Bye Bye

Chương 113




Trời sắp mưa, các du khách trên núi hoặc nghỉ ngơi trong nhà trọ, hoặc vội vàng đi cáp treo xuống núi.

Lác đác mấy người leo núi đến lưng chừng, mắc kẹt không lên được không xuống được, chỉ đành mặc áo mưa cắn răng tiếp tục leo thang. Nhận thấy có gì đó bất thường, họ quan sát xung quanh, trong tầm nhìn chỉ có rừng cây sâu hun hút.

Sương mù bắt đầu giăng khắp núi.

Nơi Thích Dĩ Lạo ngã xuống lờ mờ mịt mù, không nhìn thấy gì. Xương cụt Giao Bạch đau âm ỉ, không biết là do bị cành cây quẹt phải trên đường chạy tới, hay là bị sương mù ăn mòn. Sắc mặt cậu khó coi hơn bao giờ hết.

Lúc trước ở trong phòng tối, cậu cũng không thấy hoảng loạn như thế.

Lão biến thái mới tỉnh lại không tới ba ngày, vốn dĩ không có thời gian rèn luyện thân thể. Nếu hắn thuận theo đi lên con đường cốt truyện được đưa đến bên chân, thì hắn ngã xuống không những không chết, mà còn có thể ôm người đẹp mềm mại trong lòng, thậm chí có thể thay thế Thẩm Nhi An để trở thành nam một mới. Nhưng hắn lại sắp thức tỉnh, ngăn hai lần cũng không ngăn nổi, ý thức thế giới có thể bảo vệ hắn mới là lạ.

Đội tìm kiếm cứu hộ đã buộc dây thừng đi xuống, Giao Bạch không am hiểu việc này nên sẽ không gây phiền phức lung tung, chỉ chờ ở trên. Cậu chờ đến khi suy nghĩ rối như tơ vò, thỉnh thoảng phun ra một câu chửi bậy.

Thẩm Nhi An còn chưa thoát ra khỏi quẻ tượng "kiếp trước kiếp này", y nghe tin tìm tới, phát hiện trên tai trái Giao Bạch có vết rách nhỏ, máu chưa kịp đông lại. Y lấy giấy ra áp lên.

Tâm trí Giao Bạch đã xuống dưới theo nhóm vệ sĩ họ Thích, không chú ý đến hành động của Thẩm Nhi An.

Thẩm Nhi An nhẹ nhàng lau máu trên vành tai Giao Bạch, sau đó quay lại hỏi người bên cạnh có băng dán cá nhân không.

"Anh An, chúng em phải làm gì?" Một thiếu niên đưa băng cá nhân màu hồng phấn có họa tiết gấu con.

Thẩm Nhi An nhận lấy băng dán, nghe thấy Đàm Quân nói, "Chuyện của nhà họ Thích không liên quan tới chúng ta, không cần nhúng tay."

Đàm Quân giỏi đục nước béo cò, tình hình giới kinh doanh biến đổi chính là lúc hắn ta phát huy tài năng. Nếu Thích Dĩ Lạo chết ở phía dưới, thế cuộc nhất định sẽ đảo lộn hoàn toàn.

"Xuống hết đi." Thẩm Nhi An nói.

Vẻ mặt nhàn nhã của Đàm Quân biến mất không tăm hơi. Bầu không khí không thích hợp, những người khác cũng không dám ở lại lâu hơn, họ rối rít đi tìm dây thừng.

Thẩm Nhi An bước về phía Giao Bạch.

Đàm Quân gọi giật y lại, "Nhi An, những thay đổi của Sầm Cảnh Mạt bất lợi cho chúng ta. Kế hoạch của chúng ta đã không thể sử dụng được, phải nghĩ phương án khác. Thích Dĩ Lạo có chuyện là một cánh cửa sổ mà ông trời mở ra cho chúng ta, chúng ta..."

Câu nói kế tiếp ngưng bặt trước sắc mặt Thẩm Nhi An.

"Không nói việc công nữa, nói việc tư đi." Đàm Quân nhẹ giọng nói, "Thời buổi này sẽ có người dốc sức giúp tình địch sao?"

"Chú Đàm, có chừng có mực." Thẩm Nhi An lạnh lùng cất lời, "Tình cảm giữa tôi và Giao Bạch không phải như chú nghĩ. Nếu lần sau lại để tôi nghe thấy chú nói những lời thế này, thì đừng trách tôi không niệm tình cũ."

Đàm Quân ngẩn ngơ hồi lâu. Hắn ta dõi theo bóng dáng cao ráo ngày một xa dần của Thẩm Nhi An, cười một tiếng hàm súc khó hiểu, không nói rõ được trong nụ cười đó chứa đựng điều gì.

