Chủ nhật ngày 09 tháng 09
Thời tiết: Trong xanh mát mẻ
Trong công ty đã có lần ồn ào thảo luận về vụ ‘trợ lý đặc biệt’ là làm những gì, cuối cùng cũng có kết quả rồi.
Bởi vì bọn họ thỉnh thoảng có lúc nhìn thấy tổng giám đốc đến nhà ăn nhân viên, đồng thời sẽ nhìn thấy có một người chạy tới chạy lui rót nước bưng trà. Trước khi tổng giám đốc bước ra khỏi cửa bàn công việc thì sẽ thấy có một người xông đến phía trước, mở cửa dọn dẹp đường nghênh đón tiễn đưa. Sẽ thấy sáng sớm vào giờ cao điểm có một người ấn giữ cửa thang máy, âm thầm lặng lẽ hứng chịu những ánh mắt tức giận của mọi người trong thang máy, rồi sau đó chờ đợi tổng giám đốc đại nhân chậm rãi thong thả mà đi vào.
Đúng vậy, cái người này chính là tôi, cu li Quan Tiểu Bội.
Cuối cùng, các đồng sự đã từng thương xót cho tôi một cô gái trẻ trung mà lầm lỡ biến thành đồng tình vô hạn: “Tổng giám đốc thật nham hiểm nha, đã lấy tiền của công ty, lại còn thuê cho mình một tiểu bảo mẫu toàn năng nữa!”
Peter vỗ bả vai tôi nói: “Tiểu Bội, mình sai rồi. Lúc trước mình không nên hiểu lầm cậu là kẻ ham hư vinh bán rẻ thân thể mình, bây giờ mình đã biết cậu có nỗi khổ của cậu.”
Tôi với trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đầy vẻ tang thương vỗ lại bả vai Peter.
Chạng vạng ngày thứ sáu, Dịch Phàm giải tán bốn người trợ lý, thả cho bọn họ cuối tuần nghỉ ngơi, còn tôi phải ở bên cạnh cùng hắn đi dự họp. Lúc tan ca, ở trong thang máy, gặp được một số đồng nghiệp cũng tăng ca muộn mới về.
Cùng nhau xuống đến đại sảnh lầu 01 của công ty, một số cô xinh đẹp mỹ miều từng người từng người một nũng nịu chào tạm biệt Dịch Phàm: “Dịch tổng, tạm biệt! Cuối tuần vui vẻ.”
“Cuối tuần vui vẻ.” Dịch Phàm hoàn toàn không vội mà đi, đứng tại cửa vẫy tay chào tạm biệt với các cô, động tác nhẹ nhàng tự nhiên, bộ dáng tươi cười như gió mùa xuân ấm áp vậy.
Tôi đứng đằng sau Dịch Phạm, dõi theo ánh mắt hắn mà nhìn ngó, sau đó... nhìn thấy những cặp chân dài mảnh mai lộ ra bên ngoài của các mỹ nữ.
Ha ha! Sau khi mọi người đều đã đi hết rồi, tôi cũng đi lên phía trước, ngọt ngào dẻo quẹo nói: “Dịch tổng, không biết anh còn có việc gì không, nếu như không có gì đặc biệt giao phó, tôi cũng đi trước đây. À, đúng rồi, chúc anh cuối tuần vui vẻ!”
Dịch Phàm quay đầu lại nhìn tôi, hé ra một khuôn mặt như quái thú hung thần ác quỷ trong Ultraman[1] [1] Siêu nhân điện quang
Wow, Lạc Lạc, Peter, Tô, mau đến xem đi! ‘Biến liễm’[2] trong truyền thuyết kìa! [2] Đổi mặt
Tôi ổn định lại tinh thần, cố làm như trấn tĩnh hỏi: “Dịch tổng vẫn còn có việc cần tôi làm sao?”
