Kết quả khi đến nhà vệ sinh, tôi chống đỡ hết nổi rồi, tìm một buồng ói đến long trời lở đất. Sau khi ói xong, nhưng vẫn không thấy đỡ hơn, vì vậy dựa vào bên cửa chờ cho tỉnh rượu… hoặc là đến lượt ói kế tiếp.
Chờ rồi lại chờ, cho đến lúc tôi dường như tưởng rằng bản thân sắp ngủ gật, thì nghe thấy tiếng khóc khe khẽ của một cô gái.
“… Chị, năm nay em lại không đoạt giải.” Cô gái đó nói, “Không sao? Sao lại có thể không sao được? Em vẫn luôn cố gắng. Tiếp tục nỗ lực? Tiếp tục nỗ lực con mẹ nó chính là một câu vô dụng, em nỗ lực nhiều năm như vậy, em không biết là còn cần phải nỗ lực đến thế nào nữa…”
“Xin lỗi, em có chút kích động. Nhưng em sao lại không thể kích động cho được.” Vẫn là cô gái này tự lẩm bẩm, chắc là đang nói chuyện điện thoại, “Đoạt giải là Alice. Dựa vào cái gì, chị, chị nói xem dựa vào cái gì! Cô ta chỉ tốt nghiệp cao đẳng, học lực không cao, năng lực không bằng em, cũng không đẹp bằng em, nhưng cái gì cũng đè đầu cưỡi cổ em…”
Nghe đến đây, tôi mới bừng tỉnh ngộ, người khóc than bên ngoài, là Elle.
“Hứ, thật kỳ quái, rõ ràng em cái gì cũng mạnh hơn cô ta, nhưng vẫn không vượt qua được cô ta. Thậm chí em đem bản báo cáo của cô ta sửa lại, em còn mạo danh cô ta tiết lộ giá cả với công ty đối phương… Em vì muốn lật đổ cô ta ngay cả việc bỉ ổi như vậy cũng đã làm, nhưng… nhưng em được cái gì chứ?”
“Cái gì cũng không được! Cái gì cũng không được!! Dịch Phàm căn bản không nhìn thấy. Trước thì có Alice, giờ lại có Quan Tiểu Bội! Ngay cả cái con nhóc như vậy mà cũng có thể mê hoặc được anh ấy, anh ấy căn bản không biết được em đã từ bỏ chức giám đốc tiêu thụ để đến làm cái chức trợ lý chó má này, vốn dĩ là muốn gần anh ấy một chút, có thể ngày ngày nhìn thấy anh ấy! Nhưng con mẹ nó Quan Tiểu Bội, một đứa vô tích sự như Quan Tiểu Bội, cũng có thể vượt mặt em. Chị, chị, chị có biết không, chị có biết em mỗi ngày đều nhìn thấy anh ấy, nhưng kết quả anh ấy vẫn không để ý đến em, em rất khó chịu, rất khó chịu…”
Tôi bất chợt nhớ lại lời của lão Ngô nói lúc đầu “Ở cái công ty này phụ nữ muốn quấy rối tổng giám đốc cũng rất nhiều”, không nhịn được cười, nhưng cổ họng bỗng nhiên ngòn ngọt, lại bắt đầu ói.
Tiếng khóc bên ngoài im bặt. Sau đó, cánh cửa buồng tôi đang ở bị một lực đẩy mạnh mở ra.
Tôi vỗn không có khoá cửa, cho nên làm Elle tưởng rằng trong nhà vệ sinh không có người —- Tôi vô cùng khâm phục đầu óc lờ mờ của bản thân lại có thể làm ra suy luận phức tạp như vậy, ngẩng đầu, liền nhìn thấy khuông mặt kinh ngạc cùng tức giận của Elle.
