Bút Tru Thiên Hạ

Chương 1: Họa vô đơn chí




Editor: Trà

Beta: BM

________________________________

Đã từng có một bậc vĩ nhân nói qua rằng: nếu sinh mệnh vẫn còn tiếp diễn thì chiến đấu cũng sẽ không bao giờ dừng lại.

Mộc Thư đối với lời nói này đều là cười một tiếng rồi bỏ qua vì với nàng mà nói thì chiến đấu cũng chỉ là do bản thân không cam lòng trở nên bình thường. Mà những người không cam lòng trở nên bình thường lại chính là thứ bình thường nhất. Mộc Thư là một người không có lòng cầu tiến và cũng không có một chút liên quan gì đến thứ được gọi là chí khí, có thể ăn ăn uống uống và vui vẻ hưởng thụ qua hết một ngày, đây chính là ước mơ tốt đẹp nhất trong cuộc đời của nàng.

Nhưng là nguyện vọng này đối với nàng đã là một điều hết sức xa xỉ, cầm trên tay hồ sơ bệnh án bước ra khỏi cổng bệnh viện, không được bao lâu thì liền bị một chiếc xe tông chết. Mộc Thư trước khi tắt thở, vẫn còn đang suy nghĩ: mới vừa được khám ra bệnh hiểm nghèo và chắc chắn phải chết thì nàng đã mất mạng, không cần liên lụy đến người thân trong nhà, hơn nữa tiền bảo hiểm của nàng cũng sẽ để lại cho ba mẹ cùng với anh trai, hình như nàng cũng không bị thiệt thòi gì nhỉ?

Nhưng bất kể như thế nào thì để cho cha mẹ "người đầu bạc tiễn người đầu xanh" chung quy cũng đã là mang tội bất hiếu.

Nhưng không đợi nàng sám hối một phen thật tốt, thì bỗng nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm lại, ngay sau đó là cảm giác thân thể nhẹ nhàng bay lên rồi lại đột nhiên rơi xuống. Một loại cảm giác suy yếu phát ra từ tận sâu trong linh hồn khiến người ta vô lực lại sợ hãi, Mộc Thư không nhịn được nắm chặt tay thành quả đấm, rất nhanh, nàng cũng dần dần cảm nhận được sự khác thường đến từ xúc giác. Trong lúc ý thức đang mơ hồ thì Mộc Thư cảm giác được một loại đau đớn khiến cho nàng hít thở không thông truyền khắp cơ thể, đau đến mức nàng suýt chút nữa thét lên chói tai, nhưng một sự suy yếu và áp lực đã khiến nàng ngay cả việc mở miệng nói chuyện cũng không còn sức lực, nên nàng chỉ có thể cắn chặt răng, âm thầm nhẫn nại.

Mộc Thư nghe thấy có người đang nói chuyện, huyên náo rồi lại mơ hồ, thần trí hỗn độn không cho phép nàng suy nghĩ được quá nhiều nên chỉ có thể miễn cưỡng nghe được vài chữ.

"Đan điền bị hủy... kinh mạch đều đã vỡ...sợ là... không thể sống được bao lâu...."

"...Tiểu muội... kính xin toàn lực cứu giúp.... Tàng Kiếm Sơn Trang xin nguyện..."

Mộc Thư đau đến ý thức đều không rõ, nhưng trong lúc nàng đang mơ màng hồ đồ thì tựa như có người đang cố gắng mở nắm tay đang nắm chặt ra, hai tay bao bọc nắm lấy tay nàng. Mộc Thư chỉ cảm thấy đôi tay kia thật lớn, thật ấm áp, nên nàng cũng liền nắm thật chặt tay của người nọ, cổ họng gian nan phát ra từng tiếng rên khàn khàn đầy đau đớn, khóe mắt không tự chủ mà tràn ra nước mắt sinh lý, chảy lan ở trên mặt, lạnh như băng.

Thật là rất đau đớn, mặc dù nàng bị xe đụng chết nhưng cũng rất nhanh liền tắt thở, căn bản là không có trải qua cùng chịu đựng những khổ sở dằn vặt như vậy.

