Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc

Quyển 2 - Chương 126




Trong sự bất ngờ của mọi tu luyện giả đang đứng xung quanh, một bóng người phát ra ánh sáng vàng chói lọi lao thẳng về phía Văn Thái và Trần Duy. Chờ khi mọi người định thần nhìn kỹ lại mới phát hiện ra kẻ lao đến chính là Trịnh Kim của Trịnh Tông. Cây quạt trên tay Trịnh Kim lúc này cũng đang phát ra một vầng hào quang vàng rực chói mắt. Kim hệ nguyên tố tụ tập trên mũi quạt tạo thành một mũi dùi nhọn hoắt hướng thẳng đến giữa trán Văn Thái. Thế công của Trịnh Kim vốn đã được chuẩn bị từ lâu, hơn nữa hắn ra tay mau lẹ, chớp đúng thời cơ mọi người còn đang kinh ngạc vì kết quả của trận chiến khiến cho khó có ai có thể ngăn cản. Mũi dùi phát ra ánh sáng vàng kim càng lúc càng tiến gần đến đỉnh đầu Văn Thái, chỉ trong nháy mắt sẽ kết liễu tính mạng của hắn. Văn Thái cố gắng giãy dụa hòng tránh thoát khỏi mũi nhọn, thế nhưng khí huyết trong cơ thể hắn hiện giờ rối loạn vô cùng khiến cho mỗi cử động đều trở nên khó khăn, chậm chạp.

Trần Duy ở một bên cũng cố gắng điều động nguyên lực để giúp Văn Thái, chỉ có điều tình trạng của hắn cũng chẳng khá khẩm gì, nguyên lực điều động chậm chạp vô cùng. Với tình hình như thế này, chỉ e là ngay cả hắn cũng khó giữ được mạng chứ đừng nói đến việc trợ giúp đồng bạn. Trần Duy biết rõ, đối mặt với hoàn cảnh nguy hiểm như lúc này chỉ có thể liều thì mới giữ được mạng sống. Hắn cắn chặt răng, bất chấp cơn đau xé da xé thịt hoành hành trong cơ thể vẫn cố gắng đẩy nhanh tốc độ điều động nguyên lực.

“Sắp được rồi…”

“Văn Thái, cố lên…”

“Tôi sẽ cứu anh…”

“A!”

Trần Duy đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, thân thể ngã vật xuống đất không thể nhúc nhích gì được nữa. Trên da hắn dần xuất hiện từng đường nét kinh mạch đỏ quạch, đôi chỗ còn có vài tia máu phọt ra. Xuất huyết trong! Trần Duy cảm thấy phẫn hận, tiếc nuối vô cùng. Trong lòng Trần Duy lúc này đang dày vò tự trách bản thân mình yếu đuối. Rõ ràng hắn đã sắp đạt được mục tiêu, chỉ cần một chút nữa thôi! Thế nhưng tại sao? Tại sao bản thân hắn lại không thể chịu đựng thêm chỉ một chút! Hai hàng nước mắt của Trần Duy tuôn rơi, hắn biết thất bại lúc này có lẽ sẽ không còn cơ hội để cứu vãn! Giá như lúc trước hắn chịu khó rèn luyện thân thể nhiều hơn để tăng cường khả năng chịu đựng của kinh mạch thì biết đâu lúc này tình thế đã khác. Thế nhưng đâu thể trách cứ được Trần Duy điều gì, hắn đã cố gắng hết sức mình, chỉ có điều người tính không bằng trời tính! Sau trận đại chiến với hai anh em nhà họ Lâm, kinh mạch của hắn đã bị trọng thương, hiện giờ lại liều mạng đẩy nhanh tốc độ vận chuyển nguyên lực khiến cho kinh mạch không chịu nổi áp lực mà vỡ nát. Có lẽ, Trần Duy sẽ cứ thế mà ra đi, mang theo một nỗi phẫn hận vô tận không cách nào hóa giải.

“Văn Thái, tôi xin lỗi! Nguyễn Phong, hẹn kiếp sau gặp lại. Hy vọng ba người chúng ta còn có thể làm anh em một lần nữa!”

Trần Duy nghẹn ngào nói những lời cuối cùng, đôi mắt hắn từ từ nhắm chặt lại chờ đợi cái chết đang đến. Văn Thái ở phía đối diện thấy vậy thì đau đớn vô cùng.

