Tiếng chuông reo lúc nửa đêm, tôi cầm lấy điện thoại ngó thì thấy số của Lâm Thất, nghe hay không nghe… là cả một vấn đề.
Cách vách vang lên tiếng tức giận của Tô: “Quan Tiểu Bội! Em nhanh chóng mà xử lý cái điện thoại đi, nếu không chị qua đó xử lý em!”
Ấn phím nghe, đầu dây bên kia vang lên tiếng của Lâm Thất: “Đi mua một bộ quần áo mang đến đây, tôi đang ở phòng 2708 của Tống Thị Hoa Đình.”
“Tôi từ chối. Tôi không có nghĩa vụ phải đi làm chuyện này.” Tôi lạnh lùng nói.
“Vậy được rồi, tôi kêu Dịch Phàm nói với cô.”
Điện thoại được chuyển, sau đó giọng nói Dịch Phàm vang lên: “Đồ mà cô Lâm yêu cầu mang đến đây, nhân tiện mua giúp tôi một chiếc áo sơ mi.”
“Dạ, lập tức đến liền!” Tôi từ trên giường bật dậy.
“Em đi ra ngoài một lát! Đưa đồ cho Dịch Phàm.” Tôi nói với Tô.
“Thật sự nhìn không ra em lại là cái đứa không có cốt khí như vậy.”
“Không phải.” Tôi hưng phấn bừng bừng nói, “Lẽ nào chị không cảm thấy, nửa đêm canh ba, trai đơn gái chiếc, anh tình tôi nguyện, củi khô bùng cháy, cảnh tượng đó hấp dẫn cơ nào sao? Ối trời ơi, thật sự bây giờ em nghĩ đến cũng thấy vui rồi.”
“Ra ngoài nhớ chú ý an toàn, muốn lên cơn thì về hãy lên!” Tô hô to.
Tôi hoả tốc chạy đến khách sạn, đi thẳng lên phòng Lâm Thất.
Gõ cửa, Lâm Thất ra mở cửa. Cô ta mặc chiếc váy ngủ mỏng tanh dán lên thân hình quyến rũ, nương theo ánh đèn thấy được trên gò má có một vệt đo đỏ khả nghi. Cô ta bước lên mở xem cái túi, khoé miệng nhếch lên nụ cười châm biếm: “Động tác rất mau lẹ. Ha ha, lần trước cô Quan nói một đống lời lẽ dữ dội như vậy… tôi còn tưởng rằng cô sẽ không đến nữa. Dịch Phàm, cô Quan đến rồi.”
Dịch Phàm khoác chiếc áo ngủ bằng lụa màu xám từ trong phòng chậm rãi đi ra, vòm ngực hơi lộ, thần sắc lười nhác… đây là trước khi làm hay là sau khi đã làm đây? Tôi bắt đâu suy nghĩ miên man.
Dịch Phàm lật giở cái túi trong tay tôi: “Đây không phải là nhãn hiệu tôi cần, mặc vào không thoải mái. Tiểu Thất, nhìn thử xem quần áo của em có phải là nhãn hiệu mà em cần không? Nếu không đúng, kêu cô Quan đi đổi lại.”
Cái biểu tình vô sỉ khi áp bức người hiền lương như vậy của Dịch Phàm làm tôi rất buồn bực, tôi đột nhiên cảm thấy cách nghĩ đến xem trò vui rất là ngu xuẩn, đây quả thật là… là bọn họ đang xem trò vui của tôi mà.
“Dịch Phàm, anh có bệnh hả? Nửa đêm rồi, các người một khắc xuân tiêu xong, muốn làm gì thì làm cái đó đi, giày vò tôi bộ vui lắm sao?” Tôi ném cái túi vào trong lòng Dịch Phàm phẫn nộ quay người bỏ đi.
Tâm tình tôi bức bối đảo vòng quanh mấy vòng, không đi ra từ cửa chính mà đến bãi đậu xe.
