Đêm hôm khuya khoắt đầu tháng Chín, gió to đến nỗi cổ thụ cỏ dại trong núi sâu gần như bị thổi trụi lá.
Một nhóm vệ sĩ túm tụm trong góc phòng tầng một, ngẩn người.
Thích Đại phát biểu một câu không đầu không đuôi: "Đã quên hết chưa?"
Tất cả mọi người sống lại.
"Quên cái gì? Cái gì quên? Nghe không hiểu, em có não cá vàng, trí nhớ ba giây."
"Đang xóa bỏ."
"Cũng sắp quên rồi, chờ em một lát."
"Ngay lập tức."
Lúc hướng gió nhất trí, một giọng nói lạc quẻ vang lên, "Thích gia còn rất nhát."
Người vệ sĩ đang nói nằm rạp xuống đất, trên mặt là vẻ sảng khoái như thể cuối cùng đã được nhẹ nhõm sau khi bị táo bón lâu ngày, "Aiya má ơi, xem như nói ra rồi, nghẹn chết tao mất."
Những người khác hưởng lợi từ cậu ta, chỗ bị tắc nghẽn cũng được khai thông, thế nhưng họ không biểu hiện ra, mà họ mừng thầm.
"Thế không gọi là nhát đâu."
Có kẻ khăng khăng khoe khoang sự độc đáo nổi bật vào lúc này, "Dựa vào kinh nghiệm đu phim truyền hình gà bông nhiều năm của tao, Thích gia được gọi là..."
Gã xoa cằm, trầm ngâm suy tư một lúc, màu mè cũng đã làm xong rồi mà còn chưa nghĩ ra từ trái nghĩa nào, "Được rồi, là nhát."
Mọi người chờ hồi lâu: "..."
Bầu không khí chìm trong yên tĩnh.
Tật lúng túng thay người khác lại tái phát, mọi người nghĩ đến video giám sát mà họ đã chọn lựa cắt ra, cùng cảm thấy lúng túng thay Thích gia.
Thích gia đối xử với cậu Bạch cũng thật là...
Không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, không nhìn thì không biết, vừa nhìn thì, ôi chao, sốt ruột chết mất, hôn đi, cứ hôn đi, lên đi chứ, đàn ông hôn trộm tính là thứ đàn ông gì, đã mấy năm rồi mà vẫn dừng ở giai đoạn lén lút!
Hoàng đế không vội thái giám vội.
Nhóm thái giám già trẻ lớn bé bọn họ ngồi dưới tàng cây chanh rậm rạp, những trái chanh rủ xuống lắc lư qua mặt khiến bọn họ hoa cả mắt.
"Cậu Bạch mà nhìn thấy thì sẽ cười chết mất."
"Cười xong hẳn sẽ nghiến răng."
"Với tính cách của cậu Bạch, cậu ấy sẽ hận mài sắt không thành kim."
"Chúng ta hẳn nên quay lại một ít rồi chia sẻ cho cậu Bạch, cơ hội trợ giúp tốt biết bao, đã bỏ lỡ mất rồi."
Sau một hồi thở dài thườn thượt, có một cậu em cắn miếng cau nâng cao tinh thần, "Các anh còn nhớ vụ cá cược của chúng ta vào nửa đầu năm nay không?"
Sắc mặt mọi người đều thay đổi, nhớ chứ, cá cược khi nào Thích gia và cậu Bạch kết hôn.
Cậu em kia thổn thức bĩu môi, "Em đã bảo mà, bọn họ không nhanh vậy đâu, phải cần ba năm năm..."
Chưa dứt câu đã bị gõ đầu u một cục.
Ăn cứt đi mày!
Náo loạn xong, mọi người lại bắt đầu lo lắng cho chuyện tình của ông chủ, bọn họ đều không hề cho rằng tinh linh có thể thay thế được cậu Bạch.
Hai người hoàn toàn không cùng đẳng cấp, sức nặng trong lòng Thích gia cũng không so sánh được.
Tuy mọi người tứ chi phát triển đầu óc đơn giản, nhưng cũng có thể đoán được, Thích gia tạm thời quên mất cậu Bạch là do viện trưởng Thích giở thủ đoạn.
Viện trưởng Thích muốn Thích gia chạm vào tinh linh, giữ cô lại bên người.
Tinh linh có thể duy trì nòi giống họ Thích.
Viện trưởng Thích tin tưởng số liệu, tin tưởng kết quả thí nghiệm của mình, cho rằng chuyện này có tỷ lệ thành công cao. Nhưng chị đã không tính đến sự khác biệt giữa người với người, làm sao có thể đối xử với mọi người bằng một bộ dữ liệu tiêu chuẩn được?
Sự kiềm chế của Thích gia đối với bản thân mạnh mẽ nhường nào, kiềm chế tới mức giống phi nhân loại. Người như hắn sao có thể bị tùy ý thao túng, biết rõ là giả còn thuận theo, biến mình thành một trò đùa? Viện trưởng Thích làm nghiên cứu đến ngờ nghệch rồi, không hiểu tâm trí đã bị thứ gì che mờ, còn không nhìn nhận thấu đáo bằng họ.
"Chúng ta lại đánh cược thêm lần nữa!" Thích Lục nói một câu.
"Đến đi đến đi!"
"Tao cá là Quốc Khánh, chính là tháng sau."
"Không nhanh như vậy đâu, là năm mới."
"..."
"Cuối năm nay, nếu bọn họ không kết hôn, em sẽ..." Vẫn là cậu em kia, cậu ta nói chuyện hổn hển, khiến toàn bộ anh em nhìn sang, cậu ta ngượng ngùng nói, "Em sẽ kết hôn."
Lời này vừa nói ra, đã có người xem thường, "Mày còn không có người yêu, tự kết hôn với chính mình à?"
"Thật không giấu giếm, ba tháng trước tại hạ đã hết độc thân rồi." Cậu em bật điện thoại, mở ra bức ảnh chụp cô gái của mình, cười đến nỗi miếng cau rơi khỏi miệng.
Những người đàn ông nơi góc phòng nổ tung. Cả đám nhào lên như ong vỡ tổ, đè cậu em lại đánh một trận, "Con mẹ nó mày hết độc thân trước, có còn là người không hả!"
Đệt!
Nhóm ế chổng vó bao năm nay tỏ vẻ ai oán, đây là chuyện quái gì vậy, thằng nhỏ tuổi nhất thế mà lại có người yêu.
Thích Đại từ cuối hành lang chạy tới gần, quở mắng, "Đàng hoàng hơn đi, Thích gia đến tầng một rồi!"
Mọi người trong góc phòng lập tức im bặt.
Con số trên thang máy Lan Mặc Phủ từ 5 đến 1, cửa thang máy mở, người ở bên trong ra ngoài rồi rẽ ngoặt.
Trong hành lang vang tiếng bước xuống cầu thang, ông chủ không tới tầng một mà đến tầng hầm. Đây là chuyện kế tiếp sau khi xem video giám sát.
Mọi người ngầm hiểu ý, giải tán đi tuần tra.
Thậm chí còn chưa xem xong một phần mười video giám sát, Thích Dĩ Lạo đã như một linh hồn lang thang đến tầng hầm thứ hai.
Trong lúc xác minh thân phận, ba hồn bảy vía của Thích Dĩ Lạo bỗng quay về đúng vị trí, chẳng lẽ hắn cũng đã cho đi cả đặc quyền này?
