Tôi bị cảm rồi, cảm nặng luôn.
Hôm thứ hai, tôi đã cảm thấy không được thoải mái rồi, ráng cầm cự đến trưa thứ ba, Kim Cương cũng thấy ngứa mắt rồi, mệnh lệnh tôi đi khám bác sĩ. Tôi báo cho Tô xong, sau đó không tình nguyện đón tắc-xi đến bệnh viện. Không phải tôi giả cứng rắn như ‘Tiểu Cường(1)’, mà là… hiện nay tôi không có đồng cắc nào để đi khám bệnh.
((1) Tiểu Cường = gián: Một cách gọi khác của gián, như một dạng chơi chữ. Gián thì sống rất dai dẳng, thích nghi trong mọi hoàn cảnh, khó tiêu diệt…. Chữ Cường thì có nghĩa là cường tráng, mạnh mẽ… Hai cái này đều có điểm tương đồng nói lên sự kiên cường mạnh mẽ, nên gián mới có tên gọi khác là Tiểu Cường. Thông thường khi muốn nói đến sự bền bỉ kiên cường của một người, người Trung Quốc thường ví họ như ‘Tiểu Cường’ có sức sống dẻo dai bền bỉ.)
Quả nhiên, sau khi y tá sau truyền dịch cho tôi, Tô liền cầm laptop (= máy tính xách tay) ngồi trước giường bệnh của tôi ‘tụng kinh’: “Con cái chính là của nợ của cha mẹ, con cái chính là của nợ của cha mẹ mà.”
Tôi bị chị ấy ‘tụng’ đến đầu tôi muốn banh luôn: “Chị là chị của em nhá? Chưa có thăng chức thành má em đâu.”
Tô giơ cuốn sổ nợ trong tay: “Em nói thử xem nếu mẹ em mà nhìn thấy em thiếu nợ ngập đầu ở bên ngoài, có bóp chết em hay không?”
“Không đâu.” Tôi nghiêm túc suy nghĩ một lát, “Bà có lẽ sẽ chém chết em, như vậy mới đỡ tức được.”
Lúc trời nhá nhem tối, thì tôi đã truyền được đến túi dịch thứ 3, Tô trở về nhà lấy đồ. Còn lại một mình tôi ở trong phòng bệnh, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, cảm thấy có một bàn tay đặt lên trán tôi, bàn tay đó lạnh ngắt, làm cho cái trán nóng hổi của tôi lập tức cảm thấy mát lạnh. Tôi thoải mái đẩy trán hướng lên. Tiếp theo, bàn tay đó biến thành 2 bàn, để lên mặt tôi, tôi trong vô thức liền cạ cạ. Sau đó, bàn tay đó hướng xuống, dừng lại tại cổ của tôi… bắt đầu gãi ngứa.
Tôi cảm thấy tôi cần phải tỉnh dậy.
Tôi mở mắt ra, nhìn thấy Dịch Phàm đang ở rất gần tôi, vẫn đang gãi cái cổ của tôi.
Tôi nói: “Dịch Phàm, anh anh đang làm cái gì vậy?”
Dịch Phàm nói: “Ha ha, lúc mà tôi gãi con mèo nhà tôi như thế này, nó thoải mái cứ ‘hừm hừm’ mãi. Sao cô không ‘hừm hừm’?”
Tôi nói: “Dịch Phàm, anh có biết nếu như tôi là con mèo nhà của anh, tôi sẽ làm thế nào không?”
Dịch Phàm hỏi: “Làm sao?”
Tôi nói: “Tôi cào chết anh!”
Dịch Phàm kéo ghế ngồi bênh cạnh tôi, nói: “Quan Tiểu Bội, tôi có lòng tốt đến thăm cô, cô lại chả có chút dịu dàng gì hết.”
“Sao anh không hỏi tôi là vì sao mà mắc bệnh nhỉ!”
Dịch Phàm nghĩ một hồi, nhẹ nhàng nói: “Tôi đâu có muốn có nhảy xuống hồ. Tôi chính là muốn cô đến bên hồ chỉ lên trời hô lên những câu đại loại như ‘Có đĩa bay!’, thu hút sự chú ý của mọi người qua đó là được rồi.”
