Bút Ký Thời Không

Chương 77: Mạt Thế Thi Vương (6)




“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”

Sơ Nghiên hơi nghiêng đầu, nhìn thẳng vào Cung Tầm hỏi.

Cung Tầm hơi cong môi, lộ ra chút ý cười:

“Vậy căn biệt thự này tôi sẽ lấy, bởi vì dị năng giả ở đây được ưu tiên, hơn nữa tôi còn là người trong quân đội, cô nhiều tinh hạch hơn cũng vô dụng.”

Sơ Nghiên trầm mặc, có ở căn nhà này hay không với cô mà nói cũng không quan trọng, quan trọng là nhiệm vụ của cô. Cô đến để tìm nữ chủ gây chuyện, Cung Tầm là đối tượng mà Lam Chỉ Tịch theo đuổi, chắc chắn cô ta cũng sẽ đi. Hơn nữa, lần này còn là biến cố quan trọng trong cốt truyện của Cung tầm và Lam Chỉ Tịch.

Ở nơi này, Lam Chỉ Tịch cứu Cung Tầm một mạng, cả hai còn thất lạc đồng đội, cùng rơi xuống một căn phòng nghiên cứu bí mật, phát hiện ra nguyên nhân dẫn đến Mạt thế.

“Tôi muốn dẫn theo người, được không?”

Cung Tầm nghe lời này, ánh mắt không khỏi đảo qua Cố Mạc bên trong, mở miệng:

“Là cậu ta sao?"

Sơ Nghiên gật đầu, Cung Tầm khẽ suy tư một chút, rồi nói:

"Được, nhưng cậu ta phải tự lo cho bản thân, người không có dị năng thể chất lại yếu ớt, tôi không thể để cậu ta làm gánh nặng."

Cung Tầm chấp nhận lời đề nghị, Sơ Nghiên cũng không yêu cầu gì thêm, liền đồng ý. Người khác không biết, cô còn không biết sao? Cố Mạc mà là người bình thường, vậy chức phản diện này không cần làm nữa.

“Được, khi nào khởi hành?”

“Ba ngày nữa, tôi sẽ giúp cô ghi tên, đến lúc đó hẹn cô ở đại sảnh phân phát nhiệm vụ.”

“Ừm.”

Nhận được đáp án mình cần, Cung Tầm cũng không nán lại nữa, chào một tiếng liền rời đi.

Cung Tầm đi rồi, Cố Mạc mới từ bên trong bước ra. Ánh mắt hắn vẫn dõi theo bóng dáng Cung Tầm.

“Anh có gì với hắn à?"

Sơ Nghiên liếc nhìn Cố Mạc, cô vẫn luôn thấy ánh mắt Cố Mạc nhìn Cung Tầm có gì đó rất khó hiểu, cô cũng không lí giải được. Cố Mạc nghe cô hỏi, chỉ cười cười, nói:

"Không có, chỉ cảm thấy Cung thiếu tá đúng là không giống như lời đồn mà thôi."

Tên Cung tầm này đối với bạn học nhỏ tựa hồ rất có hứng thú. Theo hắn nghe được, Cung Tầm là kẻ lạnh lùng khó gần, thế nhưng vừa rồi trước mặt cô ấy cười!

Sơ Nghiên khó hiểu nhìn Cố Mạc, trong lòng hỏi Thiên Hoa.

"Thiên hoa, hắn có ý đồ gì với nam chủ à?"

Thiên Hoa nhịn không được cười, vui vẻ nói:

[Ký chủ, chị không cần lo, chỉ là bình giấm của anh ta đổ mà thôi a.]

Nó dám cá một trăm cái tích phân Cố Mạc thích ký chủ nhà nó rồi a!

Sơ Nghiên không hiểu ra sao, Cố Mạc làm đổ giấm à? Nhưng trong nhà làm gì có giấm? Một chút gia vị cô cũng không có mua a?

