Tạ Ý Viễn là người được du học ở nước ngoài nên chịu ảnh hưởng sâu sắc của tư tưởng chủ nghĩa duy vật, hắn không nén nổi tò mò, lên tiếng hỏi Ninh Thư: "Tôi thật sự đụng phải quỷ sao, ma quỷ là có thật hả?"
Ninh Thư trả lời: "Với những thứ không nắm chắc vẫn nên kính nể thì hơn, nếu không phải anh trúng tà thì có thể trở thành bộ dạng như thế này được chắc?"
Ninh Thư lấy từ trong túi ra một chiếc gương, đặt trước mặt Tạ Ý Viễn: "Đây là những dấu vết lưu lại của việc anh nỗ lực muốn tự vẫn."
Tạ Ý Viễn thấy mình trong gương mặt mũi tím bầm sưng vù chẳng khác nào mặt lợn lập tức quắc mắt với Ninh Thư: "Tại sao tôi lại trở nên xấu xí thế này."
Ninh Thư: →_→
Hắn đáng ra phải lấy làm may mắn vì vẫn còn giữ được cái mạng chứ nhỉ?
Ra khỏi phòng Tạ Ý Viễn, Tạ Vĩ Minh nói với Ninh Thư: "Tôi muốn sắp xếp cô tới công ty làm việc, không thể để mặc bọn chúng tùy ý làm loạn công ty được."
Ninh Thư nghĩ ngợi một lúc mới nói: "Tạm thời thư thư đã, để tôi nghĩ cách."
Không chắc chắn tuyệt đối mà chọc giận Phong Dận thì chỉ có nước lợi bất cập hại, nhân viên công ty có thể gặp xui xẻo, nếu họ gặp chuyện không may thì Tạ Vĩ Minh có lẽ ngay cả cái quần đùi cuối cùng trên người cũng phải cởi ra mà bồi thường cho người ta mất.
Hơn nữa Tống Hề Hàm chính là nghịch lân của Phong Dận, không thể động tới Tống Hề Hàm.
Má nhà nó, Phong Dận quá là khó đối phó, chính vì thế hắn có đầy đủ năng lực để cưng chiều Tống Hề Hàm không chút kiêng kỵ.
Đây không phải là câu chuyện ma kinh dị mà là câu chuyện tình yêu ngọt ngào khiến người khác muốn tiểu đường, một chuyện tình đôi lứa có sức giết chó FA hàng loạt.
Đáng tiếc là có những người không liên quan bị cuốn vào mối kỳ duyên có một không hai này, trở thành pháo hôi.
Ninh Thư về phòng mình, ngồi khoanh chân trên giường bắt đầu tu luyện, chỉ có một chút xíu linh khí chui vào lỗ chân lông cô.
Ở đây linh khí không dồi dào như trong đạo quán khiến Ninh Thư không biết phải làm sao.
Tu luyện suốt một đêm mà chẳng có tiến triển gì.
Ninh Thư mở túi vải ra, lấy những đạo cụ bên trong ra, nào là kiếm gỗ đào, la bàn...
Trong tay Ninh Thư là viên Linh Hồn châu đen như mực, Ninh Thư nhìn Linh Hồn châu, lại nhìn chiếc la bàn.
Hay là bố trí Phu Tiên trận trong công ty, lấy Linh Hồn châu và la bàn áp trận.
Nếu hiệu quả lớn một chút thậm chí có thể làm suy yếu sức mạnh của Phong Dận.
Nhưng đánh rắn phải đánh dập đầu, bằng không sẽ bị rắn quay ngược lại cắn.
Ninh Thư không kiêu căng tới mức nghĩ mình có thể có thể đối phó với lão quỷ đã tu luyện hàng nghìn năm nên cô chỉ có thể dùng trí mà thôi.
Ninh Thư truyền một chút linh khí, kình khí nuôi dưỡng la bàn khiến nó mạnh lên đôi chút.
