Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc

Quyển 2 - Chương 160




Ngày mười lăm tháng mười một. Trời vẫn âm u một sắc xám xịt, gió lạnh vẫn ùa về từng, và tuyết vẫn phủ trắng từng con đường nơi kinh đô Đông Long của nước Đại Việt. Sáng sớm ngày hôm nay, bầu không khí chốn kinh kỳ bỗng trầm tĩnh lạ thường, khác hẳn với vẻ náo nhiệt của những ngày trước. Có lẽ là vì đông đến quá lạnh lẽo làm cho lòng háo hức của con người cũng bị phai nhạt đi phần nào, cũng có lẽ là do người ta đã cảm thấy mệt mỏi sau một tuần dài sôi động và chờ mong. Mà có lẽ lí do quan trọng nhất khiến cho bầu không khí nơi kinh đô trở nên tĩnh mịch hơn hẳn mọi ngày là vì hôm nay khoa thi tạm nghỉ một ngày!

Kỳ thi võ chia làm ba vòng, mỗi vòng kéo dài khoảng nửa tháng. Hai vòng thi đầu tiên phân biệt là thi đấu tay không và thi đấu vũ khí. Mỗi vòng thi lại áp dụng quy tắc loại trực tiếp, hàng vạn thí sinh liên tục thi đấu với nhau đến khi có một người thắng cuộc cuối cùng. Nhứng thí sinh có được thứ hạng cao trong cuộc thi sau này đều sẽ được triều đình đề bạt, mà những thí sinh đã thất bại cũng sẽ có hai lựa chọn là tham gia vào quân đội để thăng tiến từ từ, hoặc là về nhà rèn luyện chờ ba năm sau sẽ đi thi lại để đoạt lấy thành tích cao hơn. Vòng thi cuối cùng lại là một vòng thi đặc biệt nhất, cũng chính là vòng thi vấn đáp. Đây là một vòng thi không bắt buộc, thế nhưng kết quả của vòng thi này lại có ảnh hưởng đặc biệt đến con đường công danh sau này của các thí sinh. Nếu nói hai vòng thi đấu trước đó là kiểm tra về vũ dũng của thí sinh, vậy vòng thi cuối cùng này chính là để đánh giá tâm trí của thí sinh. Người có vũ dũng mà thiếu mưu trí thì con đường công danh hạn hẹp, khó được triều đình đề bạt. Trái lại, người vũ dũng không đủ nhưng nếu có trí có mưu thì lại vẫn có thể bước được xa trên con đường công danh, nhưng cuối cùng cũng không thể đạt được quyền lợi to lớn. Nếu là người có đủ ba thứ dũng, mưu, trí thì đúng là bậc hiền tài, sẽ nhận được sự tài bồi của quốc gia. Mà những kẻ có tài nhưng thiếu đức lại đặc biệt bị triều đình “quan tâm”, không chỉ con đường công danh không thể tiến xa mà còn có nguy cơ gặp phải tai họa, bởi những kẻ như thế thường dễ trở thành “sâu mọt” của đất nước.

Về cơ bản thì sau khi kết thúc vòng thi thứ ba thì cũng là lúc khoa thi chính thức khép lại, nhưng “văn không có đệ nhất, võ không có đệ nhị”, để nhằm phân định kết quả cuối cùng cho khoa thi võ, triều đình còn tổ chức một vòng thi đấu nhỏ vào ngày mười ba tháng chạp, cũng chính là ngày giỗ tổ của hoàng thất Đại Việt. Vòng thi này được tổ chức tại hoàng lăng của hoàng thất, dưới sự chứng kiến của hoàng thượng cùng bá quan trong triều đình. Người có tư cách tham gia vòng thi đấu này cũng bị giới hạn, chỉ có mười hai người đạt được thành tích cao nhất tại hai vòng thi đầu tiên mới có thể tham gia vòng thi nhỏ này, tổng cộng là hai mươi tư thí sinh. Quy tắc áp dụng vẫn là quy tắc loại trực tiếp, đến cuối cùng chỉ còn lại ba thí sinh sẽ cùng lúc thi đấu với nhau tranh giành danh hiệu võ trạng nguyên. Đến lúc này khoa thi ba năm một lần do triều đình tổ chức mới chính thức kết thúc.

Lại nói đến trong thời gian diễn ra hai vòng thi võ đầu tiên, vào ngày thứ tám của mỗi vòng thi các thí sinh đều được nghỉ một ngày, mà ngày hôm nay chính là ngày các thí sinh được nghỉ.

*****************************************

Sáng sớm!

