Buông Tay, Truy Tìm Hạnh Phúc Mới

Chương 43: Những mảnh ghép riêng lẻ




Mạc Gia Kỳ đoán mò nói: “Chị ấy thích không nhất thiết con phải có cùng sở thích, dùng cách này để bày tỏ sự nhớ thương chị ấy biết được sẽ rất buồn.”

Yên Hải Bình nghi ngờ hỏi: “Em được thử những loại khác sao?”

“Đương nhiên, nhưng không được ăn quá nhiều.”

Tuy cái cách Mạc Gia Kỳ chỉ dẫn Tiểu Bình rất giống một người trưởng thành, nhưng anh nhìn cách nào cũng thấy cô thật trẻ con.

Anh mang theo ý vị quan tâm hỏi: “Em thích vị nào?”

“Vani.”

Thượng Lâm xếp hàng mua cho bọn họ, nhưng người trả tiền vẫn là Mạc Gia Kỳ.

Tay Tiểu Bình vẫn còn bó bột những trò mạo hiểm bọn họ bất đắc dĩ đứng nhìn người khác trải nghiệm. Chân của cậu nhóc rất ít khi chạm đất, luôn được Thượng Lâm bế trên tay. Thân người Yên Hải Bình nhỏ nhắn, chẳng tốn bao nhiêu sức, nhìn cậu nhóc giữ nụ cười hồn nhiên trên môi khiến người ngoài vui lây.

Nơi đây đông người bọn họ không thể khinh suất.

Huống chi người giao phó như Hồng Gia Bảo càng khiến Mạc Gia Kỳ để tâm, thái độ của lão rất chân thành.

Mạc Gia Kỳ có chút vướng mắc, sáng nay cô khá lạnh lùng, nhìn thấy cảnh bọn họ quỳ xuống cầu xin mà chẳng để vào mắt. Người ngoài nghĩ như thế nào cũng được, nhưng cô lại sợ người bên cạnh nghĩ rằng Mạc tiểu thư là loại người tàn nhẫn.

Cô thở dài một hơi, cậu nhóc quan sát nãy giờ liền hỏi: “Chị có chuyện không vui sao? Có phải tại vì em không?”

“Lúc sáng chị có làm em cảm thấy sợ không?” Mạc Gia Kỳ xoa đầu cậu nhóc như cái cách Thượng Lâm từng làm, động tác vô cùng dịu dàng.

Yên Hải Bình gật đầu lúc sau lại lắc đầu, làm cô hơi rối.

“Lạc Lạc, chị ta đáng bị như vậy. Bọn họ hùa nhau ức hiếp người, chị không sai.” Cậu nhóc tỏ ra bất bình, nói rất hồn nhiên.

Từng phút trôi qua đều vui vẻ, Thượng Lâm thừa nhận. Nhưng anh cũng chẳng chối bỏ cảm giác lo lắng, làm sao mở miệng để Mạc Gia Kỳ đem anh đến buổi tiệc tối nay?

Một người đàn ông đi đến đưa ra đề nghị, trên gương mặt luôn giữ nét cười: “Cả nhà muốn chụp hình không? Là miễn phí đó.”

Mạc Gia Kỳ vội vàng đáp: “Rất muốn, cảm ơn.”

Yên Hải Bình chiếm vị trí giữ, trái có Thượng Lâm phải có Mạc Gia Kỳ, nhìn bọn họ giống một gia đình thực sự, nhưng ai biết đó là ba mảnh ghép riêng lẻ.

Người đàn ông đưa hình cho bọn họ, cảm khái: “Cả ba đều là cực phẩm, tay nghề của tôi vốn rất tệ, nhờ ba người mà vớt vát lại.”

Mạc Gia Kỳ nhận lấy tấm ảnh nâng niu nó trên tay, quả thật rất đẹp.

Mặc dù người kia đã nói không nhận tiền nhưng cô vẫn trả phí cho bức ảnh, trả tiền để lưu giữ lại ký ức tốt đẹp, cô nghĩ nó không sai.

Bọn họ đi dạo, đến chiều thì trở về nhà.

Từ khi lên xe, Thượng lâm muốn mở miệng nói về chuyện kia nhưng chần chừ mãi, kế hoạch mà anh chuẩn bị chẳng dùng được cái nào bởi vì sự xuất hiện của Yên Hải Bình, anh không trách cậu nhóc.



Tiểu Bình thấm mệt nên chợp mắt một lát, Mạc Gia Kỳ trong lúc rảnh rỗi lên trang trường xem tin tức. Hiệu trưởng thật có uy tín, bà ta xử lý vụ này rất nghiêm túc. Ngoài thông báo còn đưa ra các bằng chứng chỉ tội Lạc Lạc, thông thường người khác sẽ giữ kín tránh ảnh hưởng đến sinh viên, xem ra Lạc Lạc hết đường trốn.