Thiên Hoa: […. ] Ký chủ, cho chị 10000 điểm EQ!!!

_______

Ba ngày sau, Sơ Nghiên và Cố Mạc chuẩn bị đồ, liền đến đại sảnh phân phát nhiệm vụ. Sơ Nghiên vừa đến liền có kẻ chặn đường, cô gái chắn đường Sơ Nghiên mặc một bộ váy hồng, tóc dài xoăn được được xoã một nửa, phía sau cũng kẹp một chiếc nơ hồng. Gương mặt xinh đẹp hiện lên chút nước mắt, mày chau lại lo lắng lại mừng rỡ:

"Chị Thanh Linh! Trời ơi, chị thật sự còn sống sao? May quá, cô giáo Lam lúc trước nói chị đã chết, làm em thật sự lo lắng a! Ô ô ô..."

Sơ Nghiên nâng mắt nhìn cô gái trước mặt, trong mắt là lạnh nhạt và xa cách, Thiên Hoa lập tức cung cấp tin tức:

[Ký chủ, đây là Nhạc Vinh Vinh, chị em họ với chị, bởi vì gia cảnh tốt hơn nguyên chủ nên luôn xem thường cô, còn thường xuyên ức hiếp cô. Lúc mạt thế, lần đầu đến căn cứ này, nguyên chủ gặp lại được cô ta, cũng vui mừng vì tìm được một người thân còn sống. Nhưng Nhạc Vinh Vinh lại cực kỳ xem thường nguyên chủ, luôn xem cô như đầy tớ mà chửi mắng, mà nguyên chủ cũng cắn răng nhẫn nhịn, chỉ vì xem cô ta là em họ. Sau khi nghe tin tức nguyên chủ chết, cô ta còn vui mừng vô cùng mà mắng nguyên chủ ngu xuẩn. Khi nguyên chủ hoá tang thi vương trở về báo thù, cũng vì cái gọi là em họ này hại, mới bị Lam Chỉ Tịch thành công dẫn dụ vào vòng vây, rồi giết chết.]



Nếu không phải như vậy, với khả năng phục hồi nghịch thiên của Tang Thi Vương, còn lâu mới bị diệt dễ dàng như vậy.

Vậy hiện tại cô ta ở đây, chín phần là Lam Chỉ Tịch giở trò thăm dò cô.

Sơ Nghiên lạnh lùng nhìn Nhạc Vinh Vinh, lạnh nhạt lên tiếng:

"Cô là ai?"

Ánh mắt chạm vào ánh mắt Sơ Nghiên, Nhạc Vinh Vinh hơi run lên, nới lỏng tay. Sơ Nghiên cũng thuận theo đó lùi lại một bước.

Nhạc Vinh Vinh hơi hoảng một chút, kỳ lạ, nếu là Mộ Dung Thanh Linh, nếu cô nhiệt tình như vậy, thì cô ta chắc chắn phải cảm động đến rớt nước mắt mới đúng. Chẳng lẽ cô ta bị mất trí nhớ? Đến tính tình cũng thay đổi rồi?

"Chị… Chị? Em là em họ của chị, Vinh Vinh đây mà? Chị quên em rồi sao?"

Đáng ghét, cô ta chắc chắn là Mộ Dung Thanh Linh không thể sai được! Lam Chỉ Tịch kêu cô ta đến đây, xác nhận thân phận của Mộ Dung Thanh Linh, nếu thành công, Lam Chỉ Tịch liền cho cô ta một mớ Tinh hạch, như vậy quãng đời còn lại sống trong căn cứ này có thể không lo không nghĩ rồi!

"Cô nhận nhằm người rồi."

Nhìn thái độ hờ hững kia của Sơ Nghiên, Nhạc Vinh Vinh còn muốn tiến lên một bước, đã bị một cánh tay đưa ra chặn lại.

