Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc

Quyển 2 - Chương 142




“Đừng hòng.”

Gã thủ lĩnh thích khách gầm vang một tiếng khiến cho cả tầng lâu dường như cũng rung động. Cùng lúc ấy, lấy gã thủ lĩnh làm đầu, bốn tên thích khách cấp bậc tu tinh đồng loạt kết những thủ ấn phức tạp. Bàn tay của đám thích khách dường như không có xương, mềm dẻo linh hoạt đến lạ kì. Những thủ ấn kỳ lạ, thậm chí có phần quái dị, được chúng tung ra liên tiếp. Theo từng thủ ấn xuất ra, nguyên tố bên trong trận pháp cũng dần trở nên vặn vẹo. Từng dòng nguyên khí vặn xoắn vào nhau, phương hướng di chuyển của nguyên tố cũng trở nên hỗn loạn lạ thường. Đòn công kích của nhóm Nguyễn Phong cũng không thoát khỏi ảnh hưởng của trận hình, sau một hồi di chuyển loạn liền tự triệt tiêu lẫn nhau.

“Tứ sát tuyệt nguyên!”

Gã thủ lĩnh thích khách chợt quát to một tiếng, hai tay hắn xuất ra thủ ấn cuối cùng. Nguyên tố cả trận hình vốn đang hỗn loạn đột ngột yên lặng trở lại, yên lặng một cách kỳ lạ! Theo sự lặng xuống của các loại nguyên tố, không khí trong căn phòng cũng trở nên lặng yên, một thứ tĩnh lặng tràn ngập căng thẳng và áp lực. Bốn người Nguyễn Phong đề cao cảnh giác đến mức tối đa, lặng yên tụ lại cùng một chỗ. Bốn tên thích khách cấp tu tinh sau khi thực hiện xong một loạt thủ ấn thì dường như bị rút cạn sức lực, tên nào tên nấy ánh mắt ảm đạm hẳn đi, hai chân cũng không đứng vững nữa mà quỳ hẳn xuống đất.

“Tí tách!”

Một âm thanh nhỏ nhoi vang lên, thế nhưng trong không gian yên tĩnh vô cùng này thì âm thanh ấy lại rõ ràng lạ thường. Dọc theo cánh tay tên thủ lĩnh thích khách, từng giọt máu tươi đều đều nhỏ xuống sàn. Những giọt máu đỏ tươi ấy nhìn chói mắt vô cùng, chúng không hề chảy ra xung quanh mà chỉ tụ lại một chỗ, dần dần hình thành một đồ án lạ kỳ. Không chỉ riêng tên thủ lĩnh, tình trạng tương tự cũng xảy ra đối với ba tên thích khách cấp tu tinh. Bốn đồ án bằng máu hiện lên tại bốn góc của trận hình, tỏa ra một thứ mùi tanh gay mũi cùng với từng trận áp lực nặng nề đến cực điểm.

“Sát! Các anh em, xông lên! Ngoại trừ mục tiêu ra thì không cần nương tay với những tên còn lại.”

Tiếng hiệu lệnh của gã thủ lĩnh thích khách đột ngột vang lên, phá tan bầu không khí căng thẳng đến cùng cực này. Đám thích khách cấp thấp ào ạt xông lên, vũ khí trong tay chúng đồng loạt múa lên, đều đặn mà nhịp nhàng vô cùng, giống như một điệu múa tử vong đang khát khao hương vị của sinh mạng.

“Hừ, đám thích khách này chả nhẽ muốn tự sát hay sao? Đã vậy thì ta cũng không ngại giúp các ngươi một tay.”

Vừa dứt lời, Trần Duy liền điều động nguyên tố mộc hệ trong không gian, định xuất ra một chiêu thức mạnh mẽ tiêu diệt gọn đám thích khách. Thế nhưng sắc mặt hắn ngay lập tức biến đổi, mặc cho hắn cố gắng thế nào cũng không thể liên hệ với mộc nguyên tố trong không gian, giống như tất cả mộc nguyên tố đã hoàn toàn biến mất vậy. Không đợi cho Trần Duy kịp thử lại lần nữa, đòn công kích của đám thích khách đã ập tới trước mặt hắn.

“Choang!”

Âm thanh binh khí giao nhau lanh lảnh vang lên. Một ngọn thương sáng loáng kịp thời vung lên gạt đỡ một đòn trí mệnh nhằm vào Trần Duy.

“Không cần phải thử nữa. Nguyên tố bên trong trận hình này đều đã bị áp chế hết rồi, hiện giờ chúng ta chỉ có thể chiến đấu bằng sức mạnh cơ bản nhất thôi”

Nguyễn Phong lên tiếng nhắc nhở Trần Duy khiến hắn nhanh chóng tỉnh táo lại. Thuận đà né đòn công kích của một tên thích khách, Trần Duy tiện tay đoạt lấy vũ khí của hắn để chiến đấu.