Việc cô ta bị đuổi được chính hiệu trưởng xác thực. Những kẻ mù quáng bên vực Lạc Lạc vẫn còn già mồm, Mạc Gia Kỳ đành chịu. Người đắc tội với cô là Lạc Lạc người khác cứ phán xét thoải mái cô không trách, để xem tối nay còn ai chịu đứng ra bảo vệ cô ta.

Nếu có thì càng thú vị, cô mong người đó là Yên Xích.

“Cô chủ.” Thượng Lâm đột nhiên gọi.

“Làm sao?” Cô bình tĩnh đáp.

“Buổi tiệc tối nay thật sự không tham gia sao?”

Mạc Gia Kỳ có hơi thắc mắc hỏi: “Anh muốn tôi tham gia?”

Anh khẽ thừa nhận.

Mạc Gia Kỳ chuẩn bị buổi tiệc tối nay cho Lạc Lạc, tất cả được sắp xếp đâu vào đấy. Sự xuất hiện của cô là không cần thiết, chỉ cần ngồi từ xa dõi theo. Nhân vật chính như Lạc Lạc có tham dự cũng được, không có cũng chẳng sao, đối tượng mà cô nhắm đến không ai khác ngoài Yên Xích.

Nói thẳng ra cô và hắn không thù không oán, nhưng vì hắn rất giống một người ở đời trước. Vì ngày hôm đó Yên Xích đến Mạc Gia thể hiện thái độ cương quyết và sự tin tưởng tuyệt đối, cô vì hắn mà tâm đắc chuẩn bị một màn kịch hay.

Trong tính toán, Nguyệt Nhi sẽ cho chiếu đoạn clip gây tai nạn bỏ trốn của Lạc Khiêm, cùng với một số thông tin thu thập. Chuyện này có được xử lý hay không còn trông chờ vào Yên Xích, nếu hắn tin thì cứ kiện ra tòa, chần chừ hoặc tin tưởng Lạc Lạc suốt đời này hắn sẽ nợ con trai của mình một lời giải thích. Một trường hợp khó nói khác, hắn giác ngộ chậm trễ hết thời gian truy cứu trách nhiệm, sai với Yên Hải Bình cùng với sự dằn vặt của lương tâm.

Yên Xích được một bài học xứng đáng, người bị ảnh hưởng nhiều nhất là Lạc Lạc, kết quả nào cô cũng thấy hả dạ.

Về đến nhà Thượng Lâm cẩn thận bế Tiểu Bình vào phòng. Mạc Gia Kỳ không có hồi đáp, anh cứ nghĩ mọi chuyện đã xong rồi. Ai ngờ cô lại gọi người của Mạc Gia để chuẩn bị lễ phục.

Lúc nãy không có động tĩnh bởi vì cô bận suy nghĩ xem có nên đem Yên Hải Bình đi theo hay không? Nếu cho cậu nhóc đi cùng thì thật sự tàn nhẫn, nếu bỏ lại há chẳng phải còn tàn nhẫn hơn sao?

“Người của Mạc Gia đưa lễ phục đến, anh gọi Tiểu Bình thức dậy thử trang phục, không vừa ý cứ nói với bọn họ.” Mạc Gia Kỳ nhìn vào điện thoại rồi nói tiếp “Đừng ngại, bọn họ được trả tiền để làm việc đó.”

Sợ Thượng Lâm nghĩ nhiều cô lại tiếp tục: “Buổi tiệc thường thì không ai đem theo vệ sĩ cả, tôi làm như vậy khá nổi bật. Anh đến với thân phận bạn thì hợp lý hơn.”

Nói rồi cô chạy lên phòng nghe cuộc gọi của Mạc Gia Uy. Anh đoán được ông ta gọi đến vì điều gì, đổi ý ngay phút chót nghĩ thôi đã thấy lạ, mong rằng ông ta không có nhiều nghi ngờ. Còn lý do Mạc Gia Kỳ đồng ý, Thượng Lâm vẫn chưa nghĩ ra, chắc chắn không phải vì anh.

Thở dài một hơi, Thượng Lâm quay người, bị dì Lý dọa suýt thì bay hồn. Đứng phía sau mà không lên tiếng, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng.

“Cậu Lâm có ý với cô chủ đúng không?”

Câu hỏi bất chợt của dì Lý khiến Thượng Lâm hoảng loạn, nó thể hiện rõ như vậy sao?