Nhưng điều khiến Mộc Thư sợ hãi nhất là, tuy rằng nàng cảm thấy đau đớn đến như vậy, đã vượt qua khỏi sức chịu đựng của nàng nhưng mà không biết vì lý do gì mà nàng vẫn không thể ngất đi. Chỉ có thể ở trong một khoảng không gian đen tối nhẫn nhịn, chịu đựng tất cả như thế, nghe những âm thanh vụn vặt từ bên ngoài, cũng không biết những đau đớn này đến khi nào mới kết thúc.

Có lẽ, chẳng qua chỉ là trong một phút chốc mà thôi hoặc cũng có lẽ là đã qua rất lâu. Mộc Thư dần cảm thấy đau đớn đã có chút giảm bớt, mặc dù vẫn là còn rất đau, nhưng lại nằm ở mức độ nàng có thể chịu được. Ý thức trở nên tỉnh táo, nhưng cơ thể vẫn suy yếu không còn sức lực, đến ngay cả việc mở mắt nàng cũng không thể, chỉ có thể ở trong một nơi mờ mịt tối tăm.

Chẳng lẽ, nàng vẫn chưa chết, sau khi sống lại thì linh hồn trở về cơ thể cũ sao?

Không đợi nàng tiếp tục suy nghĩ quá lâu, trong phút chốc, một âm thanh máy móc cứng nhắc vang lên: [Mộc tiểu thư, chào cô, rất xin lỗi phải thông báo đến cô, bởi vì một ít sai lầm không thể điều chỉnh, cô đã bị hệ thống lựa chọn trở thành nhân viên dự bị và tạm thời không có cách nào có thể đi đến Địa Phủ luân hồi. Trông thấy đời trước cô sống quá kiêu ngạo, tự cao tự đại, mà ở thế giới này lại rất khó có thể hủy bỏ đoạn nhân quả này, để đền bù lỗi lầm này, cô được bản hệ thống nhận làm vị túc chủ thứ hai và đến năm hai mươi tuổi cô sẽ được thoát khỏi nơi này, tiến nhập luân hồi.]

Mộc Thư: "...... Xin lỗi, gió quá lớn, ngươi vừa nói cái gì?"

Mộc Thư cười lạnh tỏ vẻ không hiểu cái hệ thống này đang nói đùa cái gì, nhưng hệ thống chính là máy móc lặp lại, dường như đem đoạn lời nói kia như là lời dặn dò: [Xét thấy việc này cũng không phải là trách nhiệm của cô, là ký chủ đời trước tạo ra kết quả xấu, nên để bồi thường, chúng tôi sẽ chăm sóc ba mẹ cô, cho đến lúc họ già. Mà cô cũng có thể ở trong thế giới này gom góp tích lũy công đức, tranh thủ đời tiếp theo có thể đầu thai vào một nhà tốt, cả đời giàu sang phú quý, bình an vui vẻ. Chúng tôi sẽ nhờ chuyên gia giúp cô luân hồi chuyển thế, có thể nói là cô chỉ có lời chứ không lỗ đâu, Mộc tiểu thư!"]

Mộc Thư lại không phải là một đứa ngốc, tuy rằng đã qua cái tuổi yêu mơ mộng, nhưng là tiểu thuyết thì vẫn là có đọc qua một ít. Nàng tinh tế suy nghĩ lại những lời mà hệ thống vừa nói, liên hệ đến tất cả nguyên nhân kết quả, thì đột nhiên nàng thấy cả người đều đau, bèn yếu ớt dò hỏi: [Tôi có thể hỏi một chút ký chủ đời trước đã làm chuyện gì không?]

Hệ thống thoáng chốc im lặng, sau một lúc lâu, mới nói: [Chuyện này nói ra rất dài.]

Mộc Thư:"....Vậy thì nói ngắn gọn...."

Hệ thống cũng không tiếp tục kéo dài thời gian, dứt khoát nói: [Ký chủ đời trước chính là một người may mắn được chúng tôi chọn lựa, là người mang đại khí vận, nhưng là khí vận quá lớn nên đã áp chế vị diện trưởng thành. Vì vậy chúng tôi đã đem nàng ta rời khỏi vị diện cấp thấp đó và hứa hẹn hoàn thành nguyện vọng của nàng ta, nhưng cũng sẽ thu lấy một phần khí vận. Ký chủ muốn đến một thế giới võ hiệp để có thể tạo dựng nên một phen sự nghiệp, đạt được cơ duyên, đi đến đỉnh cao của đời người, ôm được vô số mỹ nam, cho nên chúng tôi cùng với pháp tắc của thế giới này dự định cho nàng ta hai mươi năm tuổi thọ, đem nàng ta sắp xếp trở thành Thất tiểu thư của Tàng Kiếm Sơn Trang và tập loại võ học tốt nhất, hưởng trọn phú quý.]

