Bút Ký Thời Không

Chương 75: Mạt Thế Thi Vương (4)




Nhìn gương mặt nghiêm túc của Sơ Nghiên, không hiểu sao Cố Mạc có cảm giác cô đang ghen.

Sao có thể chứ? Hắn và cô quen nhau được mấy ngày đâu, thậm chí cô còn không biết rõ hắn là người như thế nào.

"Không có, nếu thích, không phải thích em càng tốt hơn sao?"

Cố Mạc ngượng ngùng sờ sờ đầu, tựa hồ nói ra lời này theo bản năng, mặt cũng có chút đỏ.

Sơ Nghiên không cảm xúc nhìn hắn: Diễn tinh!

[Ký chủ, mục tiêu nhiệm vụ lần này của chị thật biết diễn nha.]

Thiên Hoa ngồi trên vai Sơ Nghiên, bởi vì là hệ thống, cũng chỉ có mình Sơ Nghiên nhìn thấy nó, nó lắc lắc đầu nhìn Cố Mạc.

Sơ Nghiên không để ý Thiên Hoa, nghiêm túc mà trả lời Cố Mạc:

"Cũng không tồi."

"Hả?"

Cố Mạc vốn chỉ muốn đùa một chút, nhưng câu trả lời của Sơ Nghiên khiến hắn kém chút liền không duy trì được biểu cảm.

Hắn nghe nhầm đi? Cô ấy vừa tán đồng hắn à?

"Bạn học nhỏ, em vừa nói gì?"

Sơ Nghiên đương nhiên không lặp lại lần thứ hai, cô nói sang chuyện khác.

"Em và Lam Chỉ Tịch đúng là có chút ân oán, hiện tại anh gọi em Sơ Nghiên là được."

Sơ Nghiên chủ động đổi sang chuyện khác, Cố Mạc cũng không biết tục bắt lấy chuyện vừa rồi không buông nữa.

"Được, Sơ Nghiên à, cái tên này nghe rất hay. Là em tự đặt đấy à? Nó...có ý nghĩa gì không?"

Sơ Nghiên suy tư một chút, thật ra là để nhớ lại ý nghĩa tên mình mà mẫu thần từng nói.

"Ừm, Sơ Kiến Nghiên Tâm."

Cố Mạc sửng sốt một chút, mặt hơi đỏ lên.

Cô ấy nói là ý nghĩa tên của bản thân, nhưng nghe cứ như đang tỏ tình!

Cố Mạc à Cố Mạc, mày đang suy nghĩ đi đâu vậy, bạn học nhỏ người ta đâu có ý đó chứ!

"Khụ, đúng là một cái tên rất hay."

"Được rồi, nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta phải xuất phát sớm."

Sơ Nghiên nói, liền tựa người vào tường, nhắm mắt. Cố Mạc nhìn cô một chút, cũng không hỏi gì nữa, chỉ nói:

"Ngủ ngon."

Sau này sẽ là những chuỗi ngày thú vị đây.

_______

Sáng hôm sau, Sơ Nghiên bị tiếng la to đánh thức. Cô mở mắt, bên cạnh Cố Mạc cũng đồng dạng, tất cả người bên trong đều bị tiếng la đó thu hút. Tất cả đều đứng lên, nhốn nháo ra ngoài.

"Chuyện gì đang xảy ra?"

"Báo cáo đội trưởng! Mạt Li chết rồi!"

“Cái gì!?”

Cung Tầm giật mình, mặt lạnh từ chỗ ngồi đứng lên, nhanh chóng đi ra ngoài. Lam Chỉ Tịch cũng nhanh chóng đi theo.

Ngày hôm qua cô vừa cùng Khúc Mạt Li có tranh chấp, hôm nay hắn liền xảy ra chuyện.

“Có kẻ nhằm vào cô sao?”

Lam Chỉ Tịch liếc qua chỗ Sơ Nghiên một cái, sao đó mới rời đi.

“Như thế nào?”

Cung Tầm ra ngoài, nhìn thi thể Khúc Mạt Li nằm dưới đất, tử trạng thê thảm, hơi nhíu mày. Lam Chỉ Tịch nhìn dấu vết trên người Khúc Mạt Li, bàn tay nắm chặt.

“Hắn bị dị năng xuyên thủng tim! Theo vết tích cho thấy đó là do dị năng hoả gây ra.”

“Dị năng hoả sao?”

Cung Tầm đưa mắt nhìn Lam Chỉ Tịch, Lam Chỉ Tịch lập tức giải thích:

“Cung Tầm, cả tối qua em đều ngồi cạnh anh, nếu em rời đi, anh chắc chắn sẽ phát hiện chứ? Đúng không?”



Cung Tầm vẫn giữ thái độ lạnh nhạt:

“Tôi không nói là em làm."

Hắn quay sang người kiểm tra thi thể:

“Gọi tất cả những người sử dụng Hoả dị năng ra đây.”

“Dạ!”

Ngay lập tức, quân đội đem những người trong tiểu đội có dị năng Hoả ra, tổng cộng có khoảng 5 người, trong đó có cả Lam Chỉ Tịch.

