Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1019: Triệu hoán nữ vương (21)




Ninh Thư nghe Tiểu Thảo nói vậy, trong lòng mới thở dài một hơi, nếu như không ngừng nghỉ cần năng lượng, quả thực không nuôi nổi.



"Tiểu Thảo, sau này không được nhìn thấy cái gì cũng hấp thu nghe chưa?" Ninh Thư nói, giống như các cửa hàng bên đường, trong cửa hàng có bao nhiêu Ma tinh như vậy, nhỡ Tiểu Thảo nổi điên hấp thu, thì chẳng còn gì để nói nữa.



Ninh Thư không hề cảm thấy bây giờ Tiểu Thảo rất mạnh, thế giới này ngọa hổ tàng long mà.



"Vì sao?" Tiểu Thảo mơ hồ hỏi.



Ninh Thư vừa nghe giọng nói của nó, liền có thể tưởng tượng ra khuôn mặt ngây ngô của một đứa bé đang đứng trước mặt mình.



"Bởi vì người ta có thể sẽ giết ngươi." Ninh Thư nói.



"Nếu như không giết được ta, có phải có thể hấp thu không?" Tiểu Thảo lại hỏi.



Ninh Thư:...



"Cái này phải xem tình hình cụ thể." Ninh Thư day chân mày.



"Ví dụ ngươi đang giết ma thú hoang dã, giết được ngươi có thể hấp thu thôn tính chiếm đoạt." Ninh Thư nhẫn nhịn giải thích: "Còn có người muốn làm hại ngươi, uy hiếp tính mạng của ngươi, có thể giết để hấp thu."



"Người ta không phạm đến ta, ta cũng không phạm đến người ta."



"Ồ..." Tiểu Thảo lúc hiểu lúc không ồ lên một tiếng.



"Còn nữa, nếu như đánh không lại, phải trốn đi có biết không, quan tử trả thù mười năm chưa muộn, về sau sẽ tìm cơ hội giết chết kẻ đó." Ninh Thư kiên trì dạy Tiểu Thảo.



"Không hiểu..." Giọng nói Tiểu Thảo có chút mơ hồ.



Ninh Thư hít một hơi thật sâu: "Từ từ sẽ hiểu."



Ngày hôm sau, trận quyết đấu ở học viện lại tiếp tục.



200 người đứng đầu có thể đi vào đều là những người khá mạnh.



"Thả triệu hoán thú của cô ra đi, lẽ nào cô muốn đơn phương độc mã đối phó với triệu hoán thú của ta sao?"



Nữ sinh đứng đối diện Ninh Thư cau mày, con triệu hoán thú bên cạnh nàng giống như một con hồ ly vậy.



Ninh Thư gật đầu, thả Tiểu Thảo rồi, chẳng qua Tiểu Thảo chỉ bé bằng bàn tay.



Không lộ ra khuôn mặt hung dữ, chỉ là một cây cỏ nhỏ tầm thường đén mức không thể tầm thường hơn.



"Đây là triệu hoán thú của cô à?" Nữ sinh chỉ vào Tiểu Thảo, biểu cảm quái dị: "Cô dùng một cây cỏ chiến đấu với ta sao?"



"Chủ nhân, để ta quấn cô ta lại, trồng cỏ trên người cô ta." Giọng nói đáng yêu của Tiểu Thảo mang theo sự hung ác.



"Câm miệng, ngươi ở một bên cho ta." Ninh Thư mắt trợn lên.




"Linh Hồ, lên..."



Linh Hồ nhận được lệnh của chủ nhân, nhanh chóng nhào về phía Ninh Thư.



Tốc độ của Linh Hồ rất nhanh, thời gian chỉ trong nháy mắt, đã chạy như bay đến trước mặt Ninh Thư.



Ninh Thư tránh đầu thoát khỏi sự công kích Linh Hồ, trong nháy mắt Linh Hồ lại biến mất, xuất hiện ở phía sau Ninh Thư, Ninh Thư chợt xoay người lại, đưa hai tay ra bóp cổ Linh Hồ.



Nhưng tay của nàng cũng bị Linh Hồ quào trầy xước cả ra rồi, máu tươi chảy ra.



"Chủ nhân, để ta cuốn nàng ta." Tiểu Thảo thấy Ninh Thư bị thương, lại náo loạn muốn xông lên.



Ninh Thư hung dữ ném Linh Hồ xuống dưới võ đài, Linh Hồ kêu lên hai tiếng rồi không thể dậy được nữa.



"Ngươi dám đối xử với Linh Hồ của ta như vậy?" Mày liễu của nữ sinh dựng đứng lên, trừng mắt nhìn Ninh Thư, siết quả đấm xông về phía Ninh Thư.



Sức mạnh của triệu hoán sư đến từ triệu hoán thú, võ mèo quào của cô nữ sinh này hoàn toàn không phải là đối thủ của Ninh Thư, vừa tiến đến đã bị Ninh Thư giữ cổ tay lại đẩy về phía sau.



Nữ sinh vùng vẫy: "Cô buông ra."



"Nhạc Song Song thắng." Đạo sư hô.



Ninh Thư thả cánh tay của nữ sinh kia ra, nữ sinh tức giận xuống lôi đài ôm lấy Linh Hồ, trừng mắt nhìn Ninh Thư một cái rồi đi.