Khi hắn bước vào thư phòng chỉ hai màu trắng đen, nhìn chiếc bàn làm việc mới, cùng một kệ sách được xếp đầy những cuốn sách y học, đôi chân trần của hắn thoáng khựng lại.
Thích Dĩ Lạo nắm chặt một góc bàn, đẩy mạnh nó ra.
Trong tầm nhìn là rất nhiều chữ viết.
Có một phần khá nhạt, lực dùng dao không đều, không phải do hắn khắc.
Rất rõ ràng là hai người cùng khắc chữ.
Không có sự chấp thuận của hắn, sao có thể có người thứ hai đặt chân tới nơi này được.
Thích Dĩ Lạo hơi cụp mắt, hồi lâu sau khẽ cười một tiếng, giây tiếp theo ý cười bên môi hắn biến mất, mặt vô cảm nhướng khóe môi, "Điên rồi."
Nếu không điên, làm sao hắn sẽ cảm thấy hứng thú, tò mò và tìm hiểu điều tra lời nói dối vụng về của người thanh niên kia, sau đó hạ thấp giới hạn, thay đổi giới hạn, thậm chí khiến đối phương trở thành ranh giới cuối cùng của mình.
Hắn còn chưa xem xong camera trong Lan Mặc Phủ, chứ đừng nói là bên ngoài Lan Mặc Phủ. Tình cảm sâu đậm vượt xa tưởng tượng của hắn vừa xa lạ vừa rời rạc, hắn cần phải nhờ bạn trai nhỏ của mình giúp kết nối.
Nhưng hắn không phải người trẻ tuổi làm việc hấp tấp kích động bốc đồng, hắn có quá nhiều chuyện trên tay, bệnh tim đập nhanh và đau đầu vẫn chưa trị dứt điểm.
"Kiềm chế..."
Thích Dĩ Lạo day mi tâm, cổ họng vừa khô vừa ngứa. Hắn nhắm mắt lại, giữa răng môi thoảng mùi thuốc lá, "Kiềm chế."
Trước mắt hiện ra bộ dáng lúc hôn trộm hết lần này đến lần khác, khao khát liếm người ta từ đầu đến chân, sau đó cắn nát nuốt trọn từng chút một, sắc mặt Thích Dĩ Lạo đen như đáy nồi tám trăm năm không chùi rửa, nhưng trái tim lại như bị thứ gì đó chích một cái, nhất thời không phân biệt rõ là cảm xúc này là gì. Hắn chống một tay lên trán rồi dời bàn tay xuống, che phủ khuôn mặt.
Vành tai không được che lại, ửng lên màu đỏ nhạt.
Thích Dĩ Lạo lộ ra một con mắt từ dưới lòng bàn tay, đảo quanh bốn phía, ngay cả tầng hầm thứ hai cũng có dấu vết của đứa trẻ kia.
Hầu hết những quyển sách được xếp thêm trên giá sách đều còn mới.
Không thích học tập.
Thích Dĩ Lạo lấy bừa hai quyển lật qua lật lại, không nhìn thấy chú thích hay ghi chép nào, càng thêm chắc chắn quan điểm của mình. Lúc đi tới cửa thư phòng, vô tình phát hiện điều gì đó, hắn sải bước đi tới phía đối diện, đẩy cửa ra.
Thư phòng ở tầng ngầm thứ hai là nơi hắn dùng để tĩnh tâm, hắn sẽ khắc chữ ngâm bồn ở thư phòng. Căn phòng trống này thông với phòng tắm trong thư phòng, ấy mà lại biến thành một phòng thí nghiệm.
Trong không khí không có mùi thuốc nước, phòng thí nghiệm còn chưa được sử dụng.
Ánh mắt Thích Dĩ Lạo xuyên qua những bộ xương người, dừng trên đám hamster nhỏ trong lồng. Chúng nó vốn nằm bẹp, lúc này cảm nhận được hơi người thì đồng loạt đứng dậy va vào lan can.
Trong lồng có thức ăn nước uống, chúng nó không muốn được cho ăn, mà là nhớ nhung người chăn nuôi.
Thích Dĩ Lạo xoay người rời khỏi.
Buổi sớm bốn năm giờ, trời tờ mờ sáng, một đội tuần tra đi ngang qua cửa Nam, thình lình nhìn thấy một bóng đen, cả đội giật mình nhảy dựng.
Thích Dĩ Lạo đứng trên bậc thang trước tượng đá, môi ngậm điếu thuốc mới châm, chân vẫn để trần, áo choàng tắm màu xám khói buộc chặt, tóc đã khô tự nhiên, hơi rối, vài lọn tóc lòa xòa trên dấu ấn tàn bạo âm u giữa chân mày, nơi đáy mắt sâu thẳm tối tăm dường như có điều gì sắp lao ra.
Cảm giác chát chát giữa hàm răng rất đậm, muốn cắn thứ gì đó.
Lúc này, đã mười bốn tiếng trôi qua kể từ khi Thích Dĩ Lạo tỉnh dậy.
Hình ảnh trong đầu vẫn chưa rõ ràng.
Tiếng hô của các thuộc hạ làm Thích Dĩ Lạo nghiêng đầu, hắn nhướng mi mắt lạnh lẽo, nhìn sang với con ngươi đỏ ngầu.
Một đám người dưới bậc thềm mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, Thích gia quả thực trở thành mắt thỏ rồi. Mắt hắn đỏ ửng, có nguyên nhân là bối rối hoang mang hoặc nhập tâm chìm đắm vào tình yêu trong video giám sát, nhưng phần nhiều là do sinh lý, thức thâu đêm thành thỏ.
Bởi vì thời lượng video thật sự quá lớn, khi lựa chọn họ cũng không xem kỹ, liếc cái là qua, song họ vẫn dùng hết mấy lọ thuốc nhỏ mắt, huống chi là Thích gia nghiêm túc quan sát.
Với khí chất của Thích gia, mắt thỏ cũng không xấu. Dáng vẻ này của hắn trông thâm tình quyến rũ, hiện tại chỉ cần mang theo một bó hoa là có thể đến nhà cầu hôn luôn.
Thích Dĩ Lạo nhìn cấp dưới của mình, biết diễn biến tâm lý của họ phong phú thế nào, buôn chuyện về hắn, xem kịch của hắn.
Tính tình này của thuộc hạ là tiêu chí hắn tuyển dụng người.
Nhà họ Thích âm u chết chóc, như một nấm mồ, hắn hy vọng người làm việc cho mình có thể có chút sức sống.
Chân trời xuất hiện dải sáng trắng nhạt như chú cá lật bụng.
Dây leo rung rinh trong ánh sáng bàng bạc của buổi ban mai. Thích Dĩ Lạo nhen lửa châm điếu thuốc lá thứ hai.
"Thích gia, mọi người muốn nhận thôi miên." Thích Đại thấp giọng nói.
Thích Dĩ Lạo chậm rãi phun ra một đám khói xanh từ đôi môi khô khốc, hắn cúi đầu nhìn thuộc hạ dưới bậc thềm.
Các vệ sĩ thống nhất mặc âu phục đen đứng ngay ngắn, súng giắt sau lưng, tất cả đều khom người cúi đầu chờ ông chủ lên tiếng.