Ánh mắt của Mộc Thư lúc này chết lặng, mặt không biểu tình nói:".....Giấc mộng thật vĩ đại, ừm, cho nên.... Nàng ta đã làm gì?"

Hệ thống: [hai mươi năm tuổi thọ chính là số mệnh cơ sở nhất, chúng tôi vốn có ý định để ký chủ bước lên con đường võ học chính là để kéo dài tuổi thọ mà không cần phải sửa chữa đến loại cơ sở này. Vì trong vận mệnh pháp tắc, Thất tiểu thư của Tàng Kiếm Sơn Trang chỉ có thể sống đến năm hai mươi tuổi mà thôi. Chính là ký chủ sau khi học được võ công thì lại thích làm theo ý mình, ỷ vào bản thân biết được nội dung cốt truyện, dùng thân thể của một đứa bé năm tuổi mong muốn chặn đánh Phương Vũ Khiêm vốn đã bị Diệp Anh đánh thành trọng thương, nàng ta mưu toan lấy ý đồ dương danh thiên hạ, nhưng là lại bị Phương Vũ Khiêm phế đi đan điền, chặt đứt gân tay gân chân, vĩnh viễn không thể tiếp tục bước lên võ đạo.]

Mộc Thư hít sâu một hơi, nhịn không được đưa tay che lại bụng của mình, thì ra là như vậy, đau đớn đến tột cùng lúc nãy chính là bởi vì đan điền đã bị hủy rồi?

Mặc kệ là trong lòng Mộc Thư bây giờ phức tạp đến cỡ nào thì hệ thống vẫn tiếp tục nói: [ký chủ chịu không nổi loại đau khổ này, cũng không nghĩ tiếp tục chịu đựng để đi lên con đường nghịch tập, nên đã từ bỏ luân hồi của một đời này, mang theo hệ thống võ hiệp đi đến một thế giới khác, làm lại từ đầu. Nhưng tuổi thọ của Diệp gia Thất cô nương là hai mươi tuổi, cùng với trên thân thể phàm thai này cũng đã dính một chút khí vận, không thể từ bỏ dễ dàng như vậy. Vì vậy nên chúng tôi chỉ có thể lựa chọn Mộc tiểu thư đến thay thế ký chủ đời trước, đi xong con đường mà Diệp gia Thất cô nương nên đi.]

"Này...." Mộc Thư cân nhắc một lát, mới nhỏ giọng nói,"Cái kia, vấn đề là người thay thế rất quan trọng sao?"

Hệ thống lại im lặng hồi lâu, mới trả lời: [Đúng vậy, rất quan trọng. Chúng tôi tiếp thu bài học từ ký chủ đời trước, nên càng để ý đến tâm tính. Hơn nữa, bởi vì ký chủ đời trước đã mang đi bàn tay vàng nên Diệp gia Thất cô nương đã được định trước là không thể tiếp tục tập võ, vì vậy không thể kéo dài tuổi thọ và nhất định sẽ chết tuổi hai mươi. Hiện tại chúng tôi cũng đang thiếu hệ thống nên không thể cung cấp cho Diệp tiểu thư quá lớn trợ giúp, kế tiếp tất cả đau khổ cùng khó khăn đều phải để Mộc tiểu thư một mình chịu đựng mà thôi.]

Mộc Thư nghe ra được thâm ý trong những lời này của hệ thống, có chút lo lắng nói: "Đan điền bị hủy, chẳng lẽ không thể trị khỏi sao? Mặc dù không thể tập võ, thì cũng không cần phải chịu quá nhiều đau đớn chứ?"