Thẩm Nhi An xé mở miếng băng cá nhân, dán lên vết thương trên vành tai Giao Bạch. Khi cuối cùng cậu đã phản ứng lại, nhíu mày nhìn sang, y nói: "Tôi cũng cho người của tôi xuống."

Giao Bạch ấn ấn băng dán cá nhân: "Cảm ơn."

Thẩm Nhi An không quá thích sự khách sáo của Giao Bạch, nhưng y cũng không tỏ ra lạnh nhạt, chỉ lặng lẽ đứng một bên.

Khi ở cạnh Giao Bạch, y chỉ muốn làm Thẩm Nhi An chứ không phải là chủ tịch Thẩm.

Sương mù càng lúc càng dày, ngọn cây và bậc thang đều ướt đẫm.

Tóc Giao Bạch mềm oặt dính bẹp trên da đầu, nếu bị hói thì không biết bây giờ đỉnh đầu sẽ lạnh biết bao nữa. Cậu kéo khóa áo khoác, túm chiếc mũ phía sau đội lên đầu.

Cậu vốn bị cảm mạo, lúc này trước mắt xoay tròn lắc lư từng đợt, đầu óc không tỉnh táo lắm.

Thẩm Nhi An thấy gò má Giao Bạch đỏ ửng, hô hấp còn không đều, y nhíu mày hỏi, "Có phải là cậu lừa tôi không?"

"Cậu mắc bệnh." Thẩm Nhi An nắm lấy cổ tay Giao Bạch.

Giao Bạch nhận điện thoại, Thích Đại đầu kia hổn hển nói: "Cậu Bạch, chúng tôi đã tìm thấy di động của Thích gia!"

Chẳng biết Thẩm Nhi An đã thả cổ tay Giao Bạch ra từ bao giờ, dõi mắt nhìn cậu cầm chặt chiếc chìa khóa trên móc. Cậu vẫn luôn mang theo chiếc chìa khóa bé này.

"Cậu yêu chú Thích." Thẩm Nhi An nói với giọng tường thuật.

Giao Bạch đứng không vững nên ngồi xuống bãi cỏ ẩm ướt, tay gẩy chiếc chìa khóa: "Chưa cân nhắc kỹ càng, có lẽ vậy."

"Cảm giác kiên trì thích một người là như thế nào?"

Thẩm Nhi An nhìn màn sương trắng xa xăm, tưởng rằng Giao Bạch sẽ nói vài câu triết lý lớn lao về mặt tình cảm, lại không ngờ chỉ có bốn chữ —— không có cảm giác.

"Tôi không hiểu." Thẩm Nhi An nói.

"Chờ khi cậu kiên trì được, cậu sẽ hiểu." Giao Bạch lấy ra một hạt dẻ dại từ trong bụi cỏ, nắm vuốt chơi chơi, "Giống như ăn cơm uống nước, đối với cá nhân tôi."

Thẩm Nhi An đã hiểu, lại hỏi tiếp: "Chú Thích mất trí nhớ, cậu phải giúp chú ấy khôi phục ký ức à?"

Giao Bạch: "..." Tin tức rò rỉ ra ngoài, Thích Dĩ Lạo không được nha, chờ sức khỏe hắn hồi phục, nhất định phải quản lý tử tế mới được!

Người của Thẩm Nhi An lục tục đi xuống, chẳng mấy chốc đã bị sương mù nuốt chửng.

"Tôi có chuyện muốn thẳng thắn với cậu."

Nghe thấy giọng nói trên đỉnh đầu, Giao Bạch không dậy, thuận miệng đáp, "Cậu nói đi."

Thẩm Nhi An nói lời gây sốc: "Tôi đã thả Thẩm Ký."

Giao Bạch phát hiện mình không chửi bậy, như thể đã có dự liệu từ lâu.

"Thẩm thị có một khoản tiền vẫn luôn không biết tung tích, tôi muốn tra rõ rồi lấy tới tay, nhưng người của tôi làm thế nào cũng không thể cạy miệng Thẩm Ký ra được." Trong mắt Thẩm Nhi An xẹt qua ánh sáng tàn nhẫn.

Mấy tháng trước Giao Bạch đã biết Thẩm Nhi An điều tra ra vấn đề sổ sách, cử người đến thẩm vấn Thẩm Ký. Cậu còn nói mát chắc bị Trần Nhất Minh tiện tay lấy đi rồi, song hiển nhiên là không thể nào, vì số tiền rất lớn, Trần Nhất Minh nuốt không trôi.

Đã lâu như vậy mà Thẩm Nhi An vẫn chưa thu hồi được số tiền đó.

