“Ai? Là kẻ nào dám rình rập bản công tử? Có giỏi thì mau lộ diện đi, giấu giấu giếm giếm có gì hay ho?”
"Kha kha kha..."Giọng nói bất chợt vang lên khiến cho bốn người Nguyễn Phong đều giật mình, trong lòng đề cao cảnh giác. Lý Nguyên Kiệt liền quát lớn một tiếng đề cao khí thế, âm thanh vang dội cuồn cuộn khiến cho đám rèm cửa cũng bị thổi bay phấp phới. Cùng lúc đó, bốn người Nguyễn Phong nhanh chóng trao đổi bằng ánh mắt nhằm tìm ra một giải pháp cho tình thế này. Đối phương xuất hiện tuy bất ngờ nhưng bọn họ lại vẫn bình tĩnh vô cùng, cả bốn người nhanh chóng lùi lại gần nhau, sắp xếp thành một trận hình phòng ngự kín kẽ. Thế rồi bọn họ lại tự nhiên ngồi xuống, nâng chén rót rượu như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Tiếng cười gian giảo lại vang lên nhưng lúc gần lúc xa khiến người ta khó lòng suy đoán thực hư. Đúng lúc này, tấm rèm cửa bất chợt bị vén lên ngay lập tức thu hút sự tập trung của bốn người. Gã phục vụ vừa bê đồ vào thì bị áp lực từ phía bốn người Nguyễn Phong tỏa ra dọa cho hai chân cũng đứng không vững, loạng choạng ngã ngồi ra mặt đất. Còn may những đĩa thức ăn hắn bưng lên đều đã được đậy cẩn thận nên mới không bị đổ tung ra.
“Thì ra là người phục vụ. Xin lỗi, chúng tôi đã khiến anh hoảng sợ rồi.”
Nhìn thấy chỉ là một người phục vụ bình thường, mấy người Nguyễn Phong nhanh chóng bình tĩnh lại khiến cho bầu không khí cũng trở nên thoải mái hơn. Người phục vụ vội vã đứng dậy bưng khay đồ ăn tới đặt lên bàn. Từng món thức ăn nhanh chóng được bày ra, chỉ trong phút chốc người phục vụ đã sắp đặt một bàn ăn “ngon” mắt khiến cho Trần Duy và Văn Thái đều phải trầm trồ.
“Hy vọng các vị ngon miệng.”
Sau khi bày xong tất cả các món ăn lên bàn, người phục vụ nhanh chóng quay người rời đi. Thế nhưng hắn chưa đi được mấy bước thì đã bị Nguyễn Phong giữ lại.
“Khoan đã. Anh cần gì phải vội vàng như thế, ngồi lại đây uống cùng chúng tôi một chén đã, coi như là chúng tôi tạ lỗi vì khi nãy đã làm anh hoảng sợ.”
Vừa nói, Nguyễn Phong vừa rót từ trong bình rượu mới được mang lên ra một chén thật đầy đưa cho người phục vụ.
“Các vị… Các vị đâu cần phải khách khí như thế, tôi chỉ là một người phục vụ tại quán ăn, đâu dám mạo phạm đến các vị quan khách như vậy. Huống chi vừa nãy là do lỗi do tôi không cẩn thận mà chút nữa đã làm đổ hết thức ăn, các vị không trách phạt đã khiến tôi rất vui mừng rồi, nào dám đòi hỏi cao xa gì nữa. Xin mời các vị tiếp tục dùng bữa, không cần phải để ý đến tôi đâu ạ”
Người phục vụ vẻ mặt hoảng hốt vội vã xua tay, không dám nhận chén rượu từ tay Nguyễn Phong. Thế nhưng Nguyễn Phong liên tục ép mời khiến cho hắn không có cách nào để từ chối. Rút cục người phục vụ cũng phải nhận lấy chén rượu. Trong ánh mắt hắn lộ vẻ đắn đo vô cùng, xen lẫn vào đó là một tia sợ hãi, thế nhưng sau một hồi suy nghĩ cuối cùng người phục vụ chỉ đành nhắm mắt uống cạn ly rượu. Sau khi uống xong, hắn vội vã muốn chạy ra ngoài thế nhưng Nguyễn Phong quyết không cho hắn rời đi. Lại một chén rượu nữa được rót ra, lần này Nguyễn Phong lại nâng ly lên uống nhằm tỏ ý tạ lỗi với người phục vụ. Nhưng người phục vụ dường như không muốn nhận lời xin lỗi của Nguyễn Phong, khuôn mặt hắn trắng bệch ra, vẻ mặt cuống quýt hoảng loạn vô cùng.
