Nguyên nhân dẫn đến căng thẳng của omega một là do thay đổi từ bên ngoài, hai là tâm lý sợ hãi và áp lực.
Thứ nhất, nơi này rất yên tĩnh, không có kích thích từ bên ngoài; thứ hai, Dombert chỉ mới bước vào cổng giáo đường và bị hỏi chỉ số đặc trưng, tâm lý không hề áp lực. Nếu nói Chủ Thần của Ngày vĩnh hằng bị sự bề thế của Tòa Thánh ở Thánh thành dọa sợ, Úc Phi Trần chưa nghe câu chuyện cười nào phi lý như vậy bao giờ.
Tóm lại, người này muốn dùng căng thẳng đế trốn tránh vấn đề. Úc Phi Trần mặc kệ anh. Không chỉ mặc kệ mà còn thò tay lấy ly sữa anh đang cầm lên uống mấy hớp.
Uống xong, hắn vừa đón ánh bình minh vừa ngắm nốt ruồi lệ của Dombert, đồng thời suy nghĩ cách đối phó với Giáo hoàng.
Đột nhiên nhận thấy không ổn. Hắn thấy Dombert nâng tay, cổ tay đặt ngang trước mắt, cả cơ thể như đang tránh sang bên cạnh.
"Dombert?" Úc Phi Trần nhíu mày, vỗ vỗ khuôn mặt Dombert.
Dombert lắc đầu không quá tỉnh táo, ngón tay túm ống tay áo của hắn.
Mặc kệ lúc nãy có phải giả bộ hay không, nhưng hiện tại thật sự bị căng thẳng rồi. Úc Phi Trần nhìn lướt qua nơi này và mấy người hầu bên cạnh, đoạn cởi áo bành tô phủ lên người Dombert: "Tôi đưa anh ta về trước."
Viên thư ký định giúp đỡ một chút, nhưng Dombert phản xạ lui về phía Úc Phi Trần, không để anh chạm vào, khiến thư ký tan nát cõi lòng. Chỉ đành viện cớ chống đỡ với nhóm thân binh: "Giám mục Dombert có di chứng bị điện giật, hiện tại tái phát, rất nguy hiểm, công tước của chúng tôi sẽ đưa y về trước."
Thân binh: "Nhưng viện điều trị của Thánh thành chỉ cách đây một ngàn mét."
"Không phải! Trông công tước của chúng tôi có giống người hòa nhã với kẻ phản loạn không?" Viên thư ký lời lẽ đanh thép, nhạy bén né tránh thân binh đang cản đường: "Ngài ấy đang thừa nước đục thả câu... Thừa dịp y chưa kịp chuẩn bị, trở về thẩm vấn danh sách quân phản loạn cho Giáo hoàng. Thôi, không nhiều lời với anh nữa, tôi còn phải gọi tàu cộng hưởng... Cậu Tư! Đó không phải xe của công tước!"
Thân bình lẩm bẩm: "Nhưng mà nhà tù của Thánh thành chỉ cách có hai ngàn mét."
Bên kia, thượng tướng Ashely vừa nhận tin báo, đập bàn đứng phắt dậy: "Thằng... thằng súc sinh!"
Bình tĩnh một chút, ông lại rống lên: "Nó nghĩ trong đám người thừa kế chỉ có mình nó là alpha thì tốt lắm à!"
Tùy tùng nhỏ giọng nói: "Hình như cũng tốt thật đấy ạ. Nhưng thượng tướng à, lái xe của ngài ấy đánh tàu con thoi của ngài đi mất rồi."
Thượng tướng Ashely suýt chút hụt hơi.
"Hy vọng thượng tướng có mang thuốc trợ tim." Viên thư ký ngồi lẩm bẩm trên ghế phó. Nói xong, anh lại ngó Úc Phi Trần và Dombert: "Thế, công tước có sẵn lòng giải thích về 'di chứng' của giám mục Dombert với chúng tôi không?"
"Tôi muốn tăng lương." Lái xe vừa lái vừa nói: "Không có ý gì đâu, chỉ là tôi thấy cái ghế thống lĩnh của mình đang nguy cấp lắm."
"Tăng đi." Úc Phi Trần chẳng có gì để giải thích, bởi vì hắn cảm nhận được hương vĩnh miên đã có thể ngửi được từ khoảng cách không quá gần. Nhưng thư ký và lái xe lại không có phản ứng gì, beta không nhạy bén.