Ninh Thư lấy vải lụa xoa vết thương, trở về vị trí phía trên.



"Cầm lấy mà uống đi." Văn đạo sư lấy một chai thuốc nước ra đưa cho Ninh Thư.



"Đa tạ đạo sư." Ninh Thư uống một ngụm, cảm thất vô cùng thanh mát, thuốc này có sự khác biệt lớn với những loại thuốc thấp kém khác



Uống thuốc xong, vết thương dần dần dừng lại.



"Có thể vào top 200 người đứng đầu, đã nằm ngoài dự liệu của ta, có thể đi đến đây, trò mạnh hơn người khác rất nhiều rồi." Văn đạo sư ôn nhu nói.



"Cảm ơn đạo sư." Ninh Thư cười, quay đầu nhìn tình hình trên võ đài, nhìn thấy Mục Tử Kỳ, thực lực của Mục Tử Kỳ khá mạnh, đặc biệt là triệu hoán thú của hắn, có thể phun lửa nữa.



Hỏa khắc mộc, lúc đối mặt phải cẩn thận mới được.



Liên Băng Mộng giống đang đùa giỡn vậy, thi đấu giống như đi chơi vậy, một chút khí lực cũng không dùng.



Chắc là lời của Văn đạo sĩ có tác dụng rồi, con rồng Liên Băng Mộng triệu hồi cũng không lột sạch lông của triệu hoán thú nhà người ta nữa.



Có điều vẫn như đang đùa giỡn với triệu hoán thú nhà người ta vậy.



Biểu cảm của Liên Băng Mộng rất cưng chiều nha.




Liên Băng Mộng xuống võ đài đã có người đưa nước cho nàng.



Ninh Thư lại liên tục lên chiến đấu vài trận, vẫn luôn là Ninh Thư đánh bại đối thủ, Tiểu Thảo ở một bên quan sát.



Ninh Thư bây giờ không muốn Tiểu Thảo để lộ ra khiến người khác biết được mà phòng bị, nhất là Liên Băng Mộng.



Điều khiến Ninh Thư cạn lời đó là, có con triệu hoán thú của một đối thủ rất lớn, nặng như một con voi vậy, Ninh Thư thực sự phải tốn rất nhiều năng lực mới có thể gạt ngã được con triệu hoán thú này.



Mệt toát hết cả mồ hôi.



"Cô quả thực..." Đối thủ nhìn Ninh Thư chằm chằm, hiển nhiên không ngờ Ninh Thư có sức mạnh lớn như vậy, có thể quật đổ một con thú có thể trọng nặng như vậy.



"Nhạc... Nhạc Song Song Song Song thắng." Đạo sư nhìn con voi té xuống hô lên.



Ninh Thư xuống võ đài, Liên Băng Mộng ngạc nhiên nhìn Ninh Thư: "Sao cô lại có sức mạnh lớn như vậy?"



"Ta trời sinh đã vậy rồi." Ninh Thư cười híp mắt nói.



"Sao ta lại không biết nhỉ?" Liên Băng Mộng híp mắt, suy nghĩ một lúc lâu, trong trí nhớ cũng không thấy Nhạc Song Song có sức mạnh lớn như vậy.



"Không sai, nói không chừng có thể đi vào top 100 đấy." Văn đạo sư vui mừng gật đầu.



Sắc mặt Liên Băng Mộng có chút không tốt: "Tốn công ta lo lắng cho cô, kết quả cô trời sinh thần lực còn không nói cho ta biết."



"Cô cũng đâu có hỏi ta."



Sắc mặt Liên Băng Mộng càng khó coi hơn, ai mà biết ngươi trời sinh thần lực chứ.



Trước nay chưa từng biểu diễn trước mặt người khác, giấu kỹ quá nhỉ.



"Khó trách cô không nhận đồ của ta, có khí lực như vậy, có thể nâng triệu hoán thú lên, triệu hoán thú nhỏ yếu cũng không sao cả." Dấu tay Liên Băng Mộng vuốt con rồng: "Cô trước đến tới nay chưa từng coi ta là bạn."



Nhạc Song Song cố ý gạt nàng mà.



"Ta bình thường lại không có cơ hội biểu diễn khí lực lớn, cô không biết cũng là chuyện bình thường, hơn nữa, mỗi người đều có bí mật." Ninh Thư không thể gặp Liên Băng Mộng trong bộ dạng này được.



Không biết là không hài lòng với thắng lợi của cô hay là như thế nào, chắc là quen thấy người ta nhỏ bé yếu đuối, cần sự thương hại của nàng, đột nhiên lại có chút sức mạnh, trong lòng kinh ngạc không vui đây mà.



"Kỳ thực ta vẫn rất tò mò, trước kia cô không thể gọi được triệu hoán thú mà, nhưng tại sao cô đột nhiên có thể triệu hoán nhiều thú như vậy, cô làm thế nào vậy?" Ninh Thư nhìn chằm chằm Liên Băng Mộng.



Ánh mắt Liên Băng Mộng hơi lóe lên: "Không phải cô nói mỗi người đều có bí mật sao, sao ta lại không thể có bí mật chứ, những phế vật đồn đại trước kia đều là giả."



Liên Băng Mộng ôm con rồng đi, cũng không muốn ngồi chung một chỗ với Ninh Thư nữa.



Vừa hay Mục Tử Kỳ đến tìm nàng, hai người cùng nhau rời đi.