“Các vị khách quý, xin các ngài mau để tôi rời đi mà. Tôi vẫn còn nhiều việc phải lo, nếu chậm trễ chỉ e rằng ông chủ sẽ trách phạt. Mong các ngài nương tình mà để tôi đi làm tiếp việc của mình.”
“Ha ha, không vội, không vội. Nếu có vấn đề gì thì chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm cho anh. Giờ mời anh uống thêm một chén với chúng tôi rồi hãy đi.”
Nói đến đây Nguyễn Phong lại rót thêm một chén nữa ép mời người phục vụ. Gã phục vụ lúc này mặt đã trắng bệch không còn hột máu, nhận chén rượu từ tay Nguyễn Phong mà run run, cuối cùng trượt tay đánh rơi chén rượu xuống đất.
“Sao vậy, chỉ là một chén rượu thôi mà anh cũng phải sợ hãi vậy sao? Lẽ nào trong rượu này có độc?”
“Không, không, không. Các vị quan khách xin đừng hiểu lầm, tôi nào dám đầu độc các vị chứ. Chỉ là do tôi quá lo lắng bị ông chủ trách phạt nên mới run rẩy mà thôi. Các vị quan khách xin thứ lỗi cho tôi, hãy để tôi đi làm tiếp phận sự của mình đi ạ.”
Gã phục vụ vẻ mặt mếu máo, vội vã quỳ xuống cầu xin mấy người Nguyễn Phong thả cho hắn đi.
“Ồ, không có độc thật sao? Vậy tại sao ta lại cảm thấy dường như trong rượu có độc nhỉ? Rượu được phục vụ ở nơi đây là rượu Túy Hồng Liên, là một loại rượu đòi hỏi yêu cầu chế biến rất cao. Nước để nấu loại rượu này chính là những hạt sương mai đọng trên lá sen hồng, phải lấy vào lúc mặt trời vừa mọc, ngay khi những tia sáng đầu tiên của một ngày mới chiếu rọi lên cánh sen. Nếu lấy quá sớm thì những hạt sương này sẽ thiếu đi sự ấm áp của nắng mai, khi nấu rượu sẽ khiến cho rượu nhạt vị. Nếu lấy muộn một chút thì những hạt sương này sẽ quá dư thừa nhiệt lượng, khi nấu rượu lên sẽ khiến cho hơi rượu quá nồng mà mất đi vị thanh của rượu.”
Nói đến đây, Nguyễn Phong ngừng lại một chút rồi lại đưa chén rượu lên môi nhấp một ngụm.
“Ồ, chén rượu này hương vị vừa nồng vừa thanh, chứng tỏ nước nấu rượu được lựa chọn rất kỹ càng. Ngoài yêu cầu về nước nấu rượu, loại rượu Túy Hồng Liên này còn yêu cầu rất kỹ càng về nguyên liệu nấu rượu. Nguyên liệu chính và cũng là duy nhất để nấu loại rượu này chính là cánh hoa sen hồng. Để rượu đạt được hương vị ngon nhất, cánh hoa cũng nhất thiết phải được chọn lựa cẩn thận. Tốt nhất là cánh hoa hái từ những bông hoa vừa mới chớm nở, vừa giữ được hương thơm của hoa, vừa không bị vị đắng do cánh hoa già đi. Sau khi cánh hoa được hái xuống lại phải cẩn thận ngâm ủ trong nước muối nhạt để loại bỏ đi vị ngái của cánh hoa nhưng vẫn giữ được vị thơm thanh nhã. Sau đó cánh hoa được giã dập vừa phải sao lớp vỏ bên ngoài vẫn còn giữ nguyên hình dạng nhưng vị thơm bên trong lại được ép hết ra. Đến đây chỉ còn phải ngâm những cánh hoa đã được giã vào sương mai và ủ dưới đất trong vòng ba tháng thì sẽ thu được rượu Túy Hồng Liên có chất lượng tốt nhất. Túy Hồng Liên, rượu cũng như hoa, hương vị ngon nhất chỉ tồn tại trong vòng ba ngày, sau đó sẽ dần tàn lụi.”
Nói đến đây, Nguyễn Phong lại khẽ đưa chén rượu lên mũi ngửi một hơi.
“Rượu trong chén này hương thơm vừa đạt đến điểm dừng, thoang thoảng nhẹ nhàng đầy thanh nhã nhưng lại quyến luyến dài lâu, khiến cho người ta chỉ ngửi một lần và nhớ mãi. Đáng tiếc, đáng tiếc! Một chén rượu ngon như thế mà lại bị hủy hoại bởi kẻ vô tâm. Ai, đúng là đáng tiếc mà!”