"Cốc cốc cốc..." Trong lòng Ninh Thư đang suy nghĩ làm thế nào để đối phó với Phong Dận thì nghe thấy tiếng gõ cửa, cô mở cửa liền nhìn thấy Tạ Vĩ Minh.
Tạ Vĩ Minh hỏi Ninh Thư: "Cô muốn tới công ty không? Haiz, hôm nay công ty lại có hai nhân viên xin phép nghỉ nói phải tới bện viện, còn tiếp tục thế này công ty sẽ phải đóng cửa thôi."
"Nhân viên ai cũng nơm nớp lo sợ, còn truyền tai nhau là công ty có ma, chỉ trong một tháng nay mà có mấy người từ chức rồi." Vẻ mặt Tạ Vĩ Minh vô cùng lo âu.
"Được, vậy tới công ty xem thế nào." Ninh Thư không vác theo túi vải của mình, trong đó đều là công cụ bắt quỷ chắc chắn sẽ bị người ta phát hiện.
Ninh Thư mang theo Linh Hồn châu, nước mắt trâu và nhựa lá liễu, đây đều là những thứ giúp cô nhìn thấy quỷ.
"Tôi định sắp xếp cô theo bên cạnh cô gái mà Ý Viễn thích ngày trước, tên là gì ấy nhỉ, làm việc cùng cô ta."
Sặc, làm việc cùng với nữ chính.
Nhưng mà tiếp cận nữ chính cũng tốt.
Đến công ty, Tạ Vĩ Minh liền sắp xếp Ninh Thư ngồi ngay cạnh bàn làm việc của Tống Hề Hàm, chỉ cách Tống Hề Hàm một vách ngăn.
Dù cho không có nước mắt trâu, Ninh Thư vẫn có thể cảm nhận được Phong Dận đang quan sát mình bằng ánh mắt lạnh như băng, sặc mùi bài xích.
Hiển nhiên là không bằng lòng việc Ninh Thư ngồi bên cạnh người phụ nữ của hắn.
Ninh Thư thấy Tống Hề Hàm hoa đào nở khắp mặt nhưng giữa hai lông mày vảng vất có chút khí đen. Sớm chiều ở cùng với ác qủy, lại là ác quỷ đã tu luyện hàng nghìn năm như Phong Dận, lại còn làm chút chuyện trao đổi tình cảm kia nữa, chắc chắn sẽ tổn hại tới cơ thể.
Thân thể phụ nữ vốn thuần âm, dễ rước phải những thứ không sạch sẽ.
Tống Hề Hàm thấy Ninh Thư thì mỉm cười xã giao một cái, Ninh Thư lập tức cảm thấy có một ánh nhìn lạnh giá tột cùng phóng tới phía mình.
Đúng là tên quỷ ghen tuông, Tống Hề Hàm cười một cái với cô gái khác mà cũng không được.
Ninh Thư ngồi bên cạnh Tống Hề Hàm, chốc lại thấy Tống Hề Hàm nhỏ giọng lẩm bẩm, không thì cũng kiềm chế để không cười thành tiếng.
Hiển nhiên là đang trò truyện với Phong Dận.
Ninh Thư đang định cầm cốc nước lên uống thì cốc nước lại tự trượt tới mép bàn, thoáng cái rơi xuống đất, vỡ thành mấy mảnh.
Ninh Thư mím môi, thấy những người xung quanh đều đang nhìn mình, cô liền cúi người nhặt những mảnh cốc ném vào thùng rác.
Không cần nghĩ cũng biết là do ai làm.
Tên này chính là đàn em sai vặt bên cạnh Phong Dận, ỷ vào thế của Phong Dận mà trêu chọc mọi người trong công ty, khiến họ muốn phát điên.
Tống Hề Hàm ban đầu còn nói với Phong Dận bảo tên tiểu quỷ đừng làm như vậy nữa nhưng Phong Dận không buồn để ý chuyện này, chỉ nói không sao đâu.