Lan Mặc Phủ không có phòng giám sát, toàn bộ hệ thống giám sát đều do một mình Thích gia quản lý. Trong thời gian hắn sinh bệnh, camera giám sát đã xảy ra sự cố, nên bộ phận kỹ thuật mới phải can thiệp.
Thôi miên là yêu cầu của bộ phận kỹ thuật, vệ sĩ cũng có suy nghĩ này, họ không muốn biết nhiều như vậy. Người sống giữ bí mật, sống không bằng chết.
"Các cậu đúng là biết giảm bớt gánh nặng cho mình." Thích Dĩ Lạo chế nhạo, hắn lấy điện thoại ra gọi một cuộc, sau khi cúp máy hắn nói, "Sau tám giờ, thôi miên lần lượt theo thứ tự, tự các cậu sắp xếp thời gian."
"Dạ!" Tất cả mọi người đồng thanh hô.
Thích Dĩ Lạo bước xuống bậc thang, lòng bàn chân giẫm lên phiến đá cứng rắn, lạnh lẽo nhẵn nhụi, cùng bãi cỏ xanh mướt mát rượi. Hắn đi vòng quanh bên ngoài lâu đài hút một điếu thuốc.
Màn trời nhuộm sắc đỏ vàng, toàn bộ Lan Mặc Phủ đều mang tông màu đó. Thích Dĩ Lạo trở về phòng ngủ, tiếp tục xem video giám sát.
Rút kinh nghiệm, hắn kéo hết rèm cửa sổ lại, cũng không bật đèn, ngồi xem trong góc tường tối đen, bất giác bên chân vương vãi vài mẩu tàn thuốc.
Khi tình cảnh hắn quỳ một gối xuống trước xe lăn, đặt hạt giống hoa vào lòng bàn tay Giao Bạch xuất hiện trong video, hắn xem đi xem lại, hết lần này đến lần khác ghi nhớ mọi chi tiết nhỏ, cố gắng che phủ sai lầm.
Tuy nhiên, hậu quả mà hành động này mang đến là đầu đau sắp nứt, như thể có người đóng chiếc đinh sắt dài mấy centimet vào đỉnh đầu hắn, đã đóng được một nửa.
Thích Dĩ Lạo run tay mở lọ thuốc, đổ ra vài viên nuốt xuống. Hắn dựa đầu vào tường, sắc mặt tái nhợt chờ cơn đau giảm bớt.
"Đệt."
Góc tường vang lên tiếng chửi cực trầm, cũng cực kỳ hung ác.
Trạng thái không ổn, trước tiên tạm không xem video giám sát, hắn cần dừng lại.
Thích Dĩ Lạo chỉ ngủ chưa đến một tiếng đã thức dậy. Hắn gọi Thích Đại vào phòng ngủ, khàn giọng nói: "Đi tìm người tới đây."
Thích Đại "A" một tiếng, không hiểu ra sao.
Tìm ai?
Thích Đại giật mình, chẳng lẽ là tìm thiếu niên mười tám tuổi có giọng nói hay?
Thích Dĩ Lạo đi đến phòng thay đồ. Hắn cởi áo choàng tắm ném sang một bên, sau đó lấy chiếc áo sơ mi trong tủ quần áo ra mặc vào.
Ngủ một lúc, có một giấc mơ mơ hồ.
Theo lý, bốn năm trước hắn có quãng thời gian thường xuyên mơ thấy giấc mộng kia, luôn tìm kiếm cậu bé trong mơ, song lúc này lại có cảm giác như mình đã rất lâu không mơ thấy.
Chẳng lẽ trong suốt bốn năm này hắn chưa từng mơ, sau khi mất trí nhớ mới bắt đầu lại?
Mọi thứ trong giấc mơ đều khiến hắn mụ mị, dường như nên là tâm trạng này, nhưng giờ hắn chỉ cảm thấy lạ lùng, không hòa hợp, thậm chí là... Phản cảm.
Cậu bé nhìn không rõ mặt kia chắc chắn không phải Giao Bạch.
Thích Dĩ Lạo cài cúc từ dưới lên trên. Hắn bài xích giấc mơ, là vì hắn đã có một người bạn trai nhỏ trong cuộc sống trống rỗng này, nếu vẫn đặt tâm trí vào cậu bé giấc mơ thì tức là phản bội, chỉ suy nghĩ cũng không được?
Mình yêu bạn trai nhỏ của mình thế cơ à? Ha.
Thích Dĩ Lạo mặc quần tây phẳng phiu, tay lấy một chiếc thắt lưng, vừa đi ra ngoài vừa nhét vào trong, cử chỉ biếng nhác mà tao nhã, nhưng tinh - khí - thần(1) không tốt, hai mắt đỏ vô cùng.
(1) 精气神: Tinh - khí - thần, trong Đông y được coi là "tam bảo" - bộ ba cơ bản nhất trong cơ thể mỗi con người, thể hiện bản thế, năng lượng và tinh thần của mỗi người. Tinh là các chất tinh hoa nuôi dưỡng con người, cơ thể là bộ máy trao đổi chất với thiên nhiên thông qua hít thở và ăn uống. Khí là một dạng năng lượng tồn tại trong cơ thể người và muôn loài sinh vật. Còn Thần là huyền bí, là thái cực của đại não nơi cơ thể con người. Thần chủ đạo trong việc phối hợp khí hóa âm dương. Thần biểu hiện của sức sống nên khi thần sung mãn thì người khỏe mạnh, còn thần suy kém thì người yếu đuối.
"Thích gia? Còn tìm người không ạ?" Thích Đại đứng đơ ở cửa gãi gãi đầu, hỏi.
Thích Dĩ Lạo nhấn mặt khóa thắt lưng kim loại, cất bước tới phòng tắm rửa mặt.
Thích Đại thầm kêu rên trong lòng, được nha, Thích gia chưa nói không tìm, có nghĩa là vẫn phải tìm. Gã nhíu chặt mày đi bàn giao nhiệm vụ cho các anh em.
Mọi người khổ không thể tả, mấy năm qua toàn là cậu Bạch tụng kinh đọc sách cho Thích gia, vẫn luôn bình an vô sự, Thích gia đột nhiên muốn dùng người khác, trong thời gian ngắn họ biết đi đâu tìm chứ, mất con đường từ lâu rồi.
Vốn dĩ họ muốn tìm Khương Yên, song trùng hợp không may, mấy hôm nay anh ta đi biểu diễn ở nơi khác.
"Hết cách rồi, hỏi đại ca đi." Thích Tam nói, "Thích gia bị bệnh, dù đại ca đau lòng cậu Bạch thì cũng nhất định có thể thông cảm, sẽ không trách Thích gia lại tìm người đâu."
Thích Đại tin các anh em, gã gọi một cuộc tới, bị anh Chẩm mắng đau màng nhĩ.
"Tìm cho anh ấy! Xem xem anh ấy có thể nghe được mấy phút!" Chương Chẩm có tính gắt ngủ, cặp mắt hoa đào phun lửa, gào xong liền cúp máy.
Thích Đại và những người khác trao đổi bằng ánh mắt, mọi người vội vàng lướt danh bạ trên điện thoại, bấm gọi từng cuộc một.
Mặt trời sáng ngời hơn chút, ông chủ của một câu lạc bộ tại Tây Thành đích thân đưa một cậu bé đến Lan Mặc Phủ. Cậu bé trông rất tươi trẻ xinh đẹp, giọng nói cũng hay, cậu ta đi vào, lên gác... Rồi đi ra.
