Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 12: Bí mật khó lường




Edit: Akito



Một màn này quả thực cực kỳ quỷ dị, Ninh Thư bụm chặt miệng, không để cho mình phát ra hơi thở, cảm thấy không biết mình vừa phát hiện được cái bí mật lớn gì.



Hơn nữa trong trí nhớ nguyên chủ, cùng với cốt truyện của thế giới đều không có nói qua thứ này.



Chứng kiến y phục Lăng Tuyết tung bay, bên người cô ta gió thổi càng ngày càng nhỏ, Ninh Thư không chút do dự xoay người bỏ chạy, xem bộ dáng kia chắc chuyện của Lăng Tuyết đã làm xong rồi.



Ninh Thư chui vào bên trong tiệm sách, bộ dạng giả vờ đọc sách, nâng mắt nhìn Lăng Tuyết hướng tiệm sách đi ngang qua, không biết có phải cô ảo giác hay không, Ninh Thư cảm thấy khí thế trên người Lăng Tuyết càng mạnh hơn, hơn nữa càng thêm lạnh giá.



Lăng Tuyết ở bên ngoài bỗng nhiên cảm giác được có một ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đặt trên người cô, Lăng Tuyết dừng bước, nhìn một lượt xung quanh.



Ninh Thư ở bên trong tiệm sách lập tức dời ánh mắt, xem sách trong tay, cũng không dám nhìn Lăng Tuyết nữa, người Tu Chân quá nghịch thiên rồi, chỉ là nhìn thoáng qua một cái cũng cảm nhận được.



Lăng Tuyết nhíu lông mày xinh đẹp, ánh mắt này biến mất rồi, nghĩ nghĩ Lăng Tuyết liền rời đi.



Qua một hồi lâu, Ninh Thư mới thật mạnh thở ra một hơi, sau lưng đều là mồ hôi lạnh.



Quá kinh khủng, Ninh Thư bày tỏ, người bình thường làm thế nào đối phó nữ chính mở bug đây.



Ninh Thư vội vàng trở về phòng trọ, tắm rửa một cái, sau đó đến võ quán TaeKwonDo điên cuồng tập luyện, nhưng là trong lòng vẫn có chút không ngăn được sự bàng hoàng, cô dù tập luyện thế nào thì đối với nữ chính mà nói cũng chỉ là con kiến hôi mà thôi.



Nhiệm vụ lần này Ninh Thư thật sự đã tê rần móng vuốt rồi, thế đơn lực mỏng, trợ lực gì cũng không có, Ninh Thư cẩn thận nhớ lại trong kịch tình có ai là kẻ thù của nam chính hay nữ chính hay không.



Sau đó Ninh Thư phát hiện, nhân vật boss phản diện của cái thế giới này chính là một ẩn số, căn bản không có nhân vật boss phản diện, tất cả đều là nữ chính cùng nam chính bá khí trắc lậu, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, nếu như không phải thế giới này có pháp tắc hạn chế, đoán chừng nam chính nữ chính đều muốn bay ra vũ trụ rồi.



Không có thế lực có thể lôi kéo, cho dù có thế lực, dưới hai cái quầng sáng kim quang lóng lánh của nam nữ chủ, thì tất cả đều là cặn bã.



“Hệ thống, ta hận ngươi.” Ninh Thư trong lòng ngửa mặt lên trời thét to.



Mỗi ngày Ninh Thư đều tập luyện đến mười hai giờ đêm mới về, nhưng hôm nay về nhà, Ninh Thư cảm thấy thực không thích hợp, vừa mới mở cửa, trong bóng tối nghe được trong phòng có tiếng xột xoạt xột xoạt.



Lại ngửi được có mùi máu tanh.



Trong nhà có người, Ninh Thư lặng lẽ lấy một cái ống thép phía sau cửa, một đứa con gái sống một mình, không phòng chút đồ vật đảm bảo an toàn, sao có thể yên tâm.



Nghe trong phòng thanh âm ma sát xột xoạt xột xoạt, tóc gáy sau lưng Ninh Thư dựng lên từ từ đi tới…, tay nắm gậy thép thật chặt.



Mượn đèn đường yếu ớt bên ngoài gian phòng, nhìn thấy có thứ gì đó ở trên ghế sa lon nhúc nhích, Ninh Thư không chút do dự, nâng gậy hướng trên đầu sa lon đập xuống.



Lập tức trên ghế sa lon vang lên tiếng kêu như mổ heo, nghe thanh âm là đàn ông, Ninh Thư càng thêm không lưu tình, đem gậy thép hướng trên người hắn nện xuống.



“Này, tôi nói đủ rồi, đánh nữa tôi sẽ nổ súng.” Một đạo âm thanh ẩn nhẫn vang lên, “Đi mở đèn.”



Ninh Thư nghe được trong tay đối phương có súng, dọa thiếu chút nữa đem gậy thép ném đi, lại nghĩ đến gậy thép là vũ khí duy nhất của mình, ném đi thì chính là tay không tấc sắt, dê đợi làm thịt rồi.



“Đi bật đèn.” Cái âm thanh kia chứa sự đau đớn nói.



“Đjxmm~, bảo ngươi đi bật đèn.”



Ninh Thư nghe được tiếng mở chốt an toàn của súng ống, tức khắc sợ hãi cầm theo gậy thép chạy đến cửa mở đèn.




Ninh Thư đứng ở ngoài cửa, không dám đi vào, đè nén xúc động muốn bỏ chạy, chạy nhanh cỡ nào cũng không bằng tốc độ của viên đạn được.