Đúng vậy, tôi không có tiền đồ, không đám phản kích Dịch Phàm ngay trước mặt mọi người mà len lén xài ám chiêu.
Tôi tìm thấy xe của Dịch Phàm, từ trong túi xách lấy ra một con dao gọt trái cây nhỏ sắc bén, đâm thẳng vào lốp bánh xe. Hứ, gian phu, không đâm chết các người thì để cho các người lái xe bể bánh vậy! Ai ngờ nhát dao đầu tiên còn chưa đâm xuống thì một người bảo vệ lẳng lặng xuất hiện, tóm cô đi.
“Tôi chỉ ngẫu nhiên đứng trước chiếc xe này móc con dao ra thôi, đâu có làm gì đâu!” Tôi kháng nghị.
“Vậy cô tính làm cái gì?” Người bảo vệ cười hề hề nói, “Mấy người phụ nữ giống như cô tôi gặp nhiều rôi. Vào lúc này, vẻ mặt này, rõ ràng là nửa đêm đi bắt gian rồi. Có điều cô cũng thật là kém cỏi, nếu đã đi bắt gian thì phải có bản lĩnh mà đâm người, cô đâm xe làm gì. Cô không biết đâu, lần trước có một phụ nữ thật là mạnh mẽ, dẫn theo một dám người, đi lên làm gãy luôn cánh tay của ông chồng. Dù cho có lấy xe để trút giận thì cũng phải như cái cô đã đem xe của chồng tông nát bét luôn. Còn cô chỉ cầm có mỗi con dao gọt trái cây… ngay cả kẻ thông gian cũng khinh thường cô.”
Sau đó người bảo vệ nhấc điện thoại gọi: “A lô, anh Dịch hả…”
Tôi bổ nhào đến sống chết ấn chặt điện thoại của anh ta. Chuyện này không có tiền đồ chút nào, mất mặt quá đi, kiên quyết không để cho Lâm Thất cùng Dịch Phàm biết được.
Người bảo vệ đó ra hiệu cho người bên cạnh kéo tôi ra: “Anh Dịch hả? Thật ngại quá tối như vậy mà còn làm phiền anh. Chúng tôi vừa mới bắt được một người, nửa đêm đâm lốp xe của anh, xin mời anh xuống kiểm tra xem xe có bị hư hại gì không. Phải, là một cô gái trẻ.”
Một lát sau, Dịch Phàm liền đi đến phòng bảo vệ, nhìn băng ghi hình của bảo vệ, hỏi: “Cô ấy đâm rồi à?”
“Ờ, vậy thì chưa. Cô ấy xuống lầu thì bọn tôi liền giám sát cô ấy qua camera, vừa mới móc dao ra liền bị ngăn lại. Nhưng chúng tôi thấy vẫn nên thông báo với anh một tiếng.”
Dịch Phàm cầm lấy con dao gọt trái cây đánh giá một chút, nhịn cười hỏi: “Chỉ dựa vào con dao nhỏ xíu này? Thả cô ấy đi, đoán chừng là hiểu lầm thôi, chúng tôi giỡn chơi thôi.”
“Không phải hiểu lầm, tôi cố ý đó.” Tôi đột nhiên xen vào.
“Ể? Vừa nãy hỏi cô cả buổi trời, cô cũng đâu có thừa nhận.” Người bảo vệ kinh ngạc nhìn tôi.
“Không phải, tôi chính là cố ý, trong tôi có một khoảng u tối, tôi đố kỵ ghen ghét, tôi thù hận xã hội, tôi chờ đợi cơ hội báo thù.” Tôi kích động phẫn nộ nói.
“Cô ấy đang bị kích thích, giao cô ấy cho tôi là được.” Dịch Phàm nói với người bảo vệ.
“Đâm lốp xe? Quan Tiểu Bội, cô cũng có tiền đồ quá đi.” Trên đường đưa tôi trở về, Dịch Phàm nén cười nói.
