Ngày đầu tiên của tháng Bảy, Giao Bạch hỏi mượn điện thoại của người qua đường rồi gọi cho Chương Chẩm. Ưu điểm của thói quen ghi nhớ số điện thoại được thể hiện vào lúc này, sử dụng trong trường hợp khẩn cấp.
Giao Bạch và Lương Đống trốn trốn tránh tránh ở biên giới, ăn bữa đói bữa no.
Hai ngày sau, người nhà họ Thích xông vào biên giới, đón Giao Bạch mắc bệnh thổ tả về Tây Thành.
Giao Bạch tỉnh dậy trên giường của mình, bên giường treo một chai truyền dịch kêu tí tách. Đầu óc của cậu trống rỗng chốc lát, sau đó cậu liên lạc với cảnh sát, khai rõ thông tin hang ổ bọn cướp trong điện thoại.
Phía cảnh sát nói, đã có người cung cấp thông tin chi tiết hơn, còn vẽ cả bản đồ, trước cậu một bước.
Giao Bạch đặt di động sang một bên, yên tâm ngủ thiếp.
Hai chân Chương Chẩm đều bị thương, không xuống được giường. Anh nằm ở bệnh viện, mấy ngày nay bác sĩ tâm lý của anh đều ở trong phòng, vốn không dám rời đi.
"Đưa báo cáo kiểm tra của em trai anh cho tôi đi." Bác sĩ tâm lý nói, "Anh đã xem không dưới năm lần rồi."
Chương Chẩm cố chấp lật trang giấy, tia máu trong mắt dày đặc đáng sợ.
Bác sĩ tâm lý giật dây chun buộc tóc đuôi ngựa xuống, vò tóc vài cái, bấy giờ cô mới lộ ra vẻ mệt mỏi: "Anh Chương, tình trạng hiện tại của anh rất kém, lúc em trai anh đến bệnh viện thăm anh, cậu ấy nhất định sẽ lo lắng cho anh lắm."
Tiếng lật giấy chợt im bặt.
Ngay sau đó, báo cáo kiểm tra bị nhét xuống dưới gối, một cái đầu nặng nề đau nhức đè lên trên, bảo vệ nó như bảo vệ vật báu.
Phòng bệnh trở nên yên tĩnh. Bác sĩ tâm lý ngồi đọc sách trên ghế, cô đọc chốc lát, xác nhận Chương Chẩm đã thật sự ngủ rồi mới dám tranh thủ ngủ bù.
Trong khoảng thời gian này, Thích Hoài phụ trách việc tìm kiếm Giao Bạch, tìm kiếm với thương tích, miệng vết thương trên bụng luôn nứt ra và đã bị nhiễm trùng. Anh ta còn phải chạy tới viện nghiên cứu khoa học, hầu như không chợp mắt mấy. Vào lúc này, anh ta đang nghỉ ngơi trong văn phòng.
Tất cả mọi người rất mệt mỏi.
May mắn thay, tháng Sáu nước sôi lửa bỏng cuối cùng đã trôi qua.
Giao Bạch cũng nghĩ như vậy, nhưng ai dè ông trời không muốn cậu được thoải mái.
Viện trưởng Thích tới tìm cậu.
Lúc ấy cậu đang nói chuyện điện thoại với Úc Lĩnh, đã tán gẫu được một thời gian, cũng đã đi xong quy trình nói những thứ nên nói hỏi những thứ nên hỏi.
Úc Lĩnh thấp giọng nói: "Cảm ơn cậu đã cứu Tiểu Hưởng."
"Không cần cảm ơn." Giao Bạch dựa vào đầu giường xem phim, "Anh dự định khi nào đưa Úc Hưởng tới viện điều dưỡng nước ngoài?"
Úc Lĩnh im lặng phút chốc: "Không gấp như vậy."
"Nhà họ Sầm bỏ qua anh rồi à?" Giao Bạch chỉnh nhỏ âm lượng TV một chút.
Úc Lĩnh trả lời: "Có lẽ thế."
