Đi quanh ngôi mộ này một vòng cũng không có gì khác biệt lắm so với những ngôi mộ thông thường, chỉ là hắn cảm nhận được sác thực nguồn tà khí lởn vởn kia phát xuất ra chính là ở chỗ này, không loại trừ khả năng sảy ra thi biến, thế nhưng ngôi mộ này hoàn toàn được sây bằng đá, chỉ nghĩ đến việc phá bỏ cũng là không thể, hơn nữa thời gian cũng có hạn cho nên hắn liền từ bỏ ý định, thế nhưng đã làm thì phải làm cho chót, lấy từ trong người ra hai lá thất tinh thảo cùng một cái châm bạc đã quấn sẵn dây chỉ đỏ, ở ngay khoảng đất bên cạnh huyệt mộ mà đặt hai lá thất tinh thảo xuống rồi cắm châm bạc lên xiên quan lún sâu xuống mặt đất, chờ đợi một chút rồi từ từ rút lên, chỉ thấy lá thất tinh thảo héo úa đi một chút thế nhưng cây châm không hề có biến chuyển, trong lòng dấy lên cảm giác kì quái
“kì lạ, không có thi khí”
Đây gọi là nhất châm định thi, sở dĩ pháp thuật này xuất phát từ những tên chộm mộ, hay còn được gọi với cái tên mĩ miều là mô kim hiệu úy, vì từ xa xưa những vị vua chúa hay quan lại đều muốn xây dựng cho mình một lăng tẩm nguy nga, bên trong chứa rất nhiều vàng bạc châu báu, lại không muốn cho những kẻ thuật sĩ giang hồ phát hiện cho nên nhiều người đều xây dựng một loại cơ quan hoặc vật liệu ngăn cách đi khí tức của người chết nhằm bảo vệ cho nơi an nghỉ của thân nhân mình, thế nhưng dù có làm cách gì đi nữa thì thi khí lâu ngày cũng sẽ ngấm dần vào đất, làm cách này để những tên mô kim hiệu úy đó có thể tìm được vùng bất bị nhiễm thi khí mà xác định vị trí của những huyệt mộ ẩn sâu trong lòng đất, sau này vì sự tiện lợi nên giới pháp thuật cũng dần dần phổ biến, cốt yếu để đối phó với những việc như gia chủ không cho phá mộ của người thân hoặc sợ rằng cương thi bên dưới đã quá mạnh mà biết lượng sức mình.
Dương Vũ liền cảm thấy việc này không đúng, thứ dưới mộ không phải cương thi vậy luồng khí tức này xuất phát từ cái gì? không cần suy nghĩ mà vội đi quanh huyệt mộ này một lần nữa, sờ soạn đủ chỗ rồi cuối cùng chạm tới cái lư hương kia, thấy giường như nó đã được cố định trên mặt đất, xoay chuyển thế nào cũng không được, cúi xuống nhìn cho rõ thì mới để ý kĩ trên hoa văn họa tiết trên lư hương có hình hai con rồng đang tranh dành một viên ngọc, hơn nữa viên ngọc này không được làm bằng đồng mà lại là một viên ngọc châu sáng lấp lánh được người ta gắn vào, khẽ đưa tay sờ vào thì đột nhiên huyệt mộ kia xuất hiện dị động, cả huyệt mộ dần dần bị đẩy sang một phía làm lộ ra một địa đạo, thế nhưng Dương Vũ không chỉ bất ngờ vì điều đó mà còn bất ngờ hơn là vì khi cỗ huyệt mộ này bắt đầu mở ra thì luồng khí tức kia như được thoát ra khỏi sự rằng buộc mà tuôn trào dữ dội, Dương Vũ có thể cảm nhận được từng dòng quỷ khí cường đại đang đập vào mặt mình, tuy không thể nói là cường đại nhưng nếu nói cho đúng thì những pháp sư có thể đã đạt tới cảnh giới chân nhân cũng chưa chắc dám đi xuống.
Không cần phải nói Dương Vũ một mạch bước xuống, nhìn sơ qua thì thấy địa đạo này được xây dựng khá tốt, hai bên cách một đoạn lại treo một ngọn đèn nên khá sáng, phóng mắt ra xa thì thấy đoạn đường khá ngắn, bước đi một lúc đã gần như đi đến cùng đường, trước mặt xuất hiện một cánh cửa bằng gỗ trông có vẻ đã cũ kĩ, không chậm chễ liền mở cửa ra, một cảnh tượng đập vào mắt hắn khiến hắn có chút ngỡ ngàng, trước mặt là vô số hòm đựng ngọc ngà châu báu, đếm sơ qua cũng phải có cỡ hơn năm mươi chiếc hòm như vậy, thật không ngờ đây lại là kho chứa châu báu của Trang gia, thế nhưng không biết là gia sản mà tiền nhân đã để lại hay có sự nhúng tay của tên chi huyện kia, nói thực lòng hắn không hề để tâm đến số tiền vàng này vì cơ bản chúng không phải thuộc sở hữu của hắn, vô công thì bất thụ lộc, chỉ có điều hơi ngỡ ngàng chứ chưa hề có ý nào khác, thế nhưng chưa kịp phục hồi tinh thần thì bất ngờ truyền từ đâu đến âm thanh băng lãnh của một người mẹ đang hát du, tiếng hát trầm bổng nhưng thập phần da diết, thế mà lại không khỏi khiến người ta phải sởn gai ốc
“à ơi tích tịch tình tang
Con ơi mau ngủ, trời đã về khuya
Không còn mặt trời, minh nguyệt dần lên