Tuy nhiên, điều này cũng hợp lý. Thẩm Ký ngông cuồng tự đại, nhưng dù gì y cũng đã tại vị nhiều năm, mảng khối "Thành tựu thanh niên" nhồi nhét chật đầy, có thể không khôn ngoan chắc? Không thể.

Thẩm Nhi An muốn thả dây dài câu cá lớn.

"Ông ta bỏ trốn được là sẽ chờ thời trở lại, tất nhiên sẽ sử dụng khoản tiền kia." Thẩm Nhi An mím môi, hờ hững nói, "Tôi sẽ không để ông ta xoay mình."

Đây là cách Thẩm Nhi An thể hiện sự sắc sảo tài năng của mình, cũng là lời đảm bảo của y với Giao Bạch.

Còn điều Giao Bạch nghĩ chính là, Thẩm Ký đã chạy, e rằng ghép đôi chính thức tên là Tiểu Hà sắp lên sân khấu. Tùy thôi, dẫu sao cậu cũng đã ăn ngán ăn đủ máu chó của tất cả nhân vật trong bộ truyện tranh này rồi, phát ói.

Điện thoại Thẩm Nhi An đổ chuông, trong ánh mắt sốt ruột khẩn thiết của Giao Bạch, y bấm nhận, bật loa ngoài.

"Anh An, phía dưới sâu lắm, rất hoang vu, bọn em phát hiện dấu vết do người gây ra ở hướng Đông Nam."

Tiếp đó là một câu, "Đằng trước có người!"

Giao Bạch bật dậy.

Thẩm Nhi An không cúp máy, âm thanh trong điện thoại rất hỗn tạp. Người gọi điện và một đồng bạn cùng đường, hai người thảo luận các kiểu "Có phải là hoa mắt không", "Đất rất nhão", "Không phải là quỷ quái trong núi đấy chứ".

"Mày xem đây có phải là vết máu không?"

"Là máu, gene lai nửa người nửa chó thật không tầm thường, sương mù lớn như vậy mà cũng bị mày phát hiện ra."

"Đừng lảm nhảm khoa trương nữa, chúng ta mau tìm được người rồi đi lên đi, anh An đang chờ."

"..."

"Phía trước có người, mau!"

"..."

Tiếng sột soạt truyền ra từ điện thoại chui vào tai Giao Bạch, mang theo âm vang ong ong. Giữa những tạp âm ấy, cậu nghe thấy âm thanh tìm được đường sống lúc nguy nan.

"Là chủ tịch Thích —— "

Thẩm Nhi An đỡ Giao Bạch loạng choạng không vững, "Người của tôi đã tìm được chú Thích, giờ cậu có thể yên tâm rồi."

Giao Bạch cũng không cảm thấy nhẹ nhõm, avatar Thích Dĩ Lạo đang vẽ hoa trắng, hắn bị thương, còn đe dọa tới tính mạng.

Lại bị thương, lúc nào mới chấm dứt đây?

Chẳng lẽ phải đợi cậu hoàn thành nhiệm vụ, mới có thể đi đến hồi kết, thiên hạ thái bình?

Giao Bạch nhận được cuộc gọi của Thích Đại, bọn họ cũng đã tìm thấy Thích gia, tập hợp với người của Thẩm Nhi An.

"Cậu Bạch, Thích gia bị thương không nhẹ, nhưng xem như tỉnh táo." Thích Đại nói, "Bây giờ chúng tôi sẽ đưa ngài ấy lên."

Giao Bạch đẩy những bụi cây lộn xộn sang một bên, tiến đến mép vách đá.

"Giao Bạch, sơ tâm của cậu là gì?" Thẩm Nhi An ở sau lưng cậu hỏi.

Giao Bạch không đáp.

Thẩm Nhi An không hỏi lại, chỉ nói: "Đừng quên... Cậu nhất định đừng quên sơ tâm của mình..."

Y không làm được, cũng không kịp cứu vãn, bây giờ chỉ hy vọng người bạn quan trọng nhất của y có thể làm được.

Như thể nếu Giao Bạch làm được, là có thể bù đắp sự thiếu sót của y.

"Đương nhiên." Giao Bạch sải bước đi tới, cành cây cọ vào mũi giày cùng ống quần của cậu, giọng cậu rõ ràng trong trẻo, "Tôi vĩnh viễn sẽ không quên sơ tâm của mình."

Tiếp tục sống thật tốt.

Nhận được lời cam kết mà mình muốn nghe, Thẩm Nhi An hơi mím bờ môi mỏng, lặng lẽ nở nụ cười, nụ cười vương khí chất thiếu niên.

Sương mù trên núi Sanh tan biến.