Khuôn mặt nhăn nhó của Dịch Phàm nhìn tôi trừng trừng một hồi rồi nói: “Suốt ngày cứ giả bộ không thấy mệt sao?”
Tôi sững người, sau đó lại cười tươi như hoa nói: “Dịch tổng nói đùa rồi. Tôi trời sinh thích cười, các bạn học trong trường đều nói tôi chính là thiên sứ nụ cười.”
“Cô thích làm bộ làm tịch thì cứ việc. Dù sao cô cũng nhìn thấy tôi gào thét rồi, tôi cũng không sợ cô nhìn thấy được vẻ mặt thật của tôi.” Tuần này, Dịch Phàm không còn chường ra khuôn mặt tính kế nham hiểm đối với tôi nữa, mà càng ngày càng lộ ra bản chất ‘giáo chủ gào thét’ cộc cằn của hắn.
“Tổng giám đốc lại nói đùa nữa rồi, anh trong mắt tôi, vĩnh viễn là người như cơn gió mùa xuân ấm áp.” Tôi nhìn thấy khoé miệng hắn giật giật hai cái, đúng vậy, tôi chính là muốn anh nghe được mùi vị châm biếm trong lời nói của tôi, “Vậy tôi đi trước đây.”
Tôi sải hai bước tiến về phía trước, bỗng nghĩ đến hắn có hay không cũng nhìn chân tôi giống như nhóm đồng nghiệp mỹ nữ kia? Quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy hắn đang ngó chân tôi trầm tư suy nghĩ.
“Quan Tiểu Bội!” Hắn gọi tôi, “Lần sau đổi giày đi.”
Trong nháy mắt, tôi có chút áy náy, có chút cảm động, thì ra hắn vẫn còn có chút nhân tính đó chứ, thấu hiểu và thông cảm cho nỗi thống khổ của tôi, một kẻ từ nhỏ toàn mang giày thể thao chạy tới chạy lui lần đầu phải mang giày cao gót.
Hắn tiếp tục nói: “Đổi lấy đôi có gót nhọn, đồng phục nhân viên phối với đôi giày cao gót thô kệch của các bà thím thật sự là xấu hết chỗ nói. Đừng nói với tôi là không có tiền, tôi phát lương cho cô, nên biết được cô kiếm được bao nhiêu! Mua một đôi giày, còn dư lại đủ cho cô ăn một bữa cơm trưa đó.”
… Anh cũng biết được là tiền lương của tôi ngoại trừ mua giày ra vẫn còn dư lại tiền để ăn cơm nữa ha!
Suốt cả đường đi tâm trạng tôi rối bời cho đến khi về đến nhà, vừa mới mở cửa liền nhận được tin nhắn của Dịch Phàm: 09 giờ sáng mai, việc thành thưởng cho cô đôi giày cao gót.
“Hứ! Đừng có mà xem thường cô nương tôi đây, tôi không phải là kẻ ham muốn gì chút lợi ích nhỏ nhoi như thế này đâu!” Tôi hét lên.
“Sao vậy?” Tô từ trong nhà bếp chạy ra, trong ánh mắt lại tràn đầy “Lẽ nào em không phải là kẻ ham muốn chút lợi nhỏ nhoi sao”.
Tôi vừa định trả lời Dịch Phàm mấy câu “Này vũ bất khuất, phú quý bất dâm”[3], thì lại nhận được tin nhắn của hắn: Nếu cô không đi, trừ tiền đôi giày cao gót vào lương của cô!
[3] Uy vũ bất khuất: Không khuất phục trước uy quyền.
Phú quý bất dâm: Không bị mê hoặc bởi tiền tài và địa vị.
Tôi nhanh chóng trả lời: Ông chủ, xin anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ đúng giờ mà đến, dốc hết sức mau chóng hoàn thành việc tốt của anh, giúp anh đạt được nguyện vọng đã ấp ủ nhiều năm.