Thích Đại trả thù lao theo phút, thanh toán tại chỗ.
Cậu trai không ngờ tiền dễ kiếm như thế, chỉ cần đọc vài từ tiếng Anh là có thể mua được những món hàng hiệu. Cậu ta không chịu rời đi, vẫn muốn giữ công việc này.
Mặc dù cậu ta dẻo mồm, gọi anh gọi chú đủ cả, sử dụng mọi thủ đoạn giả vờ ngọt ngào đáng yêu mà mình có, nhưng vẫn bị ném ra ngoài.
Thích Đại nhận được tin nhắn của anh Chẩm, gã trả lời: Chưa đầy ba phút.
Chương Chẩm ở Lãng Lịch gọi cho anh ba, câu đầu tiên là: "Anh ba, anh đã lâu lắm không tìm người rồi, toàn là Bạch Bạch đọc sách tụng kinh cho anh, không có thù lao."
Thích Dĩ Lạo ngồi ở Phật đường: "..."
"Nếu muốn nghe đọc sách, anh hãy đeo tai nghe kia của anh vào, bên trong có tiếng tụng kinh của Bạch Bạch." Chương Chẩm nói xong cúp máy, em trai làm bữa sáng cho anh, gọi anh thức dậy.
Thích Dĩ Lạo bày bồ đoàn ngay ngắn rồi nhìn những bức tượng Phật lớn nhỏ một lúc, dường như chứng kiến cha mình đè mẹ mình trên bàn thờ tàn phá ngược đãi bà, bàn thờ rung chuyển sắp sụp, toàn bộ lư hương và đồ cúng rơi xuống.
Hắn đứng sau cột nhà nghe thấy mẹ mình kêu thảm thiết. Hắn bước ra, làm mẹ giật mình.
Trốn kỹ.
Mẹ nói bằng khẩu hình.
Hồi ấy hắn còn nhỏ, phản ứng chậm chạp, dính chặt không động đậy. Hắn bị cha phát hiện, bị đánh cho da tróc thịt bong.
Sau đó, cha lăng nhục mẹ cả đêm ngay trước mặt hắn. Rồi ông ta trịch thượng nói cho hắn biết, đàn ông họ Thích phải như vậy.
Sự tàn bạo ác liệt bò lên khuôn mặt Thích Dĩ Lạo, hắn thở hổn hển vài hơi nặng nề hỗn loạn, thái dương nổi gân xanh.
"Kiềm chế, kiềm chế, kiềm chế."
Thích Dĩ Lạo đá một cước vào cây cột, sau đó nhắm nghiền đôi mắt phủ kín sát khí, thắt cà vạt buộc chặt quanh cổ, đọc kinh với nét mặt méo mó
Chuông điện thoại reo, Thích Dĩ Lạo ngừng đọc. Hắn ngửa cần cổ bị thắt chặt đau nhức ra sau, xoay cổ, rồi nhận điện thoại như không có chuyện gì xảy ra.
Mới sáng sớm, luật sư Chu gọi điện tới vì muốn hỏi ông chủ về việc thay đổi di chúc, nếu thay đổi thì sáng nay anh sẽ gấp rút hoàn thành.
Đầu bên kia điện thoại không có âm thanh, tựa hồ tiếng hít thở cũng đã biến mất, luật sư Chu gọi: "Chủ tịch?"
"Nói sau." Thích Dĩ Lạo nhấn cúp điện thoại.
Thích Dĩ Lạo đã tạm thời quên mất chuyện di chúc, lúc luật sư Chu nhắc tới, hắn mới giật mình phát hiện mình không có suy nghĩ đổi ý.
Thậm chí không muốn thay đổi di chúc.
Hắn muốn gặp chàng trai trẻ kia một lần.
Cho dù khó chịu, không cách nào tĩnh tâm, hắn cũng phải gặp một mặt, nhất định phải gặp.
Không chờ được đến mấy ngày sau, ngay hôm nay muốn gặp luôn. Dẫu trên tay có bao nhiêu công việc, bận rộn đến đâu cũng phải sắp xếp thời gian.
Hắn muốn thử tiếp xúc với bạn trai nhỏ của hắn, xem xem rốt cuộc có ma lực gì.
Thích Dĩ Lạo nhìn số điện thoại được lưu tối qua nhưng không bấm. Hắn rời khỏi giao diện, động tác chuẩn bị nhấn tắt di động khựng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình nền.
Dưới bầu trời đêm pháo hoa nở rộ, hắn ngậm thuốc lá cúi đầu, thanh niên cắn điếu thuốc ngẩng đầu, hai tia lửa thuốc lá màu cam đang hôn nhau.
Quá sến súa.
Hắn muốn thay hình nền, nhưng đổi thế nào cũng không hài lòng, nên hắn giữ lại bức này.
Thích Dĩ Lạo banh mặt bỏ điện thoại vào trong túi, bốn năm sau hắn không những có thêm trạng thái si ngốc điên rồ, mà còn học người ta chơi trò tình yêu chíp bông.
Chưa đến tám giờ, Thích Dĩ Lạo ngồi vào trong xe, trên đùi đặt máy tính xách tay, cạnh ghế ngồi có một chồng giấy tờ, trong tai nhét một bộ tai nghe.
Xe còn chưa nổ máy thì đã bị một bóng dáng mềm mại chặn đường.
Tài xế không dám ấn còi, cẩn thận nhìn người ngồi ở ghế sau: "Chủ tịch, cô bé mà viện nghiên cứu đưa tới đang ở giữa đường."
Thích Dĩ Lạo không nghe rõ giọng tài xế, song hắn nhìn thấy tình huống bên ngoài, hai tay hắn đan xen đặt trước bụng, đôi chân sau lớp quần tây vắt lên nhau, hờ hững tối tăm nhìn.
Quầng sáng vàng kim rắc lên kính, Thích Dĩ Lạo hạ cửa sổ xe xuống.
Cô gái theo bản năng chạy tới, hai bàn tay nhỏ bé xoa xoa làn váy trắng, đôi mắt đẹp đẽ như có thể hút hồn người khác đang nhìn thẳng vào người trong xe, muốn tìm kiếm sự che chở của kẻ mạnh, muốn được yêu thương.
Cơn gió thổi mái tóc dài màu trắng của cô gái bay vào xe, đường cong trêu chọc trái tim xao xuyến.
Thích Dĩ Lạo có thể rõ ràng cảm nhận được đầu hắn không đau nữa, chứng tim loạn nhịp cũng đã biến mất. Bản năng giả tạo điên cuồng bám lấy lý trí của hắn, yêu cầu hắn uống thuốc giải dành riêng cho mình, uống xong là có thể nhận được sự cứu rỗi.
Cứu rỗi,
Cứu rỗi...
Tầm mắt Thích Dĩ Lạo lướt qua cô gái, tìm đến vầng thái dương chói chang nơi chân trời.
"Đưa đi." Hắn nói.
Thích Đại ở cạnh cửa xe vội hỏi: "Đưa đi đâu ạ?"
Ghế sau chậm chạp không có tiếng động.
Thích Đại vuốt mặt, xem ra Thích gia vẫn chưa quyết định, vậy gã chờ mệnh lệnh là được.