Giao Bạch ngồi xổm trong bụi cỏ cách vách núi không xa, mắt mở to nhìn chằm chằm đằng trước. Khi Thích Dĩ Lạo xuất hiện trong tầm mắt cậu, cậu không hề nhúc nhích, song trái tim đập mạnh như sắp bay lên.

Thích Dĩ Lạo leo lên, tháo dây thừng. Áo khoác âu phục của hắn có vệt bẩn sẫm màu, là máu và bùn, trên đầu trên thân bám ít cỏ vụn lá gãy, đôi giày da ở cả hai chân bị trầy xước rách hỏng. Một dáng vẻ khác lạ nhưng lại không khiến người khác cảm thấy chật vật thê thảm.

Vì hắn nhíu chặt lông mày, trên khuôn mặt không màu máu hiện lên thần sắc khó có thể hình dung, người nhìn thấy hắn sẽ tò mò không biết rốt cuộc hắn gặp phải vấn đề nan giải gì, rồi lại giải quyết thế nào.

Ánh mắt Thích Dĩ Lạo xoáy sâu vào Giao Bạch, bên trong chất chứa quá nhiều thứ mà Giao Bạch có thể đoán được.

—— Bạn trai nhỏ của mình, chính là hiệu ứng cánh bướm.

[Bạn tốt của bạn đã online]

Giao Bạch nhìn thấy một cục tròn trắng tuyết, cùng một đôi đồng tử vàng ròng.

Con mèo ngồi xổm xuống một cách thoải mái mà mới lạ, cúi thấp cái đầu xù xù bắt đầu liếm lông, thử cắn cắn đuôi của mình, cắn một cái rồi nhả ra, sau đó lại cắn tiếp. Sợi sắt mỏng quanh cổ nó đã hoàn toàn biến mất.

Quyển truyện tranh vốn được dựng dọc phía sau con mèo cũng không thấy đâu.

Thích Dĩ Lạo đã nhận lại "ý thức bản thân" thuộc về chính mình, đồng thời giành được chiến thắng trong cuộc đấu tranh với ý thức thế giới.

Giao Bạch ngẩng đầu nhìn Thích Dĩ Lạo, ngoại trừ tâm trạng phức tạp, cậu thấy mừng cho hắn từ tận đáy lòng.

Người không có ý thức tự chủ sẽ bớt một phần đau khổ dằn vặt, song cũng ít cơ hội có thể cố gắng thay đổi số phận.

Mọi việc đều có lợi có hại.

Giao Bạch không có gì để nói về con đường mà Thích Dĩ Lạo lựa chọn, ủng hộ là đủ.

"Về nhà trước đã." Thích Dĩ Lạo nói với Giao Bạch.

Giao Bạch vẫn đang ngồi xổm.

"Trở về sẽ giải thích cho em nghe." Trên người Thích Dĩ Lạo có rất nhiều vết thương đang chảy máu, hắn phất tay ngăn cản các thuộc hạ tới gần, khàn giọng dỗ dành người bên chân, "Đừng nghịch ở đây."

Nghịch cái gì, ông đây chỉ bị tê chân thôi. Giao Bạch lườm một cái, cậu ôm eo Thích Dĩ Lạo, từ từ đứng dậy.

Sau lưng Thích Dĩ Lạo bị thương nặng nhất, không có cách nào cúi người, không thì đã sớm bế cậu lên rồi.

"Thẩm Nhi An, phía tôi đi trước đây." Giao Bạch đánh tiếng với Thẩm Nhi An, sau đó gọi vài người đến đỡ Thích Dĩ Lạo, một mình cậu không chịu nổi.

Thân thể bị đè nặng, Thích Dĩ Lạo dựa lên, Giao Bạch lùi lại hai bước ôm lấy hắn: "Không được, phải ngồi xe, còn phải leo một đoạn bậc thang, vẫn nên để nhân viên y tế chờ sẵn trên đường đưa cáng..."

Lời còn chưa dứt, môi đã bị hôn lên.

Con mèo trắng nằm xuống, ngoan ngoãn xòe hai móng vuốt, lộ ra cái bụng trắng muốt mềm mại trước Giao Bạch. Nó nheo đôi mắt vàng óng, trong cổ họng phát ra âm thanh grừ grừ.

Vào khoảnh khắc ấy, Giao Bạch nghe thấy thông báo Thích Dĩ Lạo tiến vào nhóm. Khi cậu đang sững sờ, môi bị cắn một cái.

"Tiểu Bạch..." Thích Dĩ Lạo hôn cậu, thở dài nhè nhẹ, "Chú cảm thấy rất không chân thực, em ôm chặt chú một cái đi."

"... Làm nũng gì thế." Giao Bạch ngoài miệng chê bai, nhưng vẫn dùng sức ôm lấy Thích Dĩ Lạo, ngay trước mặt mọi người.