“Quan Tiểu Bội, cô…”
“Hi, chị Elle” Tôi dùng mu bàn tay lau miệng, khuôn mặt tươi cười nói, “Chị yên tâm, em không nghe thấy gì hết, em lấy nhân cách đảm bảo, những lời của chị một từ em cũng không nghe thấy. Alice gì đó, Dịch Phàm gì đó, toàn bộ đều không nghe, ờ, đúng rồi, bản thân em cũng không nghe thấy. Zip!” Tôi làm động tác kéo khoá bên miệng, còn nhân đó đem chìa khoá ném xuống dưới nước.
“Cô! Cô tốt nhất quên hết những chuyện tối nay, nếu không thì cô đừng mong yên thân!”Elle tức giận đẩy cửa bỏ đi.
Trong tiếng vang cánh cửa gỗ đập mạnh, tôi lại bắt đầu ói.
Giày vò hơn nửa tiếng, rốt cuộc tôi cũng thu thập xong, từ trong nhà vệ sinh đi ra. Dạ dày tuy không còn khó chịu nữa, nhưng đầu vẫn còn choáng váng, tôi không muốn quay lại phòng tiệc cái nơi đầy tiếng ồn huyên náo, bèn đứng bên cạnh cầu thang hóng gió. Tôi xoay qua xoay lại, nhìn thấy Alice, chị ấy dựa vào lan can, trong tay cầm chiếc cúp ngôi sao của AC, giống như đang nâng niu cẩn thận lại giống như cái gì cũng không thèm để ý, yên lặng đứng đó, vẻ mặt đầy sự cô đơn.
Tôi đi đến phía trước, bắt chuyện với chị ấy: “Alice, sao lại ở đây?”
“Sao em cũng chưa đi vào? Mặc xinh đẹp như vậy nên phơi bày trước mặt cánh đàn ông, khoe khoang ở trước mặt các cô gái mới phải.” Chị ấy cười nói.
“Gì chứ, bọn họ toàn chuốc rượu em, rồi chờ nhìn trò hay từ em thôi.” Tôi làu bàu, “Ờ, đúng rồi, vẫn chưa chúc mừng chị nữa. Nghe nói nhận được giải ngôi sao của AC không dễ gì, thật mong tương lai em cũng có thể nhận được.”
“Ha, em không biết để nhận được cái giải này, chị đã phải bỏ ra những gì. Cái chị đã bỏ ra, cũng đã nhận lại được, nhưng gần đây chị vẫn cứ nghĩ mãi, cái chị đã đạt được, có đáng với những gì chị đã bỏ ra hay không.” Alice khẽ thở dài, “Chị vẫn cứ nghĩ, những thứ mất đi trong lúc phấn đấu… có lẽ mới là cái đáng để quý trọng.”
“Đúng vậy, vừa nãy Elle ở trong nhà vệ sinh cũng nói…” Tôi tiếp lời, nhưng bỗng nhiên lại ngừng lại. Những lời Elle khóc lóc nói với chị mình, vốn nên như ban đầu, không nên bị bất cứ người nào nghe được nha?
“Elle nói cái gì?” Alice tò mò hỏi.
“Quan Tiểu Bội! Vừa nãy tôi còn có chút ảo tưởng… thôi đi, tôi nên sớm nghĩ đến, cô mới tí tuổi đầu, mà có thể mê hoặc dụ dỗ được Dịch Phàm, thì đã là nhân vật không đơn giản gì rồi. Tôi đã đánh giá thấp cô, là lỗi của tôi.” Giọng nói lạnh lùng của Elle vang lên từ phía sau tôi.
“Elle…” Tôi định giải thích.
“Hứ, dù sao cũng không giấu được Alice, không bằng tôi trực tiếp nói với cô vậy.” Elle tiến sát Alice, khí thế bức người như kẻ ở trên cao nhìn xuống chị ấy, “Phải đó, tôi thấy cô thì chướng mắt đó. Cái gì cô cũng không bằng tôi, cái giải này vốn dĩ phải là của tôi!”