Đại học Y, Giao Bạch đang chạy bộ trên sân thể dục, cậu vốn định đến trường vào ngày mai, nhưng tối qua cậu mất ngủ, hôm nay cũng rảnh rỗi, nên cậu đã tới đây.
Mai mới là ngày tân sinh viên năm nhất bắt đầu huấn luyện quân sự, bây giờ trên sân không một bóng người.
Giao Bạch tràn đầy mong đợi trước cuộc sống huấn luyện quân sự ở trường đại học. Chứng viêm da của cậu không còn nghiêm trọng nữa, ánh nắng tháng Chín cũng không gay gắt như tháng Bảy tháng Tám, có thể tham gia.
Đằng sau có nam sinh chạy tới, vui đùa vẫy tay với Giao Bạch, "Người anh em, cậu trắng ghê."
Giao Bạch không phản ứng.
Nam sinh kia trở thành cái đuôi của cậu, cậu chạy bao nhiêu vòng thì đối phương theo bấy nhiêu vòng, dáng vẻ vô lại ấy làm cậu nhớ tới Lương Đống.
Giao Bạch tìm một bóng râm ngồi xuống, mở chiếc điện thoại ướt đẫm mồ hôi ra, nhìn thấy tin nhắn của Thích Đại.
Thích Đại: Cậu Bạch, Thích gia có ý định muốn đưa Tiểu Linh đi, vẫn chưa xác định được địa điểm.
Giao Bạch ha ha, chưa xác định được địa điểm, đó là bởi những ảnh hưởng do sự dẫn dắt của viện trưởng Thích mang lại vẫn chưa được loại bỏ hoàn toàn.
Có điều,
Chiều qua Thích Dĩ Lạo mới tỉnh dậy mà sáng sớm nay đã có thể nảy sinh suy nghĩ đưa người đi, chứng tỏ...
Viện trưởng Thích nói "Thời kỳ phát triển của trẻ sơ sinh Thích Dĩ Lạo sẽ kéo dài một quãng thời gian" là lừa gạt cậu, e rằng chỉ mất vài ngày thôi.
Chỉ cần chống chọi thêm mấy ngày, Thích Dĩ Lạo sẽ có thể ổn định.
Thời hạn không phải là không thể xác định, mà nó là một con số cố định, đang đếm ngược.
Giao Bạch lau mồ hôi trên mắt. Đối với Thích Dĩ Lạo, Tiểu Linh là một loại thuốc giả kết hợp cơn nghiện giả, dùng giả tráo thật, hắn rất khó vượt qua giai đoạn này.
Lão biến thái thế mà lại quên mất ông đây, còn muốn chơi trò trốn tránh nữa, nếu không ông đây đã có thể giúp nghĩ giải pháp rồi.
Bằng không tại sao nói, tuy không thành công nhưng viện trưởng Thích vẫn cứ giội máu chó ra chứ?
Giao Bạch muốn biết Thích Dĩ Lạo đã có phản ứng gì sau khi nói muốn đưa người đi, nên cậu nhắn tin hỏi Thích Đại.
Một lát sau, Thích Đại trả lời: Thích gia hoãn tới công ty nửa tiếng, trong nửa tiếng ấy toàn thể chúng tôi tập hợp, giao thủ với ngài.
Giao Bạch gọi điện thẳng qua: "Anh ấy có thể làm điều đó với sức khỏe hiện giờ sao?"
"Không thể, nên Thích gia thua." Thích Đại hạ giọng. Ông chủ thua khá thảm. Lúc họ bị thôi miên, hình ảnh kia cũng phải xóa bỏ, không dám giữ.
Giao Bạch đứng dậy: "Các anh không nhường anh ấy à?"
"Thích gia bảo chúng tôi dốc toàn lực, chúng tôi không dám nhường." Thích Đại cam đoan, "Nhưng chúng tôi đều tránh mặt của Thích gia, ngài ấy vẫn đẹp trai lắm, cậu Bạch yên tâm!"
Giao Bạch: "..."
Yên tâm cái rắm, cậu đâu chỉ vừa ý mỗi khuôn mặt của ông chú già.
Thích Đại vừa tán gẫu với cậu Bạch không bao lâu, đương sự còn lại gọi gã đi lấy xe.
Thích Dĩ Lạo dự định bận rộn trước rồi buổi tối sắp xếp thời gian sau, ai ngờ hắn ngồi trong văn phòng mười mấy phút mà không xem xong một phần văn kiện nào, hiệu suất quá thấp. Hắn buồn bực khó chịu, dứt khoát điều chỉnh lại thứ tự việc công và việc tư.
Người kia không ở Lãng Lịch mà ở Đại học Y, xe trực tiếp lái qua đó.
Trên con phố trước cổng trường Đại học Y, Giao Bạch đang đi loanh quanh, bên cạnh cậu là nam sinh quen trên sân tập, trò chuyện mới biết đây là bạn học của cậu, còn là hot boy khoa lâm sàng, tươi non mới nhú hót hòn họt.
Nam sinh đến từ nơi khác, tới trường học vào hôm kia. Cậu ta đã chạy khắp xung quanh, nên nhận làm người dẫn đường cho Giao Bạch. Suốt đường đi cậu ta đều tỏ ra nhiệt tình, cười lên đôi mắt cong cong, lộ ra một hàm răng trắng muốt, khi không cười thì lưu manh cool ngầu.
Giao Bạch đang nhìn con mèo trước một cánh cửa.
"Mèo xanh trong góc tốt lắm." Nam sinh lại gần, "Nhà tôi nuôi con này, ngoan cực kỳ."
Giao Bạch thì nhìn con mèo trắng nhỏ mắt vàng, thậm chí còn không đảo mắt.
Người ngồi trên chiếc xe phía con đường đối diện có tầm nhìn hạn chế, không biết cậu đang nhìn con mèo gì, chỉ thấy cậu và một nam sinh vai kề vai, dựa vào rất sát.
Đây chỉ là cách tương tác bình thường đến không thể bình thường hơn giữa các cậu trai.
Nhưng cảnh tượng quá đậm vị thanh xuân, tràn đầy sức sống năng lượng phấn chấn, mùi hương ấy bay qua đám đông, chui vào trong xe.
Ngồi ở ghế phụ, Thích Đại toát mồ hôi lạnh khắp lưng, gã đáng lẽ ra phải đánh tiếng với cậu Bạch trước, nếu không đã không xảy ra hiện tượng chết người này.
Thích Đại nhét tay trong túi quần, đang định lấy điện thoại ra lén lút nhắn tin thì ghế sau truyền đến một giọng nói nghe không ra gợn sóng gì.
"Về công ty."
Chiếc xe quay đầu ở nút giao thông phía trước, nghênh ngang phóng thẳng.
Thích gia ghen rồi.
Công tác hỗ trợ giống như xiếc đi trên dây vậy, khó khăn. Thích Đại chắc chắn Thích gia biết gã là người của cậu Bạch, thân ở Tào doanh lòng ở Hán(2), gã không dám tùy tiện kể chuyện Thích gia ghen cho cậu Bạch. Song gã nơm nớp thấp thỏm cả ngày mà các kiểu tưởng tượng đều không xảy ra.