"Gần đây Sầm Cảnh Mạt đóng cửa từ chối tiếp khách, không tham gia bất kỳ hoạt động nào, cũng không xử lý điều tiếng bên ngoài." Úc Lĩnh bổ sung, "Vụ tấn công khủng bố đã khiến giá cổ phiếu của nhà họ Sầm giảm xuống mức thấp chưa từng thấy."
Giao Bạch "Ồ" một tiếng, vậy hẳn Đàm Quân đã bảo Thẩm Nhi An ra tay, chỉ không biết quá trình điều trị của Thẩm Nhi An tiến triển thế nào rồi.
Thẩm Nhi An chưa bao giờ liên lạc với cậu, số điện thoại cũng gọi không thông, Giao Bạch đã thành quen.
Giống những gì Lương Đống từng nói, Thẩm Nhi An không còn là Thẩm Nhi An nữa, y là chủ tịch Tiểu Thẩm của Thẩm thị, bán mạng sống và linh hồn mình cho quyền thế.
"Giao Bạch, tôi..."
Úc Lĩnh chưa dứt lời đã bị Giao Bạch cắt ngang, "Chỗ tôi có việc, lát nữa trò chuyện tiếp nhé, tôi cúp đây."
Giao Bạch kết thúc cuộc gọi, nhìn vị khách không mời mà đến, không gõ cửa đã trực tiếp tiến vào: "Viện trưởng Thích, sao ngài lại tới đây, có phải là phía anh ba của tôi..."
"Chưa tỉnh." Viện trưởng Thích cũng không ngồi xuống mà đứng yên. Chị cúi đầu nhìn thanh niên gầy gò trên giường, ánh mắt mơ hồ khó diễn tả chính xác.
Chuông báo động trong lòng Giao Bạch vang ầm ĩ: "Ngài có việc thì cứ nói thẳng đi."
"Thế để tôi nói thẳng." Viện trưởng Thích đeo kính áp tròng, không có tròng kính và khung kính che chắn, đường nét sắc bén của chị có phần giống với Thích Dĩ Lạo.
Giao Bạch có cảm giác sắp phải đối mặt với tình tiết máu chó cũ rích, viện trưởng Thích ném một tấm séc vào mặt cậu, quăng thêm một câu "Cậu điền một con số, rời khỏi em trai tôi".
Tuy nhiên, nội dung mà cậu nghe được còn cũ kỹ máu chó hơn cái cốt truyện kia.
Lưng Giao Bạch rời khỏi đầu giường: "Chị nói gì?"
Tôn xưng cũng không cần.
Viện trưởng Thích hà khắc nói: "Nếu đã nghe rõ, thì không cần thiết phải nhắc lại nữa, tiết kiệm thời gian cho tất cả mọi người."
Lồng ngực Giao Bạch như bị người khác đấm mạnh một quyền ngộp thở, chết tiệt, vị này thế mà lại nói chuẩn bị dùng thuốc làm Thích Dĩ Lạo phục hồi chức năng bình thường, để hắn có thể kết hợp với tinh linh trong trạng thái hôn mê.
Kết con mẹ nó hợp.
Chức năng bình thường gì chứ, Thích Dĩ Lạo vốn dĩ bình thường, chỉ là kiềm chế mà thôi.
"Viện trưởng Thích đích thân đến thông báo cho tôi, để tôi biết quyết định của chị, là muốn gì ở tôi?" Ngữ khí Giao Bạch rất khó chịu.
Viện trưởng Thích nói: "Tôi hy vọng cậu hợp tác."
"Hợp tác thế nào?" Khóe miệng Giao Bạch cong lên, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ, "Là phía viện nghiên cứu khoa học không nghe lời chị, hay là dù đã dùng thuốc, Thích Dĩ Lạo cũng không muốn giao hợp người khác, cần tôi đứng ra làm công tác trao đổi?"
Bầu không khí nhất thời căng thẳng.