Nỗi buồn bực của tôi tích tụ đau cả đầu: “Với cái chủ ý tồi này của anh, tôi chẳng thà vẫn nhảy hồ còn hơn.”
Tôi lại nghĩ: “Vậy anh nhìn thấy tôi nhảy xuống rồi mà vẫn còn có thể an tâm đi xin xăm?”
“Tôi nghĩ là dù sao cô cũng nhảy xuống rồi, tôi mà không đi, chẳng phải uổng công cô nhảy xuống sao? Dù sao ở chỗ đó cũng có rất nhiều người, cô lại biết bơi, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì to tát đâu.”
Tôi thật khinh bỉ anh, cái tên tư bản với cái đạo lý không nhân tính, trong đầu chỉ toàn là tính toán!
“Dù sao tôi đã rút trúng xăm thượng thượng không phải sao? Công trạng này có một nửa công lao của cô.” Dịch Phàm có lẽ nhìn thấy sắc mặt tôi không tốt, vội vàng giải thích.
“Ai thèm quan tâm đến cái tên đàn bà nội trợ như anh chứ. Nhân duyên của anh liên quan gì tới tôi chứ?”
Không được, tôi nghĩ trong lòng, anh vẫn là nên mau chóng có một cuộc nhân duyên tốt đẹp đi, để đỡ phải không có chuyện gì làm lấy tôi ra giày vò chơi đùa.
Qua một hồi, tôi nhìn hắn nói: “Dịch Phàm à, anh đến thăm tôi, sao lại đi tay không đến vậy? Nếu thấy hoa tươi bong bóng không thực tế lắm, thì mang chút trái cây cũng được mà.”
Dịch Phàm nói: “AC sao lại tuyển người tầm thường như cô vậy chứ.”
“Đúng là có chút tầm thường ha,” Tôi đồng ý, “Vậy thì tụi mình chuyển qua cái không tầm thường vậy. Dịch Phàm à, sao lúc anh đến không mang theo một cây thuốc (lá)? Sau khi anh đi, tôi nấp trong một góc không người, len lén mở bao ra, vừa mừng vừa sợ còn cả xấu hổ ngại ngùng phát hiện bên trong không phải là thuốc, mà toàn là tiền mặt.”
Dịch Phàm nhìn tôi: “Thiếu tiền?”
“Không thể thiếu sao? Nếu như không phải cầm cự hết nổi, tôi cũng không muốn đi khám bệnh.” Tôi có chút tủi thân nói.
Dịch Phàm có chút bất ngờ: “Lúc lão Kim nói với tôi, tôi còn tưởng rằng là cô yêu nghề kính nghiệp nữa chứ.”
Thì tôi yêu nghề kính nghiệp mà. Tôi vì ông chủ ngay cả hồ cũng nhảy được, còn không phải là yêu nghề kính nghiệp sao.
Hồi lâu, chúng tôi không nói gì nữa. Dịch Phàm giống như đứa con nít hiếu kỳ chuyên chú nhìn chằm chằm vào ống truyền dịch đang nhỏ giọt, nhìn từng giọt từng giọt dịch rơi xuống, còn tôi thì vẫn cứ nhìn hắn, giống như lần đầu bị hắn nhốt trong văn phòng vậy, ngồi không chẳng làm gì mà cứ nhìn hắn. Sắc trời từ từ tối dần, trong phòng bệnh lan toả một loại không khí mờ ám.
Bóng tối bao phủ người Dịch Phàm, làm cho hắn nhìn giống như một vị quý tộc mang vẻ cổ xưa mà còn thanh nhã đang ẩn nấp theo thời gian.
Hơ, người đàn ông như vậy, phải có vô số cô gái giành giật chứ, trên tình trường phải đầy tự hào chứ, nhưng mà hắn, sao lại chạy đi coi mắt hết lần này đến lần khác, rồi sau đó một mình ở trong một ngôi miếu đổ nát mà chờ đợi sự thương xót của Nguyệt Lão vậy ta?
Tôi nhớ lại lời nói của Tô.
