Búp Bê Của Quý Ngài Công Tước

Chương 22: Mộng - Cũng chỉ là một thế thân




“Ta nhớ em, James.” Hắn ôm y vào lòng, môi nhẹ hôn lên gò má với vẻ mặt đầy yêu thương.

James đứng yên hưởng thụ sự dịu dàng của hắn dành cho mình, trạng thái tinh thần không mấy tốt đẹp trước đó cũng đang dần được yêu thương xoa dịu.

“Mới một thời gian không gặp mà trông em gầy đi nhiều quá.” Nhìn y như vậy làm cho hắn cảm thấy thực đau lòng.

James mệt mỏi đưa tay lên xoa xoa hai bên thái dương nói: “Không sao, chỉ là gần đây phải lo tìm cách để ứng phó với mẹ con hoàng phi nên ta không có tâm trạng nghỉ ngơi thôi.”

Nhắc đến hoàng phi, Andrew lại cau mày, nếu không phải do bà ta ở cung điện gây ra lùm xum lớn đến như vậy thì có khi y đã tiếp tục ở lại lãnh địa gia tộc Wilson cùng hắn rồi. Bây giờ bà ta lại còn làm cho y phải mệt mỏi như vậy khiến hắn càng sinh ra chán ghét với người đàn bà này.

“Cần ta giúp em trút giận không?” Chỉ cần y gật đầu, hắn nhất định sẽ khiến cho hai mẹ con bà ta sống không bằng chết, đó chính là cái giá đắc cho việc dám đụng đến người của hắn.

Thế nhưng y lại lắc đầu từ chối: “Không cần đâu, ta có thể tự lo liệu được.”

Hoàng đế hiện tại đang rất cố kỵ thế lực của gia tộc Wilson, thậm chí còn phái người gắt gao theo sát động tĩnh của hắn, dù chỉ là một hành động nhỏ nhất cũng nhanh chóng được thông báo đến tai gã.

James chỉ sợ bản thân sẽ lại kéo thêm hắn sa vào những mớ rắc rối mà mình đang phải gánh chịu, một khi bị hoàng đế nắm thót được sẽ càng có nhiều lí do hơn để ông ta thu hồi quyền lực từ tay hắn.

Andrew thở dài: “Em thật là…” Đối với sự lựa chọn của James, hắn dù không muốn những vẫn sẽ tôn trọng, ít nhất là ở trước mặt y hắn sẽ không làm ra chuyện gì quá mức lộ liễu.

“Được rồi, ta biết thời gian này em rất bận rộn, nhưng làm gì làm ít nhất cũng phải để ý sức khỏe của mình. Đừng để lần gặp mặt sắp tới, ta lại thấy em gầy đi.”

Thời gian này hắn cũng đang rất bận rộn, cho dù có muốn cũng không thể nán lại đây lâu với y, chỉ là trong lúc giải quyết công việc vô tình đi ngang qua cung điện nên mới lén lút lẻn vào đây để hỏi thăm tình hình.

“Em biết.” Sau đó lại tiếp tục hỏi: “Ryan dạo này ra sao rồi?”

“Ryan?” Ban đầu hắn còn hơi nghi hoặc, nhưng cũng nhanh chóng sửa miệng nói: “Bé con rất tốt, rất ngoan.”



Nếu không phải James nhất thời nhắc đến thì xém chút nữa hắn đã quên bén việc bản thân còn có một đứa con tên là Ryan, kỳ thực đối với nó hắn cũng không mấy để tâm đến, nhưng quãng thời gian đó do có mặt cậu bên cạnh nên hắn bắt buộc phải vào vai một người cha tốt.

Cậu không nói gì chỉ nhìn hắn cười lên một tiếng, nụ cười không mặn không nhạt khó để nhìn ra tâm tình lúc này.

Tận khi Andrew đã rời đi, Hứa Gia Văn mới nghe thấy giọng nói cậu ta một lần nữa cất lên: “Vốn dĩ ngay từ đầu ngươi đâu cần nó, tại sao lại nhất quyết muốn ta sinh nó ra rồi lại bỏ mặc?”

Cho đến thời điểm này cậu mới có thể tận mắt nhìn rõ gương mặt của y, nét mặt tràn đầy vẻ buồn bã như sắp khóc, khiến cậu kinh ngạc hơn khi người đó có gương mặt hoàn toàn giống hệt cậu, một nốt ruồi lệ ngay dưới mí mắt trái cũng không sai lệch một li.

Thảo nào trước đây hắn luôn gọi cậu bằng James, đến cả cậu còn sắp bị thôi miên rằng bản thân chính là James trong lời nói của hắn. Rõ ràng không hề có máu mủ ruột rà vậy mà có thể giống nhau đến như vậy, thay vì khó tin cậu càng cảm thấy kinh ngạc nhiều hơn.

Đi kèm với nó là một giọng nói liên tục vang lên bên tai: “Hắn chỉ đang xem mày là thế thân! Mày đâu phải James, chỉ do mày mang gương mặt giống y mà thôi.” Âm thanh ngày một lớn khiến cậu inh tai nhứt óc.

Hứa Gia Văn giật mình, bừng tỉnh khỏi giấc mơ đáng sợ đó. Thế nhưng giọng nói ấy lại chẳng hề buông tha cậu, liên tục vang lên văng vẳng bên tai làm cậu cực kỳ nhứt đầu.

Điên thật rồi, rõ ràng biết bản thân đang bị xem thành thế thân vậy mà cậu lại dễ dàng cùng hắn làm tình, đã vậy còn rất thoải mái tiếp nhận khoái cảm do hắn mang lại cho mình.

Andrew nằm ngay bên cạnh, thấy cậu đột ngột bật dậy thì lo lắng hỏi: “Em sao vậy?”

Còn tính đưa tay lên để vuốt ve thì lại bị cậu lạnh lùng hất văng ra.

“Không sao.” Kế đó một mình giành lấy chăn, đắp kín người mình lại rồi xoay mặt sang một hướng khác.

Andrew nhìn cậu, ánh mắt mang đầy sự thắc mắc. Rõ ràng chỉ trải qua một giấc ngủ vậy mà khi tỉnh dậy lại có sự thay đổi lớn đến như vậy khiến hắn thật sự không thể hiểu nổi.

Hẳn là ngày mai sẽ ổn thôi, đúng không?