(2) Trích từ Tam Quốc Diễn Nghĩa, dùng để miêu tả Quan Vũ. Bấy giờ, Lưu Bị đã bị Tào Tháo đánh bại, không biết nên chạy trốn chỗ nào. Chính vào lúc ấy, Tào Tháo đã ngỏ lời chiêu mộ Quan Vũ. Nhưng đối diện với quan cao lộc hậu mà Tào Tháo đưa ra, Quan Vũ lại thẳng thắn từ chối, hơn thế cũng nói rõ ràng rằng, Quan Vũ ông sẽ không đầu hàng Tào Tháo, chỉ cần ông biết được tin tức của Lưu Bị thì ông sẽ đi tìm Lưu Bị. Tấm lòng trung nghĩa này của Quan Vũ đã khiến Tào Tháo vô cùng cảm động.
Cho tới tận tối muộn, Thích gia không từ chối xã giao, hắn tới Đế Dạ.
Thích Đại ở bên ngoài sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng. Thấy lại có vài nam nữ trẻ trung tiến vào phòng riêng, gã thật sự không nhẫn nhịn được, không thể phỏng đoán rõ ràng tâm tư Thích gia nên bèn gọi cho cậu Bạch.
Lúc nhận điện thoại, Giao Bạch đang họp lớp, họp nửa chừng thì lẻn ra cửa sau. Nghe Thích Đại nói xong, cậu hỏi rất bình tĩnh: "Dẫn Tiểu Linh kia theo à?"
Thích Đại lập tức đáp: "Không có!"
Giao Bạch "Ồ" một tiếng: "Vậy anh ấy muốn người khác hầu hạ à?"
"Không có không có." Thích Đại lắp ba lắp bắp, "Nhưng, thế nhưng..."
Giao Bạch: "Nói đi."
Chịu đựng áp lực, Thích Đại cắn răng: "Trong phòng có người, ai có điều kiện xuất chúng ở Đế Dạ đều có mặt!"
Điện thoại không còn âm thanh, Thích Đại lau mồ hôi lạnh.
"Bây giờ tôi qua đó, đừng nói với anh ấy." Giao Bạch cười lạnh, "Chuẩn bị cho tôi một bộ quần áo nhân viên phục vụ, cỡ 180."
Giao Bạch đứng ngoài cửa phòng học chốc lát, khóe miệng giật giật, lão biến thái chơi con mẹ nó cái trò gì đây, trẻ ra bốn tuổi, tính tình cũng thả bay chệch ray luôn rồi đúng không? Cậu không vội vã chạy xuống tầng ngay, mà trở về đường cũ, họp lớp xong mới xuất phát.
Vừa đến nơi, Giao Bạch hội hợp với Thích Đại. Cậu thay bộ trang phục nhân viên tiến vào phòng riêng, sau đó không làm gì khác, vì Thích Dĩ Lạo cũng không làm gì.
Thích Dĩ Lạo ngồi trong ghế sofa, không tham dự tiêu khiển phóng túng, hắn chỉ là người chịu trách nhiệm trình diện.
Khoảng thời gian này hắn không xuất hiện công khai, bên ngoài ngày càng nhiều đồn đoán, nên dẫu sức khỏe còn chưa hồi phục hoàn toàn, hắn vẫn đồng ý tham gia buổi tiệc rượu đêm nay.
Thích Dĩ Lạo đã uống nhiều, tan tiệc, mọi người rời đi gần hết còn hắn không nhúc nhích. Cà vạt vẫn thắt dưới cổ áo sơ mi, không chút xộc xệch, chỉ có hai gò má và đuôi mắt bị rượu cồn hun đỏ. Hắn vắt chéo đôi chân dài, cánh tay gác lên thành ghế sofa, đầu ngửa ra sau, lồng ngực rộng rãi chốc chốc phập phồng theo từng nhịp thở, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, cấm dục mà gợi cảm.
Có thiếu niên xinh đẹp gan lớn đến gần, bị Giao Bạch đá một phát bay ra ngoài.
Giao Bạch nắm lấy cà vạt của Thích Dĩ Lạo, kéo hắn lên: "Đi thôi."
Thích Dĩ Lạo vô thức theo Giao Bạch, thân hình cao lớn khẽ lắc lư, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cậu, nồng nặc mùi rượu.
Thích Đại Thích Nhị bên ngoài thấy thế bèn vội vã nghênh đón phụ một tay, dìu Thích gia đến căn phòng ở tầng một.
Giao Bạch đứng cạnh cửa nhìn vào trong, sắc mặt kỳ lạ, đây là khởi điểm của cậu khi đến thế giới "Gãy Cánh", sau mấy năm trôi qua, cậu lại trở lại, nhưng tư cách đã thay đổi rất nhiều.
Chẳng mấy chốc trong phòng chỉ còn lại một con sâu rượu, cùng một công cụ hình người đa sầu đa cảm không đúng lúc lắm, cảm thán vận mệnh con mẹ nó quá huyền diệu.
Giao Bạch đóng cửa lại, chậm rãi đi tới trước giường: "Vết thương trên mũi từ đâu tới?"
Sâu rượu ngước nhìn cậu, ánh mắt không tỉnh táo.
"Chậc." Giao Bạch khom lưng, ngón tay móc lấy cà vạt của hắn, động vài cái là cởi xuống, sau đó cởi cúc áo sơ mi của hắn, "Để em xem trên thân thể anh còn có bao nhiêu thương tích."
Bàn tay bị nắm chặt, Giao Bạch đối diện với một ánh mắt đã trở nên rõ ràng hơn nhiều.
"Là em." Băng gạc trên mũi Thích Dĩ Lạo bị bóc ra, trên đó dán một miếng băng cá nhân, không biểu hiện chật vật mà lộ vẻ bình dân.
Giao Bạch nhíu mày: "Là em."
Thích Dĩ Lạo lấy làm nghi hoặc: "Tại sao em lại ở đây?"
Giao Bạch áp sát hắn, cười nhe răng nanh nhỏ: "Giả vờ cái gì, chẳng phải lúc em vừa tiến vào phòng riêng là anh đã phát hiện ra rồi à?"
Cúc áo sơ mi của Thích Dĩ Lạo được cởi hơn nửa, lộ ra lồng ngực màu lúa mạch nhạt và cần cổ thon dài, yết hầu hắn lăn lăn: "Ngoại hình em bình thường, cũng không có hương thơm đặc biệt, em lấy tự tin từ đâu ra mà cho rằng tôi sẽ chú ý ngay từ lúc em vừa bước vào cửa..."
Cổ tay trong lòng bàn tay đột nhiên bị rút ra, xúc giác vừa lạ lẫm vừa quen thuộc đồng thời rời xa, Thích Dĩ Lạo bất giác ma sát đầu ngón tay: "Đi đâu đấy?"
"Trở về ngủ một giấc ngon." Giao Bạch quay người rời đi.
Thích Dĩ Lạo nhíu chặt mày, đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy bóng lưng của người thanh niên kể từ khi tỉnh dậy, không ngoái đầu lại giống thời điểm ở sân trước. Không phải là người dây dưa đeo bám, mà rất quyết đoán, đi hay ở do bản thân quyết định, sẽ không bị bất kỳ ai hay bất cứ điều gì chi phối, như một con diều đứt dây, chẳng ai nắm bắt được.
Ngũ tạng lục phủ của hắn không thoải mái lắm, hắn thâm trầm lạnh lùng nói: "Tôi không phải là người đàn ông của em sao, không quan tâm tôi à?"