“Đâu có, là tôi không có tiền đồ, tôi không nên đi đâm lốp xe, phải đâm anh mới đúng.”Tôi không chút biểu cảm nói.
Im lặng hồi lâu, cuối cùng Dịch Phàm khẽ nói: “Thật ra, chúng tôi… không có làm cái gì hết.”
“Không làm cái gì hết! Không làm cái gì hết!! Không làm cái gì hết mà mười hai giờ đêm lại bắt tôi đi đưa đồ, không bằng anh vẫn làm cái gì đi. Thà làm chút chuyện để không uổng công tôi phải chịu oan cái tội danh bắt gian này!”
Dịch Phàm chớp mắt kinh ngạc nhìn tôi: “Cho dù tôi có làm chút gì đi chăng nữa, cô lấy danh nghĩa gì mà bắt gian?”
“Tôi…” tự đâm mình cho rồi, tôi nghĩ.
Lúc sắp đến nhà, Dịch Phàm nói với tôi: “Huỷ hết các cuộc hẹn ngày kia, theo tôi…”
“Tôi từ chức luôn! Không tăng ca, không đi theo đuôi nữa!”
Hắn có chút dỡ khóc dỡ cười nhìn tôi: “Đi theo tôi tham dự buổi tiệc, lễ phục ngày mai đưa đến cho cô, coi như… lời xin lỗi của tôi với cô.”
Thôi được, tôi thừa nhận, trong xương tuỷ của tôi vẫn còn có chút thích hư vinh, hám lợi, mặc bộ lễ phục cùng đôi giày cao gót đi cùng với hắn tham dự tiệc… khiến tâm tình tôi rất tốt, những oán hận tích tụ trước đây tiêu tán hết, tôi lại cam tâm tình nguyện làm chân chó đi theo hắn.
Đến nơi, tôi mới phát hiện đây không phải là bữa tiệc thông thường, mà là buổi lễ kỷ niệm thành lập một khách sạn năm sao có tiếng, bởi vì AC là một trong những cổ đông ở đây, cho nên tổng giám đốc Dịch Phàm nhận được lời mời long trọng. Dịch Phàm lái một chiếc MPV(1), phóng xe đến trước cổng khách sạn, người trực cổng lịch sự mở cửa.
( (1) Xe MPV: (viết tắt của Multi-purpose Vehicle) theo cách phân loại tại Châu Âu và Châu Á hay còn gọi là Minivan theo cách phân loại xe tại Mỹ. MPV là chủng loại xe thực dụng, nó không chỉ nổi bật về khả năng chuyên chở người và hàng hóa mà còn được xem là mẫu xe có tính linh hoạt nhất trên thị trường. Muốn tìm hiểu thêm vào motoring.vn)
“Ngồi yên trên xe, đừng động đậy.” Tôi vừa muốn xuống xe, liền nghe Dịch Phàm rống lên.
“Ờ.” Vì thế tôi liền ngồi ở băng ghế sau, mắt lớn trừng mắt bé với người trực cổng, bỗng nhiên nhớ đến đôi giày cao gót còn có quai, mà tôi thì chưa có gài cho đàng hoàng, cho nên vội vã cúi cuối gài lại.
Dịch Phàm từ đầu xe rảo đến chỗ tôi, cực kỳ ga-lăng đưa tay ra đỡ tôi xuống xe.
“Chờ chút, dây giày tôi còn chưa gài xong.” Tôi nói.
Gân xanh trên trán Dịch Phàm giần giật: “Cô đi xuống cho tôi, lát nữa gài lại.” Nói xong liền kéo tôi xuống xe.
Trong các chiếc xe hào hoa sáng bóng của quần chúng, chiếc xe MPV màu xám bạc quả thật khiêm tốn không loá mắt, cho nên ngay cả cánh nhà báo đứng kế bên cũng không thèm ngó ngàng đến.