“Cuối tuần còn phải tăng ca sao?” Tô liếc nhìn điện thoại trong tay tôi hỏi, ánh mắt thì chuyển thành “Chị biết mà em chính là kẻ ham muốn lợi ích nhỏ nhoi!”
“Đúng vậy.” Tôi gật đầu, bất quá đối với yêu cầu tăng ca bất bình đẳng này, tôi vẫn là… rất chờ mong à nha.
Nói ra thì phải kể đến từ ngày đầu tiên của tuần này.
Đó là ngày đầu tiên tôi thăng cấp làm cu li, vẫn còn chưa rõ ‘thời gian’ nào của tổng giám đốc là thuộc về tôi. Mới sáng sớm, Vinh Mặc Dương xách laptop để trước bàn tôi: “Tiểu Bội, Dịch tổng muốn em vào phòng làm việc anh ta một chuyến, cầm lấy cái máy tính này.”
“Hả? Dịch tổng sao lại đến sớm như vậy?” Tôi nhìn đồng hồ, chưa đến 08 giờ, tôi là người mới nên mới phải tích cực như vậy.
“Phải nha, ‘thời gian’ khác của Dịch tổng đều là của em, anh giúp em làm việc, em làm sao để cám ơn anh đây?”
“Thế à.” Tôi sờ cằm giả bộ như suy nghĩ, “Lần sau khi anh đi theo Dịch tổng, em có thể thay anh.”
“Cám ơn nha, nhưng không cần. Tiểu cô nương thật là miệng mồm lanh lợi nha.” Vinh Mặc Dương cười, “Mau đi đi, Dịch tổng đang chờ em đó.”
Tôi gõ cửa đi vào: “Dịch tổng, xin chào. Nghe nói anh tìm tôi.”
“Ngồi đi.” Hắn thuận tay nhét cho tôi một xấp giấy, “Giúp tôi xem cái này.”
Mấy trang trước mặt là thông tin cá nhân của Dịch Phàm, cuối cùng là một địa chỉ trang web. Tôi lật xem thông tin của hắn, sau đó lệ rơi đầy mặt, lẽ nào đây chính là ‘nhân bị nhân đắc tử’[4] mà bà má thường nói sao?
[4] Nhân bị nhân đắc tử: Tức người với người không cách nào có thể so sánh với nhau được, vì mỗi người mỗi khác, không ai giống ai, mình tài giỏi nhưng ắt có kẻ còn tài giỏi hơn.
30 tuổi, trẻ tuổi tài năng, có tấm bằng của trường đại học nước ngoài danh tiếng, một bản thông tin cá nhân chói sáng lấp lánh…
“Thấy sao?” Hắn hỏi.
“Rất tốt…”
“Nói cụ thể một chút.”
“Thanh niên tài tuấn, tự hào gia đình, trụ cột nước nhà, hi vọng dân tộc…”
“Ừ, vậy mở trang web kia lên, giúp tôi nhập tư liệu vào. Đúng rồi, dùng máy tính của tôi, đừng dùng máy của công ty.”
Hửm? Lẽ nào tài tuấn anh đây là muốn tìm một công việc khác có vị trí cao hơn? Đúng rồi, nếu không thì sao lại không thể dùng máy tính công ty chứ.
Trước khi gõ chữ vào thanh địa chỉ, tôi khôn khéo ghi lại địa chỉ trang web trên cánh tay. Nghe nói các công ty lớn đều có những chiêu thức bí mật cướp người của công ty đối phương… Bây giờ chưa đến phiên tôi, biết đâu chừng tương lai lại được thì sao.
Gõ chữ vào thanh địa chỉ, rồi enter.
Một trang màu hồng xuất hiện, một hàng chữ bự đập vào mắt tôi.
Trung tâm giới thiệu hôn nhân trên mạng dành cho công nhân viên chức đơn thân ‘Liên Minh Chân Tình’.