Nguyên tố trong không gian bị áp chế hoàn toàn, kết quả cuộc chiến đã không còn phụ thuộc vào cấp bậc tu luyện cao thấp nữa. Vào giờ phút này, số lượng, chiêu thức, thể lực, thậm chí cả may mắn cũng đã trở thành những nhân tố có ảnh hưởng lớn nhất đến cuộc chiến. Gần hai chục tên thích khách vây giết đám người Nguyễn Phong khiến cho bốn người bọn họ hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, nguy hiểm cận kề, dường như lúc nào tử thần cũng có thể đoạt đi mạng sống của bọn họ.

Ngọn thương trong tay Nguyễn Phong múa lên loang loáng, vừa gạt đỡ đi đòn tấn công của đám thích khách vừa tranh thủ cơ hội phản công. Từ đầu trận chiến đến giờ hắn cũng đã tiêu diệt được ba tên thích khách, thế nhưng thân thể hắn cũng đã phải hứng chịu vài vết thương. Mất máu cùng với tiêu hao thể lực khiến cho tốc độ múa thương của Nguyễn Phong cứ chậm dần. Không chỉ có hắn, ba người còn lại cũng lâm vào tình trạng tương tự, ai nấy trên mình đều đã dính phải vài vết thương. Còn may Lý Nguyên Kiệt nắm trong tay một thanh thư khí, mặc dù nguyên tố đã bị áp chế hoàn toàn nhưng thư khí hình quạt của hắn vẫn có thể điều động được phần nào, vào lúc cần thiết vẫn có thể phát ra uy lực mạnh mẽ tạo thành thương vong nặng nề với đám thích khách. Nhưng kể cả như vậy thì bọn họ vẫn đang lâm vào tình cảnh nguy hiểm vô cùng. Đám thích khách đã có không ít kẻ ngã xuống, nhưng vẫn còn lại đến mười tên thích khách vây công bốn người Nguyễn Phong. Trong trận chiến không cân sức ấy, chỉ cần một chút sơ sảy thì e rằng tính mạng của bốn người bọn họ đều sẽ bị đoạt đi không thương tiếc.

“Soạt… Hự!”

Thanh đao trong tay một tên thích khách bất ngờ đâm tới, để lại trên đùi Văn Thái một vết thương sâu hoắm, máu tươi phun ra thành dòng.

“A… Hừ”

Lại một tiếng kêu đau đớn vang lên. Trong trận hình vây công của đám thích khách, bốn người Nguyễn Phong càng lúc càng phải chịu nhiều vết thương. Máu tươi thấm đỏ từng vạt quần áo của bốn người, đó là máu của đối phương, máu của bản thân, và cả máu của đồng đội nữa. Tám tên thích khách, chỉ còn lại tám tên thích khách. Tất cả là mười sáu tên cùng vây công bọn Nguyễn Phong, thế nhưng giờ này chỉ còn lại một nửa, dù có là thích khách lạnh lùng nhưng khi phải nhìn thấy từng đồng bạn thân thiết ngã xuống thử hỏi có mấy kẻ giữ được bình tĩnh. Tám tên thích khách lúc này thật sự đã phát cuồng, mặc cho thân thể tên nào tên nấy đều bị thương thế nhưng chúng vẫn hung tợn lao tới tấn công đám người Nguyễn Phong.

“Nguyễn Phong, mặc dù hôm nay chúng ta có thể sẽ phải bỏ mạng nơi đây, nhưng tôi vẫn muốn nói rằng đời này có thể quen biết anh, trở thành tri kỉ của anh đã khiến tôi cảm thấy may mắn rồi.”

Đúng vào lúc nguy cấp này, đột nhiên Lý Nguyên Kiệt lại nói ra những lời như vậy khiến cho Nguyễn Phong ngay lập tức cảm thấy không ổn.

“Anh nói vậy là có ý gì? Chỉ là vài tên thích khách quèn, chẳng nhẽ chúng có thể tiêu diệt được chúng ta hay sao?”

“Ha ha, anh không cần phải hạ thấp bọn chúng làm gì, tôi rất rõ tình hình lúc này đấy chứ. Bốn người chúng ta đều đã xuống sức rồi, đám thích khách lại vẫn còn đến tám tên, nếu cứ tiếp tục chiến đấu thế này thì chúng ta khó mà thoát được. Mục tiêu của bọn chúng là tôi, mà hiện giờ cũng chỉ mình tôi với thư khí trong tay là có thể điều động được nguyên tố. Bây giờ tôi sẽ sử dụng bí pháp gia truyền, kích phát sức mạnh lớn nhất của thư khí này. Chỉ cần một đòn là tôi có thể tiêu diệt được toàn bộ bọn chúng.”

“Bí pháp? Bí pháp như thế nào?”

