và Lãng Lịch sao? Sẽ không.
Có thể đến, song ít nhất cũng phải có động cơ từ góc độ Trần Vọng.
Giao Bạch thử lên mạng tra tìm "Lãng Lịch", nhưng không thể gõ ra được từ đó. Tại sao vậy? Vì Trần Vọng sẽ không tìm kiếm một nơi chẳng hề liên quan tới mình. Chết tiệt, cậu còn phải vui mừng vì lúc trước có thể nhấp vào xem video phỏng vấn Thích Dĩ Lạo trong xe, như thể lợi dụng được sơ hở của hệ thống.
"Tới Đại học Y." Giao Bạch nhét điện thoại vào túi.
Lần này tài xế nghe rõ ràng: "Lưỡi của cậu không có chuyện gì à? Vậy sao ban nãy cậu cứ ậm à ậm ừ thế?"
Giao Bạch vặn nắp bình nước khoáng, ngửa đầu uống ừng ực một hớp. Cậu không biết điều gì bị cấm bị hạn chế, xem ra phải thăm dò từng cái một, biết đâu lại để cậu va trúng "bug".
Thích thị.
Thích Dĩ Lạo vẫn đang tăng ca, không biết tại sao trong lòng bất an, chữ viết trên tài liệu trôi xa khỏi con ngươi hắn, không vào được, hiệu suất công việc thấp đến không thể thấp hơn.
Không bao lâu sau, Thích Dĩ Lạo vứt giấy tờ sang một bên, điều khiển bức tường đa chức năng trong văn phòng hiện ra, bắt đầu xem camera giám sát. Đây là thói quen hàng ngày của hắn suốt một năm nay, cũng là cách hắn giải tỏa áp lực.
Thích Dĩ Lạo ngồi lặng trong ghế da, xem hết video này đến video khác. Đây toàn là video về cuộc sống của đứa bé kia, hắn đã xem không biết bao nhiêu lần.
Chạy đi đâu rồi, sao còn chưa về...
Thích Dĩ Lạo bóp mạnh sống mũi mấy cái. Hắn xem video giám sát, ngón tay xoa xoa điều khiển từ xa, thỉnh thoảng kéo ngược thanh tiến trình.
"Anh ba, không còn sớm nữa..." Chương Chẩm tiến vào, còn chưa dứt câu đã thấy người sau bàn làm việc đột nhiên nhìn sang, ánh mắt hắn khó diễn tả thành lời, "Sao thế ạ?"
Thích Dĩ Lạo tắt màn hình giám sát, ném điều khiển đứng dậy: "Về thôi."
Chương Chẩm cầm áo khoác âu phục của anh ba đuổi theo. Anh không hỏi nhiều, dù có hỏi cũng sẽ không có câu trả lời. Sau khi Bạch Bạch ra đi, tính cách của anh ba trở nên rất quái dị.
Thích Dĩ Lạo trở về Lan Mặc Phủ, đi thẳng đến sân sau, Chương Chẩm trơ mắt nhìn hắn đích thân đào mở mộ phần của Bạch Bạch.
Chương Chẩm không ngăn cản, bởi đây không phải là lần đầu tiên.
Từ khi Bạch Bạch qua đời đến nay, anh ba tổng cộng mở quan tài bốn lần, không định kỳ, rất đột ngột, thần sắc như thể bị ma quỷ hung ác nhập vào.
Mới đầu Chương Chẩm mất kiểm soát cảm xúc, đau đớn gào mắng, thậm chí còn to gan dám cầm súng ép anh ba cho em trai mình an nghỉ. Về sau anh chết lặng, không biết là đồng tình anh ba hay là đồng tình chính anh.
Lúc này anh ba cạy mở quan tài của em trai anh, nhìn xuống xác chết đang thối rữa với vẻ mặt trống rỗng giống lần trước.
Thích Dĩ Lạo cúi người, hai tay gác lên mặt quan tài. Hắn cứ thế nhìn, dường như đã mất đi khứu giác, không ngửi được mùi hôi thối.