…
Tôi lật tờ giấy kia ra, gõ lại địa chỉ một lần nữa, rồi enter.
Vẫn là khung cảnh màu hồng vui vẻ đó.
Tôi đứng hình vài giây, chậm rãi quay đầu nhìn Dịch Phàm, nhìn chằm chằm hắn một hồi, lại xoay đầu lại nhìn màn hình.
Sau khi ánh mắt của tôi luân phiên nhìn giữa Dịch Phàm và máy tính mười mấy lần, hắn rốt cuộc cũng hết nhịn nổi mở miệng: “Đúng vậy, cô không có nhìn lầm… Cái địa chỉ đó là do một người bạn của tôi nói cho tôi.” Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng, vành tai hơi hơi ửng đỏ.
Anh hai, anh còn có thể khiến người ta sét đánh[5] hơn được không? [5] Đả kích
Tiếp theo đó, tôi cười vang.
Tôi lại bị nhốt vào cái phòng nhỏ đen tối nữa. Lúc mà Dịch Phàm với khuôn mặt đen xì đến lôi tôi ra khỏi đó, tôi đang bò lăn bò càng dưới nền.
“Tôi không tin tôi trị không được cô!” Hắn lôi tôi bước nhanh trên đường vào phòng họp, “Đi vào.” Hắn đẩy tôi vào trong.
Tôi mang theo tiếng cười khúc khích tiến vào phòng họp, sau đó lập tức ngậm miệng, các quản lý cấp cao trong phòng đều đang nhìn tôi. Tôi lập tức thức thời tìm kiếm một góc ngồi xuống, mượn Hứa Khách giấy bút, giả bộ dáng vẻ như đang ghi chép lại buổi họp.
Không đến một phút, Dịch Phàm cũng bước vào, tuyên bố bắt đầu họp.
Buổi họp chiều hôm nay không được thuận lợi cho lắm, mặt Dịch Phàm cứ đen thui, vô tình gạt bỏ mấy đề án, phê bình thẳng tay giám đốc của một vài bộ phận. Mọi người đều nhìn ra được hắn không bình thường, cầu khẩn buổi họp mau chóng kết thúc. Nhưng Dịch Phàm lại kéo dài buổi họp đến tận bốn tiếng đồng hồ. Với tác phong ‘cai trị’ được tôi luyện chắc lọc của Dịch Phàm thì đây là việc chưa từng xảy ra.
Mọi người ai nấy đều rất thống khổ, nhưng người mà thống khổ nhất vẫn là tôi.
Tôi biết được nguyên nhân khiến cho Dịch Phàm nổi giận, cho nên mỗi khi nhìn đến cái mặt làm bộ làm tịch của hắn, tôi liền… dùng hết toàn bộ sức lực khắc chế hành động muốn cào tường, nện bàn, cất tiếng cười vang. Dù là đã cố nhịn như vậy, nhưng thỉnh thoảng tôi lại bật cười hai tiếng, sau đó rước lấy những ánh mắt bất mãn cùng khiển trách của các quản lý cấp cao.
Buổi chiều ngày hôm đó trong phòng họp xuất hiện những trạng thái quái dị mà trước nay chưa từng có: Một tổng giám đốc nổi giận đùng đùng, một nhóm quản lý cấp cao cẩn thận khép nép không biết phải làm sao, còn có tôi một kẻ nín nhịn cười thỉnh thoảng lại phải cười lén.
Lúc buổi họp kết thúc, tôi bị nội thương rồi.
Lúc tan ca đi trên hành lang gặp được Lạc Lạc, cô ấy chường ra khuôn mặt khổ sở nói với tôi: “Hôm nay thật là xui xẻo, giám đốc bọn mình bị tổng giám đốc giáo huấn, trở về lại giáo huấn bọn mình!”
“Ngày hôm nay của mình cũng trải qua thật thống khổ đó.”
