Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc

Quyển 2 - Chương 148




Trong lời nói của ông lão tràn đầy vẻ cảm thán khiến cho Nguyễn Phong cũng bị lây nhiễm cảm giác đặc biệt này. Ngắm nhìn nét chữ mà Nguyễn Phong vừa viết một lúc lâu, rút cục ông lão cũng đặt bức thư pháp xuống. Ánh mắt của ông lão lúc này đột nhiên trở nên sâu thẳm, tràn ngập vẻ trí tuệ khiến cho Nguyễn Phong bất chợt cảm thấy vị thầy bói đang ngồi trước mặt hắn cao thâm vô cùng. Cả hai người trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng Nguyễn Phong lại lên tiếng hỏi trước:

“Ông vừa nhắc đến cụm từ “rồng không đuôi” là ý gì vậy ạ?”

“Ha ha, điều này có liên quan rất lớn tới vấn đề mà cậu muốn biết đấy.”

Ông lão thầy bói cười nhẹ một tiếng, đồng thời cũng đưa tay chỉ nên bức thư pháp mà Nguyễn Phong viết ra.

“Chữ “khoa cử” gồm hai phần, phần trên là chữ long đại biểu cho vua, phần dưới là chữ sĩ đại biểu cho sĩ tử. Cứ nhìn vào bức thư pháp mà cậu viết, chữ “long” không thể gọi là hoàn chỉnh bởi vì nét cuối cùng đã bị hỏng, chính vì vậy ta mới nói là rồng không đuôi.”

Vị thầy bói nói tới đây thì ngừng lại một chút, bàn tay khẽ vuốt chòm râu dài bạc trắng, rất có dáng vẻ của một cao nhân. Nguyễn Phong lắng nghe lời của ông lão, trong lòng chợt nảy lên một suy nghĩ lạ kỳ, chỉ có điều suy nghĩ ấy lướt qua rất nhanh khiến hắn không kịp nắm bắt. Rút cục, Nguyễn Phong đành phải lên tiếng hỏi ông lão thầy bói:

“Ông có thể giải thích rõ hơn cho cháu về vấn đề này được không?”

“Ồ, đây là chuyện tất nhiên thôi, cậu không cần phải nóng vội. Chà, thanh niên các cậu không nên quá nóng vội làm gì, mọi chuyện đều phải bình tĩnh mới có thể dễ dàng giải quyết. Thôi, không nói chuyện ngoài lề nữa, tôi sẽ giải thích ngay cho cậu đây.”

Nói đến đây, ông lão lại vuốt chòm râu một lần nữa, thật khiến cho người khác cảm thấy sốt ruột.

“Cậu viết ra một chữ “khoa cử” này hẳn là muốn biết về tình hình khoa thi sắp tới. Chỉ một chữ, thế nhưng lại bao ẩn chứa nhiều điều, không chỉ là tiền đồ của riêng cậu, mà còn có liên quan tới tình hình của cả một đất nước. Nói thì có vẻ là xa xôi, nhưng mọi sự lại đều đã được trình bày ngay trên tờ giấy này đây. Một chữ “long” này đại biểu cho vua chúa, cũng đại biểu cho vương quyền. Thiếu đi một nét cuối thì “long” cũng không phải là “long” hoàn chỉnh, xem ra trong kì thi lần này hoàng thượng sẽ gặp phải tai ương đổ máu rồi. Không chỉ vậy, ngay cả khoa thi năm nay xem chừng cũng khó mà kết thúc được trong yên bình, dường như là sẽ xảy ra một trận biến cố to lớn có liên quan trực tiếp đến uy quyền của hoàng tộc đấy.”

Lời ông lão nói ra quả thật là kinh người, nếu là bất cứ ai khác nghe được chắc chắn trong lòng cũng sẽ kinh hãi không thôi. Chỉ có điều Nguyễn Phong đối với lời ông lão nói cũng không đặt nặng trong lòng, bởi những lời này dường như quá duy tâm, không có cơ sở chắc chắn. Nhưng nghe và tin tưởng là hai chuyện khác nhau, Nguyễn Phong vẫn chăm chú ngồi lắng nghe lời ông lão nói bởi không muốn tỏ ra bất kính với người cao tuổi.

“Nếu dựa theo những gì ông vừa nói, chẳng phải khoa thi năm nay sẽ thất bại hay sao? Nếu vậy thì sĩ tử lên kinh dự thí còn có ý nghĩa gì nữa? Công danh chưa chắc đã đạt được mà nguy hiểm lại kề sát bên mình. Phải chăng một sĩ tử như cháu cũng lên sớm rời bỏ chốn thị phi này tìm nơi an toàn tránh nạn?”