Hệ thống: [.....Chuyện này cũng không phải chỉ đơn giản như thế, ký chủ đời trước không cam lòng làm người bình thường, nên cuối cùng hệ thống võ hiệp bèn dẫn dắt nàng ta đi lên con đường tu chân. Vì để phối hợp với công pháp tu chân, ký chủ đời trước đã lựa chọn loại thể chất Cửu Âm Tuyệt Mạch khiến cho thân thể trở thành Thuần Âm Chi Thể, cực kỳ thích hợp tu tiên và cũng là cơ thể trời sinh thích hợp làm lô đỉnh, sinh ra liền có khuôn mặt tuyệt mỹ, băng thanh ngọc khiết, có thể nói là tu hành cực nhanh. Nhưng mà ký chủ lại bị thương nặng, không còn khả năng tu luyện, thân thể Cửu Âm Tuyệt Mạch trở thành bùa đòi mạng, huống chi đan điền còn bị hủy nên thân thể của ký chủ lúc này còn không bằng với người bình thường chưa bao giờ tập võ, ít nhất người bình thường còn có đan điền.... Nên là ký chủ muốn phải gánh chịu loại đau đớn là người thường khó có thể tưởng tượng được.]

Mộc Thư yên lặng mà đặt tay lên ngực, suýt chút nữa đã rơi nước mắt đầy mặt: ".....Ký chủ của các người.... là thật biết cách chơi....."

Hệ thống: [Chúng tôi cũng cảm thấy áy náy sâu sắc.]

Mộc Thư âm thầm mím môi, nhưng nàng không nghe ra được trong lời kia có chút nào là chân thành, nói cho cùng thì cũng coi như là nàng xui xẻo, đang yên đang lành lại bị chọn đến đây để gánh trách nhiệm, nhận đến một cái cục diện rối rắm. Bởi vì trên người nàng không có thứ gọi là đại khí vận, mà ở trong mắt của cái hệ thống này thì người bình thường và con kiến đều là cùng một loại tồn tại. Nếu vị ký chủ đời trước kia xem như là đại tiểu thư bị ngốc nhưng nhiều tiền, thì nàng lại là tiểu nha hoàn bị dùng đến để thay đại tiểu thư giải quyết hậu quả, căn bản là không có lựa chọn nào khác.

Nhưng nếu muốn nói nàng có bao nhiêu phẫn nộ thì Mộc Thư lại là không có, đối với nàng mà nói, hiện tại cũng là nàng nhặt được mười lăm năm tuổi thọ, tuy là sống sẽ bị một chút dày vò. Hơn nữa với nàng, ký ức chính là căn bản của một người, nếu như nàng uống xong canh Mạnh Bà và đi luân hồi chuyển thế, thì người tên Mộc Thư cũng sẽ hồn phi phách tán, không còn tồn tại nữa rồi, nên nàng có thể tiếp tục kéo dài mười lăm năm tuổi thọ thì quả thật không tồi.

Không có gì để oán hận, tuy rằng đối xử có khác biệt quá rõ ràng, nhưng Mộc Thư cũng không cảm thấy bản thân nên ghen ghét cái gì, vì tất cả đây chỉ là số mệnh mà thôi.

Dường như hệ thống cũng phát hiện ra chuyển biến cảm xúc của Mộc Thư, nên những lời nói ra tiếp theo thế nhưng có thêm vài phần chân thành: [Mộc tiểu thư quả nhiên có tấm lòng rộng lớn, thông minh lanh lợi, cuối cùng thì chúng tôi cũng đã không chọn lầm người.]

Mộc Thư: ".......Quá khen." Các người cũng biết làm những việc như vậy sẽ khiến người khác oán hận à?

[Để bồi thường, chúng tôi sẽ vì Mộc tiểu thư xin một bàn tay vàng.] âm thanh của hệ thống cũng trở nên nhẹ nhàng, dường như rất vừa lòng với thái độ của Mộc Thư. [Chỉ là hệ thống mang loại hình võ hiệp tu chân này đều là thuộc về loại hệ thống cao cấp, chỉ có những vị mang trong mình đại khí vận mới có tư cách sử dụng, dù là bồi thường nhưng chúng tôi cũng chỉ có thể đưa cho Mộc tiểu thư loại hệ thống có cấp bậc kém nhất mà thôi.]

Một lần nghe xong toàn là tin tức xấu, đột nhiên lúc này nghe nói đến việc này, Mộc Thư lại có vài phần được yêu thương mà lo sợ: ".....Không, cảm ơn, có bàn tay vàng đã là thật tốt."