Giao Bạch: "..." Mới lạ, trạng thái tâm lý của ông chú già trẻ hóa rồi, không còn tang thương suy bại nữa.
Trên giường truyền đến tiếng nôn khan Thích Dĩ Lạo.
Giao Bạch trợn trắng mắt. Cậu lùi về, dìu Thích Dĩ Lạo vào nhà vệ sinh.
Thích Dĩ Lạo nôn mửa vào bồn cầu, đúng là uống nhiều quá, còn về phần say đến mức nào, có lẽ chính hắn cũng không biết.
Nôn xong, Thích Dĩ Lạo loạng choạng xả nước vào bồn cầu.
Giao Bạch phát hiện Thích Dĩ Lạo không khóa lại, như hàng con lừa. Cậu sợ ngây người, có một phỏng đoán bùng nổ ở đáy lòng cậu. Cậu nhanh chóng ổn định dòng suy nghĩ, thử thăm dò nói, "Thế giới là giả."
Thích Dĩ Lạo quay đầu, nhìn cậu như nhìn kẻ ngốc.
Giao Bạch quơ quơ chìa khóa bé trên điện thoại: "Anh biết đây là cái gì không?"
"Tôi đã uống quá nhiều, chứ không phải là trở thành thiểu năng trí tuệ." Thích Dĩ Lạo kéo khóa quần tây, đi tới bồn rửa mặt đánh răng súc miệng. Không biết tại sao hắn không kiềm chế được, nhìn chiếc chìa khóa bé của thanh niên qua gương, "Đó là thứ tôi tặng em à?" Lan Mặc Phủ có vật gì cần sử dụng chiếc chìa khóa kia sao?
"Đây là tín vật đính ước, có hai cái, do em mua, chúng ta mỗi người một cái, không dùng để mở thứ gì cả, chỉ là một vật trang trí thôi." Giao Bạch nói linh tinh mà mặt không đỏ tim không hẫng.
Thích Dĩ Lạo nhíu nhíu mày, không nói thêm gì nữa.
Giao Bạch quay lưng, sắc mặt thay đổi liên tục. Cậu mở tài khoản của mình, xem con mèo máu online.
Hôm qua sau khi Thích Dĩ Lạo tỉnh dậy, cổ mèo đã mọc ra, một đầu kia của sợi sắt mỏng cũng không đâm vào vòng tuần hoàn đầu tiên của "Gãy Cánh", mà nó lơ lửng giữa không trung.
Giao Bạch thấy kỳ quái, Thích Dĩ Lạo sống lại, sợi dây mảnh không đóng đinh vào tập truyện tranh, chứng tỏ hắn đã thoát khỏi gông cùm của ý thức thế giới, nhưng tại sao sợi dây quanh cổ mèo vẫn còn đó, lông mèo cũng chưa chuyển sang màu trắng? Cậu còn tự hỏi, liệu việc gỡ bỏ sự ràng buộc trên cổ mèo có liên quan gì đến tuyến tình cảm của Thích Dĩ Lạo hay không.
Hóa ra sự biến đổi của dây sắt mỏng không có nghĩa là Thích Dĩ Lạo đã được giải thoát.
Mà là,
Còn chưa đóng đinh.
Thích Dĩ Lạo hiện tại có ký ức sống ở bốn năm trước, không có ý thức tự chủ, thời cơ để hắn tự thức tỉnh chưa tới.
Đồng thời, ý thức ấy sẽ không trở về theo sự ổn định của Thích Dĩ Lạo.
Giao Bạch nhìn con mèo máu chớp mắt với mình, lòng thầm chửi bới. Trong mấy tháng hôn mê, Thích Dĩ Lạo đấu tranh với ý thức thế giới, tỉnh lại không phải thắng lợi, mà vẫn đang giằng co, sắp tới cao trào.
Thời gian Thích Dĩ Lạo đang trải qua là bốn năm trước, nhưng thế giới là bốn năm sau.
Cơ hội thức tỉnh ý thức của hắn năm ấy đã không còn, hơn nữa có gia tăng nhiều chướng ngại vật đẫm máu chó do viện trưởng Thích tạo ra, khó càng thêm khó. Nếu hắn còn có thể thức tỉnh lần thứ hai, đấy mới là chiến thắng cuối cùng.
Dây sắt mảnh quanh cổ con mèo sẽ biến mất.
Ý thức thế giới sắp xếp khiến Thích Dĩ Lạo trở về thời điểm trước khi thức tỉnh, là đang ngăn cản hắn.
Lại ra tay một lần, vẫn chưa từ bỏ.
Giao Bạch không giúp được gì. Việc Thích Dĩ Lạo thức tỉnh không được đề cập trong truyện tranh, cậu hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ có thể bàng quan nhìn Thích Dĩ Lạo tự tỉnh.
Cậu phải giữ cảnh giác mọi lúc, mở hết toàn bộ radar tránh né máu chó, nhất thiết không được trở thành quân cờ của ý thức thế giới, phá hủy lần thức tỉnh thứ hai của Thích Dĩ Lạo.
Mẹ kiếp.
Giao Bạch nhớ lại thiết lập phác thảo của Thích Dĩ Lạo. Ban đầu hắn được xác định là nam hai, yêu thích đứa trẻ ngây thơ, tốt bụng, mềm yếu, mong manh và hay khóc, hắn đang tìm kiếm cậu bé trong giấc mộng, vai chính thụ.
Khóa không nhằm vào bệnh di truyền trong gia đình, mà nó nhằm vào các tình tiết máu chó.
Thảo nào năm ấy Thích Dĩ Lạo sẽ nói, chỉ là một tình dục, hắn hà tất phải khóa chặt chứ.
Lúc này Thích Dĩ Lạo chưa lấy lại ý thức bản thân, còn mất đi trí nhớ bốn năm, có thêm một người yêu, hắn nhất định sẽ hoài nghi thẩm mỹ của chính mình.
Dù sao ông đây cũng chẳng có mặt nào phù hợp với hình mẫu bạn đời lý tưởng của hắn.
Được rồi, vẫn có chút miễn cưỡng phù hợp, Giao Bạch bật camera trước của điện thoại giơ lên ngắm, là đôi mắt cún con của cậu, thoạt trông khá vô hại.
Nghe tiếng tẩy rửa phía sau, Giao Bạch tặc lưỡi, hẳn là Thích Dĩ Lạo có tìm cách lấp đầy ký ức thông qua video giám sát. Lời người khác nói không có cảm xúc bằng tận mắt nhìn, nhưng hắn xem xong, tám phần mười sẽ nghi ngờ cuộc đời.
Giao Bạch chỉ biết là trong video có sự biến chuyển của thái độ Thích Dĩ Lạo đối với cậu, có việc họ so chiêu, hiểu ngầm, đến cuộc sống hàng ngày. Song cậu không biết Thích Dĩ Lạo từng hôn trộm cậu vô số lần.
Còn Thích Dĩ Lạo sau khi mất trí nhớ thì đã xem không ít, lúng túng tới độ tắt cả đèn.
Tiếng nước trong nhà vệ sinh ngừng lại, kèm theo một câu, "Chúng ta nói chuyện đi."
Giao Bạch tắt camera, trò chuyện gì chứ, trò chuyện về nơi tình yêu bắt đầu? Trò chuyện "Tại sao tôi nhìn trúng em"? Cái này hỏi nhầm người rồi, cậu thậm chí còn không rõ ràng về đường ranh giới chi tiết.