Chương Chẩm cảm nhận được sự thất vọng và u ám của anh ba, anh không hiểu, nghĩ kiểu gì cũng không thông. Lúc mở quan tài, phát hiện thi thể của Bạch Bạch biến đổi bất thường, anh ba sẽ vui vẻ chăng?
Trước tiên không nói đến suy nghĩ của anh ba, chỉ nói về thi thể của Bạch Bạch, còn có thể xuất hiện dị thường gì nữa đây.
Đáy lòng Chương Chẩm đột nhiên nảy ra một suy đoán hoang đường, không phải là anh ba muốn nhìn thấy quan tài trở nên trống rỗng đấy chứ?
Bốn phía nghĩa trang đầy vệ sĩ, Lan Mặc Phủ cũng bị bao trùm bởi lượng camera giám sát dày đặc.
Nếu cái xác có thể biến mất, đó chỉ có thể là gặp quỷ.
Chương Chẩm không khỏi nhìn quanh nghĩa trang, lẽ nào Bạch Bạch chưa đầu thai, mà ở lại nơi này? Nếu ở đây, tại sao không tiến vào giấc mơ của anh? Thấy anh ba đóng nắp quan tài rồi lên khỏi hố, anh lấy lại tinh thần.
"Anh ba, tối nay em không ở lại." Chương Chẩm nói, "Em muốn về nhà mình một chuyến."
Thích Dĩ Lạo lấp đất, không nói một lời.
Chương Chẩm xoay đầu sang một bên, khịt khịt mũi. Mỗi lần mở đóng quan tài đều do anh ba tự mình làm, một nắm đất cũng không cho người khác lấp.
Hơn mười giờ, đèn đuốc ở Tây Thành mờ mờ ảo ảo, ý thu buổi đêm nồng đậm hơn ban ngày.
Chương Chẩm lái xe về Lãng Lịch, giữa đường anh đổi lộ trình đến Đại học Y. Càng tới gần, nỗi lòng anh càng trĩu nặng.
Nếu Bạch Bạch không chết, hiện tại hẳn là đang học đại học năm thứ hai, hôm nay khai giảng, có lẽ anh ba sẽ tự mình đưa cậu đến trường, rồi lại đón cậu tan học, dẫn cậu tới Lan Ý Trai ăn tối.
Chương Chẩm thì sao, sẽ chờ Bạch Bạch ăn tối xong, dẫn cậu dạo chơi xung quanh, mua cho cậu những gì cậu thích.
Nhưng Chương Chẩm không tốn bao nhiêu tiền, vì anh ba đã mua hết rồi.
Chương Chẩm chợt phanh gấp, cơ thể ở ghế lái rung lắc dữ dội theo xe.
Đằng trước có chiếc Ferrari vàng rực, chủ xe không xuống, gã kiêu căng ngạo mạn văng tục vài câu, sau đó nâng cửa sổ xe, đạp ga phóng đi.
Chương Chẩm lái xe ngang qua, thoáng thấy một bóng người đang ngồi dưới đất, bên cạnh có một chiếc cặp sách, cặp bị rách, để lộ sách vở bên trong, trông bộ dáng hình như là sinh viên Đại học Y.
Sinh viên nọ không đứng dậy, có vẻ bị thương không nhẹ.
Thiện ý chưa bao giờ đánh mất của Chương Chẩm đã phá vỡ lý trí chạy ra ngoài, vào giây phút ấy, bên tai anh vang lên giọng nói của ai đó, bảo anh giữ lại một thứ.
Giữ cái gì nhỉ?
Là thiện ý.
Bạch Bạch bảo anh giữ lại, đừng đánh mất.
Chương Chẩm dừng xe ở ven đường, tháo dây an toàn xuống xe đi tới, nửa ngồi nửa quỳ hỏi người thanh niên xa lạ.
"Bạn học, cần tôi đưa cậu đến bệnh viện không?"
Tiếng chửi bới của Giao Bạch dừng lại, cậu bỗng ngẩng đầu.