“Elle, em không có nói cái gì hết, thật đó!” Tôi la lên, ý đồ muốn ngăn cản Elle nói ra những lời không thể vãn hồi. Vết thương tuy rằng vẫn còn, nhưng trước khi bị xé toạt ra, tôi nghĩ rằng mọi thứ còn có thể cứu vãn.
Nhưng Elle đã không còn nghe lọt tai bất cứ lời nói nào, chị ấy hét lên như điên: “Các người! Các người đều là một lũ gian manh xảo trá. Cô tưởng rằng cô cố gắng làm việc thì có thể được Dịch Phàm chú ý. Còn cô, Quan Tiểu Bội, cô tưởng rằng cô ỷ vào sự xinh đẹp trẻ trung thì cái gì cũng không lo không sợ sao? Các người sai rồi, các người đều sai rồi! Các người không sánh bằng tôi! Chỉ có tôi mới là ngôi sao của AC, tôi mới là người xứng với Dịch Phàm nhất!”
“Elle, cô bình tĩnh lại chút đi.” Alice điềm tĩnh nói.
“Bình tĩnh? Tôi vẫn luôn bình tĩnh. Bình tĩnh nhìn cô làm sao bày âm mưu, giở thủ đoạn, làm sao dùng mọi biện pháp câu dẫn Dịch Phàm. Ha ha ha, sao cô lại không giải thích? Sao cô không nói gì hết?”
“Với những việc không có thực, tôi không cần phải giải thích. Nếu cô muốn tôi giải thích, đợi lúc cô tỉnh rượu rồi, tôi tuỳ thời tiếp cô.” Alice xoay người muốn bỏ đi.
Elle nắm lấy cánh tay của Alice, đoạt lấy chiếc cúp: “Hứ, cô đừng hòng mang chiếc cúp đi, tôi sẽ không để cô đạt được đâu.” Dứt lời, giơ cánh tay đang nắm chiếc cúp hướng ra ngoài lan can cầu thang, phía dưới cầu thang là một khoảng không gần hai trăm mét.
Alice theo phản xạ giơ tay ra, hình như muốn lấy lại chiếc cúp, Elle lùi ra sau, muốn tránh Alice.
Đúng vào khoảng khắc trong nháy mắt này, Elle giẫm phải chiếc váy chấm đất của chị ấy, lảo đảo một chút, chân mất thăng bằng ngã xuống. Alice giơ kéo lại nhưng lại chậm một bước, bản thân xém chút nữa cũng ngã xuống, nắm lấy tay vịn lan can mới có thể đứng vững lại được.
Một tiếng ‘bộp’ vang lên, thân thể Elle lăn lộn theo một góc độ kỳ dị, dừng lại giữa sàn cầu thang. Chiếc cúp thuỷ tinh của Alice bị quăng ở một bên, nhưng góc cạnh sắc bén lại cắt qua cánh tay của Elle.
Dòng máu đỏ tươi trong chớp mắt nhuốm đầy tấm thảm màu xám, giống như bông hoa chưa kịp nở đã tàn.
“Elle,” Tôi ngây ra một lát, lập tức lao xuống, dùng tay ấn chặt cánh tay yếu ớt của chị ấy, miệng hoảng hốt nói những lời vô nghĩa, “Elle, Elle!”
Alice nhanh chóng chạy đi gọi người tới, sau một lúc, một đám người từ phòng tiệc chạy ra, Dịch Phàm có mặt trước tiên.
“Cứu lấy chị ấy, cứu lấy chị ấy đi!” Tôi gào khóc.
Có người lập tức tiến lên dùng vải băng bó đơn giản cánh tay của Elle.
“Cô sao rồi? Có bị thương không?” Trong hỗn loạn Dịch Phàm hỏi.
Tôi hoảng loạn lắc đầu, nước mắt đầy mặt: “Anh phải cứu chị ấy, cứu chị ấy đi. Nhiều máu như vậy, sao lại nhiều máu đến vậy…”
Dịch Phàm ôm lấy Elle: “Thả tay ra đi, Tiểu Bội, tôi đưa cô ấy đến bệnh viện.”