Trên một con đường đã bớt phần náo nhiệt của kinh đô Đông Long, một bóng người đạp tuyết mà đi, bước chân nhẹ nhàng không để lại chút dấu tích nào trên tuyết. Cẩn thận quan sát, người ta không khỏi kinh ngạc mà phát hiện ra rằng họ không có cách nào để nhìn rõ được diện mạo người này. Cả thân thể hắn dường như được bao trùm trong một tầng sương mù, bất kể hình dáng, tầm vóc hay khuôn mặt đều mờ mờ ảo ảo, liên tục biến đổi.

Bước đến trước một con hẻm nhỏ, quái nhân dừng lại một chút, cẩn thận quan sát bốn phía xung quanh. Quái nhân dường như đang nhận biết đường đi, chỉ có điều ánh mắt hắn lại liên tục thay đổi đến những vị trí đặc biệt dễ ẩn nấp để theo dõi, đúng là con mắt của một kẻ lành nghề! Sau khi cẩn thận kiểm tra mà không phát hiện ra chút khả nghi nào, quái nhân lại bước tiếp vào trong con hẻm nhỏ, bóng dáng hắn rất nhanh đã mất hút nơi ngã rẽ cuối đường.

************************************

Tám giờ sáng. Mặt trời đã sớm lên cao, thế nhưng tầng mây dày u ám trên bầu trời đã che khuất đi ánh nắng ấm áp của mặt trời, chỉ để lọt xuống vài tia sáng buồn rầu lạnh lẽo. Trên mấy cung đường tấp nập của Đông Long lúc này đã dần trở nên nhộn nhịp. Cổng thành phía Tây, vài đoàn xe ngựa chở hàng nặng nề lăn bánh tiến vào kinh đô. Trên con đường chính rộng rãi vốn luôn có người quét dọn tuyết đọng, thế nhưng tuyết rơi quá nhiều nên cả con đường dường như vẫn luôn phủ trong tuyết. Bánh xe ngựa lặn nề lăn qua, để lại trên mặt tuyết một vết lún thật sâu, người có chút kiến thức chỉ cần nhìn qua cũng biết được trong chiếc xe ngựa chở hàng hóa rất nặng nên mới có thể khiến bánh xe lún sâu như thế.

“Híiii…..”

Một tiếng ngựa hí kéo dài, đoàn xe ngựa nặng nề dừng lại trước quán ăn nổi tiếng nhất thành Đông Long. Tấm rèm che bằng gấm dày được vén lên, hơn mười người bước ra từ trong đoàn xe ngựa. Trời mùa đông lạnh lẽo khiến cho việc làm ăn của quán cũng trở nên chậm trễ, thế nhưng bên trong quán lúc này cũng đã gần kín chỗ ngồi, chỉ còn lại khoảng hai ba bàn trống, vừa vặn đủ chỗ cho đoàn người mới tới.

“Quý khách, mời ngồi. Không biết các vị muốn gọi món gì? Quán chúng tôi nổi tiếng khắp kinh đô với hơn mười món ăn mang đậm dấu ấn của Đông Long, bất kể quý khách muốn thưởng thức loại hương vị nào quán chúng tôi cũng đều có thể đáp ứng.”

Phục vụ bàn vừa thấy có khách đến liền niềm nở chào hỏi, đồng thời giới thiệu cho khách những món ăn nổi tiếng của quán. Dẫn đầu đoàn khách là một người thanh niên tuấn nhã, lúc này mỉm cười tiếp lời của bồi bàn và gọi món cho cả đoàn.

“Đại ca, sáng nay trời có vẻ lạnh hơn mọi hôm thì phải?”

“Ha ha, cậu chẳng qua là muốn ghé vào quán ăn chút gì cho ấm bụng chứ gì? Dù sao cũng đến đây rồi, không bằng dừng lại ăn sáng đi.”

Đúng lúc này lại có khách bước vào quán. Người mới đến là ba sĩ tử bộ dáng rất bình thường, thế nhưng người có kinh nghiệm chắc chắn sẽ nhận ra ba sĩ tử này đều là người có tài năng.

“Quý khách, quán chúng tôi tạm thời đã hết chỗ, xin mời quý khách chờ một chút.”

