Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc

Quyển 2 - Chương 111




Hoàn cảnh của nhóm người Nguyễn Phong lúc này quả thật là không ổn chút nào. Ngoại trừ Nguyễn Phong, bốn người còn lại đều đã bị thương, hơn nữa tinh thần của bọn họ cũng không ổn định. Nguyễn Phong phải dùng đến “Thanh tâm phù” mà Vũ Ngôn đã tặng cho mới có thể khiến bốn người bọn họ tỉnh táo lại, thế nhưng hậu quả của trạng thái điên cuồng lại rất nặng nề, khiến cho tinh thần của bốn người họ không thể chịu đựng được mà lâm vào hôn mê. Với năng lực của Nguyễn Phong, nếu hắn muốn thoát ly khu vực này thì rất dễ dàng, nhưng nếu hắn muốn mang theo mấy người Văn Thái, Từ Hồng thì lại quá sức. Phương pháp duy nhất mà Nguyễn Phong có thể lựa chọn lúc này là kéo dài thời gian, chờ đến khi bốn người kia tỉnh lại thì mới có thể rời đi được.

Tại mảnh “vườn” linh thảo lúc này, người ta khó có thể tìm ra được thứ cảm giác yên bình, thanh tĩnh của một khu vườn. Thay vào đó, cả khu vườn dường như đã bị bao trùm bởi một bầu không khí điên cuồng chết chóc. Mấy chục tên đệ tử của Bạch Vân Tông sau khi tiến vào đây thì phần lớn đã hóa điên, những kẻ may mắn không hóa điên lại bị biến thành những pho tượng người vô cảm. Nguyễn Phong ngồi trong lồng phòng ngự lặng yên nhìn những cái xác không hồn kia, trong lòng cảm thấy nghi hoặc không thôi. Từ khi tiến vào khu vườn này, hắn hoàn toàn không phát hiện ra điều gì khác thường, thế nhưng, ngoại trừ hắn ra thì những người còn lại đều bị ảnh hưởng nặng nề. Rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà hắn lại có thể miễn nhiễm với thứ tác nhân đáng sợ kia, Nguyễn Phong vắt óc suy nghĩ nhưng mãi vẫn chưa tìm được câu trả lời. Nguyễn Phong cẩn thận quan sát lại hoàn cảnh xung quanh, sau đó lại cẩn thận đánh giá đám linh dược trên mặt đất, nguyên nhân của mọi việc rất có thể xuất phát từ những điểm này. Sau khi đã quan sát kỹ càng mọi thứ, Nguyễn Phong lại vẫn không phát hiện ra điềm khả nghi, thế nhưng hắn cũng không cảm thấy thất vọng, bởi hắn đã phát hiện ra được một hướng giải quyết tình trạng bế tắc hiện nay.

Bổ Thần thảo, công dụng đúng như tên gọi, chính là dùng để bồi bổ tinh thần, củng cố tâm linh. Thế nhưng, đây lại chính là tác dụng duy nhất của loại linh thảo này, ngoài ra nó không còn một chút công hiệu nào khác, kể cả loại công năng cơ bản nhất là bồi bổ thể chất. Chính vì vậy, loại linh thảo này có thể coi là vô giá, nhưng cũng đồng thời là một thứ linh thảo vô giá trị. Đối với những võ giả thông thường, tác dụng của Bổ Thần thảo thực sự là nhỏ bé không đáng kể, thậm chí còn không bằng một số cây thuốc dân gian dùng để trị thương. Thế nhưng, đối với những người tu luyện tinh thần, hoặc là những tu luyện giả cấp cao cần phải đột phá bình cảnh, Bổ Thần thảo lại có tác dụng lớn vô cùng, có thể giúp gia tăng tinh thần lực của người sử dụng, cũng có thể giúp bình ổn tâm tình, đảm bảo trong quá trình đột phá bình cảnh tâm thần sẽ không bị quấy nhiễu. Mà đối với Nguyễn Phong lúc này, nếu có thể đem bổ thần thảo cho bọn Văn Thái sử dụng thì bốn người bọn họ sẽ nhanh chóng tỉnh lại.

