Bút Ký Thời Không

Chương 136: Giáo Bá, Cầu Dạy Dỗ! (23)




Sơ Nghiên bỏ lại một đám lộn xộn phía sau, bước ra đóng cửa lại. Nhìn người nam nhân đeo mặt nạ nửa mặt trước mắt, đưa tay kéo người ra khu vực phía sau hậu trường.

“Làm sao? Vị trí này khuất một chút, thuận lợi em giở trò với tôi?”

Sơ Nghiên: “…” Từ từ, tên này sao càng ngày càng vô sỉ vậy? Thiết lập ôn hòa hữu lễ quân tử như ngọc đâu rồi!?

Sơ Nghiên hơi nheo nheo mắt, đem người đẩy vào tường, khóa môi hay cong lên, không nói lời nào áp môi lên môi hắn.

Phó Niên Trạch hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại. Gương mặt hắn hơi thoáng nét tươi cười, một tay giữ lấy sau gáy cô, tay còn lại thuận theo ôm lấy eo cô, làm sâu sắc hơn nụ hôn.

Lát sau, Sơ Nghiên tựa vào lòng ngực hắn thở dóc, Phó Niên Trạch ôm cô, gương mặt có chút đắc ý nói:

“Bạn học nhỏ, lần này anh thắng.”

Sơ Nghiên liếc hắn một cái, không thèm để ý giọng điệu trêu chọc của hắn. Phó Niên Trạch sờ sờ đầu nhỏ của cô, biết cô đang tức giận, cũng không tiếp tục trêu ghẹo, mà nghiêm túc nói:

“Chỉ Chỉ, đợi em tốt nghiệp, chúng ta liền kết hôn, có được không?”

Sơ Nghiên nghe lời này, ngẩng đầu lên nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, Phó Niên Trạch đột nhiên có chút căng thẳng.

Hắn cũng không biết bản thân lấy đâu ra can đảm thốt lên mấy lời này, nhưng lại sợ nghe câu trả lời từ cô ấy.

“Hình như vũ hội cũng sắp bắt đầu rồi, nữ hoàng kính mến, anh có vinh dự trở thành bạn nhảy của em?”

Sơ Nghiên nhìn bộ dạng trốn tránh của hắn, ánh mắt hơi lấp lóe, cũng không nói gì mà đặt tay lên tay hắn.

“Em đồng ý.”

Phó Niên Trạch có chút sửng sốt, trên bàn tay là cảm xúc mềm mại của cô gái hắn thích nhất, đi bên cạnh cô, nắm lấy tay cô, nhưng trong đầu lúc này lại loạn thành một đống.

Câu trả lời của em ấy, là cho hỏi vừa rồi… vẫn là cho câu trước đó?

________

Cạch

Cửa hội trường mở ra, tiếng nhạc dương cầm du dương cùng tiếng trò chuyện ồn ào vang lên, Sơ Nghiên khoác tay Phó Niên Trạch bước vào, chiếc mặt nạ hoàn hảo che đi gương mặt của hai người, bất quá khí chất trên người cả hai quá mức chói mắt, vừa bước vào hội trường đã gây sự chú ý.

[Ký chủ đại nhân, nếu chị tháo mặt nạ ra, số lượng người chú ý đến chị sẽ giảm một nửa đó.]

Thiên Hoa nhìn một lượt những người thì thầm to nhỏ xung quanh, đắc ý nói. Dứt lời, nó phát hiện mình bị Sơ Nghiên cấm ngôn.

Thiên Hoa: “…”

“Bạn học nhỏ, thật muốn đem em nhốt lại.”

Phó Niên Trạch ghé sát vào tai Sơ Nghiên, thì thầm nói. Rõ ràng nhan sắc rất bình thường, học vấn cũng không phải quá xuất sắc, rõ ràng mọi thứ đều rất bình thường, nhưng em ấy lại càng ngày càng chói mắt.

Sơ Nghiên: “…” Cô nghi ngờ Phó Niên Trạch bị tráo mất mà cô không biết!



“Khụ!”

Sơ Nghiên ho nhẹ một chút, hai người tìm một góc ít người chú ý ngồi xuống, Sơ Nghiên mới nhỏ giọng nói:

“Chuyện của Phó thị giải quyết thế nào rồi?”

Nhắc đến Phó thị, nét cười trên môi Phó Niên Trạch liền hạ xuống, hắn nhàn nhạt nói:

“Yên tâm, chứng cứ đầy đủ, chỉ còn đợi hắn chui đầu vào lưới.”

Sơ Nghiên hơi nâng mi, thật không ngờ Phó Niên Trạch còn rất có năng lực, chuyện Phó Niên Hằng lén lút hoạt động ngầm ở giới hắc đạo buôn bán vũ khí lại bị hắn thu thập chứng cứ một cách nhanh như vậy.

“Sao anh biết chuyện của hắn làm?”

Phó Niên Trạch vuốt ve bàn tay của cô, khóe môi mỉm cười, nhưng trong mắt lại tràn ngập ý lạnh, hắn nói:

“Em còn nhớ Tô tổng không? Lúc hợp đồng đó bị lộ, anh chỉ việc đe dọa một chút, lại đưa ra lợi ích, họ Tô kia lập tức bán đứng Phó Niên Hằng cứu lấy bản thân, khai ra địa điểm giao dịch của Phó Niên Hằng.”

“Ra vậy.”

Sơ Nghiên đáp lại, thuận tay cầm lấy một ly nước ép cam bên cạnh, uống một ngụm.

Hiện tại cô có thể chắc chắn, Phó Niên Hằng là kẻ xuyên không nhắm vào Phó Niên Trạch ở thế giới này. Hắn lại dễ dàng bị đánh bại như vậy sao?