Tiểu nhị vội vàng tiến lên giải thích với khách về tình hình của quán. Dù sao đây cũng là chuyện thường gặp, ba vị khách mới đến cũng không phàn nàn gì, chỉ lẳng lặng đứng đợi. Thế nhưng bọn họ dù không muốn gây chú ý lại vẫn bị kẻ khác chú ý đến. Tại vị trí của đoàn khách hơn mười người, một cô gái dáng vẻ yểu điệu, trên mặt mang khăn che lúc này lại đang chăm chú quan sát ba người mới tới. Nam tử tuấn nhã dẫn đầu đoàn người dường như rất chú ý đến cô gái này, vừa thấy ánh mắt của cô gái nhìn về phía khách mới đến thì hắn cũng chăm chú quan sát ba người bọn họ. Sau một hồi quan sát mà không phát hiện ra điều gì đặc biệt, gã không kìm được mà nhỏ giọng hỏi cô gái:

“Thủy Tuyệt, cô quen bọn họ sao?”

Cô gái nghe thấy câu hỏi của gã thì mới thu ánh mắt lại, nhẹ nhàng ra dấu cho đối phương im lặng. Mặc dù trên mặt cô gái có che một tấm khăn, thế nhưng không biết vì sao lúc này nhìn nàng lại cảm thấy như nàng đang cười. Ngón tay như ngọc của cô gái nhẹ nhàng chấm vào chén nước, sau đó viết vài chữ lên mặt bàn. Gã thanh niên kia vừa nhìn thì sắc mặt khẽ biến, sau khi suy nghĩ một chút không ngờ lại mỉm cười. Cô gái thấy nụ cười của hắn thì trong lòng không khỏi cảm thấy cổ quái, thế nhưng nàng còn chưa kịp hỏi điều gì thì gã thanh niên đã đứng dậy bước về phía mấy người khách mới đến.

“Các anh, chỗ chúng tôi vừa hay còn dư vài chỗ ngồi, nếu các anh không chê thì xin mời đến ngồi cùng chúng tôi.”

Lời mời của gã khá đường đột khiến cho mấy người khách kia không khỏi cảm thấy bất ngờ. Thế rồi một trong ba người lên tiếng đáp lại gã:

“Nếu được vậy thì quả thật là rất tốt, có điều tôi và anh không quen biết, nếu bây giờ ngồi chung chỉ sợ sẽ gây bất tiện cho anh thôi.”

“Ha ha, điều đó thì anh không cần phải ngại. Tôi vốn là người thích kết bạn, mà những người đi cùng tôi cũng đều như vậy cả. Hôm nay tôi gặp các anh vừa nhìn như đã quen, thật không kìm được muốn cùng các anh kết bạn. Nếu anh không chê thì xin mời đến ngồi cùng chúng tôi cho vui.”

“Anh đã nói vậy thì chúng tôi cũng không tiện từ chối nữa. Xin mời.”

Nói rồi bốn người cùng nhau bước về phía chỗ ngồi của đoàn thương nhân. Sau một hồi giới thiệu, cả hai bên đã chuyện trò rôm rả, bầu không khí vui vẻ khiến cho cái lạnh của khí trời cũng bị xua tan đi. Gã thanh niên tên là Long Triệt, là người thừa kế trong một dòng họ đã nhiều đời làm nghề buôn bán. Lần này tranh thủ lúc kinh đô mở khoa thi, gã cũng sắm sửa không ít hàng hóa vận chuyển về nơi này hòng buôn bán kiếm chút lời. Đáng tiếc là trong quá trình vận chuyển có xảy ra trục trặc nên đoàn xe của bọn họ đến chậm mất nửa tháng, cũng vì vậy mà bỏ lỡ thời cơ bán hàng tốt nhất trong mùa thi năm nay. Sau bữa sáng, hai nhóm người lại chia tay nhau, đoàn xe chở hàng của Long Triệt lại rời đi, lặng lẽ tiến về cửa hàng của dòng họ.

Trước của quán ăn, ba người khách còn lại vẫn lặng lẽ đứng đó. Một trong ba người lúc này mới lên tiếng:

“Đại ca, bọn họ cũng đã đi xa rồi, chúng ta còn đứng đây làm gì nữa?”

Người được gọi là đại ca vẫn lặng yên trầm ngâm, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm xuống nền tuyết trắng xóa trên đường. Mãi một lúc sau, hắn mới thở dài lên tiếng:

“Trần Duy, Văn Thái! Khoa thi năm nay, e rằng không được thuận lợi rồi.”

Nói tới đây, hắn lặng yên bước đi, hai người còn lại cũng lặng yên đi theo mà trong lòng tràn đầy nghi hoặc. Trên nền tuyết trắng lưu lại từng hàng dấu chân của ba người, còn có một dấu chân mờ nhạt ẩn chứa một màu đen, chỉ có điều màu đen này giống như một làn khói từ từ tan đi trong gió.