Cẩn thận tính toán đường đi nước bước, Nguyễn Phong nhanh chóng tìm ra một con đường ngắn nhất dẫn đến bổ thần thảo mà lại không phải đối mặt với nhiều “con rối” điên. Cẩn thận gia tăng cường độ của lồng phòng ngự, Nguyễn Phong đồng thời cũng điều động một lượng lớn phong hệ nguyên tố bao quanh thân thể. Sau khi bố trí cho Phong Thiên ở lại bảo vệ bọn Văn Thái, Nguyễn Phong liền nhanh chóng di chuyển theo con đường đã tính sẵn, thân hình hắn trong phút chốc trở nên mờ nhạt cực kì, giống như đã hòa vào cùng với gió, đến đi không để lại chút dấu vết gì, cũng không làm kinh động đến đám “xác sống” đang đi lại một cách vô thức kia. Tiếp cận được mục tiêu, Nguyễn Phong liền lấy ra một chiếc xẻng nhỏ bằng gỗ, cẩn thận nhẹ nhàng vô cùng đào ngọn Bổ Thần thảo kia lên, thậm chí ngay cả gốc rễ hắn cũng đào lên. Thế nhưng mọi chuyện lại không y theo tính toán của Nguyễn Phong, ngay khi hắn vừa đào ngọn Bổ Thần thảo lên khỏi mặt đất, đám “xác sống” giống như nhận được mệnh lệnh, nhất loạt đều nhìn chằm chằm vào hắn. Trong đôi mắt đỏ ngầu của bọn chúng lúc này đã không còn chút sinh khí nào, cả một đám người giống như từng cái máy, đồng loạt vận hành theo một mệnh lệnh đã đặt ra. Tất cả bọn chúng đồng loạt rút kiếm ra, đồng loạt vung lên, nhịp nhàng không một chút sai lệch. Nguyễn Phong nhìn cảnh tượng ấy mà trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác sợ hãi. Hắn sợ không phải là sự uy hiếp đến từ đám “người máy” kia, hắn sợ chính là vì cách mà đám người ấy bị biến thành “máy”. Từ khi nào mà một nhân mạng lại yếu đuối đến thế, thậm chí ngay cả quyền được chết một cách tự do cũng không có!

Giật mình tỉnh táo lại, Nguyễn Phong liền cất ngọn Bổ Thần thảo ấy vào một chiếc hộp gỗ, sau đó hắn vung thương lên, một mình xông thẳng vào đám người máy đang vung kiếm chém về phía hắn. Con hổ Phong Thiên đang canh gác bên trong lồng phòng ngự, nhìn thấy tình cảnh của Nguyễn Phong lúc này cũng không kìm được lo lắng mà gầm lên một tiếng. Trong phút chốc, Phong Thiên đã bỏ mặc cả nhiệm vụ bảo vệ mà Nguyễn Phong giao cho, đôi cánh bằng gió của nó vung lên mãnh liệt, cả cơ thể to lớn của con hổ giống như một trận cuồng phong cuốn thẳng về phía Nguyễn Phong. Giữa muôn trùng bủa vây của đám “người máy”, Nguyễn Phong tả xung hữu đột, dũng mãnh vô cùng. Thế nhưng hai tay khó địch lại bốn tay, huống chi ở đây có đến gần năm mươi tên đệ tử Bạch Vân Tông bị hóa cuồng, Nguyễn Phong dù có cảnh giới Bát Quái nhưng nguyên lực lại không đủ, rất nhanh đã lâm vào thế hạ phong.

“Xoẹt…”

Trong lúc Nguyễn Phong cực lực chống trả lại đòn công kích của đám “người máy”, một tên trong số đó bất ngờ tấn công vào điểm mù của Nguyễn Phong, khiến cho hắn không kịp phòng ngự. Trên sườn trái của Nguyễn Phong bị đâm thủng một vết, để lộ ra cả xương sườn, máu tươi tuôn ra xối xả, khiến cho sức lực của hắn cũng bị tiêu hao nhanh chóng.

“Gầm… gào”

Đúng lúc này, Phong Thiên đã kịp lao đến hất tung đám “người máy” trước mặt Nguyễn Phong ra hai bên. Nguyễn Phong ngay lập tức nhảy lên lưng Phong Thiên, con hổ vỗ mạnh hai cánh định quay về phía lồng phòng ngự, thế nhưng đám người mới bị hất tung ra đã nhanh chóng đứng dậy, lấp kín lối đi. Một người một hổ giữa muôn trùng công kích của những kẻ đã hóa cuồng kia trong nháy mắt lại lâm vào cảnh nguy hiểm. Trên thân thể gần như trong suốt của Phong Thiên lúc này đã có thêm mấy vết thương sâu hoắm, máu màu xanh nhạt cứ thế rỉ ra ngoài. Mà tình trạng của Nguyễn Phong cũng không khá hơn là bao, tuy đã tiêu diệt được một lượng lớn kẻ địch, nhưng thân thể hắn cũng phải chịu thêm ba bốn vết thương nữa, hơn nữa vết nào cũng hiểm ác vô cùng, máu tươi tuôn ra nhuộm đỏ cả chiếc áo màu xanh hắn đang mặc. Đúng lúc này, Nguyễn Phong chợt nghe thấy một tiếng ngựa hí cao vút, cùng với đó là tiến vó ngựa dồn dập nhưng lại đều đặn, dường như là cả một đoàn quân, mà dường như lại chỉ có một người.

