Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1548: Trò chơi mạo hiểm (16)




Nếu như mẹ nguyên chủ thật sự bị khống chế, vậy cô sẽ dùng Cung Dung đổi với mẹ nguyên chủ.

Thế nhưng vừa nghĩ đến lực lượng vũ trang của Cung gia, cộng thêm khả năng cảnh sát cũng có thể góp mặt, trong lòng Ninh Thư chửi thề một tiếng.

Chó má.

Ninh Thư nhịn không được đạp tỉnh Cung Dung, Cung Dung mở to mắt, có chút mờ mịt nhìn chằm chằm Ninh Thư: “Cập bờ rồi?”

“Tôi có chuyện muốn hỏi anh.” Một chân Ninh Thư đạp trên ghế, dao nhỏ sáng chói trên tay chuyển động.

Cung Dung duỗi lưng, nghiêng người, lấy tay chống đầu lười biếng nói: “Hỏi đi.”

“Mẹ tôi đang nằm trong tay các người có phải không?” Hai ngón tay Ninh Thư vuốt con dao, híp mắt nhắm ngay vào mặt Cung Dung.

“Cái dạng này của cô… tôi thật không biết phải nói thế nào, đừng có dùng dao chỉ vào tôi được không?” Cung Dung chậc lưỡi, “Tôi khát nước, cho tôi uống nước.”

Ninh Thư biểu tình lạnh lùng, “Anh đúng là đồ bỏ đi, chỉ biết uống nước, còn cần anh làm gì.”

“Mẹ cô đúng là đang nằm trong tay chúng tôi, nhưng là đưa đến bệnh viện tốt điều trị, dù sao cô cũng tham gia trò chơi, đối tốt với người nhà cô là nghĩa vụ của chúng tôi.”

Ninh Thư: …

Cmn, thật đúng là đang ở trong tay bọn họ.

“Có điều cô bắt cóc tôi, hiện tại tình huống của mẹ cô thế nào tôi cũng không biết.” Cung Dung rất không có thành ý buông tay đầu hàng.

Ninh Thư dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được.

Mẹ nguyên chủ bị nhiễm trùng đường tiểu rất nghiêm trọng, nếu như ngừng trị liệu thì sống chết không rõ.

Nguyên chủ chết trên đảo hoang, chẳng lẽ Cung gia thật sự chi tiền giúp mẹ nguyên chủ phẫu thuật?

Ninh Thư dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Cung Dung, lời hắn nói một chữ cũng không thể tin.

Cuối cùng chỉ có một người nhận được một ngàn vạn, hơn nữa tiền vừa đến lại phải đối mặt với tai ương.

Mẹ nó, tức thật, Ninh Thư đâm một dao lên đùi Cung Dung.

Cung Dung: …

Người phụ nữ này hỉ nộ vô thường, đúng là đồ điên.

Ninh Thư vươn lưỡi liếm con dao đầy máu, nhìn chằm chằm Cung Dung.

Sắc mặt Cung Dung rất trắng, có điều vẫn nháy nháy mắt, “Cô như vậy thật hấp dẫn.”

Ninh Thư suýt nữa cắt phải lưỡi, mặc kệ hắn, lái thuyền tiếp.

Ninh Thư không nhìn, Cung Dung lập tức nhe răng trợn mắt, ôm cái chân chảy máu.

Ninh Thư vừa quay đầu, Cung Dung liền thu lại biểu tình đau đến dữ tợn, mỉm cười chống cằm nói: “Còn muốn hỏi cái gì sao?”

“Nếu như mẹ tôi xảy ra chuyện, tôi chắc chắn sẽ giết anh, cho nên anh tốt nhất cầu mong mẹ tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đi.”

Cung Dung bình tĩnh đáp: “Tôi không sợ.”

“Anh có bệnh nên không sợ chết, nhưng nếu em gái anh chết thì sao?” Ninh Thư cười híp mắt nói.

Cung Dung vén tóc, kéo cổ áo của mình ra nói: “Có chuyện gì thì cứ nhằm vào tôi, đừng tìm tới em gái tôi.”

Ninh Thư nhìn ngực giả của Cung Dung lộ ra, ngược lại trông rất rất thật.

Ninh Thư cười ha ha một tiếng, trực tiếp vươn tay bóp nát ngực giả của Cung Dung.

“Lần sau cái tôi bóp nát chính là phía dưới của anh…” Ninh Thư dời mắt xuống, dừng ở giữa hai chân Cung Dung.

Cung Dung khép chân, bình tĩnh nói: “Tôi thích sự hài hước của cô.”

“Bóp nốt bên kia giúp tôi luôn, cho đối xứng.” Cung Dung nâng cao ngực của mình.

Ninh Thư cười một tiếng, trực tiếp cho Cung Dung một cái bạt tai, “Tôi không ngại tát nốt bên kia đâu, cho đối xứng.”

“Không cần, cảm ơn.” Cung Dung lè lưỡi liếm vết máu trên khoé miệng.

Ninh Thư gật đầu, lúc này mới giống cách thức ở chung của kẻ bắt cóc và con tin.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện mẹ nguyên chủ còn đang ở trong tay người Cung gia, Ninh Thư liền khó chịu, vô cùng khó chịu.

