Buông Tôi Ra Tên Cầm Thú

Chương 59:chương 59




Bên Lí Bạch bây giờ khá yên ổn, anh cứ sống một cách bình yên, nhưng nỗi nhớ về Tử Quân thì không bao giờ hết, những lúc anh nhớ về những lần ân ái yêu thương của mình với y. Đang nhớ về những kỉ niệm bên y thì bỗng cánh của phòng chủ tịch mở ra, có một người đàn ông bước vào nói:
                            - Lí Bạch tìm thấy anh rồi.
Người đàn ông ấy không ai khác chính là Tử Quân, khi nghe được dọng nói quan thuộc thì anh bỗng đứng dậy, nhưng không thèm bước đến chỗ của y hay vui mừng khi thấy y, Lí Bạch đứng nhìn y một lát rồi nói:
                                - Tôi quen cậu à.
Nghe đến đây y tức giận nhưng vẫn giữ bình tĩnh nhìn anh một hồi lâu rồi nói:
                                  - Anh à! em sai rồi, lúc đó em không nên quát anh, anh tha lỗi cho em  đi có được không.
Dứt lời thì y tiến tới chỗ anh rồi kéo tay anh lại ôm vào lòng mình, còn anh thì mặc y ôm mình.Bởi vì anh rất nhớ y, nhớ mùi hương nhè nhẹ trên cơ thể của y, nhớ giọng nói trầm ấm của y. Hồi lâu sau, y buông  anh ra rồi nói:
                                   -Anh à đừng trốn em nữa có được không,đừng bao giờ biến mất khỏi em có được không, chúng ta kết hôn đi, em yêu anh Lí Bạch.
Nghe câu nói ấy của cậu thì anh liền bật khóc, không phải bật khóc vì vui sướng hay gì cả, mà anh bật khóc vì không thể ở bên y được, bởi vì, anh đã có hôn ước với một vị tiểu thư nhà họ Hà. Tiểu thư nhà họ Hà  ấy nổi tiếng là hám trai, chơi bời, nhìn trúng ai thì người đó xác định phải là của cô ta. Anh nhớ lại lúc rời khỏi nhà của Triệu Hiên trong lần cãi vả của hai người, anh có vào một quán bar ngồi ở đó uống rượu, khi đang nhâm nhi ly rượu thì anh nghe thấy có tiếng ồn ào cùng tiếng kêu cứu thất thanh của một người phụ nữ ở phía bên kia. Lí Bạch nghe vậy liền sang bên chỗ đó giải vây cho người phụ nữ ấy. Sau khi giải vây cho người kia xong thì anh bỏ đi lại chỗ của mình. Trước lúc đinh rời đi thì người phụ nữ đó nắm tay anh lại rồi nói:
                                         - Tôi tên là Hà Đoan Sương cho hỏi tên tiên sinh là gì?
Anh quay lại mỉm cười rồi trả lời:
                                          - Tôi tên là Lí Bạch rất vui được gặp tiểu thư.
Nói xong anh cất bước rời đi bỏ lại người con gái kia ngồi một mình ở đó, cô nhìn theo bóng lưng của anh nhưng trong đầu nghĩ '' người đàn ông này nhất định phải là chồng của mình''. Vài ngày sau, thì gia đình của cô đến nhà anh gặp mặt rồi bàn chuyện. Tối hôm đó, anh được ba mẹ mình gọi về để bàn về chuyện hôn sự bất ngờ này, Lí Bạch ra sức từ chối, nhưng ba mẹ anh thì lại không chịu những lời từ chối của anh mà vẫn quyết định tổ chức hôn sự này cho anh. Kết thúc hồi tưởng trở lại hiện thực, đứng trước người mình yêu nhưng lại không thể để người ấy biết được sự thật đau đớn này,nên anh chọn lựa khiến y từ bỏ anh mà tìm người mới, thấy anh rơi vào trầm tư thì Tử Quân  nói lên:
                                           - Anh nghĩ sau về việc kết hôn với em
Nghe được câu nói ấy của y thì anh cười lạnh rồi trả lời:
                                           - Tôi nghĩ cậu nên bỏ cuộc đi, từ trước đến giờ tôi không hề yêu cậu, kết hôn ư thật nực cười.
Những lời đó của anh như nhát dao đâm vào tim y, khiến y tức giận nắm chặt vai anh mà gằn giọng nói:
                                            - ANH BIẾT MÌNH ĐANG NÓI GÌ KHÔNG, ANH NÓI GIỠN ĐÚNG KHÔNG, LÚC TRƯỚC EM QUÁT ANH LÀ EM SAI,XIN ANH ĐỪNG NÓI VẬY MÀ.
Thấy cậu tức giận khóe mắt ngấn lệ cùng giọng nói có chút run run, anh cũng rất xót nhưng anh tự nhủ với lòng mình phải cứng rắn lên, thế là anh tát cậu một cái rồi nói:
                                            - Cái tát này làm cậu tỉnh chưa, trước đến nay tôi chỉ chơi đùa cậu thôi, thế nên cậu từ bỏ tôi đi.
Dứt lời anh gọi bảo vệ lên kéo y đi, còn y bây giờ như chết đứng tại chỗ mặc cho bảo vệ lôi đi. Sau khi y bị bảo vệ lôi đi thì anh ngồi xuống ghế sofa nước mắt lã chã rơi miệng không ngừng nói:
                                             - Xin lỗi em, chỉ có như thế mới khiến em ghét anh, chỉ có vậy mới giúp em từ bỏ anh, xin lỗi em người anh yêu nhất.
Bên phía y bây giờ đang rất sốc vì chuyện khi nãy,Tử Quân đi đến trạm xe buýt ngồi ở đó nhìn xe cộ đi lại mà lòng đau nhói nhớ lại những câu nói kia của anh làm y hận anh. Một hồi sau, y bước đi tiếp, cuối cùng y cũng về đến nhà của Triệu Hiên, về đến đó nước mắt không kìềm được mà rơi xuống.