Có tiếng bước chân đi từ phía bồn nước đến phía sau lưng cậu, hơi thở như có như không phất qua từ trên xuống, gáy Giao Bạch hơi ngứa ngáy. Cậu vào trong phòng, tiếng bước chân theo sát cậu.
Trong khoảng thời gian đó, cả hai không trao đổi gì.
Thích Dĩ Lạo bảo Thích Đại đưa thuốc giảm đau vào, hắn không uống không được, sẽ không chống đỡ nổi.
Còn chưa bắt đầu nói mà tim đã đau rồi.
Nhìn Thích Dĩ Lạo uống thuốc, Giao Bạch thầm nhủ, nếu anh có thể chống cự thiết lập đại cương của "Thích Dĩ Lạo" trong truyện tranh lần thứ hai, nhớ lại mọi thứ giữa chúng ta và vẫn thích em, thì anh sẽ có thể đánh thắng trận chiến này, tìm lại chính mình, nắm quyền kiểm soát cuộc sống trong tay.
"Giao Bạch..." Thích Dĩ Lạo ngồi trên chiếc ghế bên cửa sổ, hắn đóng nắp lọ thuốc, hai bờ môi mỏng bật ra một cái tên, âm cuối tựa lời thủ thỉ của người tình.
Giao Bạch đút hai tay trong túi, lười biếng hếch cằm.
Tiếng cười của Thích Dĩ Lạo ẩn chứa trêu chọc: "Đứng xa như vậy làm gì, lại đây."
Giao Bạch hừ khẽ, nửa câu sau thì đúng là thường nói.
"Anh tỉnh rượu rồi à?" Giao Bạch đi tới, nhìn băng dán vết thương thấm nước ướt nhẹp trên sống mũi hắn.
Thích Dĩ Lạo trả lời không liên quan: "Bất luận là dựa vào những người xung quanh tôi hay sự quan sát của chính tôi, tất cả đều cho thấy rằng tôi và em yêu nhau, tình cảm sâu đậm, nhưng tại sao trong suốt thời gian này, em cũng không làm gì tôi?"
"Anh muốn ông đây làm gì?" Giao Bạch lạnh nhạt nói, "Anh còn chưa nhớ lại, trong lòng không thấy mâu thuẫn sao? Ông đây sẽ khiến anh chán ghét rồi đẩy ra? Chuyện này thú vị lắm à?"
"..." Thích Dĩ Lạo cười giễu, "Miệng lưỡi sắc bén."
Giao Bạch sững sờ, cậu vươn một tay chống mép bàn, khom người cúi đầu: "Anh lặp lại lần nữa."
Đôi mắt của chàng trai ngây ngô mềm mại, đen trắng rõ nét, con ngươi của cậu phản chiếu ánh đèn trong phòng, và cả Thích Dĩ Lạo trong ánh đèn ấy.
"Thình thịch —— "
Thích Dĩ Lạo nghe thấy nhịp tim không an phận của mình, chứng loạn nhịp tim lại trỗi dậy. Hắn mím chặt môi kìm nén sự khó chịu. Khởi đầu của mối quan hệ này không hẳn chỉ là lời nói dối "trúng tà" của chàng trai, nhất định còn có nguyên nhân khác.
"Thình thịch —— Thình thịch —— Thình thịch ——"
Trái tim trong lồng ngực Thích Dĩ Lạo đập quá mạnh, hắn cau mày, thái dương dần ẩm ướt, màu môi bắt đầu trắng bệch.
Giao Bạch đang định lùi ra sau, lại bị một bàn chân duỗi ra móc cổ chân cậu. Cậu không chú ý, ngã nhào về phía trước, hai tay vung loạn xạ ôm lấy bả vai Thích Dĩ Lạo.
Trán kề lên nhau, hơi thở hòa lẫn.
Vắt ngang giữa bọn họ, là bùa hộ mệnh rơi ra khỏi cổ áo Giao Bạch.
Mùi trầm hương ướt át sền sệt lan tỏa tràn ngập, chen giữa những hạt bụi dưới ánh đèn, mang theo một ngọn lửa, trong không khí có thứ gì đó cháy lên.
Bùa hộ mệnh lay động trước mặt Thích Dĩ Lạo.
Thích Dĩ Lạo giơ tay lên, hai ngón tay nắm lấy nó, cẩn thận vuốt ve.
"Muốn em tháo xuống trả lại cho anh à?" Giao Bạch muốn thẳng người dậy, nhưng sức mạnh cầm bùa đột ngột tăng lên, cậu bị siết buộc phải nghiêng về phía trước lần nữa.
Lúc này bọn họ không chỉ vừa khéo kề lên nhau, mà là va chạm vào nhau, phát ra tiếng vang "đùng".
Giao Bạch toan tháo bùa hộ mệnh, song một luồng sức mạnh ngăn trở cậu. Cậu rũ mắt nhìn sang.
Mười ngón tay của Thích Dĩ Lạo vuốt lên từng chút một dọc theo sợi dây mảnh, đầu ngón tay chạm tới hõm cổ Giao Bạch, ngón út áp vào xương quai xanh trắng sáng của cậu.
Thế giới dường như đóng băng vào khoảnh khắc này.
Xương cụt Giao Bạch phát ngứa, cậu định hất tay Thích Dĩ Lạo ra rồi lùi lại, thì lại bị giữ chặt eo kéo một cái tới gần.
Thích Dĩ Lạo dựa lưng lên ghế, đứt quãng xoa nắn vuốt ve vòng eo của chàng trai, các mạch máu trên mu bàn tay nổi lên. Thuốc giảm đau không có tác dụng gì nhiều, vẫn đau, nhưng hắn không có ý định buông tay.
Rượu cồn tối nay và lửa giận vô hình của ban ngày trộn lẫn vào nhau, rượu mạnh cay xè không ngừng kích thích đại não, thiêu đốt thần trí và tim mạch. Hắn muốn biết mình yêu thích đến mức độ nào, thử xem có thể có phản ứng lớn ra sao.
Vào thời điểm này, đã ba mươi mốt tiếng kể từ khi Thích Dĩ Lạo tỉnh lại.
Eo Giao Bạch sắp bốc cháy, chân cũng mềm nhũn. Cậu cố nhịn, mà rồi không nhẫn nhịn được, thở hổn hển quát: "Thăm dò xong chưa? Xong thì em..."
Còn chưa dứt lời, Giao Bạch đã bị hắn kéo lên đùi. Cậu đặt mông ngồi lên vừa hoảng loạn vừa vững vàng, nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là...
Giao Bạch trừng Thích Dĩ Lạo với mùi tanh ngọt đầy miệng, mẹ nhà anh, biết hôn không thế, răng của ông sắp bị mẻ rơi mất rồi!
Ý chê bai trong mắt cậu chàng hết sức rõ ràng.
Thích Dĩ Lạo cau mày lùi lại, thần sắc khó đoán. ngôn tình sủng
Giao Bạch tưởng lão biến thái tức giận, tôn nghiêm đàn ông mà, cậu định đứng dậy thì lại bị bóp gáy, hương bạc hà ngào ngạt tràn vào hơi thở cậu.
Thích Dĩ Lạo nghiêng đầu điều chỉnh góc độ, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm chàng trai, sau đó hôn lên lần nữa.
Đầu lưỡi tách môi cậu ra.