Dịch Phàm bước nhanh về phía trước, mà kẻ tiểu tốt như tôi đây lẽo đẽo theo sau. Nhưng dây giày chưa gài thật là buồn bực, tôi bất đắc dĩ khom người xuống gài lại, sau đó, cảm thấy bị một cái bóng đen cản lại.
Tôi ngẩng đầu, khuôn mặt Dịch Phàm đen thui – do đứng ngược sáng, tôi quả thật không nhìn rõ biểu tình của hắn, nhưng bản năng suy đoán, đây chính xác là biểu tình của sự tức giận.
“Quan Tiểu Bội, hễ tôi quay đi là cô liền biến mất…”
“Đã nói với anh là dây giày chưa gài mà. Anh đi trước đi, chút nữa tôi đuổi theo anh.” Tôi thúc giục.
“Đứng lên!”
“Làm gì! Dây chưa gài tôi đi không được, vốn mang giày cao gót đã khó đi lắm rồi.”
“Đứng lên.” Dịch Phàm kéo tôi dậy. Tôi loạng choạng một chút, nhưng nhanh chóng được tay hắn đỡ lấy, tôi vừa muốn oán trách mấy câu, liền thấy Dịch Phàm ngồi xổm xuống, giúp tôi gài dây giày!!
“Á!” Sau năm tuổi thì không có ai gài dây giày cho tôi nữa, lúc còn chưa thành niên mùa hè mặc váy ngắn nhưng lại mang giày bata, cũng phải ngồi bẹp dưới đất mà tự thắt dây giày.
Tôi kinh sợ vội nói: “Tôi… để tự tôi làm, tự tôi làm.”
Vừa muốn cúi đầu, liền bị một tiếng quát tháo tức giận của Dịch Phàm vang lên: “Cô đứng im cho tôi!” Gào xong, hắn vẫn không gấp không vội giúp tôi gài lại dây giày.
Lúc này đám người bên cạnh có người đã phát hiện ra: “Ủa! Đây không phải là tổng giám đốc của AC sao?”
“Hả, đến khi nào vậy!”
“Đã kêu anh canh chừng rồi, mắt đều mọc trên ngực người đẹp hết rồi hả!!” Thế là cánh nhà báo xây xung quanh bấm máy điên cuồng.
Tôi xấu hổ đứng đứng giữa ánh đèn chớp tắt lia lịa nói: “Hi, chào các vị, tôi xin thay tổng giám đốc tôi đứng một lát, chớ có nôn nóng, chút nữa thôi mọi người có thể chụp được chính diện của anh ấy.”
“Cô đang nói huyên thuyên cái gì vậy!” Năm phút sau, cuối cùng Dịch Phàm cũng gài xong dây giày, đứng lên.
“Không có gì, anh đi trước đi.” Tôi đỏ mặt nói, đồng thời chuẩn bị làm một nhân viên yêu nghề kính nghiệp, cách hắn khoản nửa bước rồi lầm lũi đi theo. Ai ngờ, hắn nắm chặt lấy cánh tay tôi, đặt bàn tay tôi vòng qua cánh tay hắn: “Mang giày cao gót không thoải mái… tôi dìu cô, cô đi chậm chút.”
“Anh như vầy không được hay cho lắm! Các báo đài đang ở đây, tôi vừa nhìn thấy người của Lâm thị cũng có mặt, anh nói coi cô Lâm phải làm sao bây giờ?”
“Cô lo lắng cho Lâm Thất? Vậy hôm đó trước cửa rạp chiếu phim còn nói những lời lẽ đạo lý nghiêm chỉnh nữa.”
“Không có, tôi là lo lắng cho bản thân mình. Anh không hiểu được tâm lý của phụ nữ. Cuộc chiến giữa phụ nữ với phụ nữ, bên nào càng la hét hung hăng thì bên còn lại liền có thể dùng tư thế kẻ thắng lợi để mà xem kịch vui. Tuy nhiên một khi liên quan đến đàn ông, thì chính là dao thật súng thật, một mất một còn.”
