Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1128: Yêu Nữ Ma Giáo 7




Dịch: Gin



Mai Ngũ phẫn hận thu kiếm lại, “Nếu tới lúc xong xuôi hết thảy mà ngươi còn không chịu rời khỏi cơ thể tiểu thư, ta sẽ nói cho giáo chủ.”



Ninh Thư trợn trắng mắt, “Ngươi có thể nói to nữa lên được không, để cho tất cả mọi người đều biết, sau đó ta sẽ trở thành yêu quái trong mồm bọn họ rồi bị thiêu chết, tiểu thư nhà ngươi cũng sẽ cùng ta biến thành một dúm tro tàn.”



Mai Ngũ cảm thấy chỉ số thông minh của mình liên tiếp phải chịu vũ nhục, “Rõ ràng ngươi phải thật cẩn thận, chứ ở đó uy hiếp ta làm gì, ta khuyên ngươi tốt nhất nên an phận một chút, không cần tới trước mặt giáo chủ tung tăng nhảy nhót, quan hệ giữa tiểu thư và giáo chủ cũng không tính là thân cận, trong lòng nàng ấy còn có chút sợ giáo chủ.”



Ninh Thư nâng tay sờ lên đầu mình, dọc theo những chỗ Dạ Hoa sờ qua, rồi dừng lại ở trên cổ.



Ở chỗ cổ, Ninh Thư sờ tới một hạch nhỏ nhô lên, hẳn là một vết bầm.



Xem ra Dạ Hoa đã có chỗ hoài nghi cô rồi, nhưng hành động lần này cần thiết phải nhận được sự đồng ý và duy trì của Dạ Hoa thì mới có thể đạt được hiệu quả cao nhất.



Nếu như Dạ Hoa không đồng ý, cô cũng chỉ có thể tự mình đơn thương độc mã hành động.



Sợ nhất là khi bản thân mình cải trang thành Tề Nghị xong, Dạ Hoa bên kia lại phái người tới đấu đá, đến lúc đó lại gặp phải tình huống người cùng một nhà đánh chém lẫn nhau.



Ninh Thư về phòng, muốn tiếp tục tu luyện, Mai Ngũ nhìn Ninh Thư hỏi: “Ngươi thật sự phải đi làm những việc nguy hiểm vậy sao?”



“Ngươi không thể để cơ thể tiểu thư gặp nguy hiểm, không phải ngươi nói nếu ngươi chết đi thì tiểu thư cũng sẽ không thể quay trở lại sao, ta phải nói cho giáo chủ biết, không cho ngươi đi.” Mai Ngũ nói.



“Giáo chủ, giáo chủ, trong lòng ngươi không có chủ ý của riêng mình được à?” Ninh Thư tức giận nói, “Vạn nhất giáo chủ giết chết ta, tiểu thư của ngươi cũng sẽ không về được, ngươi thật sự muốn vậy?”



“Ngươi lúc nào cũng lấy tiểu thư ra uy hiếp ta, nói cho ngươi biết những uy hiếp này ta… không sợ, sợ, sợ.” Mai Ngũ lắp bắp nói.



Ninh Thư nói: “Chờ ta làm xong việc nên làm, tự nhiên ta sẽ rời đi, còn nếu như cái gì ta cũng không làm được, thì thời gian lưu lại đây càng kéo càng lâu, tới khi tiểu thư ngươi quay trở về, cũng đã thành một bà lão nếp nhăn đầy mặt.”



“Ta phải đi theo ngươi, để bảo vệ cơ thể của tiểu thư.” Mai Ngũ nói.



“Tùy ngươi.”



Vấn đề là Dạ Hoa có đồng ý cho cô đi hay không.



Ninh Thư ăn một viên dược, bắt đầu tu luyện, mặc kệ sự đời ra sao, đều phải tu luyện trước đã, khí kình trong đan điền còn kém một chút nữa là có thể hình thành khí hình.