“Thật sao?” Lạc Lạc hồ nghi nhìn tôi, “Vậy sao mình lại nghe nói hôm nay cậu ở toilet nam tầng 23 cười một cách điên cuồng suốt cả buổi sáng, làm hại các quản lý cấp cao đều phải chạy xuống dưới lầu giành toilet với tạp vụ?”
Hắn lại đi nhốt mình trong toilet nam! Ái chà, cười dữ dội quá nên cũng không để ý đến nữa.
“Rốt cuộc là chuyện gì mà cậu cười thành đến như vậy? Nói ra nghe thử xem.”
Mặt tôi méo mó, nhịn cười lắc đầu. Bây giờ tôi mới phát hiện ra, việc thống khổ nhất trên thế giới, chính là muốn tám mà tám không được, có chuyện ‘hay ho’ thế mà lại không thể chia sẻ.
Cái điểm ghê gớm của Dịch Phàm chính là, một mặt có thể khiến cho từ trong sâu thẳm nội tâm của tôi muốn hối hận cũng hối không kịp, một mặt khác vẫn có thể ép tôi điền xong tư liệu giới thiệu hôn nhân trên mạng.
Tiếp theo đó chính là mưa gió bão bùng suốt cả một tuần, thậm chí ngay cả nhân viên bảo vệ ở dưới lầu cũng biết trên lầu có điều không ổn, mỗi ngày đều đứng gác trong nỗi nơm nớp lo sợ. Ngó khắp cả cái công ty, từ trên xuống dưới một mảng mây đen u ám, sự vui vẻ của tôi chính là biểu hiện cho sự cực kỳ không có lương tâm.
Tâm tình của Dịch Phàm đến tận chiều ngày thứ năm mới hơi hơi dịu lại, vì hắn đã nhận được một cuộc điện thoại của trang web giới thiệu hôn nhân.
“Bọn họ nói đã xem tư liệu của tôi rồi, cảm thấy điều kiện của tôi không tồi, cho nên bọn họ đã sắp xếp cho tôi đối tượng tốt nhất mà bọn họ có trong tay…” Lời nói của Dịch Phàm có chút ngập ngừng, ánh mắt toé lửa, hình như dự tính hễ mà phát hiện tôi có dấu hiệu cười chế giễu hắn, liền ngừng nói đem tôi tống khứ đi.
Tôi rất muốn cười, nhưnng nhìn thấy Dịch Phàm lại có chút ngại ngùng, đành nín nhịn: “Khụ, khụ, rồi sau đó?”
“Sau đó bọn họ nói đã sắp xếp thời gian cho tôi vào lúc 09 giờ rưỡi sáng thứ bảy. Chuyện này cô thấy sao?”
Tôi không có ý kiến.
“Vậy thì đi thôi, chuyện này vô cùng tốt.” Tôi nói.
08 giờ 50 sáng thứ bảy, tôi nhận được điện thoại của Dịch Phàm: “Quan Tiểu Bội! Cô đang ở đâu? Tôi đến cả buổi trời rồi!”
Lúc này đây, tôi đang trên đường chạy điên cuồng đến quán cà-phê mà hắn đã hẹn, “Ông anh à, còn 10 phút nữa mới 09 giờ! Hơn nữa không phải nói là hẹn lúc 09 giờ rưỡi sao?!”
“Đến trễ trừ lương cô!”
Chưa từng nghe qua có việc như vậy, ngày nghỉ theo ông chủ đi coi mắt, không được tăng lương thì thôi, đến trễ lại còn bị trừ lương! Tôi phẫn nộ cúp điện thoại, tiếp tục chạy điên cuồng.
Đến quán cà-phê, nhìn một cái liền thấy Dịch Phàm một thân sáng chói lấp lánh ngồi ở bên cạnh một cái bàn.
“Thấy sao?” Hắn hỏi tôi.