Mà lần căng thẳng này của Dombert hơi khác lần trước. Phát tác rất... yên tĩnh, không hề cấp bách đến gần mà chỉ im lặng ôm áo bành tô của hắn, như thể chiếc áo kia có thể thay thế một người sống như hắn vậy.
Úc Phi Trần thản nhiên nhìn anh, nghĩ, nếu anh phải dựa vào quần áo của tôi để vượt qua căng thẳng, thế thì ôm nó vĩnh viễn luôn đi.
Viên thư ký khéo léo đưa thiết bị kết nối của hắn qua: "Công tước, trong danh mục ẩn của sổ địa chỉ có vài nhóm chat kín. Trong nhóm chat kín có tài liệu mật. Đừng hỏi vì sao một beta như tôi lại có mấy thứ này, đây chỉ là một phẩm chất cơ bản mà người quản gia quý tộc nên có."
"Anh có thể cùng tăng lương với cậu Tư." Úc Phi Trần nhận lấy, nhưng hắn không xem ngay.
Thay vào đó, hắn lật úp thiết bị kết nối, rồi nhìn sang Dombert.
Đường nét khuôn mặt Dombert không phải kiểu mềm mỏng của omega, anh trong trẻo nhưng lạnh lùng như khối băng trong vắt, ngón tay mảnh khảnh nép sau lớp áo đen như có thể dễ dàng bị bẻ gãy.
Mong manh dễ vỡ như mảnh thủy tinh.
Úc Phi Trần bình tĩnh nhìn Dombert. Hắn đang nghĩ, vì sao Dombert không nói chỉ số cho hắn biết. Nếu nói thì có kết quả gì?
Chỉ có hai loại kết quả.
Một, chỉ số của họ thật sự không phù hợp, ngoài miệng hắn nói sẽ tìm alpha cho anh, nhưng khi chuyện đó xảy ra thật, có lẽ hắn... sẽ không làm vậy.
Hai, chỉ số của bọn họ phù hợp, vậy thì nên đánh dấu hay không đánh dâu đây?
Giữa hai kết quả không thể nói rõ cái nào tốt hơn, cái nào cũng có phiền toái riêng.
Hiện giờ Dombert không nghe không nhìn, ý bảo cậu tự chọn đi.
Úc Phi Trần khều chiếc còng trên cổ tay Dombert. Hắn luôn để chuyện đến trước mắt rồi mới xem xét nội tâm của mình.
Nếu Dombert là alpha hay beta, thì tùy anh muốn có bao nhiêu bạn đời cũng chẳng hề hấn gì.
Nhưng anh lại là omega.
Nếu tôi là alpha, vừa khéo anh lại là omega, thế thì vì sao chỉ số lại không hợp?
Nhưng điều gì khiến hắn nghĩ thế? Giữa hắn và Chủ Thần ngoại trừ vài lần tình cờ gặp gỡ trong các thế giới, chẳng lẽ còn có mối liên kết nào cao hơn cả quy tắc của thế giới sao?
Úc Phi Trần mở đầu kia của còng tay ra, xem xét tỉ mỉ như đang cân nhắc có nên khóa vào cổ tay chính mình không. Sau rốt, hắn vô cùng nhẹ nhàng đóng nó lại. Tiếng khóa vẫn véo von và sắc nét, chẳng hể bị thay đổi bởi động tác chậm rãi của hắn.
Úc Phi Trần ném phần còn lại của chiếc còng về trên người Dombert. Nhìn nốt ruồi lệ khát khao kia, hắn nghĩ, nếu alpha là kẻ khác, mình sẽ phải ở viện điều dưỡng cả đời.
Nhưng hiện tại khả năng này không lớn.
"Công... công tước ơi," giọng viên thư ký run cầm cập: "Ánh-ánh mắt ngài đáng sợ quá, hay là... ngài đến viện điều trị xem sao?"
Quái lạ, khi công tước nghe tiếng nói, ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt vẫn bình tĩnh như thường, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác vậy.
Úc Phi Trần: "Pheromone của tôi có mùi gì?"
Thư ký: "?"
"Xin lỗi công tước, beta chúng tôi không xứng được ngửi pheromone của ngài." Thư ký đáp.
Lái xe xen mồm: "Nhưng chính ngài cũng không xứng."
"Vì sao tôi không xứng?"