Chị ấy nói: Một người nếu như yêu đến khắc cốt, khi tình yêu này chấm dứt, nỗi đau này sẽ giống như bị rút gân gãy xương vậy. Trái tim của anh ta sẽ trống rỗng, tâm hồn của anh ta sẽ mất phương hướng, anh ta sẽ cố gắng bằng mọi cách tìm cho được phần đã bị mất đi.
Tôi cười, nói: Tô, chị khi nào lại trở nên văn vẻ như vậy? Dịch Phàm trống rỗng? Hắn mỗi ngày đều nghĩ cách giày vò em, dành thời gian đâu mà để trống rỗng chứ.
Tô nói: Không dành không có nghĩa là không có! Em là một kẻ tầm thường, nói với em chỉ tổ lãng phí tế bào văn học nghệ thuật của chị. Cái việc này nói theo như vầy đi, giống như một đứa bé đang ăn một cái bánh ngon, đột nhiên cái bánh này bị người khác cướp đi, em nói xem nó sẽ làm gì?
Tôi hỏi: Đập cho kẻ đó một trận?
Tô liếc tôi một cái: Nó sẽ dùng đủ trăm phương ngàn kế để tìm một cái bánh khác, thay cho cái trước đây.
Tôi hỏi: Cho nên hắn lấy em ra để tiêu khiển? Em là cái bánh kia?
Tô nói: Không, em là cái đồ đầu đất. Em hết cứu được rồi.
Dịch Phàm, anh là muốn đem những cô gái kia, thay thế cho phần tâm hồn nào đó đã bị mất đi sao? Trong bóng tối, bóng hình lặng lẽ của hắn có chút cô đơn, làm cho người ta phải động lòng. Tôi bỗng nhiên rất muốn biết, rốt cuộc là hắn đã phải trải qua những gì mà có thể khiến cho hắn thay đổi đến như vậy.
Vì vậy tôi hỏi: “Người phụ nữ đó… cô ta là ai vậy? Cô ta… đi rồi à?”
“Ai?” Dịch Phàm có chút không hiểu.
“Lần đầu tiên tôi gặp anh… Cái buổi sáng đi làm đầu tiên của tôi, người phụ nữ mặc chiếc váy màu vàng đó, cô ta… là bạn gái của anh? Hay là vợ anh?”
Dịch Phàm đứng lên quan sát ống truyền dịch của tôi, nói: “Quan Tiểu Bội, tôi nhớ đã từng nói với cô, đừng có vượt quá giới tuyến của tôi.” Giọng nói của hắn rất nhẹ, lãnh đạm không tình cảm.
Không khí có chút ngưng đọng, nhưng tôi vẫn cố chấp hỏi: “Cô ta đi rồi à? Cô ta tại sao lại bỏ đi? Anh ưu tú như vậy, không nên nha.”
Dịch Phàm không nói gì, trong bóng tối dưới ánh trăng, tôi gần như cho rằng hắn lại muốn gào thét. Kết quả hắn chỉ nhẹ nhàng bóp chặt lấy chính giữa ống truyền dịch dài hẹp, nói với tôi: “Quan Tiểu Bội, cô nhìn xem.”
Tôi hiếu kỳ nhìn qua.
Hắn nhanh chóng bóp chặt ống, rồi lại nhanh chóng thả ra. Nước dịch phần lớn nhanh chóng chảy vào mạch máu của tôi, một trận lạnh buốt, rồi sau đó lại nhanh chóng bị ép trở lại, máu của tôi cũng đi hút chảy ra trong ống. Tôi nhìn thấy dưới ống truyền dịch có màu đỏ đậm của máu, ngơ ra luôn.
Tôi nhớ có xem qua trên một tờ báo, có một y tá bơm không khí vào trong tĩnh mạch của tên bạn trai phụ tình, khi mà khí chạy đến tim, người liền toi luôn. Tôi rất lo lắng lỡ mà hắn không cẩn thận đem không khí đưa vào trong mạch máu của tôi, cuộc đời của tôi từ đây sẽ ‘say goodbye’ với tôi luôn.
