Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1516: Cô gái bị cưỡng hiếp (6)




Xe cảnh sát hú còi dừng trước cổng, Ninh Thư cong cong khóe miệng.

Cảnh sát cuối cùng cũng tới.

Mấy cảnh sát mặc cảnh phục bước xuống xe, trong đó có cả nữ cảnh sát đã từng tiếp đãi Ninh Thư lúc trước.

Bố mẹ Vương Anh thấy có cảnh sát tới, sắc mặt đều thay đổi, dân thường lúc nào cũng sợ dính líu đến mấy vụ kiện tụng.

Ninh Thư thậm chí còn thấy chân mẹ Vương Anh run run.

Cũng không biết Lý Binh nhìn thấy cảnh sát sẽ thành thế nào.

Nữ cảnh sát nhìn mẹ Vương Anh hỏi: “Xin hỏi đây có phải là nhà của Vương Anh không?”

Mẹ Vương Anh không dám nhiều lời một câu, đưa nữ cảnh sát tới phòng Ninh Thư.

Ninh Thư nằm trên giường, vành mắt hồng hồng, vẻ mặt tái nhợt tiều tụy.

“Hiện tại cô phải đi theo chúng tôi để chỉ ra và xác nhận người cưỡng gian, cô có thể không?”

Ninh Thư giãy giụa ngồi dậy, gật gật đầu: “Tôi có thể.”

Nữ cảnh sát đỡ Ninh Thư đứng lên.

“Mày đi báo cảnh sát? Còn ngại chưa đủ mất mặt đúng không, muốn làm lớn chuyện cho tất cả mọi người đều biết mới chịu.” Bố Vương Anh tức giận gần chết, đôi tay run rẩy dữ dội.

Ninh Thư khóc lóc nói: “Bố, con không làm gì sai, con vốn không muốn, con bị hắn cưỡng hiếp, người sai không phải con.”

Nữ cảnh sát đứng bên cạnh Ninh Thư nói: “Cưỡng hiếp phụ nữ, đây là hành vi phạm pháp, mấy người biết mà không báo án, ngược lại còn bao che, tất cả đều có tội.”

Mẹ Vương Anh biến sắc, kéo chồng lại, nói với cảnh sát: “Cảnh sát, ý ông nhà tôi không phải vậy, chỉ sợ người ta nhìn con gái tôi nói ra nói vào, đến lúc đó sẽ không còn ai lấy nó.”

Nữ cảnh sát không để ý đến bọn họ nữa, đưa Ninh Thư lên xe, chạy đến nhà Lý Binh.

Lý Binh ở ngay cạnh.

“Đừng sợ.” Nữ cảnh sát nắm tay Ninh Thư, an ủi cô.

Ninh Thư cúi đầu nói: “Cảm ơn, cô là người duy nhất ủng hộ tôi, người nhà tôi đều chê tôi làm họ mất mặt.”

“Cô yên tâm, khẳng định có thể cho cô một công đạo.” Nữ cảnh sát dịu dàng lại kiên định nói.

Không ngờ lại nhận được sự cổ vũ và quan tâm từ một người xa lạ.

Gia đình Lý Binh nghèo rớt mồng tơi, trong nhà có một bà mẹ già, bố hắn thời trẻ là thợ mỏ, mất mạng trong tai nạn, đến giờ vẫn chưa tìm được thi thể.

Thật sự là nghèo đến phát sợ.

Xe cảnh sát dừng lại, mấy cảnh sát nam lập tức mở cửa, bước nhanh xuống xe áp giải Lý Binh, còn còng tay hắn.

Lý Binh sợ tới mức muốn đái ra quần: “Tôi, tôi phạm tội gì?”

“Nghi ngờ có liên quan đến vụ án cưỡng hiếp, hiện tại mời anh theo chúng tôi một chuyến.” Cảnh sát nói.

“Tôi không làm.” Lý Binh chột dạ chối phăng.

Ninh Thư lao xuống xe, chạy tới chỗ Lý Binh tay đấm chân đá: “Cái thằng khốn nạn nhà mày, chính mày đã cưỡng hiếp tao.”

Lúc Ninh Thư đánh còn giở một ít tiểu xảo.

“Được rồi, pháp luật sẽ trừng phạt hắn.” Nữ cảnh sát kéo Ninh Thư lại.

“Giải đi.” Nữ cảnh sát nói.

“Ai cũng không thể mang con trai tôi đi!” Mẹ Lý Binh vọt ra: “Con trai tôi không có cưỡng hiếp ai cả, đều là…”

“Đều là do cô ta dụ dỗ con tôi, mấy người phải bắt cái con tiện nhân kia lại mới đúng.” Mẹ Lý Binh vốn là một người đàn bà đanh đá, lập tức ngồi phịch xuống đất ăn vạ: “Thấy bọn này cô nhi quả phụ nên chèn ép đúng không, đạo lý ở đâu.”

Mẹ Lý Binh vung vẩy tay chân, ngẩng mặt lên trời than thân trách phận: “Đều là do con khốn kia quyến rũ con trai tôi, hôm nay ai muốn mang con trai tôi đi, tôi sẽ liều mạng cùng người đó.”

Nữ cảnh sát lấy lệnh bắt giữ ra: “Đây là lệnh bắt giữ con trai bà.”

“Tôi mặc kệ lệnh gì, hôm nay mà mang con trai tôi đi, tôi chết cho mấy người xem.”

“Mọi người mau đến đây mà xem, chèn ép cô nhi quả phụ, sao các người không giết tôi đi.” Âm thanh mẹ Lý Binh ngày càng cao, còn đầy nhịp điệu.

