Anh Túc cảm giác đầu mình sắp nổ tung, trong não như có vô số cái kim đang chọc vào, thống khổ, hơn nữa có một luồng sức mạnh muốn khiến mình lìa xa thân thể.
Anh Túc trong lòng sinh ra sợ hãi, nàng thật vất vả mới được sống lại, không cần mỗi ngày giết người, giết người, không ngừng giết người.
Bị người coi như công cụ giết người, sống lại rồi nàng muốn bắt đầu lại cuộc sống mới.
Anh Túc ôm đầu, cắn răng khó khăn nói: "Phượng Thanh Thiển, cuộc đời còn lại của cô để ta giúp cô vượt qua, sẽ không mặc cho người ta làm khó, phượng hoàng niết bàn, bắt đầu cuộc sống mới có được hay không."
Nếu như không phải hiện tại nàng vừa mới hòa vào thân thể này, còn chưa triệt để dung hợp cùng thân thể này, với tính tình của Anh Túc, căn bản sẽ không ôn tồn nói cùng Ninh Thư như vậy.
Ninh Thư chỉ ha ha cười khẽ một tiếng: "Cơ thể này là của ta cuộc sống này là của ta, ta sống thành bộ dạng gì đi nữa cũng là chuyện của ta, đó là đời cô, có liên quan gì đến ta?"
"Ta nhường thân thể của chính mình thì ta sẽ chết, tại sao ta phải nhường?" Ninh Thư nhíu chặt chân mày, cô cảm giác linh hồn của mình dính vào từng luồng oán khí, làm cho tâm tình của cô cũng không nhịn được phiền não.
Từng luồng sức mạnh lạnh như băng trào vào linh hồn của cô, đâm vào linh hồn của cô đau đớn.
Linh hồn của Anh Túc khá cứng cỏi hơn nữa tâm trí cũng cường đại, làm một sát thủ, giết người chả khác gì ăn cơm, tập mãi thành thói quen, không có lòng kiên định là không làm được vua sát thủ.
Anh Túc thấy Ninh Thư không biết tốt xấu, nhịn không được nói rằng: "Nếu như không phải ta, cô đã bị người hại chết."
"Xuỳ... Nói như thể ta nhường thân thể ta thì có thể sống không bằng." Ninh Thư nhịn không được bật cười một tiếng: "Cô cái loại cô hồn dã quỷ này thật không biết xấu hổ, tranh đoạt thân thể người khác, còn tranh công như vậy, ta tình nguyện chính mình chết, cũng không cần cô chiếm lấy cơ thể của ta, ta chết cô dùng cơ thể của ta thì ta coi như sống chắc?"
Ninh Thư vừa nói, vừa niệm Thanh Tâm chú trong lòng, làm tiêu tán sự mơ hồ và oán khí trong linh hồn.
Anh Túc lạnh mặt, gân xanh trên trán nổi lên, kiên quyết không rời khỏi thân thể: "Cô nghĩ rằng ta muốn tiến vào thân thể của cô sao? Cô nghĩ rằng ta có thể chọn sao?"
"Có thể chọn ta sẽ không tiến vào thân thể yêu đuối như gà bệnh của cô." Anh Túc chịu đựng thống khổ đến từ linh hồn, gằn từng tiếng một cách lạnh lùng.
Ninh Thư thờ ơ nói rằng: "Vậy cô có thể rời khỏi thân thể này mà."
Nguyên chủ sống đến lớn như vậy, thân thể này lại giống như chuyên để chuẩn bị cho Anh Túc, nguyên chủ ở Phượng gia phải chịu coi thường, những thứ này đều trở thành lý do Anh Túc trả thù Phượng gia.
Ôi, toàn thế giới đều là kỹ nữ nên phải đập ha, động một chút thì lại mệnh của ta thuộc về ta chứ không thuộc về ông trời, động một chút thì muốn nghịch thiên, rốt cuộc ông trời thiếu nàng cái gì hả.
Mở lầu xanh, thành lập trại sát thủ, ở thời kì cầm côn cầm thương làm vũ khí lại chế tạo ra lựu đạn, thuận buồm xuôi gió, cùng nam nhân của nàng thống nhất toàn bộ đại lục, ông trời như muốn hack cho nàng rồi, còn muốn nghịch thiên.
Trời có thể để cho người như cô chuyển kiếp sống lại, thật đúng là mù rồi.
Ninh Thư sáp nhập vào thân thể Phượng Thanh Thiển, tuy nhiên lại không có cách nào đem Anh Túc đuổi ra khỏi thân thể, trong linh hồn Anh Túc lộ ra sát khí làm cho Ninh Thư cảm giác rất khó chịu.
Giằng co như vậy một lúc lâu, Anh Túc thở phào nhẹ nhõm, đầu của nàng cuối cùng không đau nữa, toàn thân nhũn ra, cả người giống như vớt ra từ trong nước, nằm trên giường không nhúc nhích.
"Cô và ta đã không ai làm gì được ai rồi, cứ như vậy đi." Anh Túc nói với Ninh Thư, sớm muộn cũng có ngày xóa sạch cả người mi.
Ninh Thư trong lòng cũng có ý nghĩ này, cô nhất định phải đoạt lại quyền sở hữu thân thể này.