“Tôi là người đàn ông đó? Vậy cô sẽ vì tôi mà một mất một còn?”
“Không đâu! Tôi chỉ lo cho bản thân mình thôi. Hôm đó chỉ là miệng mồm nhanh nhảu, cô Lâm cùng lắm cũng chỉ gây khó dễ tôi như nửa đêm sai tôi đưa quần áo này nọ thôi. Nhưng nếu bây giờ liên quan đến anh, tôi tin cô ta sẽ không từ thủ đoạn nào. Gia thế của cô ta mạnh hơn tôi, tôi đấu không lại.”
Tiến vào hội trường, Dịch Phàm rốt cuộc cũng bỏ tay tôi ra. Tôi lập tức nhìn ngó bốn phía hy vọng tìm được lối thoát hiểm để chuồn lẹ. Tình hình trước mắt hết sức quái dị, tôi thật không biết Dịch Phàm đang dự tính điều gì.
Dịch Phàm nhìn thấu tâm tư của tôi: “Cô ngoan ngoãn ở đây cho tôi, không được phép đi đâu hết.”
Bữa tiệc bắt đầu, mọi người đi chúc rượu nhau, người nào cũng toả sáng chói mắt dưới ánh đèn rực rỡ, còn tôi theo đúng triết lý của sự tồn tại của mình, trốn càng xa càng tốt, hận không thể để bản thân là một cái chấm đen.
Nhưng Dịch Phàm đi chúc rượu được một lúc, vẫn tìm tôi, từ xa xa đi về phía tôi.
Tôi rụt cổ lẩn vào trong đám người trốn.
“Chạy cái gì,” hắn kéo tôi lại, “Dây kéo lễ phục cô bị tuột kìa.”
“Phụt,” tôi bị sặc phun ra miếng bánh kem trong miệng, “Tôi lại mập lên nữa rồi, tôi không nên ăn bánh kem. Tôi đi nhà vệ sinh một chuyến.”
“Đứng yên, tôi giúp cô kéo lên được rồi.” Dịch Phàm chắn trước mặt tôi, không chờ tôi thể hiện thái độ, tay hắn từ cánh tay chuyển đến sau lưng tôi, kéo dây khoá bộ lễ phục.
Tôi lo lắng bơ kem trên tay sẽ dính lên quần áo của hắn, buộc lòng phải giơ hai cánh tay lên, mắt thì không ngừng để ý xung quanh. Kết quả phát hiện không xa có hai người đang nhìn về phía này thì thầm to nhỏ. Tôi bỗng nhiên ý thức được, cái tư thế này của Dịch Phàm quá mờ ám, từ một góc độ nào đó mà nhìn… tuyệt đối là như tôi đang ôm lấy cổ của hắn, mà hắn thì ôm tôi vào lòng!
“Được chưa vậy? Không kéo được thì để tôi tự làm được rồi.” Tôi xoay người định né ra.
“Được rồi.” Dịch Phàm nói thầm bên tai tôi, “Nhìn cô thì có vẻ rất gầy, nhưng không ngờ thịt cũng không ít.”
Mặt tôi ửng đỏ. Dịch Phàm cúi đầu cách tôi rất gần cười một cách mập mờ, rồi xoay người bỏ đi.
Tôi lập tức chạy khỏi chỗ thị phi này, đến trong một gót kẹt gọi một lý nước lạnh chầm chậm uống. Dịch Phàm tuyệt đối cố ý, hắn nhất định là có âm mưu… Trong đầu tôi điên cuồng lục lọi xem gần đây có làm chuyện gì có lỗi với hắn hay không, mà bị hắn trả thù thế này. Lẽ nào là vì Lâm Thất? Nhưng rốt cuộc là hắn đang trả thù tôi hay trả thù Lâm Thất đây?