Ninh Thư trốn phía sau nữ cảnh sát, vẻ mặt sợ hãi nhìn con mụ đang la lối khóc lóc um sùm.

Nữ cảnh sát có vẻ không kiên nhẫn, nói thẳng: “Gây trở ngại cho người thi hành công vụ, trước hết cứ bắt vào cục rồi nói tiếp.”

Mẹ Lý Binh tức khắc trợn tròn mắt, bị cảnh sát kéo lên xe luôn.

Lý Binh và mẹ hắn đều bị bắt hết.

Nữ cảnh sát hỏi Ninh Thư: “Có muốn bố mẹ cô cùng đi không?”

Ninh Thư lắc đầu: “Một mình tôi là được rồi, bố mẹ đều cảm thấy tôi làm họ mất mặt.”

“Cái con tiện nhân này, đều là do mày dụ dỗ con trai tao, nếu không phải ngày nào mày cũng ưỡn ẹo trước mặt nó thì nó cũng chả buồn nhìn mày một cái.”

“Còn dám mạnh miệng nói nó cưỡng hiếp mày, tao nhổ vào, cũng không nhìn xem mày lớn lên là cái đức hạnh gì.”

“Là mày hiếp dâm con trai tao, chứ con tao có làm gì mày. Cái thứ dâm dục.” Mẹ Lý Binh nói ra toàn mấy lời xấu xa.

Ninh Thư cúi đầu gạt lệ không nói gì, nữ cảnh sát nghe xong có cũng cạn lời.

Cưỡng ép con trai bà là cái lý lẽ chó má gì, sao bà ta không nhìn thử phẩm hạnh của thằng con mình ra sao.

“Câm miệng, bà mà còn náo loạn nữa thì tội của con bà càng nặng.” Nữ cảnh sát lạnh giọng nói.

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa.” Lý Binh lập tức nói.

Con trai vừa mở miệng, bà ta cũng không dám nói chuyện nữa.

Về sau còn phải dựa vào con trai dưỡng lão, không dám ngỗ nghịch con trai, nhưng mà vẫn dùng ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào Ninh Thư ngồi đằng trước.

“Đây đều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi.” Lý Binh cười lộ ra hàm răng vàng khè, nịnh nọt nói với cảnh sát: “Tôi đang hẹn hò với Vương Anh, chúng tôi bình thường vẫn làm chuyện kia.”

Ninh Thư liều mạng lắc đầu: “Không phải, là hắn cưỡng bức tôi, tôi chẳng hò hẹn gì với hắn cả. Hắn vừa già vừa xấu như vậy, hơn nữa trong nhà còn có một bà mẹ dữ như chằn tinh, làm gì có ai muốn gả cho hắn.”

“Cái con khốn nạn này, mày còn dám nói một câu, xem tao có xé xác mày ra không, cái ngữ đi quyến rũ đàn ông như mày, con trai tao chính là bị mày lừa gạt.” Mẹ Lý Binh mồm miệng đầy phân phun thẳng vào Ninh Thư.

Âm thanh vừa to vừa khó nghe, làm mấy cảnh sát chung quanh đều không nhịn được nhíu mày.

Ninh Thư: …

Chậc chậc chậc, người ủy thác phải sống với một bà mẹ chồng như vậy, quả thực là địa ngục trần gian. Mỗi ngày đều dùng những lời lẽ khó nghe nhất, ngôn ngữ dơ bẩn nhất công kích tinh thần người ta.

Thật muốn khâu miệng con mụ này lại.

Thảo nào người ta luôn ghét mấy mụ đàn bà đanh đá vô tri.

Tới đồn công an huyện rồi, Lý Binh lập tức bị áp giải vào phòng thẩm vấn.

“Vương Anh, cô làm tốt lắm, để xem về sau có người đàn ông nào muốn lấy một đứa con gái không biết xấu hổ như cô không.” Lý Binh quát Ninh Thư.

Ninh Thư đến nhìn hắn cũng lười, thật là quá xấu.

Ninh Thư nói với nữ cảnh sát: “Hắn đang uy hiếp tôi.”

“Cô yên tâm, những hành động của hắn chúng tôi đều thấy rõ.”

Lý Binh bị dẫn vào phòng thẩm vấn, cảnh sát lấy chất nhầy trong khoang miệng hắn mang đi đối chứng với gien lấy từ tinh trùng trước đó.

“Trước khi có kết quả chính thức, anh vẫn đang trong quá trình tiếp nhận điều tra, cũng có nghĩa là anh vẫn còn cơ hội tự thú.”

Cảnh sát nói với Lý Binh.

Hai chân Lý Binh dưới gầm bàn vẫn luôn run rẩy không ngừng, nhưng gã ta vẫn kiên định cắn răng chắc chắn đó không phải là cưỡng hiếp: “Tôi không hãm hiếp cô ta, cô ta đang nói dối.”

“Đúng vậy, là cô ta dụ dỗ tôi, các anh cũng là đàn ông, hẳn sẽ hiểu được đối mặt với sự quyến rũ của phụ nữ rất khó cầm lòng được.”

“Hơn nữa, tôi vẫn chưa lấy vợ.”

Trên đầu Lý Binh toát đầy mồ hôi lạnh, hai chân dưới bàn càng run dữ dội, ánh mắt mờ mịt hoảng hốt.

Nhìn dáng vẻ chột dạ khủng khiếp của hắn, đến người mù còn có thể nhận ra hắn đang nói thật hay nói dối.