"Chỉ có omega xứng đôi với ngài mới ngửi được thôi," thư ký trưng ra cái mặt buôn dưa: "Tôi nghe đồn, hồi ấy nhà Landon có một vị lãnh chúa, phu nhân của lãnh chúa lừa ngài ấy rằng pheromone của ngài có mùi sầu riêng, thế nên ngài ấy vô cùng phiền muộn. Mãi đến khi lãnh chúa phải ra chiến trường, phu nhân mới nói thật là mình chỉ đùa thôi, thật ra pheromone của ngài ấy là mùi tuyết tùng phổ biến nhất trong giới quý tộc. Lãnh chúa liền vui sướng thắng trận."
"Tôi có quen một người," Úc Phi Trần nói, "hai người nhất định có thể thành bạn tốt."
"Ôi, nhưng ngài chỉ còn cách thành niên một ngày thôi, dù đã bắt đầu có pheromone thì cũng sẽ nhạt hơn trạng thái trưởng thành một chút."
Úc Phi Trần rủ mắt nhìn Dombert đang ôm chặt áo của hắn, tuy cảm nhận được tình huống rắc rối nhất đang đến gần, nhưng vẫn hơi cong khóe môi.
Hắn cầm thiết bị kết nối thư ký đưa, xem lướt qua mấy cái tiêu đề chẳng ra thể thống gì, đoạn nhấn vào một tài liệu nghiêm chỉnh, tên là "Hiểu về omega của bạn".
Tay nghề lái tàu con thoi của anh lái xe không quá cao siêu, nhưng vẫn rất vững vàng, con tàu trượt vào trang viên riêng của nhà Landon tại thủ đô – cũng chính là nơi Úc Phi Trần tỉnh lại lúc ban đầu. Ở cổng có trạm giác, trong trang viên cũng có nuôi tư binh, chỉ nghe lệnh từ công tước Landon.
Khi xuống xe, Úc Phi Trần dứt khoát không để Dombert vất vả đi bộ, hắn bọc áo khoác bế anh lên.
"Ngài không ở căn phòng phong cách trừu tượng yêu thích nữa hả?"
"Không." Hắn bảo thư ký mở một phòng dành cho khách không ai ở.
Cửa cảm ứng mở ra, hoàn cảnh xa lạ và ánh sáng khiến Dombert co rúm lại, rốt cuộc cũng ra dáng vẻ mà một omega trong kỳ căng thẳng nên có.
Úc Phi Trần đặt anh xuống sofa, cúi người xem xét đồng tử của anh.
Vẫn còn tỉnh táo. Cách ranh giới tuổi 25 còn không đến ba ngày, nếu là omega khác, chỉ e đã bị sự căng thẳng vây kín đến sụp đổ rồi, nhưng anh vẫn có thể duy trì dáng vẻ gần như không có chuyện gì xảy ra.
... Nhưng vẫn còn lưu luyến cái áo khoác kia.
Mùi hoa vĩnh miên nhàn nhạt luẩn quẩn giữa bọn họ, nó không giống hương thơm, rất khó dùng khứu giác để miêu tả tổng quát. Đó là một cảm giác như gần như xa, vừa làm người ta cảm thấy yên tĩnh, lại mơ hồ khó nắm bắt, tựa như ngay lúc này có thể ngửi được, nhưng chỉ một giây sau nó lại biến mất ngay.
Hắn đã phổ cập đầy đủ các kiến thức khoa học. Đây đúng là thứ mà thế giới này gọi là "pheromone". Dấu hiệu của sự hấp dẫn lẫn nhau giữa các giới tính, chi phối tất cả các phản ứng đặc thù.
Thế giới này không có hoa vĩnh miên, nhưng pheromone của Dombert vẫn là nó, bởi vì hai người họ chỉ là mượn hình dáng để đến thế giới này, còn tất cả sức mạnh tạo nên cơ thể này vẫn là nguyên bản của chính họ.
Ngón tay Úc Phi Trần lướt qua gò má Dombert, hói: "Pheromone của tôi là mùi gì thế?"
Dombert nhìn hắn, dáng vẻ suy tư, muốn nói rồi lại thôi.
Úc Phi Trần nặng nề nói: "Đừng gạt tôi."
Giữa bọn họ có sính lý áp chế, khi alpha đã muốn hỏi, bản năng của omega chính là nói ra sự thật.
Đôi mắt xanh ngọc trong vắt như thủy tinh bị hàng mi dài che khuất, lộ ra vẻ bối rối mơ hồ. Dombert ngẩng đầu nhìn Úc Phi Trần, khẽ thì thào mấy từ:
"... Hoa vĩnh miên."
Úc Phi Trần giật mình.
"Không thể nào."