“Đội trưởng, hai người vừa vào đội cũng rất đáng ngờ, có thể bọn họ che giấu việc bản thân có dị năng.”

“Cũng mang bọn họ qua đây.”

Cung Tầm ra lệnh, Cố Mạc và Sơ Nghiên cũng bị đưa vào diện tình nghi.

“Từng người thẩm vấn, những kẻ có xung đột với Khúc Mạt Li đều đưa vào diện tình nghi, thẩm tra cẩn thận.”

“Rõ.”

“Đợi đã.”

Cố Mạc lên tiếng, ngăn hành động của các sĩ quân. Lời hắn thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Cố Mạc nhìn cô gái bình tĩnh đứng bên cạnh mình, trong lòng thở dài một hơi.

Xem ra phiền phức này chỉ có thể là hắn giải quyết rồi, cô ấy hoàn toàn không để tâm.

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc |||||

“Cung thiếu tá, người mời chúng tôi vào đội là các người, hiện tại lại nghi ngờ chúng tôi là thủ phạm giết người sao? Chúng tôi đến một thành viên trong đội các người cũng không biết, các người lại nghi ngờ bọn tôi? Bởi vì bọn tôi không có dị năng, nên mặc các người phán xét?”

Cung Tầm nhíu mày, lạnh nhạt mở miệng:

“Không phải, tất cả đều thuộc diện tình nghi, nếu cậu không giết người, tự nhiên sẽ không oan uổng cậu.”

Không ngờ người này bình thường nhìn có vẻ ỷ lại vào cô gái bên cạnh, lại dám đứng ra chất vấn hắn.

"Đây là cách tôi quản đội, nếu cậu không hài lòng, có thể rời đi."

Cung Tầm lạnh lùng nói, hắn nhìn Cố Mạc không chút cảm xúc, trên người không chủ được lộ ra uy nghiêm của kẻ đứng đầu.

"Nhưng trước đó phải hợp tác điều tra chân tướng."

Cố Mạc im lặng, hiện tại hắn đang trong vai kẻ yếu, không thể trực diện xung đột với Cung Tầm.

Chậc, không lẽ lại ngoan ngoãn bị điều tra?

"Vết thương này không phải do Hỏa dị năng gây ra."

Một giọng nữ vang lên, xé tan bầu không khí căng thẳng giữa hai người. Sơ Nghiên vốn không muốn quản chuyện của nữ chủ, cũng không muốn động đến cốt truyện. Nhưng người của cô ở trước mặt cô bị ức hiếp, đúng là nhìn không được.

"Cô có ý gì?"

Đôi mắt người khám tử thi lóe lóe, lớn tiếng chất vấn:

"Cô đang nói ngu ngốc cái gì! Vết cháy này, rõ ràng là do lửa gây ra! Nếu không phải dị năng hệ hỏa làm, vậy thì ai làm được chứ!?"

Người vừa lên tiếng là Cao Tần, hắn là người khám nghiệm tử thi, cũng là người tối hôm qua khuyên ngăn Khúc Mạt Li tranh cãi với Lam Chỉ Tịch, kiêm luôn bạn thân của Khúc Mạt Li. Bạn thân bị giết, hắn nóng nảy cũng đúng, hai mắt đỏ ngầu, đều nổi đầy tơ máu.

"Tiểu Tần! Câm miệng lại!"

Quân nhân đứng sau Cung Tầm thấy Cao Tần lớn tiếng, lập tức kéo cậu ta lại, gằng giọng cảnh cáo.

Cao Tần lập tức ngậm miệng, đội trưởng ghét nhất có người trước mặt hắn cướp lời.

Cung Tầm liếc Cao Tần một cái, lại nhìn Sơ Nghiên.

"Cô nói thử xem?"

Sơ Nghiên nhìn qua Cao Tần một chút, rồi quay lại nhìn thẳng vào Cung Tầm, chậm rãi mở miệng:

"Vết cháy đó, không phải là vết thương chí mạng. Trước khi bị lửa thiêu, cậu ta đã bị đâm một dao chí mạng."

"Cái gì?"

Đám người ở đây lập tức hoang mang, đến hiện tại sự thật cái chết của Khúc Mạt Li càng trở thành ẩn số.

"Cô làm sao xác định, đó không phải vết thương chí mạng?"

Cung Tầm lên tiếng, Sơ Nghiên cũng không có gì do dự trả lời.



"Đó chỉ là suy đoán của tôi mà thôi. Vết thương do lửa gây ra, có thể ngụy tạo."

Chẳng qua con người cô lúc làm việc, đều không bỏ qua một chút khả năng nào, dù là nhỏ nhất.

Cung Tầm trầm mặc, quả thật lời Sơ Nghiên nói rất chính xác. Dù thế nào, hiện tại nên điều tra là những người có xích mích ân oán với Khúc Mạt Li.

Cung Tầm lập tức cho đổi đối tượng điều tra, sau khi sắp xếp hết thảy, hắn đến trước mặt Sơ Nghiên.

"Cô tên là Sơ Nghiên?"

"Đúng vậy."

