Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1525: Cô gái bị cưỡng hiếp (15)




Lý Binh vẫn luôn ở trong tình trạng cương cứng như vậy, tới bệnh viện để bác sĩ thử máu cũng không kiểm tra ra điều gì bất thường.

Thế nhưng cái chỗ kia của Lý Binh lại cứ sưng to liên tục, tình huống ngày càng nghiêm trọng, hơn nữa không hề có dấu hiệu xẹp xuống.

Sưng đến xanh tím, giống như cắn phải thuốc kích dục quá liều, nhưng kết quả xét nghiệm cho thấy trong máu hắn không có chất gì khác thường. Ngay cả bác sĩ cũng không thể hiểu nổi đây rốt cuộc là tình trạng gì.

Lý Binh thống khổ khó nhịn, cảm giác cả người như sắp phát nổ đến nơi, giống như một quả khinh khí cầu bị bơm căng tràn, da thịt cũng bắt đầu nứt ra.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, Lý Binh sẽ chết, hơn nữa dương vật vì liên tục sung huyết đã bị hoại tử, nguy hiểm đến tính mạng.

Sau một hồi thảo luận bác sĩ quyết định cắt bỏ phần dưới, thế là đến nói kết quả hội chẩn cho Lý Binh nghe.

Lý Binh vừa nghe cả người liền ngây ngẩn, muốn cắt bỏ cậu nhỏ của gã?

Cái gì cơ?

Tuy bác sĩ đã giải thích đủ thứ lợi với hại cho Lý Binh, thế nhưng tất nhiên không có người đàn ông nào lại muốn cắt bỏ cậu nhỏ của mình, ngoại trừ ảnh hưởng việc đi tiểu còn liên quan đến tôn nghiêm đàn ông.

Lý Binh không muốn trở thành thái giám thời hiện đại.

Lý Binh dù sao cũng không đồng ý, tuy rằng đau, nhưng ít ra vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của tiểu huynh đệ.

Lý Binh cảm thấy trứng ngày càng đau.

Lý Binh không đồng ý phẫu thuật, bên phía bệnh viện cũng không miễn cưỡng.

Lý Binh cứ liều mạng chống chọi như vậy, kỳ vọng mình có thể không thuốc mà khỏi.

Nhưng mà tình hình không hề giống như những gì Lý Binh mong muốn, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng. Đầu tiên là nơi khó nói kia khó chịu vô cùng, hiện tại ngay cả trứng cũng sưng to.

Nửa người dưới bắt đầu nhiễm trùng, cứ để vậy chắc chắn sẽ chết.

Lý Binh chỉ đành đồng ý phẫu thuật.

Lý Binh còn muốn ra tù tìm Ninh Thư trả thù.

Hết thảy những chuyện này đều do con đàn bà kia mang lại.

Lý Binh ở trong lòng thương tiếc cho cậu nhỏ của mình một chút, lúc nằm trên bàn phẫu thuật còn rơi lệ.

Nhưng mà sự việc cũng không phát triển theo chiều hướng tốt, chỗ dương vật bị hoại tử cũng có dính một chút với tinh hoàn. Lúc một phần tinh hoàn bị cắt đi không ngờ lại xuất huyết không ngừng. Hơn nữa càng chảy càng nhiều, có dấu hiệu không cầm nổi, dù có truyền máu nhưng cũng không thể khống chế tình trạng xuất huyết.

Lý Binh chết do mất máu quá nhiều dẫn đến sốc đột ngột.

Sau khi cảnh sát trình bày tình huống với thôn trưởng, người vây xem xung quanh đều mang vẻ mặt ngơ ngác, cứ thế chết rồi?

Ninh Thư bật cười ra tiếng, cong lưng cười chảy nước mắt, tất cả mọi người đều nhìn Ninh Thư.

“Đây là thiên lý sáng tỏ, trời xanh không tha một ai…”

Giọng nói Ninh Thư trầm thấp mang theo một sự âm trầm không thể diễn tả, khiến cho một số người không nhịn được xoa xoa cánh tay, da gà da vịt nổi hết cả lên.

Ninh Thư tỏ vẻ, dọa người kiểu này chơi vui lắm.

Đây là mục đích của Ninh Thư, cái chết của Lý Binh chả liên quan cọng lông gì tới cô cả.

Bị đánh cũng là do người khác ra tay, ngay cả mẹ Lý Binh muốn kiếm cớ cũng không được.

Hơn nữa, sau này mẹ Lý Binh cũng không còn nói được nữa.

Cô đây là đang giúp bà ta tích chút khẩu đức đấy.

Người nhà Vương gia không còn bộ dạng suy sút như trước, Lý Binh đã chết, chứng tỏ từ nay về sau sẽ không còn ai tới tìm bọn họ trả thù.

Tuy rằng có liên quan đến mạng người, nhưng trái bom nổ chậm này đã không còn, trong lòng người Vương gia vẫn cảm thấy sảng khoái.

Sau khi mẹ Lý Binh tỉnh lại, nhìn thấy thi thể đặt trong nhà, há miệng khóc rống, thế nhưng lại chẳng có âm thanh nào phát ra.

Người xung quanh muốn khuyên nhủ bà ta một chút, lại thấy mẹ Lý Binh không nói ra lời, chỉ cho rằng bà ta bị kích thích quá độ nên mới thất tiếng như vậy.

Mẹ Lý Binh nghiến răng nghiến lợi, muốn đi tìm Ninh Thư gây sự, nhưng có không ít người đều khuyên bà ta nên xử lý tang sự cho con trai trước.