Vừa dứt lời, đôi mắt Dombert mở to, như mới nhận ra mình vừa nói gì.
Dù là chút thay đổi nhỏ nhặt trên khuôn mặt anh cũng đều bị Úc Phi Trần thấy rõ, anh vừa phản ứng, Úc Phi Trần liền biết 80% là thật.
Chủ Thần nằm trong quan tài thủy tinh ở thần điện Chạng vạng, đắm mình trong mùi hoa vĩnh miên thì không nói. Nhưng cả đời hắn và thứ này chẳng mảy may có tí liên quan nào.
Lại thấy Dombert cười cười, khẽ nói: "Cậu cũng là con dân của vườn Địa đàng, vì sao trong linh hồn lại không thể in dấu hoa vĩnh miên?"
Không để Úc Phi Trần có cơ hội hỏi đến cùng, anh hỏi: "Còn của tôi thì sao?"
Úc Phi Trần trầm lắng nhìn anh: "Anh đoán đi."
Dombert nhíu mày, cánh tay ôm chiếc áo bành tô lại siết thêm một chút.
Cổ áo bành tô bị Úc Phi Trần kéo ra. Dombert bắt lấy nó, vải vóc ma sát vào bụng ngón tay, từ từ trượt khỏi tay anh.
Chiếc áo bị Úc Phi Trần rút từng chút từng chút ra khỏi vòng tay Dombert.
Sau đó hắn ném nó qua chiếc giường đối diện, phía bên kia hành lang.
Mất đi thứ trấn an pheromone, ánh mắt Dombert đột nhiên yếu xìu, nom như con nai bị buộc bên rìa vách núi. Đầu tiên là lưu luyến ngó chiếc áo phía xa xa, sau lại ngước mắt lên nhìn Úc Phi Trần.
Anh vốn đã căng thẳng thời kỳ cuối, đang trên rìa suy sụp, lúc này lại càng thêm bất an và hoảng sợ... Nhưng vì ý chí phi thường, vẫn cố gắng duy trì sự tỉnh táo và bình tĩnh lung lay sắp đổ mà nhìn Úc Phi Trần.
Ánh mắt của Thần lúc này đủ khiến các tin đồ tan nát cõi lòng cả triệu lần.
Úc Phi Trần đưa tay, ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt đang chực rơi bên khóe mắt anh. Đến khi Dombert chủ động nhích lại gần bàn tay hắn, Úc Phi Trần mới cúi xuống, đưa cơ thể mình đến gần Dombert.
Dombert giơ tay ôm lấy hắn, chần chờ một chốc, sau đó vùi đầu vào cổ Úc Phi Trần.
E ngại tất cả sự vật bên ngoài và không thể kiềm chế cảm xúc bất an, chính là biểu hiện của căng thẳng.
Nảy sinh sự lưu luyến với pheromone của alpha là điềm báo của kỳ phát tình. Pheromone của alpha có thể xoa dịu mọi cảm xúc sợ hãi, nhưng sẽ từng bước lôi kéo omega vào vực thẳm của kỳ phát tình.
Tuy hắn là alpha còn một ngày nữa mới hoàn toàn trưởng thành, nhưng pheromone cũng đã gần thành hình.
Ôm khoảng chừng hai mươi phút, trạng thái của Dombert rõ ràng đã ổn định hơn, anh buông tay, đẩy Úc Phi Trần ra xa.
Đẩy chẳng có tí sức nào, nhưng Úc Phi Trần đã cảm nhận được thái độ dùng xong thì vứt, hắn không khỏi châm chọc: "Xem ra anh còn có thể cứu chữa được."
Dứt lời liền lùi ra một chút. Quả nhiên, sau năm phút, Dombert lại tiến vào trạng thái nửa căng thẳng.
"Cậu... qua đây đi." Anh nói.
Song, cũng như thuốc ức chế không thể dùng nhiều, pheremone cũng có phản ứng giới đoạn [1]. Tiếp xúc gián đoạn với pheromone sẽ chỉ khiến đợt căng thẳng tiếp theo càng dữ đội hơn thôi. Lần này ôm cũng vô dụng. Cách một lớp quần áo, Úc Phi Trần có thể cảm nhận được nhịp tim dồn dập và cơ thể run rẩy của Dombert.
[1] Phản ứng giới đoạn (abstinence reaction) là hội chứng tâm lý đặc biệt xảy ra sau khi ngưng sử dụng thuốc hoặc giảm liều hoặc sử dụng thuốc đối kháng để chiếm thụ thể. Cơ chế là do sự phục hồi thích ứng gây ra bởi việc ngừng thuốc đột ngột sau khi dùng thuốc trong một thời gian dài.