"Nhạc tiểu thư, em ấy đã nói không quen cô, tức là không quen cô, cô ở đây cố gắng nhận thân là muốn làm gì?"

Cố Mạc chắn trước mặt Sơ Nghiên, lạnh lùng nhìn Nhạc Vinh Vinh. Hắn hơi lùi lại một chút, cách Nhạc Vinh Vinh xa một chút. Nữ nhân này trên người toàn là mùi son phấn nước hoa nồng nặc, đứng gần cô ta quả thật là thách thức khứu giác.

Lúc đầu Nhạc Vinh Vinh chỉ để ý đến Sơ Nghiên, lúc này mới phát hiện Cố Mạc bên cạnh.

Soái ca a!

Hai mắt Nhạc Vinh Vinh sáng rỡ, ánh mắt nhìn Cố Mạc lộ rõ sự thèm thuồng. Ánh mắt cô ta quét tới quét lui trên người Cố Mạc, khiến hắn có một loại cảm giác kinh tởm vô cùng.

Thiên Hoa chậc chậc hai tiếng, nói:

[Tiểu phản diện này đúng là thảm, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, lại gặp ngay một con quỷ háo sắc. Nhạc Vinh Vinh nổi tiếng háo sắc, xem bộ dạng hiện tại, cô ta đã đánh chủ ý ý lên tiểu phản diện rồi. Bị loại người không có liêm sỉ này quấn lên, rất phiền phức nha.]

Sơ Nghiên nghe Thiên Hoa nói, lại nhìn bộ dạng nước miếng sắp chảy đến nơi của Nhạc Vinh Vinh, ánh mắt chuyển lạnh.

"Soái ca à, anh đi theo con ngốc Mộ Dung Thanh Linh này làm gì, theo em, em đảm bảo…Á!"

Bịch!

Tiếng hét thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Đám người kinh ngạc nhìn lại, nhốn nháo nhìn ba người bên đó.

"Chuyện gì vậy? Đây là bắt gian à?"

"Không phải đâu, ta thấy là đang giành nam nhân a! Nhìn đi, đó không phải Nhạc Vinh Vinh sao?"

"Ồ ồ, phải rồi, dính đến cô ả, còn không phải vì nam nhân à?"

"Xem ra lần này đá trúng tấm ván sắt rồi."

"..."

Nhạc Vinh Vinh nghe mọi người bàn tán, mặt đẹp đỏ lên, thẹn quá hoá giận chỉ vào mặt Sơ Nghiên, mắng:

"Mộ Dung Thanh Linh! Bây giờ mày lớn gan rồi, dám đánh cả em mày? ĐỪng tưởng mày tài giỏi cỡ nào, chẳng qua chỉ là một con tiện nhân dựa hơi nam nhân mà thôi!"

Lời này của Nhạc Vinh Vinh ngược lại kéo luôn Sơ Nghiên xuống bùn.

“Hoá ra là chị em sao? Chắc chắn là chị nào em nấy rồi."

"Còn phải nói sao, không chừng Nhạc Vinh Vinh bây giờ là cô ta dạy ra!"

"..."



Sơ Nghiên liếc Nhạc Vinh Vinh vẫn còn mắng chửi, còn có thanh âm bàn luận xung quanh, ánh mắt trầm xuống, khí tức băng lãnh từ người cô lan toả mà ra, vương giả chi uy, gần như đem người ở đây toàn bộ trấn áp. Bọn họ gần như đồng loạt ngậm miệng, mồ hôi lạnh đổ ròng ròng. Họ đều có cảm giác nếu bản thân nói thêm một chữ nào nữa, tuyệt đối sẽ chết không thể nghi ngờ.

Nhạc Vinh Vinh run run, cả người đều không dám động dù chỉ một chút.

Đáng sợ quá! Lam Chỉ Tịch không phải nói cô ta rất ngoan ngoãn, lại ngây ngô nên rất dễ đối phó sao? Đây nào có gọi là dễ đối phó? Rõ ràng là quái vật a!