Dịch Phàm rất đẹp trai, hơi ăn diện chỉnh tề có một chút mà đã có dáng vẻ phong lưu, nhưng mà sao toàn thân hắn từ trên xuống dưới lại toả ra một loại… so với những nam sinh lần đầu tiên trong đời khoác lên bộ vest đi tìm việc còn nhìn non nớt hơn, còn muốn giống sinh viên hơn nha.
“Rất được.” Tôi cảm thấy không nên đả kích hắn, cho nên nghĩ một đằng nói một nẻo.
“Cô qua đó ngồi.” Hắn chỉ chỉ chiếc bàn nhỏ bên cạnh, “Ở góc độ này có thể quan sát được hai người bọn tôi.”
Tôi tưởng rằng tôi chỉ phụ trách làm cho bầu không khí sôi động, sau đó nhanh chóng biến đi chứ, không ngờ còn phải làm cả bóng đèn nữa! Nhưng theo như lời của Boss thì tôi chính là cái đèn pha, vậy cũng đủ để sáng rồi. Vì thế tôi lại ngồi vào vị trí ăn cơm chiên lần trước của nhà hàng năm sao.
Mãi cho đến 09 giờ 50, nữ nhân vật chính mới xuất hiện.
Hai người phụ nữ trung niên, một trước một sau tiến vào, nhìn thấy Dịch Phàm, cơ hồ như ngây người. Trong đó có một người đi đến chỗ Dịch Phàm lên tiếng trước: “Ơ, Dịch… Phàm, Tiểu Dịch phải không? Tôi là chị Trương trên trang web ‘Liên Minh Chân Tình’, là người gọi điện thoại cho cậu? Có nhớ ra không? Đây chính là Lâm Mỹ Kiều người mà tôi đã nói với cậu trong điện thoại. Trời ơi, thật ngại quá, trên đường bị kẹt xe nên đến trễ một chút. Ngồi, ngồi đi, nhìn xem đứa nhỏ này lại khách sáo rồi. Tôi còn có việc nên đi trước đây, cậu với Tiểu Lâm từ từ nói chuyện nha. Tôi nói cho mà nghe gặp được nhau coi như là duyên phận, cần phải dũng cảm gạt bỏ những tư tưởng thế tục, trân trọng cơ hội! Được rồi, tôi đi trước dây, bái bai.” Nói xong, bà bác nhanh chóng rời đi, để lại một người phụ nữ tuổi tác xấp xỉ.
Dịch Phàm đối diện với người phụ nữ trung niên trang điểm loè loẹt, mở miệng: “Dì… dì, à không, chị, chào chị.”
Người phụ nữ đó cất cao giọng cười: “Khách sáo rồi, gì mà chị này chị nọ, gọi tôi là Mỹ Kiều là được rồi.”
Xem đến đây, tôi đứng bật dậy, cầm lấy túi bước đi trấn tĩnh hướng ra bên ngoài, vừa mới ra khỏi cửa liền không thèm màn đến hình tượng thục nữ vung chân mà chạy, quẹo vào một góc mà Dịch Phàm nhìn không thấy tôi, lập tức ngồi xổm xuống góc tường cười đến kinh thiên động địa.
Một người mẹ trẻ dắt con đi ngang qua, nhìn thấy tôi, ôm lấy đứa bé, nhanh chóng rời đi.
Chẳng bao lâu, Dịch Phàm liền tìm được tôi, đá một cú vào bức tường bên cạnh tôi, nói một cách thống hận: “Tôi ở trong đó vẫn còn có thể nghe thấy cô cười đó.”
Tôi gạt nước mắt nói không nên lời.
“Đi thôi!” Hắn kéo tôi từ dưới đất lên.
Tôi loạng choạng đi theo. Ôi, đều nói cười một cái trẻ đi 10 tuổi, anh hai à, buổi gặp mặt này của anh làm tôi trẻ không dưới 30 tuổi đó nha, thật sự là có một loại cảm giác thay da đổi thịt, tái sinh làm người mà.