Hệ thống: [Mộc tiểu thư có thể thấu hiểu nỗi khổ trong lòng của chúng tôi thật quá tốt rồi, vậy trước tiên mong Mộc tiểu thư có thể tích góp được thật nhiều công đức, kiếp sau sẽ có được tiền tài, hạnh phúc.]

"Từ từ!! Tôi có thể hỏi một chút tình huống của ba mẹ tôi được không?" Mộc Thư thấy hệ thống chuẩn bị biến mất liền vội vàng mở miệng nói, "Không thể ở bên cạnh ba mẹ làm tròn đạo hiếu, là tôi có lỗi, nên mong các người có thể cho tôi biết một chút tình trạng của ba mẹ tôi hiện tại được không? Hơn nữa các người cũng đã hứa hẹn sẽ thay tôi chăm sóc ba mẹ, không biết là chăm sóc như thế nào?"

Hệ thống: [Cấp dưới của chúng tôi đã phụ trách qua vô số người nên đối với phương thức giải quyết thì đơn giản có hai loại ----- thứ nhất chúng tôi sẽ làm nhạt đi sự đau đớn trong lòng của ba mẹ Mộc tiểu thư, giúp họ có thể tiếp tục trải qua cuộc sống thật tốt. Thứ hai, chúng tôi sẽ mang đến thật lớn sự trợ giúp ở phương diện kinh tế, anh trai của Mộc tiểu thư sẽ có được sự nghiệp rực rỡ, bọn họ cũng đều có thể yên tâm dưỡng lão, như vậy đã được chứ?]

Mộc Thư sau khi nghe xong, trong lòng có chút phức tạp, lẩm bẩm nói: "Như vậy cũng tốt......Cảm ơn......"

Hệ thống: [Không cần khách khí và cũng mong Mộc tiểu thư ở trong mấy ngày này có thể chuẩn bị sẵn sàng, tiếp nhận bàn tay vàng được chúng tôi phân phối đến cho cô.]

Mộc Thư đối với việc này cũng không có quá nhiều ham muốn, tâm tình cũng không quá tốt, nàng thở dài nói: "Cũng được, tôi có thể hỏi một chút cái gì là bàn tay vàng không?"

Hệ thống máy móc nói: [ Là hệ thống chuyên môn bồi dưỡng một thế hệ viết tiểu thuyết bậc thầy.]

Mộc Thư: "......Sao cơ?!"

Mộc Thư cả người đều trở nên ngây ngốc.

__________

Tác giả có lời muốn nói:

Lúc này nữ chính thật yếu đuối, ngoan ngoãn hiểu chuyện, tuy rằng là cái cọng bún chỉ với sức chiến đấu bằng năm nhưng cũng xin đừng ghét bỏ nàng!

Tin tưởng là từ chương 1 xem tiếp những chương sau, mọi người đều sẽ cảm nhận được tôi có bao nhiêu yêu thương thâm trầm dành cho Tiểu Mộc.

________________________________

Vài lời tâm tình của Editor:

Bởi vì là truyện solo đầu tay của mình nên mong nhận được những lời thân thiện góp ý từ mọi người. Mình xin cảm ơn. Và mình cũng xin chia sẻ một chút về lối xưng hô trong truyện. Trong suốt quá trình mình edit, mình đã có suy nghĩ rất nhiều về lối xưng hô giữa các nhân vật và cuối cùng mình xin tổng kết và giải thích để các bạn tiện theo dõi.

Chàng: mình sẽ dành xưng hô này cho các ca ca của nữ chính vì đối với mình những người này chính là những người đã dành cho nữ chính tình yêu lớn nhất từ đầu đến cuối. Và mọi người cứ an tâm là ca ca vẫn sẽ chỉ là ca ca thôi, sẽ không có thêm tuyến tình cảm nam nữ gì trong này cả, từ đầu đến cuối sẽ chỉ là tình thân mà thôi.

Cậu: mình sẽ để xưng hô này cho các nhân vật nam ở độ tuổi thanh thiếu niên, thanh xuân mơn mởn.

Hắn: xưng hô đặc biệt dành cho nam chính (ahihi đây cũng là mình đánh dấu giúp mọi người luôn rồi đó nhoa).