"Ta nói lại lần nữa, ta không quen cô, cút sang một bên."

"Vâng! vâng! vâng!"

Nhạc Vinh Vinh như được đặc xá, vội vội vàng vàng gật đầu liên tục, đứng cũng không đứng nổi nữa, mà bò ra đại sảnh.

Cố Mạc nhìn bầu không khí căng thẳng cô gây ra, hắn vòng tay ôm lấy Sơ Nghiên, mỉm cười trấn an, thanh âm du dương như tiếng dương cầm nhẹ nhàng vang lên.

"Bạn học nhỏ, vừa rồi cảm ơn em."

Sơ Nghiên rũ mắt, thu hồi khí thế, bầu không khí lập tức không còn ngột ngạt nữa, cô khẽ gật đầu.

"Ừm."

Mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt vô cùng cảm kích nhìn Cố Mạc, lúc này mới tiếp tục công việc. Đại sảnh lần nữa khôi phục bình thường.

"Sơ Nghiên? Cố Mạc? Hai người sao lại đứng ngay cửa vậy?"

Thanh âm từ phía sau truyền đến, Cố Mạc và Sơ Nghiên đồng loạt nhíu mày, nghiên đầu nhìn lại, liền thấy Lam Chỉ Tịch đang mỉm cười thân thiện đi đến.

Gọi thân mật như vậy, chúng ta thân lắm sao?

Cố Mạc trong lòng nghĩ như vậy, nhưng bên ngoài lại là khẽ mỉm cười, lịch sự đáp lại.

"Lam tiểu thư."

"Anh khách sáo rồi, gọi tôi Chỉ Tịch là được."

Lam Chỉ Tịch mỉm cười nói. Vừa rồi nhìn bộ dạng thê thảm của Nhạc Vinh Vinh lúc rời đi, cô cũng đoán được cô ta hoàn toàn thất bại rồi. Thật là cô nghĩ nhiều rồi? Cô ta thật sự không phải Mộ Dung Thanh Linh?

Bởi vì nếu là Mộ Dung Thanh Linh, chắc chắn sẽ không đối xử với Nhạc Vinh Vinh như vậy. Ở bên cạnh Mộ Dung Thanh Linh lâu như vậy, cô biết cô ta coi trọng nhất chính là tình thân.

"Lam tiểu thư khách khí, như vậy thật quá không phải phép, tôi vẫn nên gọi Lam tiểu thư thì tốt hơn."

Sắc mặt Lam Chỉ Tịch có chút khó coi, Cố Mạc từ chối cô trước đám đông như vậy, đúng là không để cô giữ chút thể diện nào!

"Làm gì vậy?"

Đúng lúc này, thanh âm Cung Tầm vang lên, cứu vớt bầu không khí lúng túng vừa rồi. Lam Chỉ Tịch được cho bậc thang, lập tức leo xuống. Cô ta xoay người tươi cười nhìn Cung Tầm trong bộ quân phục đi đến.

"Cung Tầm, anh đến rồi."

Cung Tầm bước vào, khẽ gật đầu với Lam Chỉ Tịch. Sau đó lại chuyển ánh mắt sang Sơ Nghiên ở bên cạnh Cố Mạc.

"Sơ Nghiên, cô đến rồi à."

Cố Mạc đứng ra, mỉm cười đầy địch ý nhìn Cung Tầm.

"Cung Thiếu tá ngược lại có chút chậm trễ, không phải đã hẹn chúng tôi lúc 7 giờ 30 phút sao?"

Cung Tầm sửng sốt một chút, kinh ngạc.

"Tôi không phải cho người đưa thời gian là 8 giờ sao? Sao có thể là 7 giờ 30 được!"

________

Sơ Nghiên: Nam nhân của ta mỗi ngày đều rất thích diễn, phải làm sao phải làm sao!

Giang hồ cấp cứu!!