Thấp thỏm nhìn xem người ngồi trên ghế sa lon, Ninh Thư kêu lên sợ hãi, “Giáo Y?!”



Đây là Giáo Y a, trên người của hắn ăn mặc áo khoác màu đen, trong tay cầm súng, nghe được giọng nói của Ninh Thư, hắn quay lại, vươn tay muốn chạm kính mắt trên sống mũi, lại phát hiện không có đeo mắt kiếng.



Híp mắt nhìn Ninh Thư, ngoéo ngoéo khóe miệng, nói: “Lại đây, đem miệng vết thương của tôi băng bó một chút.”



“Tôi…Tôi không thể.” Ninh Thư quan sát thấy tên này cùng Giáo Y ban ngày không giống nhau, khí chất hoàn toàn khác nhau, nếu như không phải có cùng khuôn mặt, không thể tin là cùng một người, chắc không phải là song sinh a.



“Anh là Giáo Y sao.” Ninh Thư dùng gậy thép chỉ vào Giáo Y, khuôn mặt Giáo Y tĩnh lặng, đưa họng súng nhắm vào Ninh Thư nói: “Tới đây.”



Đối mặt với nòng súng đen ngòm, chưa từng có gặp qua chuyện đời khiến Ninh Thư sợ hãi, vội vàng nói: “Có chuyện gì từ từ nói, từ từ nói.” Chân phát run hướng Giáo Y đi qua.



Sắc mặt Giáo Y tái nhợt, phỏng chừng là do bị Ninh Thư bạo đánh một trận, này liền môi cũng không có màu sắc rồi, biểu tình lãnh khốc cởi bỏ quần áo của mình.




“Đem miệng vết thương của tôi xử lý qua một chút.” Giáo Y chỉ vào phía sau lưng của mình, vị trí xương bả vai sau lưng hắn khảm một cái ám khí, tạm thời gọi là ám khi đi, cơ hồ sắp chui vào trong cơ thể.



Vết thương này của Giáo Y không có cách nào xử lý ở chỗ cô, Giáo Y thấy bộ dạng ngơ ngơ ngác ngác của Ninh Thư, liền quát: “Đjxmm~, cô làm nhanh chút ah, máu của tôi sắp chảy hết rồi.”



Cái người miệng đầy thô bạo này thật là tên Giáo Y nho nhã kia sao, Ninh Thư giật mình một cái, vội vàng tìm hộp cứu thương.



Nhìn ám khí cơ hồ sắp chui vào trong da thịt, có chút khó khăn, hỏi: “Làm như thế nào lấy cái này ra?”



“Cầm kẹp lấy ra, cô nhanh lên.” Giọng nói Giáo Y hàm chứa đau đớn, bên trên làn da đều là mồ hôi lạnh.



“Tôi lấy nha.” Ninh Thư nói xong, cầm cái kẹp hướng miệng vết thương đưa tới.



“Nha em gái cô ah, nhanh lên.” Giáo Y rống lên một tiếng, Ninh Thư bị hắn làm cho giật mình, cái kẹp trực tiếp đâm vào bên trên vết thương của hắn.



Giáo Y đau đớn đến mức thân thể run rẩy, ở trên ghế sa lon co lại thành một đoàn, Ninh Thư nhìn máu tươi như suối chảy ra từ miệng vết thương, vội vàng lấy bông băng cầm máu,thấy nhiều máu như vậy, Ninh Thư cũng sợ hãi, nhìn đến sắc mặt xám xịt của hắn.



Hạ quyết tâm, cô trực tiếp duỗi ra một chân đạp lên người hắn, phòng ngừa hắn lộn xộn, sau đó tay mắt lanh lẹ, dùng cái kẹp kẹp lấy ám khí, mạnh mẽ hướng ra ngoài kéo một cái, ồ, không có đi ra, lại thụt vào.



Lúc ám khí đã được rút ra, máu tươi phun trên mặt Ninh Thư, Giáo Y nằm trên ghế sa lon ngất thẳng cẳng, sắc mặt tro tàn.



Ninh Thư dùng băng gạc bịt kín miệng vết thương, nhìn thấy máu vẫn chảy, trong lòng hoảng sợ không chịu được, lại nhìn vết thương thật sâu, liền tìm kiếm trong hộp cứu thương, cuối cùng cũng tìm thấy thuốc cầm máu, nghiền nát bôi vào trên miệng vết thương.



Rõ ràng là có ăn thuốc, Ninh Thư trực tiếp rải thuốc lên miệng vết thương, ăn quá chậm, chảy máu nhiều như vậy, phải mất bao nhiêu lượng máu đây.



Đem miệng vết thương của hắn băng bó xong, Ninh Thư một thân đổ đầy mồ hôi, vươn tay ở chóp mũi Giáo Y quơ quơ, cũng may, còn sống.



Ninh Thư đặt mông ngồi dưới đất, quan sát trong phòng trên mặt đất đều là bông băng nhuốm máu, liền thu vào, thấy súng trên bàn trà, lộ vẻ sáng bóng u ám, trong lòng Ninh Thư lành lạnh, nhìn thoáng qua Giáo Y hôn mê, lén lút đem súng cất đi.



Thiệt tình, bị thương không tới bệnh viện, chạy đến nhà cô làm cái gì, lại nói hắn là vào bằng cách nào a.



Tên Giáo Y này là ai? Căn bản chắc cũng không phải là người bình thường, thế nào lại đến Ace làm Giáo Y?