“Trần Duy! Cậu cố gắng lên, chúng ta nhất định sẽ vượt qua được mà! Đừng có buông xuôi mọi thứ như vậy. Trần Duy mà tôi biết dù có đôi khi ranh mãnh xảo trá thế nhưng nhất định sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Cố gắng lên!”

Những lời của Văn Thái tràn ngập một ý chí quyết tâm hòng kích thích ý chí của Trần Duy. Thế nhưng sự thật thì không chiều theo lòng người, Trịnh Kim lúc này đã đến trước mặt hắn, mũi dùi nhọn hoắt cũng độc ác đâm xuống. Hai mắt Văn Thái trợn trừng đầy vẻ không cam lòng, thế nhưng hắn chẳng thể làm gì khác đi được.

“Aaaaaa!”

Một tia máu tươi phọt ra, kèm theo đó dường như còn có cả những vệt não trắng ngà, nhầy nhụa. Màu máu tươi đỏ rực trộn lẫn với màu não trắng ngà tạo thành một thừ màu hồng tràn đầy vẻ tà dị. Trên trán Văn Thái, một dòng máu tươi từ từ chảy xuống, dọc theo sống mũi chảy đến hai bên khóe miệng. Từng giọt máu mang theo một thứ hương vị chua chua mặn mặn nhẹ nhàng rơi xuống đất, phát ra từng giọt âm thanh tí tách mang theo thứ giai điệu của tử vong. Đám tu luyện giả xung quanh có vài kẻ mới ra ngoài làm việc lần đầu, khi nhìn thấy cảnh tượng này đều không kiềm được mà nôn ra thốc tháo. Dù rằng không phải lần đầu tiên đối mặt với cảnh máu me nhưng bọn họ vẫn bị thảm cảnh đáng sợ trước mắt làm cho hoảng sợ. Ngay cả đám tu luyện giả dày dạn thì cũng bị cảnh tượng kia làm cho kinh hồn táng đởm, trong lòng ai cũng nổi lên một trận run rẩy.

“Ha ha, ta thích nhất chính là linh hồn của những kẻ độc ác, đặc biệt là khi bọn chúng ra tay giết người.”

Giữa khoảng đất trống, Trịnh Kim đã chết! Một thanh niên tóc bạc trắng đang nhấc bổng thân xác Trịnh Kim lên. Trên đầu của kẻ xấu số bị một thanh kiếm nhọn xuyên qua, quả thật là chết không nhắm mắt! Gã thanh niên kia khẽ vung tay đem thân xác Trịnh Kim ném vào trong biển lửa, nháy mắt Trịnh Kim đã hóa thành tro bụi. Văn Thái lúc này mới mở mắt ra, kinh hoảng nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt. Hai lão già của Trịnh Tông quá bất ngờ trước hành động của gã thanh niên, mãi một lúc sau cả hai mới giận dữ hét to một tiếng, cùng lúc lao thẳng đến phía gã thanh niên tóc trắng. Hai luồng đao ảnh màu vàng kim lóe ập thẳng đến kẻ sát nhân, thế đến mạnh mẽ sắc bén vô song, dường như có thể phá núi chia sông.

Gã thanh niên tóc trắng khẽ mỉm cười, đối mặt với hai luồng đao ảnh này cũng không có chút nào nao núng. Hai tay hắn phất lên trong không trung phát ra hai luồng chưởng lực đen nhánh, cả không gian dường như cũng bị nhấn chìm vào trong u tối. Đao ảnh và chưởng lực va chạm mạnh trên không trung, hai luồng chưởng lực đen nhanh chẳng biết là dùng loại nguyên lực nào đánh ra không ngờ lại mang theo tính ăn mòn mãnh liệt. Đao ảnh vốn sáng rực chói mắt nhanh chóng trở nên ảm đạm, sau cùng hoàn toàn vỡ vụn rồi tan biến trong gió. Hai lão già trưởng lão của Trịnh Tông thấy cảnh tượng ấy thì đều biến sắc. Một trong hai lão đột nhiên kêu to một tiếng kinh ngạc:

“Ma khí!”

Tiếng kêu của lão ta giống như một hòn đá lớn ném xuống mặt hồ phẳng lặng, ngay lập tức tất cả đám tu luyện giả đều trở nên rối loạn. Ma khí! Đây chính là một trong những danh từ có sức chấn động lớn nhất tu luyện giới. Trong lịch sử mấy vạn năm mà con người trên Hồng Bàng đại lục có thể lưu giữ lại, mỗi một khi cụm từ ma khí này xuất hiện dường như đều là khởi đầu cho một kiếp nạn kinh người. Giới tu luyện cho dù có phát triển mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa nhưng mỗi lần kiếp nạn qua đi đều gần như bị xóa sổ.