Tôi gào khóc hét: “Anh hai, đây là mạch máu của tôi, không phải là cái ống dẫn nước nhà anh, sẽ chết người đó!”
Tôi không phải Tô, không làm bác sĩ tâm lý để kiếm tiền. Hắn có khúc mắc là việc của hắn, không liên quan đến tôi. Tôi không thể vì việc này mà đùa giỡn với cái mạng nhỏ của mình. Tôi không phải là kẻ giàu có, ba mẹ chỉ cho tôi được cái mạng này thôi…
Tôi xoay người, trốn trong mền khóc.
Dịch Phàm có vẻ như không ngờ đến phản ứng này của tôi, ngây ra một lát, liền vội vàng xoay người tôi lại: “Sao rồi, sao rồi? Sao lại khóc hả? Khóc cái gì chứ, tôi chỉ giỡn chơi thôi.”
“Có cái giỡn chơi như vậy sao? Cái giỡn chơi của anh là rút máu người à!”
“Tôi sai rồi, tôi sai rồi được rồi chứ? Cô xem, máu của cô không phải chảy trở lại rồi sao. Một giọt cũng không có lãng phí.”
Lúc này, sự uất ức chất chứa trong lòng tôi cũng đột nhiên vỡ oà, nước mắt cũng tuôn ra:“Dịch Phàm, anh đi đi. Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, tôi vốn dĩ đang sống yên lành, bởi vì gặp phải anh tôi mới xui xẻo như vậy. Tôi rơi xuống nước bị bệnh, bị xử phạt trừ tiền lương, có chuyện nào không phải là tại anh chứ. Tôi chỉ muốn quan tâm anh một chút, anh còn doạ tôi như vậy…”
Dịch Phàm bước đến ôm tôi vào lòng: “Xuỵt, tôi biết rồi, tôi sai rồi. Đừng khóc nữa nha, cô đang bị bệnh mà, không được khóc nữa…. Bình thường cái gì cũng không để ý… Tôi tưởng rằng cô sẽ không biết khóc nữa chứ…”
Tôi vẫn như cũ khóc lớn: “Dịch Phàm đều tại anh, đều tại anh hết.”
Dịch Phàm dịu dàng vỗ vỗ lưng tôi, nhẹ giọng dỗ dành: “Ngoan, đừng khóc…”
……
Lúc tôi tỉnh dậy, đã là sáng sớm ngày thứ 2 rồi, Tô với con mắt thâm quầng đứng trước giường tôi báo cáo: “Đồng nghiệp em có đến, ông chủ em giúp em trả tiền viện phí rồi.”
“Hả? Sao chị biết?”
“Hồi nãy chị đi đóng tiền, bọn họ nói có người đã đóng rồi. Không nói là ai, nhưng chị chắc chắn là anh ta.”
“Không thể nào nha, chị không phải nói đồng nghiệp của em có đến sao, có khi nào là bọn họ đóng không?”
“Không phải, cái cô tên là Lạc Lạc, cả 4 tấm thẻ ngân hàng, xài lố hơn 20.000 còn chưa trả. Bạn gái Peter đem toàn bộ tiền của anh ta tịch thu hết, mỗi tháng chỉ chừa lại cho anh ta 800. Elle ra khỏi cửa quên mang theo bóp tiền, buổi sáng đón tắc-xi còn phải mượn tiền của bảo vệ. Còn về cái cô Alice kia… cô ấy căn bản không có ý định giúp em trả tiền.”
“Bọn họ nói với chị à?”
“Bọn chị còn chưa kịp nói chuyện với nhau.”
Tôi trố mắt đờ ra một cách kinh ngạc: “Chị… phân tích ra à?”
“Không phải, lúc ở trong thang máy, chị ở phía sau bọn họ. Khi đó bọn chị vẫn còn chưa quen biết nhau.”
Tôi hơi khinh bỉ Tô về cái hành vi nghe lén thành thói quen này, sau đó lại nghĩ đến một vấn đề: “Vậy bọn họ đến lúc nào? Sao chị không gọi em dậy?”
“Lúc đó em đang khóc ngất lên ngất xuống trong lòng ông chủ em.”