“Được rồi, đừng nghĩ tới những người không liên quan nữa, tiểu thư xinh đẹp, có thể nhảy với tôi một bài không?”

Phó Niên Trạch cắt ngang suy nghĩ của Sơ Nghiên, bỗng cúi người trước cô, chìa tay về phía trước. Sơ Nghiên đặt chiếc ly xuống bàn, mỉm cười đặt tay lên tay hắn.

“Được thôi, Hắc hoàng tử.”

Phó Niên Trạch hơi sửng sốt một chút, nắm lấy tay cô kéo ra giữa sảnh tiệc. Sơ Nghiên quan sát một chút, liền thấy Tô Tinh Thần và Ninh Mặc đang ở một bên góc nói chuyện. Vậy Lục Phiên Phiên chắc chắn ở gần đó.

Quả nhiên.

Bên eo đột nhiên căng chặt, Sơ Nghiên giật mình, phát hiện Phó Niên Trạch đang không vui nhìn cô

“Bạn học nhỏ, ở cạnh anh mà em còn mất tập trung sao?”

“Chốc lát sẽ đền bù cho anh.”

Sơ Nghiên tiến tới gần, hôn nhẹ lên mặt hắn một cái, xoay người rời khỏi vị trí sản nhảy. Phó Niên Trạch đứng một mình giữa sân nhảy, sờ sờ một bên mặt của mình, khóe môi hơi cong lên.

“Một nụ hôn, sao mà đủ đền bù a.”

_________

“Học trưởng, em, em có chuyện muốn nói với anh.”



Ninh Mặc hơi nhíu mày nhìn nữ sinh đang thẹn thùng trước mặt, anh có hẹn với Tinh Thần ngoài sân vườn, nhưng vừa rời khỏi sảnh tiệc liền bị nữ sinh này chặng đường.

“Nếu anh nhớ không nhầm, đàn em khối 10, là bạn của Chỉ Chỉ?”

“Vâng, vâng, anh còn nhớ em thì may quá, em là Lục Phiên Phiên.”

Ninh Mặc hơi nhíu mày, anh muốn đi ngay lập tức, nhưng giáo dưỡng tốt đẹp khiến anh không thể bỏ mặc nữ sinh này mà rời đi được.

“Em tìm anh có chuyện gì sao?”

“Em, em… thật ra …thật ra có chuyện này em đã muốn nói với anh từ lâu rồi. Hôm nay là lễ trưởng thành của anh, cũng là cơ hội cuối cùng, em muốn nói, em muốn nói em thích học trưởng! Em thích anh từ rất lâu rồi! Em muốn nói cho anh biết tấm lòng của em!”

Ninh Mặc kinh ngạc, nhất thời chưa biết phản ứng như thế nào. Tính cách của anh khá lãnh đạm, mặc dù rất nhiều nữ sinh thích anh, nhưng đại loại cũng chỉ viết thư tình hoặc lén lút tặng quà, bình thường không có nữ sinh tiếp cận trực tiếp bày tỏ tình cảm như vậy.

“Cảm ơn tình cảm của em, anh tạm thời chưa nghĩ đến chuyện ….”

Nhìn ánh mắt hy vọng rồi dần dần tràn đầy thất lạc của Lục Phiên Phiên, lời nói đến miệng Ninh Mặc lại hoàn toàn không thể thốt ra được. Trong đầu xẹt qua hình ảnh Tô Tinh thần, đã từng, anh cũng tổn thương cô ấy như vậy.

“Xin lỗi em, anh nợ một cô gái rất nhiều, anh không thể tiếp nhận tình cảm của bất kỳ ai khác được.”

Bàn tay giấu phía sau của Lục Phiên Phiên nắm thật chặt, trên mặt lại cố gắng mỉm cười:

“Vậy, vậy sao ạ. Vậy anh nhất định không được phụ lòng cô ấy đó!”

“Ừm.”

Ninh Mặc mỉm cười, Lục Phiên Phiên nhìn biểu cảm trên mặt hắn, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ.

Anh ấy, anh ấy của trước đây chưa từng có biểu cảm như vậy! Sự dịu dàng đó, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy, nhưng nó lại không dành cho cô.

“Được rồi, anh đi trước đây, em không sao chứ?”

“Em, em không sao, anh đi đi, đừng để chị ấy chờ lâu.”

Ninh Mặc nhìn cô ta, do dự một chút nhưng vẫn rời đi. Ninh Mặc vừa rời đi, Lục Phiên Phiên liền ngồi sụp xuống khóc nức nở.

[Ký chủ, đây … chúng ta vẫn trừng phạt Lục Phiên Phiên chứ? Nếu cô ta hắc hóa thành nữ phụ độc ác, vậy thì nguy to.]

Sơ Nghiên hơi nheo mắt, bước tới phía sau Lục Phiên Phiên. Lại nghe thấy Lục Phiên Phiên không ngừng lẩm bẩm:

“Tô Tinh Thần … tiện nhân, tiện nhân …”

“Lục Phiên Phiên, cậu đang nghĩ tại sao Ninh Mặc lại thích ả tiểu thư vô dụng yếu đuối kia có đúng không? Cậu muốn lên kế hoạch hủy hoại danh dự của Tô Tinh Thần chứ gì?”

Thanh âm đột ngột vang lên khiến cả người Lục Phiên Phiên giật thót, vội vàng quay lại liền bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt của Sơ Nghiên đang trên cao nhìn xuống, khiến cô cảm thấy cả người lạnh buốt.

Ánh mắt gì vậy chứ, đáng sợ quá!

“… và tiếp theo, cô muốn làm gì đây, hả?”