Tôi giống như không hề nghe thấy gì, có người bên cạnh lấy tay của tôi ra, tôi mới giống như con rối mờ mịt buông lỏng tay, sau đó Dịch Phàm ôm lấy Elle, trong đám quần chúng vây quanh, vội vàng rời đi.
Elle, chị có biết không, chị bây giờ đang ở trong lòng Dịch Phàm, giống như một cô dâu mặc áo cưới hạnh phúc. Nhưng, tại sao chị lại không mở mắt, sao chị lại ngủ yên giống như một con búp bê không có sự sống vậy?
Tôi ngoảnh đầu nhìn Alice, phát hiện chị ấy đang đứng trên bậc thang thứ hai, thần sắc cũng mờ mịt nhìn phương hướng đám người biến mất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Có người đến tẩy vết máu trên tấm thảm, tôi bị đẩy sang một bên.
Khi tôi lấy lại được tri giác ở cái thế giới này lần nữa, đã là ba tiếng sau rồi.
“Sao cô vẫn còn ở đây? Tôi đi tìm cô khắp nơi!” Dịch Phàm bởi vì chạy vội mà có chút thở hổn hển.
“Chuyện gì?” Tôi vô thức ngẩng đầu, giờ mới để ý trong khoản thời gian dài này, tôi vẫn ngồi mãi ở đại sảnh khách sạn, trong tay nắm chặt chiếc cúp thuỷ tinh của Alice, trong móng tay còn tàn dư vết máu đã khô chưa rửa sạch. Nhìn ngó xung quanh, nhân viên trực ban của khách sạn đang bận rộn trong đêm khuya yên tĩnh, chiếc kim phút và kim giờ của chiếc đồng hồ sàn đứng (1) hoa lệ cổ kính đang từ từ hợp lại, năm mới đang chầm chậm đến gần.
Tất cả vốn yên lành tốt đẹp, nhưng, tại sao lại bất an đến như vậy?
“Dịch Phàm, tôi…” Tôi mở miệng, nhưng lại không biết nói cái gì.
“Đi thôi, tôi đưa cô về nhà.” Dịch Phàm thở dài, cởi áo khoác xuống phủ lên vai tôi.
Tôi đứng dậy đi ra bên ngoài, nhưng lại đem chiếc áo khoác ném xuống đất.
“Bên ngoài lạnh, cô sẽ bị cảm đó!” Dịch Phàm nhặt áo khoác lên, lại khoác lên vai tôi một lần nữa.
Tôi vẫn như cũ cố chấp đem chiếc áo khoác ném đi, tôi mặt lễ phục ngồi ở đại sảnh đã mấy tiếng đồng hồ, thân thể sớm đã lạnh băng, nhưng, tôi chán ghét mùi máu tanh nồng đậm trên chiếc áo khoác của Dịch Phàm.
Đóng cửa lái xe, Dịch Phàm sắp xếp tôi ổn thoả xong, bật máy sưởi đến mức lớn nhất, nhưng tôi vẫn cứ khẽ run rẩy.
“Elle không sao rồi. Vết thương trên cánh tay đã khâu lại rồi, não có chút chấn động nhẹ, mất máu quá nhiều cần phải nằm viện nghỉ ngơi vài ngày.” Trên đường trở về Dịch Phàm nói, “Tôi nghĩ là cô muốn biết những điều này.”
“Ha ha, sẽ để lại sẹo đó.” Tôi cười một cách khó hiểu. Elle là người yêu thích cái đẹp như vậy… vết sẹo thế kia, sẽ làm cho cả đời chị ấy không thể yên ổn.