Tôi không muốn bị lôi xuống bùn, dù cho Dịch Phàm nói thế nào, tôi cũng phải rời khỏi thôi.
Vừa mới đứng lên, liền có hai cô gái cản lại: “Quan Tiểu Bội phải không? Không biết quan hệ giữa cô và Dịch Phàm là gì. Làm như vậy không phải là quá đáng lắm sao?”
Trong lúc người ta chỉ tin vào những gì chính mắt nhìn thấy, thì sẽ không nghe lọt lỗ tai lời giải thích của người khác. Tôi biết mình sẽ nói không thể nào nói rõ cho được. Nhưng vẫn đâm đầu nói: “Chuyện này không liên quan đến các cô, cũng không liên quan đến bất cứ người nào, tôi phải đi đây, xin các cô tránh đường.”
“Xem ra cô hiểu rất rõ chúng tôi đang nói cái gì?”
“Các cô đã tin những gì nhìn thấy, tôi có giải thích thế nào cũng uổng công. Nhưng sự thật không phải như vậy, bất luận các cô có tin hay không, đây chỉ là sự hiểu lầm, hy vọng các cô đừng bị những gì đã nhìn thấy cho là sự thật che mờ đôi mắt.”
“Quan Tiểu Bội, cô giỏi lắm. Hôm đó vừa mới nói cái gì ‘tự tay động thủ’, hôm nay liền hành động rồi. Uổng công tôi thật lòng đối đãi với cô như vậy… Tôi quả thật đã xem nhẹ cô rồi.” Lâm Thất ở bên cạnh cười khẩy.
Cô ‘thật lòng’ với tôi… thật là vinh hạnh ghê.
Tôi cười: “Cô Lâm không cần khẩn trương. Cô không phải rất tự tin vào tấm thẻ VIP sao? Cái thứ đó không phải là đã định sẵn rồi sao? Cho nên kiếp này của tôi đã định sẵn sẽ không có thân thế như vậy, định sẵn sẽ không bước vào cánh cửa hào môn, không tài nào sánh được với cô. Cô Lâm hà tất… không tự tin như vậy chứ.”
“Cô!” Lâm Thất mất khống chế.
Tiếp theo đó xảy ra màn ghen tuông kinh điển – Lâm Thất nâng cánh tay, đem ly rượu đỏ trong tay hất về phía tôi.
Song ngay lập tức tôi phản ứng cực kỳ nhanh, dường như nhìn thấy được thứ dịch thể màu đỏ, văng từ trong ly ra trong không trung hình hành một đường cong xinh đẹp, tôi lập tức né tránh sang bên cạnh. Ai ngờ giữa đường xuất hiện một cánh tay, hất văng cái ly kia. Đường cong xinh đẹp trong không trung đã thay đổi hướng đi, vừa đúng đổ ập vào đầu và mặt tôi đang né sang bên cạnh.
“Phù,” tôi gạt rượu trên đầu oán trách, “Anh xía vô làm gì cho thêm loạn vậy hả! Tôi vốn có thể tránh được rồi.”
“Người ta tạt rượu thì cô đứng yên đi, động đậy làm gì hả!” Dịch Phàm rống lên.
“Tôi ngu chắc, bị tạt rượu mà còn đứng đó.”
Lâm Thất đứng bên cạnh trợn mắt há miệng nhìn hai người bọn tôi, giậm chân hét lên: “Các người!”
Dịch Phàm thì dáng vẻ giống như chưa hề làm sai điều gì vậy, không nhanh không chậm nói xong lời thoại của mình: “Cô Lâm, nếu Tiểu Bội có chỗ nào không hợp lễ, mong cô thứ lỗi cho. Nhưng cô ấy là người của tôi, hy vọng cô đừng nhúng tay vào chuyện của tôi.”