Da dẻ viện trưởng Thích chùng hơn trước, bọng mắt sa xuống, khí sắc xấu đi. Chị lạnh lùng mỉa mai: "Cậu cho rằng mình thừa kế toàn bộ gia sản của em trai, là có tư cách nói chuyện với tôi à?"
Giao Bạch như cười mà không phải cười, cho nên?
Viện trưởng Thích giằng co với thanh niên, không biết chị nghĩ tới điều gì, đáy mắt lóe lên tia sáng châm chọc đen tối, thoáng cái biến mất.
"Đúng, tôi tới chuyến này là muốn cầu cạnh cậu." Viện trưởng Thích nói.
Người phụ nữ này đột nhiên thay đổi sách lược, tính cảnh giác của Giao Bạch tăng vọt. Cậu không lên tiếng, chuẩn bị gặp chiêu phá chiêu.
"Tôi kể cho cậu nghe chút chuyện về họ Thích đi." Viện trưởng Thích ngửa đầu nhìn ô cửa sổ nhỏ trên tường, "Cửa sổ trong lâu đài cổ đều như thế này, nằm trên cao, kích thước nhỏ, được bao phủ bởi dây leo, luôn luôn âm u."
"Cậu có biết tại sao lại thiết kế như thế không?" Chị thoáng nở nụ cười, "Để thuận tiện phóng thích nhân tính."
"Tòa kiến trúc tới tay em trai tôi mới bắt đầu lắp đèn. Những ngọn đèn mà cậu trông thấy, tất cả đều theo ý nó." Viện trưởng Thích nói, "Trước kia, nơi này tối tăm quanh năm, đôi lúc tôi rẽ một cái là có thể bắt gặp một đôi nam nữ."
Giao Bạch nuốt nước bọt, nam nữ làm gì thì không cần nói.
"Hồi ấy nhà họ Thích không chia nhà tách ra, đều ở đây cả." Viện trưởng Thích nheo mắt, trong con ngươi của chị dường như có từng bóng dáng lơ lửng lướt qua, "Dòng họ Thích, danh gia vọng tộc..."
Tiếp theo, viện trưởng Thích tiết lộ nguyên nhân khiến số trai tráng họ Thích trở nên ít ỏi.
Giao Bạch đã đoán được bức tranh toàn cảnh.
Tổ tông họ Thích có bệnh di truyền, tỷ lệ di truyền của nữ giới thấp hơn nam giới, thời gian phát bệnh của nam giới cũng không nhất định, một khi phát bệnh sẽ nổi điên, gia tăng tốc độ tiêu hao sự sống.
Mối quan hệ huyết thống càng gần thì xác suất di truyền và phát triển bệnh càng cao.
Mà nguyên nhân khởi phát là sự sụp đổ của việc quản lý cảm xúc.
Sau khi phát bệnh, chỉ có thể chìm xuống đáy của mọi dục vọng, không có khả năng tỉnh táo.
Nhằm giải quyết chứng bệnh này, nhà họ Thích đã thành lập sở nghiên cứu, tiến hành đủ loại thí nghiệm, tốn rất nhiều nhân lực vật lực, nhưng vẫn không thể diệt trừ tận gốc.
Đến thế hệ cha ruột Thích Dĩ Lạo, ông tình cờ gặp được mẹ Thích Dĩ Lạo, phát hiện kết hợp với bà có thể kiềm chế sự bạo ngược trong nội tâm, bèn cưỡng ép cướp đoạt, lấy bà làm vợ, muốn bà sinh mấy đứa con cho ông.
Tuổi thọ của cha Thích Dĩ Lạo cao hơn các anh em của ông, sống đến hơn sáu mươi tuổi..
Gia tộc đã thẩm vấn mẹ của Thích Dĩ Lạo, muốn biết người thân của bà ở đâu, bà lại nói mình không có ký ức về điều đó.
Nghe thế, Giao Bạch cau chặt mày. Mẹ Thích Dĩ Lạo là niềm hy vọng của toàn tộc Thích, vì vậy có thể tưởng tượng được cuộc thẩm vấn đã diễn ra thế nào, kéo dài bao lâu.