Tống Hề Hàm nghĩ tên quỷ này theo bên cạnh Phong Dận, hắn chỉ là có chút nghịch ngợm chứ không hề có ác ý nên cũng quen dần với những trò đùa dai của hắn.
Ninh Thư mím môi, nhìn lướt qua Tống Hề Hàm, thật là không còn gì để nói, công ty cho cô ta việc làm nuôi sống bản thân, hàng tháng còn phát lương đều đặn.
Vậy mà cô ta lại rước quỷ vào công ty, lại còn mặc cho ma quỷ trêu chọc các đồng nghiệp trong công ty.
Tống Hề Hàm là một đóa sen trắng nhưng không phải là sen trắng của Thánh mẫu, hơn nữa tam quan của cô ta cũng hết sức quái gở, thậm chí còn thông cảm cho một con quỷ vì cho rằng nó rất đáng thương, thế nhưng bắt gặp một người đáng thương hơn thế có thấy cô ta như vậy đâu.
Quả nhiên là lấy gà theo gà, lấy chó theo chó.
Ninh Thư cẩn thận bôi nước mắt trâu lên mí mắt, lập tức nhìn thấy tên nhãi quỷ thích đùa dai kia đang vênh váo đắc ý nhìn về phía cô.
Dáng vẻ vô cùng đắc ý.
Ninh Thư lấy ra một lá bùa đã gấp gọn lại, tay cầm lá bùa cố tình xoẹt qua người hắn, tên quỷ bị lá bùa của Ninh Thư dính vào người.
Lập tức khói đen xèo xèo bốc lên, hắn la hét, nhảy ngược lên khiến đèn trong công ty chập chờn, lúc sáng lúc tắt, hệ thống quản lý đèn rung lên ầm ầm.
Ninh Thư sợ xanh mặt, nói với Tống Hề Hàm đang vô cùng bình tĩnh ở bên cạnh: "Công ty này chẳng lẽ không sạch sẽ thật hả?"
Ninh Thư nhìn thấy Phong Dận y phục đỏ rực ngồi bên cạnh Tống Hề Hàm nhưng vẫn phải làm ra vẻ không nhìn thấy hắn, không nhìn thấy là không nhìn thấy...
Phong Dận đang chăm chú ngắm nhìn Tống Hề Hàm bằng ánh mắt rất mực thâm tình, tên nhãi quỷ kia bị bùa chú của Ninh Thư làm bị thương mà hắn cũng chẳng thèm để ý.
Ninh Thư đưa lá bùa cho Tống Hề Hàm, nói: "Tôi nghe nói công ty này không sạch sẽ nên đích thân đi xin mấy lá bùa hộ mệnh, cho cô một lá này."
"Cảm ơn cô, không cần đâu mà." Tống Hề Hàm đáp, cô vốn dĩ không cần tới bùa hộ mệnh. Tống Hề Hàm nhỏ giọng thì thầm trong miệng: "Có phải đeo thứ này thì sẽ không thể tới gần anh không?"
Lỗ tai Ninh Thư giật giật, biết là cô ta đang nói với Phong Dận ở bên cạnh.
"Thứ này vốn không làm gì được anh, em không cần lo lắng." Phong Dận nhàn nhạt nói, giọng nói của hắn thanh nhã, dịu dàng khiến lỗ tai Tống Hề Hàm ửng hồng cả lên.
Ninh Thư lại lấy ra một lá bùa khác đã được gập lại, nói: "Tôi xin liền mấy lá, tặng cô một lá phòng thân, sau này chuyện công việc mong được cô chỉ bảo thêm."
Tống Hề Hàm nói: "Không cần, cô là người ông chủ dẫn tới, không ai dám gây khó dễ cho cô đâu."
Ninh Thư nhíu mày, câu nói này mang rất nhiều hàm ý, cũng khá phức tạp nha, Tống Hề Hàm cô có ý gì đây?