Tôi không nói thêm gì nữa, cúi đầu nhìn chiếc cúp trong tay. Tên của Alice, nụ cười điềm tĩnh cùng kiên cường của Alice, Elle kéo lấy chiếc váy dài, Elle phẫn nộ nhưng khuôn mặt vẫn xinh đẹp như cũ… giống như một bộ phim từng cái từng cái điên cuồng lướt qua trước mắt tôi.
Dịch Phàm xoay đầu nhìn tôi, lúc xoay đầu, lại thở dài thường thượt.
Chiếc xe chạy rất chậm, dường như đã trôi qua cả một thế kỷ dài, Dịch Phàm mới dừng xe lại.
Hắn vòng qua bên cạnh mở cửa cho tôi: “Đến nhà rồi.”
Tôi lại cúi đầu nhìn vết máu trên góc váy: “Chờ chút, váy dơ rồi, để tôi lau một chút.”
“Kệ nó đi, về nhà rồi nói.” Dịch Phàm nói.
“Không được, dơ lắm đó, sao có thể mặc về nhà được.” Tôi bắt đầu lục tìm trong xe Dịch Phàm, “Đợi tôi tìm đồ lau một chút, lau một chút.”
“Quan Tiểu Bội, bên ngoài lạnh, cô nhanh chóng xuống xe về nhà.” Dịch Phàm đi đến kéo cánh tay cô.
Tôi dùng lực tránh thoát hắn: “Không được, không được. Tôi phải lau sạch nó. Anh xem, chiếc váy đẹp như vậy mà bị dơ rồi, nếu như không lau sẽ không sạch được đâu. Không sạch được, chiếc váy đẹp như vậy…” Tôi nói một cách vô thức, giọng nói mang theo tiếng nức nở.
“Quan Tiểu Bôi! Tiểu Bội, Tiểu Bội!” Dịch Phàm gọi tôi, nắm chặt cánh tay tôi, nửa lôi nửa kéo tôi từ trong xe ra ngoài, “Dơ thì dơ, mặc kệ nó.”
Tôi vẫn ra sức lau vết máu trên góc váy, khóc nói: “Vậy sao được, chiếc váy đẹp như vậy, mới mặc có một lần thì đã dơ rồi, vậy sao được chứ?”
Dịch Phàm đi đến, dùng sức ôm tôi vào trong lòng, dùng áo khoác trùm kín, an ủi nói: “Dơ rồi chúng ta mua cái mới, mua cái mới. Không sao hết, không sao hết.”
Tôi ở trong lòng hắn khóc nấc lên, Dịch Phàm vỗ lưng tôi nhẹ nhàng nói: “Không sao hết, không sao hết.”
Nghe thấy vậy, tôi bỗng dưng đẩy Dịch Phàm ra: “Không sao? Không sao?! Dịch Phàm, sao anh có thể nói ra lời này cho được! Đều là tại anh, anh xem anh đã đem đến chuyện tồi tệ gì cho tôi này, chuyện tồi tệ gì đâu không! Chỉ vì anh, Elle và Alice trở mặt rồi! Chỉ vì tôi, Elle bị thương, chị ấy chảy nhiều máu thế kia, chị ấy vốn đã gầy yếu như thế, chị ấy nếu như chết đi thì phải làm sao đây, làm sao đây! Còn Alice nữa, chị ấy nhất định bắt đầu chán ghét tôi rồi, nhất định là…”
Dịch Phàm lại giơ tay kéo tôi lại: “Bọn họ vốn là như vậy, không trách cô, không trách cô.”
“Con mẹ nó! Sao lại không trách tôi! Tôi con mẹ nó chính là tên châm ngòi đáng chết! Không có tôi, sẽ không có chuyện gì, sẽ không xảy ra chuyện gì! Sao lại không thể trách tôi!!” Tôi hoảng loạn thét lên, lấy món đồ trong tay đập về phía chiếc xe bên đường.
Tối hôm đó, trong ký ức cuối cùng, tiếng còi báo trộm bi thương trong đêm khuya thanh tĩnh vang lên khiến người ta sợ hãi.