Diệp Lệ Thanh, đích nữ tướng môn. Xinh đẹp như hoa, nhu mì hiền thục, thông thạo cầm – kì – thi – họa. Nhưng là… nàng trầm tính, ít nói, giống như con búp bê xinh đẹp vô hồn. Hắn đến bên nàng, nói yêu nàng, thương nàng, chấp nhận con người nàng. Đúng, hắn nói vậy nhưng hắn thật sự nghĩ vậy sao? Quân Thiên Thư, thiếu niên thiên tử tuấn lãng phi phàm, người người ngưỡng mộ, một thân đế vương cao ngạo lại hạ mình đi cầu hôn một kẻ như nàng. Nàng cả ngày ở trong phủ, trước nay chưa từng gặp qua hắn, nhưng vừa nhìn liền yêu, bằng lòng vì hắn dấn thân vào cung cấm năm vừa tròn mười lăm tuổi.
Tình yêu khiến con người từ một con búp bê vô hồn, có thể dễ dàng giật dây, cũng có thể biến thành cổ máy giết người, hay hóa thành rắn độc, tâm hồn âm hiểm. Chỉ vì những ích kỷ của bản thân muốn tranh giành lấy thứ của mình, chưa kể đến nơi đó chính là hoàng cung, nơi đầy rẫy những dối gạt, và nguy hiểm. Bọn họ chỉ muốn đạp nhau xuống, nhào vào cấu xé, giết chết lẫn nhau mà thôi.