Sơ Nghiên cũng vô cùng thản nhiên trả lời câu hỏi của Cung Tầm. Cố Mạc vẫn làm một diễn viên tài năng, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Sơ Nghiên lắng nghe đoạn đối thoại giữa hai người.

"Cô dúng là có năng lực."

Cung Tầm nói một câu, cũng không hỏi gì nữa, xoay người rời đi. Cũng không biết hắn đang cố muốn biểu đạt điều gì.

"Sơ Nghiên."

"Ừm?"

"... em có thích anh ta không?"

Cố Mạc đột nhiên hỏi lời này, Sơ Nghiên cũng hơi giật mình. Nói cho cùng Cố Mạc đi theo cô là vì cô cứu mấy kẻ thù của hắn.

"Không có."

Sơ Nghiên trả lời, Cố Mạc lại mỉm cười, đưa tay nâng một ít tóc của cô lên, nhẹ nhàng hôn lên nó.

"Ừm."

____

Chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ, hung thủ đã được tra ra. Lam Chỉ Tịch thân là nữ chủ, ngay lập tức nắm bắt vấn đề, dụ rắn ra khỏi hang.

Thủ phạm là một cô gái khác trong tiểu đội, dị năng thuộc hệ lôi, dễ dàng từ lôi điện ngụy tạo vết thương.

Cô gái này là một nữ pháo hôi trong cuộc đời của Lam Chỉ Tịch, vì Lam Chỉ Tịch được tất cả mọi người chào đón mà sinh ra lòng ghen ghét. Lợi dụng lúc Khúc Mạt Li và Lam Chỉ Tịch bất hòa, dụ dỗ Khúc Mạt Li rồi giết hắn, ngụy tạo chứng cứ bất lợi cho Lam Chỉ Tịch.

May mắn Lam Chỉ Tịch vẫn luôn bên cạnh Cung Tầm, hắn đương nhiên chính là bằng chứng thép không thể phản bác của Lam Chỉ Tịch.

Cung Tầm cũng không giết cô ta, mà đem người nhốt lại, áp giải về căn cứ. Sau sự kiện này, Cung Tầm đối với Lam Chỉ Tịch lại tăng hảo cảm một chút, thái độ cũng tốt hơn.

Sau đó, tiểu đội lại tiếp tục lên đường. Trên đường đi lần này nhờ có Sơ Nghiên, hầu như đều rất ít gặp phải tang thi cấp cao đột kích hay tang thi triều.

Một đường quá mức thuận lợi, khiến nam nữ chủ đều đề cao cảnh giác.

Cố Mạc vẫn luôn như hình với bóng với Sơ Nghiên, có nhiệm vụ cũng cùng cô một đội, giống như tách khỏi cô một chút, hắn liền không sống được vậy.

Lúc ghé kho vũ khí, Sơ Nghiên cũng chọn được hai khẩu súng ngắn thuận tay, còn Cố Mạc thì lấy một khẩu súng trường mang sau lưng.

"Đến căn cứ rồi!"

Đoàn đội dừng xe trước cửa căn cứ, sau năm ngày vất vả, cuộc hành trình cuối cùng cũng kết thúc. Họ mang các vật tư tìm được cống nạp một phần ba mới có thể vào căn cứ.

Tất cả thành viên tiểu đội hay người bảo vệ nào cũng đều phải kiểm tra kỹ lưỡng mới có thể đi vào.

Đương nhiên, một con tang thi như Sơ Nghiên không thể nào kiểm tra được.

"Sơ Nghiên? Sao em không vào đi? Nữ kiểm tra ở bên đó."

Cố Mạc thấy Sơ Nghiên vẫn đứng im bất động, lên tiếng dò hỏi. Sơ Nghiên gật đầu "ừ" một tiếng, liền chậm rãi đi qua kia.

Cố Mạc nhìn cô đi rồi, trong lòng cũng có chút suy tư. Hắn ở cạnh cô lâu như vậy, cũng không phát hiện có gì bất thường. Cũng không thấy cô bị cắn hay cào trúng. Nhưng cứ cảm thấy cô kháng cự kiểm tra.

Là hắn nghĩ nhiều đi.

Lam Chỉ Tịch đi sau Sơ Nghiên, bước lên bắt lấy tay Sơ Nghiên, hơi sửng sốt một chút. Sơ Nghiên lập tức gạt tay cô ta ra, lạnh nhạt quay đầu. Lam Chỉ Tịch khôi phục thần sắc như thường, cười nói:

"Sơ Nghiên, nếu không ngại chúng ta đi chung đi?"

Thái độ thân thiện của Lam Chỉ Tịch, lại chỉ đổi lại được câu trả lời nhàn nhạt của Sơ Nghiên, hoàn toàn không cho Lam Chỉ Tịch chút mặt mũi.

"Tôi ngại."

Nói xong, liền rời đi.

Lam Chỉ Tịch cũng không lộ biểu cảm khó coi gì, nhìn tay mình, chậm rãi xoa nhẹ, ánh mắt hơi lóe.

Nhiệt độ cơ thể cô ta lạnh ngắt, hoàn toàn không có độ ấm.

Giống như là xác chết vậy!