Mà nếu hình thành được khí hình, thì thực lực của cô lại cường đại hơn một chút nữa rồi.



Ninh Thư đợi mấy ngày, cuối cùng Dạ Hoa cũng gọi cô tới, hẳn là đã suy xét rõ ràng.



Dạ Hoa đi thẳng vào vấn đề nói: “Ta đồng ý cho muội đi.”



“Cảm ơn ca ca.”



“Kêu bản tôn là giáo chủ.”



“Vâng, giáo chủ.”



Đúng là kẻ vô tình, lãnh khốc lại còn hay vô cớ gây rối.



“Một phong thư nữa được gửi tới, thúc giục mang đồ vật đi nhanh.” Dạ Hoa cười lạnh một tiếng, thật đúng là nghĩ chuyện ở trong thánh Ma giáo muốn tới thì tới, muốn đi là đi sao.



Dạ Hoa nhìn Ninh Thư, “Chuyện này vô cùng nguy hiểm, đừng nhìn những kẻ đó tự xưng là danh môn chính phái, cũng đừng nghĩ trong lòng bọn chúng chỉ chứa thiên hạ bá tánh, nho lấy văn loạn pháp, hiệp dùng võ vi phạm lệnh cấm, một khi muội bị phát hiện, khẳng định sẽ bị giết vô cùng thảm.”



Sắc mặt Ninh Thư có chút giãy giụa, ngay sau đó nói: “Muội phải đi, muội cũng muốn giúp đỡ ca… Giáo chủ, muội cũng là con của Giáo chủ đời trước.”



Mặt Dạ Hoa không cảm xúc, tay vuốt ống tay áo, “Hồng Diệp muốn làm giáo chủ sao?”



Ninh Thư: →_→



“Hồng Diệp không có ý nghĩ như vậy, thánh Ma giáo vẫn luôn do giáo chủ khổ tâm gầy dựng, hơn nữa Hồng Diệp làm chuyện này, giáo chúng sẽ không một ai biết, cả đời này Hồng Diệp đều dựa vào phù hộ của thánh Ma giáo, vì sự an ổn của thánh Ma giáo, Hồng Diệp cũng muốn hồi báo cho thánh Ma giáo.”



Dạ Hoa nhàn nhạt, ấn nút trên ghế, vách tường sau lưng ghế dựa tách ra hiện lên một tráp nhỏ.



Dạ Hoa từ trong tráp lấy ra một quyển sách, ném cho Ninh Thư, Ninh Thư vội vàng đỡ lấy, vừa thấy, là 《 quy nguyên thánh công 》.



Bí tịch trông thật cũ kỹ, hình như đã trải qua bao nhiêu năm tháng lắng đọng lại, Ninh Thư nói: “Giáo chủ, kỳ thật chỉ cần tạo ra một cuốn giả là được.”



“Cuốn này là giả.” Dạ Hoa nói.




Ninh Thư:…



Bản lĩnh làm giả này cũng thật lớn!



"Muội mang cuốn 《 quy nguyên thánh công 》 để hội hợp cùng những kẻ đó đi.” Dạ Hoa nói.



Ninh Thư gật đầu, “Muội đã biết, muội đi chuẩn bị một chút.”



“ Bí tịch này cũng là giả sao?” Làm giả ngay từ đầu, lại còn hoàn toàn là giả, sẽ chẳng có một ai có thể tin được điều này.



Hơn nữa còn có võ học tông sư, vừa đọc lập tức sẽ biết là giả hay thật.



“Chín phần là thật.” Dạ Hoa nói, “Muôi không cần nghĩ tới việc tu luyện, thứ này muội tu không được.”



Ninh Thư gật gật đầu, “Muội đã biết.”



Đôi mắt Ninh Thư xoay vòng vòng, “Ca ca, ca có thể tu luyện không?”