"Mẹ tôi thích sách gốc bằng tiếng nước ngoài, bà sẽ để em trai tôi chép tay, mắc lỗi thì dùng thước giáo dục nó." Đằng sau từng con chữ của viện trưởng Thích, đống đổ nát bị năm tháng chôn vùi được lôi ra, "Bà hy vọng nó có thể học cách kiềm chế, không trở thành người như cha nó."
"Sinh vật sống đều có bản năng, con người là động vật bậc cao, có càng nhiều bản năng hơn. Dục vọng là gốc rễ của những bản năng đó, ai cũng có." Viện trưởng Thích cười cười, "Kết quả của sự kiềm chế lâu dài, là con người bị tổn hại."
Giao Bạch nghĩ thầm, Thích Dĩ Lạo không bị tổn hại gì, hắn đang cầm tù chính mình.
"Các thế hệ họ Thích đều tìm kiếm tộc nhân của mẹ tôi, nhưng mò kim đáy biển." Viện trưởng Thích chỉnh lại mái tóc ngắn đã mọc dài ra một chút, "Em trai tôi số may, nó đã gặp được."
"Trong một năm qua, tôi đã tra ra manh mối, đứa bé được đưa đến viện nghiên cứu khoa học năm ngoái là người cùng thôn với mẹ tôi. Những người trong thôn bị đột biến gene do nguồn nước, có giọng nói đặc biệt, khó phân biệt nam nữ, trong máu có một chất đặc biệt có thể làm yên tĩnh vùng vỏ não con người, vừa khéo nhằm vào căn bệnh di truyền của dòng họ Thích, có thể nói là được tạo riêng dành cho nhà họ Thích." Viện trưởng Thích nói.
Trước mắt Giao Bạch phảng phất có một hàng chữ trôi nổi: Lính gác và dẫn đường, lý tưởng của tạo hóa, xứng đôi trăm phần trăm.
"Giao Bạch, chắc chắn không phải là cậu không biết gì về những điều tôi vừa kể với cậu." Viện trưởng Thích khoanh tay, "Ông trời ban cho con đường sống, chẳng phải là cậu nên để anh ba của cậu đi lên nó sao?"
Giao Bạch đón nhận ánh mắt trào phúng và sắc bén của chị, như thể nhìn thấu sự ích kỷ của cậu. Bàn tay cậu đặt trên chăn lần mò xung quanh, chộp lấy điện thoại, ngón tay móc lấy móc khóa, cảm giác kim loại lạnh lẽo kích thích lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi của cậu run lên.
Mẹ kiếp, biết ngay sự xuất hiện của tinh linh là thanh đao mà, treo lâu như vậy rồi, cuối cùng đã rơi xuống.
"Vậy thì tôi cũng không có thể đẩy anh ấy lên được." Giao Bạch nghe thấy giọng nói xem như bình tĩnh của mình, "Anh ấy chẳng biết gì cả, tôi đưa ra lựa chọn thay anh ấy, điều này tính là gì chứ? Khi tỉnh lại, anh ấy sẽ hận tôi."
"Nó có tri giác." Viện trưởng Thích nói, "Cậu biết rõ."
Giao Bạch yên lặng.
Viện trưởng Thích dường như đã đoán trước được sự chần chừ của cậu, ngôn từ sắc bén, ép sát từng bước: "Cậu thử hỏi lương tâm của mình xem, bây giờ nó nằm ở viện nghiên cứu khoa học là vì ai?"
Giao Bạch vuốt chiếc chìa khóa bé.
"Năm ngoái là cuộc kiểm tra sức khỏe hai năm một lần của nó, mọi thứ ban đầu diễn ra rất thuận lợi, nhưng cũng bởi cậu gặp chuyện, nó đã làm gián đoạn tất cả." Viện trưởng Thích hơi mất kiểm soát cảm xúc, "Nó tự tỉnh dậy!"