Chạy trên biển suốt mấy ngày, cuối cùng cũng đến đất liền.

“Đến rồi, đến rồi…” Cô nhóc da nâu hô hào, hô xong liền gào khóc.

Cuối cùng cũng thoát.

Có trời mới biết trong lòng cô nhóc có bao nhiêu sợ hãi.

Ninh Thư cho thuyền cập bến, kéo Cung Dung xuống thuyền.

Nơi đây không phải bến cảng lớn, chỉ là một làng chài nhỏ.

Không ít người đều nhìn chằm chằm vào nhóm người Ninh Thư.

Ninh Thư nắm tay Cung Dung, trên tay hắn chẳng có lấy một món đồ trang sức.

Không phải anh là người có tiền à?

Ninh Thư lại vén tóc Cung Dung lên, nhìn thử xem có bông tai đắt tiền gì đó hay không.

Kết quả cái gì cũng không có, giả phụ nữ cũng phải chuyên nghiệp một chút có được không hả?

Ninh Thư hờ hững nhìn Cung Dung, “Trên người anh có cái gì đáng tiền?”

Cung Dung đảo mắt, lập tức nói: “Con người tôi rất đáng tiền, nhưng nơi này không ai biết tôi cả.”

“Đúng là đồ bỏ.”

Cung Dung: …

Ninh Thư không tin trên người Cung Dung không có thứ đồ giá trị nào.

Ninh Thư giở trò kéo quần áo Cung Dung ra, phát hiện bên trong có vết tích khâu vá.

Ninh Thư xé quần áo, rơi ra một tấm thẻ đen.

Cung Dung nhìn trời nói: “Cô muốn dùng thẻ đen rút tiền, rất nhanh sẽ có người biết chúng ta ở đâu.”

Ninh Thư nhún vai, “Không quan trọng.”

Ninh Thư tìm người hỏi vị trí ngân hàng, sau đó mang Cung Dung đi.

Ninh Thư cắm thẻ vào máy atm, nghiêng người hỏi Cung Dung: “Mật mã?”

“Cô chắc chắn?” Cung Dung hỏi.

Con dao trong tay Ninh Thư chuyển động cực nhanh, chiết xạ ra ánh sáng chói mắt.

“Được rồi, lấy bao nhiêu?”

“Hai vạn.”

Cung Dung nhập mật mã, lấy ra hai vạn tệ.

Ninh Thư đưa một vạn tệ cho cô nhóc da nâu, “Em đi nhanh đi, đừng đi cùng chị, rất nguy hiểm.”

“Chị…”

“Đi đi.”

Cô nhóc da nâu cầm tiền, quay người rời khỏi ngân hàng.

Cung Dung nói: “Thân cô tự lo không xong, còn có tâm tư đi lo người khác.”

“Tôi thấy anh kiểu gì chả chết trên tay tôi, còn quan tâm tôi làm cái gì?” Ninh Thư chế giễu lại.

Ninh Thư nhìn một đầu tóc dài xốc xếch của Cung Dung, dứt khoát kéo hắn đến tiệm cắt tóc.

Nói là tiệm cắt tóc, thực ra là một cửa hàng cạo đầu ngoài trời, ven đường mọc lên như nấm.

“Ông chủ, ông cạo tóc của hắn đi là được, không cần quan tâm đến kiểu cách.” Ninh Thư nói với chủ quán.

Ninh Thư giữ chặt Cung Dung ngồi trên băng ghế dài, không cho hắn cử động.

“Cô gái này tóc đẹp như vậy, cạo đi sẽ hỏng đấy.” Tóc Cung Dung xoăn nhẹ, vừa đen lại vừa dày, rất đẹp.

“Không sao.” Ninh Thư cười híp mắt nói.

Chủ quán cũng vậy mà thoải mái, trực tiếp cắt ngắn thành kiểu mái bằng.

Nhưng Cung Dung mái bằng vẫn rất đẹp, mấy chị bác gái đi ngang qua đều nhìn trộm Cung Dung.

Ninh Thư cũng bảo chủ quán cắt ngắn tóc mình, thành bộ dáng con trai.

Sau Ninh Thư lại dẫn Cung Dung đến tiệm quần áo, chọn lấy vài bộ đồ của đàn ông.

Cho Cung Dung mặc áo thun đơn giản cùng quần jean.

Thế mà Cung Dung mặc vậy vẫn rất đẹp trai.

Quả nhiên là kiểu người đàn ông hay phụ nữ đều được.

Ninh Thư cũng mặc quần áo của đàn ông.

Đã rút tiền, người của Cung gia có thể lần theo tin tức của thẻ tra đến nơi này.

Bọn họ phải đi nhanh, cô muốn trở về tìm mẹ nguyên chủ.

Cung Dung còn đang bận soi gương, sờ sờ mái tóc bằng của mình, “Quả là thiên sinh lệ chất nan tự khí.”*

*Một câu thơ trong Trường hận ca của Bạch Cư Dị, nghĩa là sắc đẹp trời sinh không bỏ phí.

Ninh Thư túm Cung Dung lôi đi, đến trạm xe mua vé.