Nguyễn Phong vội vã hỏi lại dồn dập, trong lòng cực kỳ lo lắng. Hắn biết, bất cứ bí pháp nào đều có yêu cầu nhất định để sử dụng, một khi đã đem ra để đối địch nhất định sẽ phải đánh đổi bằng một thứ gì đó. Nếu hắn đoán không nhầm, bí pháp mà Lý Nguyên Kiệt muốn sử dụng có lẽ sẽ phải đánh đổi bằng sinh lực của bản thân. Nếu hắn sử dụng bí pháp đó, chỉ e rằng chính tính mạng của Lý Nguyên Kiệt cũng sẽ khó bảo toàn.

“Ha ha, anh không cần lo lắng. Hãy xem tôi đây”

Vừa nói, Lý Nguyên Kiệt vừa cầm cây quạt thư khí rạch một đường thật dài lên cánh tay. Kỳ quái là không hề có một giọt máu nào chảy ra ngoài, toàn bộ máu vừa chảy ra đã ngay lập tức bị cây quạt trong tay hắn hấp thụ bằng sạch. Trên thân cây quạt, từng hàng chữ dần dần lóe sáng lên ánh sáng màu đỏ rực. Từ trong cây quạt đột ngột bộc phát ra một luồng phong nguyên lực cực kỳ mạnh mẽ, từ từ ngưng tụ lại thành một đòn công kích đáng sợ trên cây quạt. Mái tóc Lý Nguyên Kiệt vốn đen nhánh lúc này bạc đi trông thấy, đôi mắt tinh anh cũng ảm đạm dần.

“Nguyên Kiệt, anh mau dừng bí pháp lại đi. Chúng ta vẫn còn cơ hội cơ mà, đâu cần phải liều mình như thế chứ?”

Lý Nguyên Kiệt cố gắng nở một nụ cười, giọng nói cũng đã có phần đứt quãng:

“Ha ha, không cần lo lắng, tôi sẽ không chết đâu. Cùng lắm là sau hôm nay phải bồi bổ thật nhiều mà thôi.”

“Không được, với tình trạng của anh lúc này mà vẫn tiếp tục dùng bí pháp thì sẽ không còn cơ hội để bồi bổ đâu. Mau dừng lại đi”

“Anh không cần phải khuyên tôi nữa, bí pháp này một khi đã khởi động thì sẽ không thể ngắt quãng giữa chừng, trừ khi có thể tụ tập đủ nguyên khí để xuất ra đòn công kích thì mới kết thúc được.”

Lời vừa nói ra lập tức khiến Nguyễn Phong biến sắc. Trong hoàn cảnh nguyên tố bị giam cầm thế này, muốn tụ tập đủ năng lượng chỉ có thể đổi bằng sinh lực của Nguyên Kiệt mà thôi. Điều này đồng nghĩa với việc tính mạng Nguyên Kiệt hôm nay đã khó có thể bảo toàn.

“Aaaa…”

Nguyễn Phong gầm lên một cách điên cuồng. Ngày hôm nay hắn đã chịu quá nhiều kích động. Gặp lại được Ngọc Thanh nhưng nàng lại không còn nhớ gì về hắn khiến cho cõi lòng Nguyễn Phong nặng nề vô cùng. Tương lai liệu nàng có nhớ được ký ức cũ hay không? Đây liệu thật sự là Ngọc Thanh tái sinh, hay chỉ là một ảo mộng thoáng qua trong cuộc đời hắn? Chỉ riêng những điều này đã khiến Nguyễn Phong cảm thấy lo lắng vô cùng, vậy mà giờ đây hắn lại phải tận mắt chứng kiến một người bạn tri kỷ lại sắp sửa ra đi mãi mãi. Nỗi kích động ấy khiến trong lòng Nguyễn Phong hoàn toàn rối loạn, thân thể đã trọng thương mệt mỏi vô cùng lại liều lĩnh lao lên, xông thẳng vào đám thích khách.

“A, đại ca, đừng làm liều!”

Trần Duy và Văn Thái thấy vậy cũng vội vã lao lên theo Nguyễn Phong. Ba người bọn họ sức cùng lực kiệt nhưng vẫn xông pha giữa vòng vây của đám thích khách. Máu tươi liên tục đổ xuống, cảm giác dường như đã chai lỳ, chẳng còn phân biệt được nỗi đau. Máu tươi chảy xuống mắt, nhuộm đỏ cả thế giới trong mắt ba người bọn họ.

Thế nhưng! Mặc cho ba người cố gắng đến thế nào, kết quả dường như đã được định đoạt. Đám thích khách đã có tên gục ngã, nhưng những kẻ còn chiến đấu được lại càng thêm hung hãn liều mạng. Bốn người Nguyễn Phong, bốn sĩ tử có tương lai tươi sáng vô cùng, có lẽ sẽ phải bỏ mình tại lầu Ngưng Bích ngày hôm nay!