“Ha ha ha, chàng trai trẻ, lão đã nói là cậu quá hấp tấp vội vàng mà. Mọi chuyện luôn có hai mặt của nó, đi kèm với nguy hiểm ắt sẽ là phần thưởng to lớn. Cậu nhìn lên bức thư pháp này xem. Nét cuối cùng của chữ “long” bị hỏng, so với bố cục của cả chữ ấy thì rất rời rạc, thế nhưng một nét này lại khá gần với chữ “sĩ” ở bên dưới, thậm chí còn có chỗ liền kề. Hoàng thượng gặp nguy hiểm, vương quyền bị uy hiếp quả thật là một trường biến loạn to lớn, thế nhưng đồng thời đây cũng là một cơ hội rất lớn đối với tất cả mọi người. Trong cơn biến loạn cũng là lúc địa vị của một vị vua hạ xuống thấp nhất, đó cũng là lúc một vị vua đến gần với người dân của mình nhất. Vào giây phút như thế, quyền uy của một vị vua có thể bị lật đổ, cũng có thể sẽ nhận được sự trợ giúp để khôi phục lại. Nếu có thể nắm bắt cơ hội này, bất cứ ai cũng có thể vươn mình lên một tầng lớp cao hơn, đạt được công danh phú quý khó người sánh nổi. Hiểm nguy luôn đi liền với cơ hội, cậu hiểu ý của tôi chứ?”

“Hiểm nguy luôn đi liền với cơ hội sao?”

Nguyễn Phong bị mấy lời của ông lão gợi lên vô số suy nghĩ, nhất thời lâm vào trầm tư. Đúng lúc ấy thì mấy người Vương Uy, Văn Thái cũng đã tiến tới.

“Này đại ca, anh làm sao mà ngồi thẩn thơ ở đây thế?”

Câu hỏi của Trần Duy đã đánh thức Nguyễn Phong khỏi dòng suy tư của mình. Nguyễn Phong nhìn lại thì đã thấy ông lão thầy bói thu dọn hàng quán xong xuôi, dường như đã sắp rời đi.

“Ông chờ một chút đã, cháu còn chưa trả tiền mà. Xem một quẻ hết bao nhiêu tiền hả ông?”

“Ồ, cậu cứ đưa cho tôi năm đồng là được”

“Vâng, tiền đây ạ”

Nguyễn Phong nhanh chóng lấy tiền ra trả cho ông lão. Cầm năm đồng tiền của Nguyễn Phong, ông lão bộ dáng dường như muốn rời đi lại đột nhiên quay lại nói với hắn mấy lời:

“Này cậu trai trẻ, trước khi đi lão có vài lời muốn nói với cậu. Điều đầu tiên lão muốn nói là, trong cuộc sống này có đôi khi sự việc đã được sắp xếp sẵn theo một quy luật đặc biệt mà chúng ta khó có thể hiểu được, mặc dù nghe qua có vẻ vô lý nhưng tương lai thì khó lường, cứ nên để tâm một chút là hơn. Một điều nữa lão muốn nói với cậu, là người trẻ tuổi thì nên xông pha, nguy hiểm luôn đi liền với cơ hội mà.”

“Vâng, cảm ơn ông đã nhắc nhở, cháu nhất định sẽ ghi nhớ lời ông nói.”

Nguyễn Phong chắp tay cảm ơn ông lão, đến khi nhìn lại thì đã không thấy ông lão đâu cả. Nguyễn Phong ngạc nhiên vô cùng, với thực lực của hắn mà có người đứng ngay trước mặt rời đi cũng không biết thì đối phương quả thực là đáng sợ.

“Này, các cậu có thấy ông lão vừa cùng tôi nói chuyện đã đi đâu rồi không?”

“À, ông lão thầy bói đó hả? Tôi chỉ thấy ông ta hòa vào cùng dòng người, sau đó liền mất dấu không thể thấy đâu nữa. Chắc là do người đông quá thôi.”

Câu trả lời của Phúc Cơ khiến cho nghi hoặc trong lòng Nguyễn Phong càng thêm nồng đậm. Một ông lão bảy tám mươi tuổi, lưng còng tóc bạc mà lại có thể rời đi nhanh như thế sao, quả thật là khó tin! Ngẫm nghĩ lại mấy lời cuối cùng ông lão căn dặn, Nguyễn Phong càng cảm thấy những điều mà ông lão nói không phải là lời vô nghĩa, thậm chí trong đó còn ẩn chứa huyền cơ không thể coi thường.