Dạ Hoa nhìn lướt qua Ninh Thư, “Bí tịch này không phải có trong tay là có thể tu luyện được, còn phải tùy người.”



Ninh Thư nghe một hiểu mười, Dạ Hoa không có tu luyện, cũng không có đưa bí tịch cho những người khác tu luyện.




Nếu thực sự có người có thể tu luyện được, không phải sẽ lật đổ Dạ Hoa để giành quyền thống trị thánh Ma giáo sao.



“Khi nào đi, nói với ta một tiếng, ta phái người đuổi giết muội.” Dạ Hoa nói, “Hết thảy phải cẩn thận.”



Ninh Thư cầm đồ vật quay về phòng, sau đó tùy tiện đọc qua 《 quy nguyên thánh công 》.



Cuốn sách này thật ra chỉ là một quyển sách công pháp tu chân vô cùng đơn sơ thô ráp, nếu thật sự là bí tịch tu chân thì phải yêu cầu tới vấn đề linh căn trong cơ thể.



Không có linh căn, người thường chỉ có thể tu luyện ra một bụng lý thuyết, không hề có tác dụng.



Ninh Thư chải đầu thành búi tóc của nam nhân, thay nam trang, sau đó đắp tấm da lên trên mặt mình.




Tấm da dính sát vào da mặt, soi lên gương đồng, tuy có hơi lùn một chút, khung xương cũng hơi nhỏ một chút, nhưng nhìn kỹ cũng có chút bộ dáng “Ngọc diện tiểu lang quân”.



Ninh Thư xách túi đi ra khỏi phòng, Mai Ngũ đang ở ngoài cửa chờ Ninh Thư, Ninh Thư nhìn chằm chằm Mai Ngũ, “Ngươi thật sự muốn đi theo ta sao?”



“Ta phải bảo vệ cơ thể tiểu thư.” Mai Ngũ nói.



Ninh Thư không sao cả, một đường không bị ngăn trở đi ra khỏi Thánh Ma Phong.



Ninh Thư và Mai Ngũ đi tới trấn nhỏ gần Thánh Ma Phong nhất.



Nhưng trên đường cũng bị phục kích vài lần, những người này đều do Dạ Hoa an bài.



Ninh Thư cố ý thất thủ làm cho mình bị thương, trên người Mai Ngũ cũng dính không ít vết thương của đoàn người truy đuổi Ninh Thư và Mai Ngũ.



Miệng vết thương trên người Ninh Thư càng ngày càng nhiều, nhưng những chỗ bị thương cũng không phải chỗ nào quan trọng.



Một đường phong trần mệt mỏi tới trấn nhỏ, tới trấn nhỏ còn bị đuổi giết, ban ngày ban mặt ở trên đường phố đuổi giết người, phá hỏng rất nhiều quán nhỏ.



Ninh Thư và Mai Ngũ vô cùng chật vật, cả người đều là vết máu, toàn bộ sức lực cũng dùng hết mất rồi ngay sau đó không chống đỡ nổi nữa.



Lúc đi ngang qua một tửu lầu, từ cửa sổ phi xuống mấy người mặc áo trắng, bên hông treo kiếm, một thanh niên tài tuấn che chắn trước mặt Ninh Thư và Mai Ngũ.



Rất có khí thế.



“Yêu nghiệt Ma giáo lớn mặt, ban ngày ban mặt tự nhiên dám đuổi giết người.”



“Các ngươi là kẻ nào, thánh Ma giáo bọn ta đuổi giết phản đồ, liên quan gì tới các ngươi, bắt chó đi cày xen vào việc người khác.” Tên dẫn đầu hùng hổ nói.



“Phi, lại là thánh Ma giáo đó lão Thử, ngày nào cũng vận một bộ áo đen ngòm, mặt mũi cũng bưng kín mít, ngươi thực sự không nhận ra bọn chúng sao?” Một thanh niên trong đó nói.



P/s: Lão Thử này có phải Bạch Ngọc Đường:v