Mẹ Lý Binh không còn con trai, sợ hãi vô cùng, không biết nên làm gì tiếp, người trong thôn hỗ trợ qua loa mai táng cho Lý Binh.

Mẹ Lý Binh từ đầu tới cuối không nói một câu, thậm chí ngay cả giao lưu cơ bản với người khác cũng không được, hoàn toàn không giống với người “nhanh mồm dẻo miệng” trước kia.

Có lẽ do đả kích quá lớn, thân thể mẹ Lý Binh cũng không được như xưa. Tay chân do ảnh hưởng của bệnh phong thấp càng trở nên nghiêm trọng, lúc thời tiết không tốt đi hai bước cũng đau thấu tim.

Mẹ Lý Binh chạy đến nhà Ninh Thư làm ầm làm ĩ, muốn bắt Ninh Thư dọn đến nhà mụ, cho dù con trai mụ ta đã chết nhưng vẫn muốn Ninh Thư phải đến nhà bọn họ thủ tiết.

Dù sao lúc trước đã nói chuyện kết hôn rồi.

Chủ yếu là mẹ Lý Binh muốn tìm một người hầu hạ bà ta. Mụ không thể tưởng tượng được bản thân chỉ còn một mình sẽ phải sống thế nào.

Khổ nỗi khoa tay múa chân nửa ngày, căn bản không ai biết bà ta muốn biểu đạt cái gì.

Chiêu này đã nhìn nhiều rồi, giờ đây người ta cũng chán không muốn nhìn.

Hơn nữa mẹ Lý Binh giờ không thể nói chuyện, thành ra y như coi kịch câm, chẳng có gì thú vị.

Ninh Thư mặc kệ bà ta, xem mụ có thể quậy đến lúc nào.

Ninh Thư lấy nhân sâm đã được hong khô bỏ vào túi, sau đó chia tiền ra một phần nhét vào túi quần một phần nhét dưới đế giày.

Trong thôn vẫn còn người hóa vàng mã, muốn đốt đủ bảy ngày, vừa đến tối là nơi nơi lượn lờ khói xám.

Ninh Thư cong cong khóe miệng, phóng ra kình khí vô hình, trực tiếp thổi bay giấy tiền vàng mã của mấy người này, mấy đốm lửa nhỏ bay là đà theo sau.

Chứng kiến sự việc tà môn như vậy, không ít người đều nhảy dựng bịt kín hai tai, la hét hỗn loạn.

Tiếng thét chói tai, chó sủa từng đợt, quả là tưng bừng nhộn nhịp.

Sợ tới mức mỗi nhà mỗi hộ đều nhanh chân chạy vào nhà, đóng chặt cửa nẻo.

Bố Vương Anh lắc đầu nói: “Năm nay trong thôn quá tà môn.”

Mẹ Vương Anh cũng nhìn thấy tình huống bên ngoài qua khe cửa, vỗ vỗ ngực: “Là rất tà môn.”

Mẹ Vương Anh thần sắc hoảng sợ: “Hay là chúng ta dọn khỏi thôn này đi?”

“Dọn cái gì, dọn đi đâu?” Bố Vương Siêu hút thuốc hỏi lại.

Dựa vào điều kiện kinh tế nhà họ, căn bản không thể chuyển đi.

Đến lúc đó có khả năng ngay cả một chỗ ở cũng không có.

Lại nói, đây là cố thổ, muốn dọn đi đâu được.

Bố Vương Anh thở dài một hơi, không ngừng hút thuốc, thần sắc già nua mệt mỏi.

“Chúng ta dọn vào thành phố ở, hơn nữa trường học ở đó cũng tốt hơn ở đây nhiều.”

Vương Siêu hưng phấn kiến nghị, thế giới bên ngoài đối với lũ con trai có sức hấp dẫn không gì sánh kịp.

Bố Vương Anh thần sắc nghiêm túc: “Bố mày không có bổn sự đó, mày vẫn nên từ bỏ suy nghĩ đó đi.”

Ninh Thư nghe một nhà ba người bọn họ thảo luận, không tham dự vào.

Cô đã tính toán bỏ đi vào đêm nay rồi, cứ chết dí ở cái chỗ này cũng chả có gì hay ho.

Những người cần giải quyết đều đã giải quyết hết, giờ đã đến lúc ra đi.

Vào nửa đêm, cả thôn chìm trong tĩnh lặng, Ninh Thư viết một tờ giấy, bảo mình bỏ nhà đi, không cần tìm.

Ninh Thư xách túi, nhẹ tay nhẹ chân rời nhà, đi bộ lên trấn trên, rồi ngồi xe buýt đi tiếp.

Để phòng ngừa người ủy thác trở về sẽ suy nghĩ lung tung, đành phải phân tán lực chú ý, để cô ta hiểu được ý nghĩa tồn tại của bản thân.

Nếu như có công việc hay sự nghiệp của riêng mình, tìm được ý nghĩa cuộc sống, nói không chừng sẽ không còn để ý đến chuyện mình bị cưỡng hiếp nữa.

Không còn thời gian mà thương xuân bi thu.

Ninh Thư dự định đến thành phố lớn, ở thành phố lớn sẽ gặp nhiều kỳ ngộ.

Với những kỹ năng của cô, hẳn là có thể yên ổn sinh sống.

Chỉ cần muốn sống, khẳng định có thể sống, sinh mệnh nói cứng cỏi thì rất cứng cỏi, nói yếu ớt cũng thật yếu ớt.