“Các anh em, mau xông lên tiêu diệt đám quái vật này đi.”

Một giọng nói bình tĩnh nhưng có lực vang lên, theo sau đó là một trận tiếng vó ngựa dồn dập cùng tiếng hô chém giết rung trời. Nguyễn Phong không biết kẻ đến là có ý tốt hay ý xấu, nhưng hắn biết đây có lẽ là viện binh duy nhất hắn có thể nhờ cậy vào lúc này.

“Bằng hữu, xin hãy bảo người của ngươi mau tập trung tinh thần, thủ vững tâm trí. Nơi này có sự tình cổ quái, có thể khiến cho người ta bị phát điên, các ngươi hãy cẩn thận”

Nguyễn Phong thông báo cho kẻ cầm đầu kia một tiếng, ngay sau đó lại tập trung tâm trí chống cự lại đòn công kích của đám người điên đang bao vây hắn. Sau đó Nguyễn Phong liền cảm thấy áp lực của bọn người điên này chợt giảm mạnh. Chẳng bao lâu sau, toàn bộ đám người điên này đều đã bị tiêu diệt. Nguyễn Phong thở phào một tiếng, sau đó cưỡi trên lưng Phong Thiên đi đến trước mặt kẻ cầm đầu đám người này nói lời cảm ơn:

“Bằng hữu, xin cảm ơn vì ngươi đã ra tay hiệp nghĩa giúp đỡ ta trong lúc nguy nan.”

“Chỉ là chút việc nhỏ mà thôi. Nếu so với việc ngươi một mình chiến đấu với đám quái vật kia để bảo vệ bạn bè, hành động của ta thật chẳng đáng kể đến. Thật lòng mà nói, ta thật sự rất muốn kết bạn với người có nghĩa khí như ngươi.”

“Được thôi, chuyện ấy nào có khó gì. Ta là Nguyễn Phong, từ giờ trở đi, ngươi và ta chính là bạn bè rồi”

“Ha ha, tốt. Ta là Lý Càn Hiếu, từ nay trở đi, ta và ngươi chính thức là bạn bè”

“Kết bạn thì không thể thiếu được rược nồng thịt ngon, chờ ta cứu tỉnh mấy người anh em của ta, chúng ta nhất định phải uống một phen mới được.”

“Tốt, ta chờ ngươi”

Nguyễn Phong chỉ mới nói chuyện với Lý Càn Hiếu vài câu nhưng đã cảm thấy giống như thân quen từ lâu, không chút ngại ngần cùng hắn kết bạn. Sau đó Nguyễn Phong quay về chỗ lồng phòng ngự, đêm Bổ Thần thảo giã nát lấy nước rồi cho mấy người Văn Thái mỗi người uống một vài giọt. Chỉ chốc lát sau, bọn Văn Thái lần lượt tỉnh lại.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao đầu ta lại đau thế này? Ồ, Nguyễn Phong, tại sao ngươi lại bị thương nặng như vậy?”

Nguyễn Phong lần lượt đem mọi chuyện đã xảy ra kể lại với bốn người Văn Thái. Càng nghe, bọn họ càng cảm thấy sợ hãi không thôi, nếu không phải Nguyễn Phong nhanh trí sử dụng “Thanh tâm phù” giúp bọn họ thanh tĩnh lại thì không biêt giờ này bốn người sẽ ra sao, có lẽ cũng đã trở thành một trong những cái xác đang nằm la liệt trên mặt đất kia cũng nên. Hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, Từ Hồng chắp tay hướng về Nguyễn Phong làm một lễ.

“Nguyễn Phong, ta lại một lần nữa chịu ơn của ngươi rồi. Sau này dù có bất cứ chuyện gì, chỉ cần ngươi tìm đến ta nhất định sẽ tận lực giúp đỡ.”

“Nguyễn Phong, ân cứu mạng của ngươi lần này, ta sẽ khắc ghi thật sâu. Sau này chỉ cần ngươi nhờ cậy, ta nhất định sẽ giúp người hết mình.”

Lý Càn Nhân cũng lễ Nguyễn Phong một cái, nói lời cảm tạ ân tình sâu sắc. Nguyễn Phong đối với những lời ấy lại chẳng quan tâm, chỉ cười xòa một cái.

“Các ngươi tỉnh lại là tốt rồi, lại đây ta giới thiệu với các ngươi một người bạn mới quen. Chính nhờ có hắn giúp đỡ ta mới có thể thoát khỏi vòng vây của lũ người điên kia đấy.”

Nói rồi hắn dẫn mấy người Văn Thái đến trước mặt Lý Càn Hiếu, nhưng hắn chưa kịp giới thiệu câu nào thì Lý Càn Nhân đã kinh ngạc hô lên:

“Anh cả!”