"Được." Ninh Thư lạnh nhạt nói, sau đó bắt đầu mặc niệm Thanh Tâm chú trong lòng, Ninh Thư có thể cảm giác được bên cạnh có một linh hồn không rõ mặt mũi, đang cảnh giác nhìn cô đăm đăm.
Phen tranh đấu thân thể này, làm cho Anh Túc cảm giác cực kỳ uể oải, hơn nữa đói bụng rồi, nhịn không được hô: "Người đâu, mang cho ta ít đồ qua đây."
Trời đã tối rồi, hơn nữa Anh Túc trực tiếp làm gãy xương nha hoàn Chi Đào rồi, Anh Túc gọi vài tiếng đều không có người trả lời.
Anh Túc châm chọc nói với Ninh Thư: "Xuỳ, còn luyến tiếc thân thể này, cô xem thử coi cô sống thế nào, mặc dù là một tiểu thư, nhưng căn bản không ai để ý tới cô, làm cô bị chậm trễ đến như vậy, đói bụng đến mức ngay cả chút đồ ăn cũng không có, sống đến mức như cô thật đáng buồn."
Ninh Thư: →_→
"Không có ai thì không thể tự đi tìm chút gì đó ăn sao?" Ninh Thư nhịn không được nói, chỉ đi vài bước là đến phòng bếp.
"Thật đáng buồn." Trong giọng nói của Anh Túc có một loại ai oán lại phẫn nộ, đồng thời cũng hàm chứa một loại tâm tình cực kì chán ghét.
Ninh Thư:...
Một sát thủ được nuôi thành tính tình duy ngã độc tôn như vậy, lẽ nào không có ai muốn đánh nàng sao.
Có đôi khi chính là quá coi trọng mình.
Anh Túc không có cách nào chỉ có thể tự đứng lên tìm cái gì đó để ăn, ra khỏi phòng nhìn chung quanh viện có chút cũ nát, bật cười một tiếng: "Tiểu thư nhà nào ở cái viện như vậy."
Nếu như nhớ không lầm, Phượng Phi Yên ở một viện vô cùng lịch sự tao nhã.
Ninh Thư không nói gì, tính tình bất đồng, nhìn một việc cũng bất đồng.
Phượng Thanh Thiển là một người không giỏi nói chuyện, mẫu thân qua đời, phụ thân cũng là một tướng quân, là một người thô kệch, hơn nữa đại đa số thời gian đều ở trong quân doanh.
Trong phủ do Phượng phu nhân làm chủ, ngươi trông cậy vào một người chủ trong nhà sẽ đối xử với một đứa bé do tiểu thiếp sinh như con ruột sao?
Con có khóc mẹ mới cho bú, Phượng Thanh Thiển chính mình không nói, chẳng lẽ muốn Phượng phu nhân đem mấy thứ tốt cứng rắn nhét vào trong tay của cô sao.
Chính mình không nói, Phượng phu nhân chỉ làm như không thấy.
Chuyện này mà Anh Túc đã cảm thấy Phượng phu nhân là phu nhân khắt khe với con gái thứ, tâm tư ác độc rồi.
Anh Túc đi vòng qua phòng bếp, trộm một chút đồ ăn, liền trở về viện.
Anh Túc nằm trên giường nghỉ ngơi, Ninh Thư suy nghĩ một chút, thừa dịp nàng đang ngủ, tranh thủ quyền làm chủ thân thể.
Ninh Thư chậm rãi khống chế thân thể, không ngờ lại thực sự nắm bắt được thân thể.
Ninh Thư mở mắt, nắm quả đấm một cái, cảm giác có thực thể thật là thoải mái, nói thật, hai linh hồn chen trong cùng một thân thể, giống như chen trong bình thủy tinh thu hẹp, miễn bàn có bao nhiêu khó chịu.
"Phượng Thanh Thiển cô làm gì hả?" Nàng chỉ chợp mắt một hồi, nữ nhân này đã lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà cướp đoạt thân thể.
Anh Túc nảy sinh ý nghĩ ác độc muốn đoạt lại thân thể, khí thế hung hăng, Ninh Thư không bao lâu đã cảm giác mình mất đi quyền khống chế thân thể.
Anh Túc trong lòng đắc ý, cô nhỏ yếu như vậy còn muốn đoạt thân thể cùng với nàng, cho dù cướp được thân thể, cũng là sống những ngày bị người ta bắt nạt, có ý nghĩa gì chứ.
Anh Túc căm phẫn loại uất ức khó chịu lại không lên tiếng này, bị ấm ức chỉ biết khóc, nàng thà phụ người trong thiên hạ cũng không để người trong thiên hạ phụ nàng.
Nàng cứ độc ác có thù tất báo như thế đấy, thương tổn nàng, khiến nàng không thoải mái, dù xa cũng giết, bắt trả giá gấp nghìn lần.
Ninh Thư mất đi quyền khống chế thân thể, nhịn không được nói rằng: "Thân thể này không phải của cô, cô không thể cứ chiếm lấy, ta cũng muốn đi ra."
"Cô cứ ở trong thân thể đi, nhìn cho thật kỹ ta sống như thế nào, nên tranh đấu thì phải tranh đấu, sống như cô thì khác gì chết." Anh Túc cười lạnh một tiếng.