“Nguyễn Phong, đừng có đứng ngây ra như thế nữa, chúng ta đi tiếp thôi. Phía trước có chỗ giải cờ thế kìa, chúng ta cùng vào xem sao.”

“Được thôi, chúng ta cùng đi xem nào”

Sáu người sĩ tử cùng nhau đi về phía quầy giải cờ thế ở phía trước. Giải cờ thế chính là một trong những lối chơi cờ tướng rất độc đáo. Những thế cờ khó được bày ra, lại kết hợp với những yêu cầu hà khắc về số nước đi khiến cho lối chơi cờ này trở thành một lối chơi đòi hỏi trí tuệ rất cao. Không chỉ vậy, trong cờ tướng còn hàm ẩn đạo binh gia, mà cờ thế lại chính là một cách thể hiện khả năng chiến thuật tốt nhất. Đã từng có không ít trận đánh nổi tiếng được diễn biến lại trên bàn cờ thế, và cũng đã có không ít phương pháp phá trận độc đáo được phát minh từ trên bàn cờ thế. Chính điều này đã khiến cho lối chơi cờ thế càng thêm được ưa chuộng.

“Xin mời, xin mời. Hôm nay quán chúng tôi xin được đưa ra thế cờ “Lục long lệ thiên”. Các vị chỉ cần bỏ ra mười đồng cho một lượt tham gia. Nếu trong số nước quy định mà giải được thế cờ này thì quý khách sẽ nhận lại được số tiền gấp mười lần. Nếu như quá số nước quy định mới giải được thế cờ thì quý khách sẽ nhận được số tiền gấp hai lần. Xin mời!”

Vừa bước đến gần gian hàng cờ thế đã nghe thấy tiếng giới thiệu nhiệt tình của người chủ gian hàng. Sáu người Nguyễn Phong đứng từ phía ngoài quan sát, trước tiên phải phân tích rõ thế cờ thì sau đó mới có thể tìm ra giải pháp được. Trong lúc đó, liên tục có người tiến đến thử giải cờ, dân thường có, sĩ tử có, ông lão có, thiếu niên cũng có. Đủ mọi hạng người bất kể tuổi tác địa vị lúc này đều lần lượt tiến đến thử sức với thế cờ khó, trong lòng mỗi người đều có một niềm đam mê đặc biệt đối với lối chơi cờ độc đáo này.

“Chiếu tướng! Quý khách, ông đã thua rồi.”

Một ông lão vừa tiến lên thử sức với thế cờ, thế nhưng cuối cùng lại thất bại. Tiếng bàn tán xì xào lại vang lên, đàm luận về thế cờ và cách giải thế cờ cũng là một thú vui của những người quan sát.

“Đáng tiếc, ông lão vừa rồi chút nữa là giải được thế cờ rồi. Nếu như ông ta không điều quân xe đi sai một nước thì chắc chắn ông ta đã giải được thế cờ.”

“Anh nói thế là không đúng rồi. Anh không thế là bên kia vẫn còn có một đôi sĩ và một quân xe hay sao. Dù là phòng thủ hay tấn công thì ông chủ quán đều có lợi thế hơn là chắc. Huống chi thắng bại đôi khi chỉ diễn ra trong một nước mà.”

“Anh nói cũng đúng, nhưng mà tôi vẫn nghĩ là một nước điều xe kia nếu đi đúng thì chắc là có cửa thắng.”

“Nếu thế sao anh không lên thử một phen đi.”

“Được thôi, tôi sẽ lên thử một phen xem sao”

Vài tiếng tranh luận liên tiếp vang lên, một trong hai sĩ tử đứng phía trước nhóm người Nguyễn Phong lúc này liền tiến lên thử sức với thế cờ.“A, có trộm. Thằng nhóc kia, mau đứng lại.”

Đúng lúc này, Tấn Sĩ chợt hô lên một tiếng khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn lại. Chỉ thấy Tấn Sĩ đang đuổi theo một đứa nhóc khoảng hơn mười tuổi, vừa đuổi vừa hô hoán bắt trộm. Mà đứa nhóc kia cũng thật nhanh nhẹn, chỉ trong nháy mắt đã lẩn vào dòng người đông đúc không thấy bóng dáng đâu.