Tình thân của nhà họ Thích chẳng hề sâu nặng gì, song điều này không có nghĩa là chị muốn nhìn nhà họ Thích đi về hướng diệt vong.
Gia chủ đời này còn chưa bồi dưỡng người thừa kế, làm sao có thể ngã xuống được? Nếu đã có cơ hội thay đổi hiện trạng, thì nhất định phải bắt lấy.
Giao Bạch vẫn luôn cho rằng khi ấy Thích Dĩ Lạo tỉnh lại sớm, là do Chương Chẩm đến viện tìm hắn.
Nào hay biết...
Giao Bạch ngơ ngẩn cúi thấp đầu, tự tỉnh dậy à, lúc đó Thích Dĩ Lạo đã đối với cậu...
"Đừng biết thừa nhưng giả vờ hồ đồ." Lời nói của viện trưởng Thích rất cay nghiệt, "Nó móc tim móc phổi với cậu, nếu cậu có tim, cậu nên suy xét cho nó."
Giao Bạch khẽ giật khóe miệng, muốn nói điều gì đó, rồi lại không muốn nói nữa. Cậu hơi ngả người dựa vào đầu giường, tầm mắt rơi xuống màn hình TV.
Bộ phim vừa bắt đầu, còn lâu mới tới kết cục.
Viện trưởng Thích nói rất nhiều, vào lúc chị định rũ bỏ phong độ của thiên kim tiểu thư thuộc gia tộc lớn xã hội cũ, Giao Bạch nói với giọng khàn khàn: "Tôi sẽ đến viện nghiên cứu khoa học."
Bấy giờ căn phòng mới trở nên tĩnh lặng.
Giao Bạch tắt TV, nằm ngủ trong chăn. Sau khi trời tối, cậu đến viện nghiên cứu khoa học, không thay quần áo mà cứ mặc đồ ngủ, tóc tai tán loạn, trên mặt vẫn còn sắc đỏ do bị ngộp lúc ngủ.
Ảnh đại diện của bạn tốt tương thông với tâm ý của đối phương.
Mà Thích Dĩ Lạo có ý thức với thế giới bên ngoài, bằng không cũng sẽ không xảy ra chuyện nghe được lời tỏ tình của cậu là muốn rời đi, rồi lại bị cậu gọi trở về.
Giao Bạch quấn mình trong bộ đồ bảo hộ đặc biệt của viện nghiên cứu khoa học, một mình tiến vào khoang chữa bệnh. Cậu đứng trước giường bệnh, nhìn Thích Dĩ Lạo không nói câu nào.
Nhìn hồi lâu, Giao Bạch tháo mặt nạ bảo hộ, ghé sát bên tai Thích Dĩ Lạo: "Có nhớ em không?"
Thích Dĩ Lạo không nhúc nhích.
Con mèo rơi nước mắt.
"Nhớ em à?" Giao Bạch cười, "Em cũng nhớ anh."
Con mèo cử động đuôi một cách yếu ớt.
Giao Bạch vuốt ve Thích Dĩ Lạo cách lớp găng tay. Cảm thấy chưa tận hứng, cậu cởi găng tay ra, dùng tay sờ, sau đó mới hài lòng vỗ nhẹ lên hai gò má Thích Dĩ Lạo.
"Lần nay em đến đây,"
Giao Bạch dừng lại, "Anh chờ chút đã, để em chuẩn bị."
Trên đường tới đã ấp ủ suy nghĩ, nhưng con mẹ nó vẫn thế! Cứ thế! Giao Bạch hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra, lúc này viền mắt cậu đã đỏ hoe.
"Viện trưởng Thích, người chị gái kia của anh ấy, chị có nói một phương án, một phương án có lợi cho anh."
Giao Bạch bị đông lạnh, hơi thở run cầm cập, cậu đứt quãng nói nửa đoạn sau, môi kề sát tai Thích Dĩ Lạo, đôi mắt chăm chú nhìn thẳng con mèo máu, "Anh có muốn đồng ý không?"