Mặt Lâm Thất xanh lè, tôi mồ hôi ròng ròng.
Dịch Phàm à, anh có phải là fan cuồng của các bộ phim luân lý đạo đức không vậy? Những lời này nói thật, tuy rằng làm cho người ta có chút cảm động, nhưng… cũng thật sự quá khó đỡ đi.
Đêm đó, tôi ở bên ngoài cánh cửa phòng nghe được Lâm Thất gào lên với Dịch Phàm, trong đó có một số lượng lớn từ thô tục bao gồm “Con điếm, đồ gái bao, kẻ thứ ba, ả phụ nữ chết tiệt”.
Tôi ở trong góc tường nghe một hồi, từ trong túi xách lấy ra một tờ giấy, viết vài chữ, âm thầm đi ra, đem tờ giấy đưa cho một anh chàng nhà báo cũng đang nghe lén bên cạnh:“Đến đây nào, các vị huynh đệ, đây là tên cùng số điện thoại của tôi, sau này muốn có tin tức gì cứ đến tìm tôi. Tôi muốn gả vao hào môn, tôi muốn dựa vào tổng giám đốc của AC để lên đời, tôi muốn nổi tiếng đến sắp điên rồi.”
Anh chàng cầm lấy tờ giấy nhìn một hồi: “Lý Tầm Lạc (Tầm Lạc = tìm vui)? Cô em rất có đầu óc, biết phải làm sao đánh bóng tên tuổi.”
“Đúng vậy,” Tôi nói, “Tôi còn có một nghệ danh gọi là Mẫu Đơn, các vị có thể gọi tôi là chị Mẫu Đơn, hay gọi tôi là cô em Phi Đao cũng được. Lý Tầm Hoan (2), Lý Tầm Lạc, là anh em ruột đó.”
( (2) Lý Tầm Hoan hay còn gọi là Tiểu Lý Phi Đao: Lý Tầm Hoan là một nhân vật hiệp kháchlãng tử do nhà văn Cổ Long xây dựng nên trong bộ truyện Đa tình kiếm khách, vô tình kiếmcủa ông.
Lý Tầm Hoan là nhân vật dưới ngòi bút của Cổ Long là một gã thanh niên học giỏi, từng đỗThám hoa, tinh thông võ nghệ nhất là tài phóng phi đao “không bao giờ trượt” (lệ bất hư phát) đã lấy mạng khá nhiều kẻ thù khiến cho các hảo thủ giang hồ có phần kiêng nể khi muốn giao chiến với chàng, Lý Tầm Hoan nổi tiếng trong giang hồ thành thạo về tửu và sắc. Nguồn: vi.wikipedia.org)
Chúng tôi lại cùng nhau xem trò vui.
Sau đó hỏi tôi, “Bao nhiêu tiền thì tên của người đàn ông kia sẽ không xuất hiện trên mặt báo?”
“Hề hề, bao nhiêu cũng không được! Tổng biên tập của chúng tôi kiếm được tiền đều nhờ vào các loại tin tức như thế này.”
“Dựa vào đâu, dựa vào đâu, mà người nổi tiếng được đưa tin dễ dàng như vậy.”
“Đó là đương nhiên rồi, nếu không mọi người sao lại muốn nổi tiếng chứ. Mà nè, dùng mấy tấm hình xấu nhất của cô có sao không?”
“Không sao hết, tình huống này nhìn không thấy tôi càng tốt. Càng xấu càng tốt.”
Không lâu sau, Dịch Phàm vui rạo rực lên xe.
“Để tôi đoán thử xem, anh với Lâm Thất chia tay rồi? Đàn ông quả nhiên không phải thứ gì tốt lành, bỏ người ta mà còn vui mừng như vậy.”