Hắn đứng dậy, mở tủ đông chứa thuốc ức chế, lấy ra một ống. Nước thuốc màu lam nhạt lạnh buốt dần được bơm vào ống tiêm, thân ống dài nhỏ nhất thời phủ một lớp sương.
"Trước nay tôi chưa từng trải nghiệm loại thế giới này." Úc Phi Trần vừa bơm thuốc vừa nói.
Dombert dịu dàng, bình tĩnh nhìn hắn. Đang bên rìa suy đổ nhưng anh vẫn luôn mang dáng vẻ thần linh. Úc Phi Trần nghĩ, dẫu sao các tôn giáo đa dạng ở muôn vàn thế giới cũng không thiếu những truyền thuyết về thần linh gặp nạn. Giống như nhất định phải trải qua đọa đày tàn khốc trong thời gian dài, mới có thể thể hiện bản chất từ bi của thần đối với con người.
Ống tiêm đã được bơm đầy thuốc. Úc Phi Trần ngồi xuống cạnh Ngài, nghiêng người đến thật gần, hắn như một linh hồn đang thú tội trước tượng thần, nói: "... Bởi vì rất không thích."
Hắn không chỉ đề cập đến một loại, mà là tất cả – một thế giới nơi ý chí của con người nhường chỗ cho những ham muốn phi lý trí. Chính là dục vọng, là lòng tham, là giết chóc. Hắn biết Chủ Thần vẫn có thể nghe được.
Nhưng Thần không biểu đạt sự tán thành.
Ngài nhận lấy ống tiêm, tay còn lại nắm tay phải của Úc Phi Trần, ngón tay lành lạnh, lực nắm rất yếu, nhưng lại rất chắc chắn.
"Người giàu có ít khi tham lam, người trung thành không ngại thử thách." Ngài thì thào.
Úc Phi Trần nghe được rõ ràng tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực. Hắn bình tĩnh ngắm nhìn khuôn mặt yên bình của Thần, trong lòng lại như nổi sóng to gió lớn, hắn thấy một vực thẳm cuồn cuộn dòng nước đen kịt.
Đôi khi, hắn cảm thấy Ngài quá tin tưởng hắn.
Nhưng thỉnh thoảng lại thấy Ngài hiểu hắn còn hơn cả chính bản thân hắn.
Hắn chưa bao giờ thích những chuyện ấy. Đã mấy bận chạy đến bên rìa, nhưng chưa bao giờ tiếp cận.
Không phải vì hắn bẩm sinh chán ghét trầm luân phóng đãng. Mà là vì hắn biết... Từ nào đến giờ, hắn vẫn luôn biết rằng bản thân chẳng phải dạng lương thiện, một khi đã rơi vào vực thẳm sẽ càng lún sâu hơn người khác. Đắm chìm đến vĩnh viễn không thể thấy được mặt trời.
Vì thế nên hắn lẩn tránh. Lẩn tránh như thể thật lòng tuân thủ thanh quy giới luật [2] trần gian.
[2] Thanh quy giới luật: những qui tắc mà tăng ni, đạo sĩ cần phải tuân thủ.
Bàn tay Chủ Thần khẽ khàng trấn an hắn, ngón tay thon dài vẫn dễ dàng bẻ gãy như thế.
"Nếu cậu sợ hãi điều gì thì hãy nói ra." Giọng Ngài thật dịu dàng, không hề sợ hãi, "tôi sẽ giúp cậu đối mặt."
Úc Phi Trần im lặng rất lâu. Ngài tháo hai chiếc khuy áo, cầm ống tiêm trong tay, hơi nghiêng cổ, kim tiêm sắc bén đâm vào làn da, chuẩn bị đẩy thuốc vào.
Cổ tay bị giữ lại, không thể tiến thêm. Làn da bị kim đâm chảy máu.
Ngài ngẩng đầu, đôi mắt đen láy của Úc Phi Trần không nhìn ra được cảm xúc, hắn giữ tay Ngài, rút kim tiêm ra.
Kim tiêm rơi "lạch cạch" dưới đất, chất lỏng lam nhạt chậm rãi thấm vào thảm trải sàn.
Úc Phi Trần cúi người, chiếc răng nhọn cắn vào da thịt sau gáy, chầm chậm cọ xát vài lần, hút máu tươi vào trong miệng.