Mấy vạn năm trôi qua, vô số kỳ tài đã từng xuất hiện, vô số tuyệt học đã được sáng lập, thế nhưng dường như không có một tuyệt học nào có thể truyền lưu qua được mốc một ngàn năm. Bởi vì, mỗi một ngàn năm là lại một lần xảy ra kiếp nạn! Loài ma quỷ vốn đã bị con người đánh đuổi từ xa xưa, cứ mỗi một ngàn năm bọn chúng lại trỗi dậy một lần, mang theo sức mạnh đáng sợ đổ ập đến như một cơn sóng thần, đe dọa mãnh liệt đến sự tồn tại của loài người. Mặc dù mỗi lần kiếp nạn xảy ra thì con người đều có thể vượt qua, thế nhưng những hậu quả mà nó để lại thật sự quá mức đáng sợ. Hình tượng loài ma quỷ cũng vì vậy mà khắc sâu vào trong lịch sử của Hồng Bàng đại lục, để lại một dấu tích đáng sợ nhất, khiến cho bất cứ ai khi nghĩ đến đều cảm thấy run sợ trong lòng.

Kiếp nạn một nghìn năm, lại một lần nữa xuất hiện rồi!

Khi nghĩ đến điều này, tất cả tu luyện giả có mặt ở đây đều trở nên hoảng sợ. Không ít kẻ yếu bóng vía tay chân đều bủn rủn, thậm chí có kẻ ngã ngồi ra đất, sắc mặt trắng bệch. Vài kẻ thủ lĩnh của các thế lực, cùng với những vị trưởng lão có cấp bậc cao thâm thì đều cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh, không ngừng phân tích tình hình trước mắt. Gã thanh niên tóc trắng trên mình mang ma khí kia cấp bậc dường như không cao, chỉ là ma khí của hắn có khả năng đặc biệt nên mới có thể đè ép hai vị trưởng lão của Trịnh Tông. Phân tích này khiến cho những thủ lĩnh này đều yên tâm lại, chỉ có điều nhất thời vẫn chưa tìm ra được đối sách nào hợp lý.

Nếu như các thế lực hợp tác lại thì ma quỷ kia nhất định sẽ bị tiêu diệt. Thế nhưng kẻ nào trong lòng cũng mang theo lòng tham, kẻ nào cũng có tâm tư riêng, chính vì vậy mà bọn họ khó lòng có thể hợp tác được. Huống chi ác ma tuy sẽ bị tiêu diệt nhưng thiệt hại thì cũng đâu phải là nhỏ, sau trận chiến liệu sẽ có kẻ nào thừa nước đục thả câu hay không? Điều này khó ai biết được, cũng khó có ai dám liều lĩnh chấp nhận sự nguy hiểm này. Thủ lĩnh của ba dòng họ Trần, Mạc, Lê đều đưa mắt thăm dò nhau. Sau một lúc trao đổi bằng ánh mắt, cả đám dường như đều đã đi đến hiệp nghị, tạm thời hợp lực tiêu diệt ác ma trước đã.

“Bùm!”

Một tiếng nổ vang lên kéo tâm trí của đám tu luyện giả về với hiện trường. Hai vị trưởng lão của Trịnh Tông lúc này đang dốc sức chiến đấu với ác ma, tình hình hết sức căng thẳng. Ánh đao vàng rực loe lóe, chưởng lực đen tuyền tung bay. Hai bên va chạm phát ra những âm thanh chấn động lòng người. Mấy chục hiệp đấu nhanh chóng qua đi, hai vị trưởng lão của Trịnh Tông dường như ngày càng yếu thế, một trong hai người đã bị trúng một chưởng của đối phương, vị trí vết thương nhanh chóng bị thối rữa. Lão ta cũng quả thật là một kẻ độc ác, ánh đao lóe lên nhanh chóng khoét toàn bộ chỗ thịt thối đi, ngăn chặn không cho vết thương tiếp tục lan rộng. Trên trán lão lúc này mồ hôi vã ra từng hạt, cả người cũng run lên một trận, chỉ có ánh mắt là vẫn hung hăng nhìn chằm chằm và ác ma. Đúng lúc này thì ba dòng họ lớn cũng bắt đầu hành động, nhanh chóng bao vây ác ma lại.