“Thật là chó cắn Lã Động Tân (3) mà. Đó là tôi giúp cô báo thù, thái độ này của cô là sao! Châm ngòi chiến tranh giữa phụ nữ thật sự thú vị ghê, chả trách đám đàn ông đều vui không thấy chán mà tìm tam thê tứ thiếp… còn thú vị hơn cả thương trường.” Dịch Phàm hưng phấn nói không ngừng.
( (3) Chó cắn Lã Động Tân: Nguyên câu là chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt.
Lã Động Tân người Hà Trung, họ Lã tên Nham, tự là Động Tân còn gọi là Thuần Dương kiếm khách. Ông là một trong bát tiên của Đạo gia gồm: Chung Ly Quyền, Lã Động Tân, Trương Quả Lão, Lý Thiết Quài, Lam Thái Hoà, Tào Quốc Cựu, Hà Tiên Cô và Hàn Tương Tử. Tương truyền ông chính là Huê Dương Chơn Nhơn xuống trần đầu thai, trải qua kiếp nạn cuối cùng là “Ái Tình” để đắc đạo.
Trên đường đi Lư Sơn tầm sư học đạo, Lã Động Tân vô tình bị lôi vào chuyện trừ yêu cứu tiểu thư của nhà Vương viên ngoại. Con yêu này chính là Hạo Thiên Khuyển của Nhị Lang thần. Bảo vật dùng để bắt yêu là một bức họa đồ, hễ dụ được nó nhảy vào họa đồ thì cuộn lại, có thể khiến nó xương cốt thành tro.
Lã Động Tân được giao nhiệm vụ giữ cửa, canh chừng bức họa đồ. Khi dẫn dụ được Hạo Thiên Khuyển nhảy vào bức họa, Lã Động Tân vội cuộn lại, nhưng được nửa chừng thì nghĩ tới chủ của nó là Nhị Lang thần nên lưỡng lự thả bức họa đồ xuống. Hạo Thiên Khuyển thoát ra liền quay sang cắn Lã Động Tân một cái rồi chạy mất.
Lã Động Tân vừa bị cắn đau vừa làm lỡ việc trừ yêu của người ta, đành phải ở lại nhà Vương viên ngoại canh chừng Hạo Thiên Khuyển. Sau nhờ Hằng Nga tiên tử đưa tin, mời Nhị Lang thần xuống mới thu phục được nó.
Người đời sau dùng tích “chó cắn Lã Động Tân” này để chỉ bản thân vô duyên vô cớ gặp phải những chuyện không như ý, ách giữa đàng lại mang vô cổ, làm ơn mà mắc oán. Sưu tầm.)
Tôi đối với cái loại tâm lý “còn sợ thiên hạ không đủ loạn” của hắn mà túa cả mồ hôi, thế nên nhắc nhở hắn: “Nhưng mà lẽ nào anh chưa phát hiện ra, những người ức hiếp tôi trong đó có một nửa là ‘công lao’ của anh? Còn nữa anh phô trương quá như thế làm cho Lâm thị mất hết mặt mũi rồi, sau này Lâm Thất rất có thể sẽ đến tìm tôi tính sổ.”
“Tôi ức hiếp cô… hứ hứ, Lâm Thất tìm cô tính sổ là báo ứng của cô, ai biểu cô giới thiệu cho tôi loại người như vậy! Phẩm vị của cô kém quá, nhìn người cũng chả chuẩn, đây coi như là một bài giáo huấn cho cô!”
Ngày hôm sau, tôi ghé sạp báo đọc được tên một tựa bài báo giải trí “Tổng giám đốc AC vứt bỏ bạn gái giàu có, ôm ấp cô em Mẫu Đơn”. Còn may, chỉ đăng tấm hình Dịch Phàm kéo khoá dùm tôi, toà soạn thật biết chọn lựa, biểu tình của Dịch Phàm trong tấm hình rất tốt, còn tôi, không hề nhìn thấy mặt. “Cô em Mẫu Đơn” mà toà soạn đưa ra kia là ai, đố mà biết được.