Nói đến đây, Nguyễn Phong liền một hơi uống cạn rượu trong chén. Gã phục vụ nãy giờ nghe hắn phân tích về rượu kỹ càng như vậy thì không khỏi trố mắt lên nhìn, cực kỳ kinh ngạc vì kiến thức củ Nguyễn Phong về rượu. Mà không chỉ có hắn, ngay cả hai người Văn Thái và Trần Duy cũng vô cùng ngạc nhiên vì kiến thức của Nguyễn Phong. Từ bé đến giờ ba người bọn họ lớn lên cùng nhau, vốn vẫn ở tại thôn làng Vĩnh Thái, đã bao giờ có điều kiện tiếp xúc với những thứ xa xỉ như loại rượu Túy Hồng Liên này. Vậy mà thật không ngờ Nguyễn Phong chỉ mới uống loại rượu này lần đầu mà lại đã có kiến thức thâm sâu về rượu đến vậy. Nghĩ đến đây, đột nhiên Văn Thái cả kinh kêu lên:
“Đại ca, trong chén rượu đó vốn có độc cơ mà. Anh đã biết rõ điều đó cớ sao vẫn uống rượu, vậy khác nào tự sát chứ?”
Văn Thái vừa nhắc đến hai chữ “có độc”, sắc mặt gã phục vụ ngay lập tức trở nên xanh lè. Thân thể hắn khuỵu hẳn xuống, hai hốc mắt trợn trừng lên, mồm há hốc ra như muốn thốt lên tiếng gì đó mà không được. Hắn quằn quại nằm trên mặt đất, trán vã ra từng hạt mồ hôi to như hạt đỗ. Cả người hắn gập lại như con tôm, hai tay ôm chặt lấy bụng như thể muốn xoa đi nỗi đau cùng cực đang phải chịu đựng. Nguyễn Phong nhẹ nhàng bước đến bên cạnh hắn, đặt một tay lên lưng đối phương. Nguyên lực trong cơ thể Nguyễn Phong nhanh chóng dồn sang thân thể gã phục vụ giúp hắn hóa giải phần nào độc lực trong người.
“Nếu ngươi có thể nói rõ ràng là kẻ nào muốn hạ độc chúng ta, ta sẽ giúp ngươi hóa giải toàn bộ chất độc trong người. Là kẻ nào muốn hãm hại chúng ta?”
Độc lực trong cơ thể được hóa giải phần nào khiến cho cơn đau của gã phục vụ giảm hẳn đi. Hắn thở hổn hển vài hơi rồi mới khẩn thiết nói:
“Quan khách, cầu xin ngài cứu tôi một mạng này. Nhà tôi còn mẹ già con nhỏ, nếu tôi chết đi thì họ thật không biết nương tựa vào đâu.”
“Nếu muốn ta cứu thì hãy thành thật khai báo đi.”
“Dạ vâng, tôi xin được khai báo. Lúc tôi chuẩn bị bưng đồ lên cho ngài thì…”
Vừa nói đến đây, gã phục vụ đột ngột vùng dậy, rút một con dao từ trong ống giày ra đâm thẳng về phía ngực Nguyễn Phong. Thế nhưng con dao chỉ vừa mới được rút ra thì Nguyễn Phong đã vung tay hất văng hắn đi, khiến cho âm mưa của đối phương không thể thực hiện. Gã phục vụ bị Nguyễn Phong quăng đi đập mạnh vào tường, miệng hắn hộc ra một búng máu đen ngòm nhìn đáng sợ vô cùng. Thế nhưng mặc cho tính mạng sắp kết thúc, gã phục vụ vẫn độc ác nhìn về phía mấy người Nguyễn Phong mà cười lạnh lùng:
“Hặc hặc, hôm nay các ngươi ép ta đi vào tử lộ thì các ngươi cũng đừng hòng sống sót mà thoát được. Chuẩn bị chịu chết đi, hặc hặc ặc…”
Tiếng cười của hắn đột ngột ngắt giữa chừng, đầu cũng vẹo hẳn sang một bên, xem ra đã chết. Nhưng ngay lúc ấy, từ phía ngoài cửa sổ chợt lóe lên từng luồng ánh sáng rực rỡ sắc màu. Một loạt đòn công kích đột ngột bổ thẳng vào trong phòng, đổ ập xuống bốn người Nguyễn Phong.