Không đợi anh thừa nhận, dì ấy lại nói tiếp: “Tôi làm cũng gần bằng cậu, quả thật cô chủ khiến người ta vừa thấy ghét vừa thấy lo thấy tội. Nhưng cũng thu hút người khác, gia cảnh nếu giống nhau tôi sớm đã giới thiệu vài người cho cô chủ rồi.”

Câu nói như xát muối vào vết thương của Thượng Lâm, ý nghĩ vừa rồi coi như được chứng thực lại một lần nữa. Mạc Gia Kỳ sẽ không vì anh, chẳng qua giữ cho anh chút mặt mũi.

Thượng Lâm chậm rãi đáp: “Tôi không có, dì chuẩn bị làm bữa chiều sao? Tôi giúp một tay.”

Giúp một lúc anh đã bị dì Lý đuổi khéo, như người mất hồn. Giúp của Thượng Lâm có khi phụ một tay đốt luôn cái nhà này, dì Lý là người làm đền không nổi.



Người Mạc Gia đến theo lời căn dặn của Mạc Gia Kỳ, những bộ trang phụ họ đem tới rất vừa người, anh tùy tiện chọn một trong số chúng. Yên Hải Bình rất nhanh chọn được một bộ lễ phục vừa ý.

Thượng Lâm tùy tiện chọn nhưng dì Lý lại cảm thấy trang phục của anh và Mạc Gia Kỳ có chút liên quan, từ màu sắc đến thiết kế. Dì ấy lắc đầu, trong lòng không hiểu vì sao lại có dư vị của sự ngọt ngào.

Mạc Gia Kỳ đến giờ dùng bữa mới chịu xuất hiện, dùng xong bữa chiều vẫn còn thời gian, cô ngồi ở sofa cùng với Yên Hải Bình ăn trái cây, Thượng Lâm đứng bên cạnh tâm trạng không vui vẻ.

Cô ngước nhìn với ánh mắt khó hiểu: “Tôi đâu có bắt anh đứng, tâm trạng sao thế kia, là do trang phục không vừa ý sao?”

“Rất đẹp.”

“Là do tôi chọc giận anh?” Cô tỏ vẻ ưu sầu “Hỏng rồi, chọc giận vệ sĩ của mình. Đến lúc gặp nguy hiểm có khi nào bị trả thù không?”

Yên Hải Bình len lén nhìn đến Thượng Lâm. Cậu nhóc biết tất cả đã thoát vai, nhưng thay đổi nhanh như vậy thật là đau lòng.

“Tôi không có.”

“Anh ngồi đi.” Mạc Gia Kỳ bình thản nói “Mệnh lệnh, là mệnh lệnh.”

Tiểu Bình nhai xong miếng táo liền hỏi: “Chúng ta sắp dự buổi tiệc sao? Em đi có thích hợp hay không?”

Mạc Gia Kỳ nhìn cậu nhóc, đôi mắt che giấu ý buồn: “Chỉ là một buổi tiệc nhỏ.”

“Em vẫn thường hay ở nhà một mình, đã quen rồi.”

Cô gặn hỏi: “Bảo mẫu đâu?”

Cậu nhóc chần chừ, nhỏ giọng đáp: “Bảo mẫu tranh thủ lúc ba không có ở nhà thì ra ngoài chơi với bạn.”

Mạc Gia Kỳ đột nhiên ôm cậu nhóc vào lòng, xoa xoa tấm lưng: “Không nói nữa, chuyện buồn thì đừng nhắc.”

Cô hiểu rõ ngày đó bảo mẫu nhất định đã không làm tốt nhiệm vụ của mình mới để Yên Hải Bình xảy ra tai nạn. Cậu nhóc hoàn toàn không có lỗi, đứng đợi hết đèn đỏ mới dám qua đường, vậy mà có vài giây Lạc Khiêm đã không thể đợi được.

Cô quay sang nói với Thượng Lâm: “Anh cũng có chuyện buồn đúng không? Lại đây tôi xoa dịu cho nhé!”

Thượng Lâm không giống với Yên Hải Bình, cách của cô chỉ để giỗ trẻ con.

Anh kìm nén lại nỗi lòng: “Tôi không sao.”

Mạc Gia Kỳ mặc kệ anh luôn, chuyện trước mắt là đón xem màn kịch đã bố trí. Tất cả trông chờ vào Nguyệt Nhi, hậu phương vững chắc của cô.

Thượng Lâm trước khi xuất phát đã chấn chỉnh lại tâm trạng của mình, đi chuyến này là vì nhiệm vụ.

Cả ba lên đồ, xe cũng sẵn sàng.

Mạc Gia Kỳ gọi một tài xế của Mạc Gia đến, tối hôm nay Thượng Lâm là bạn chứ không phải vệ sĩ.

Yên Hải Bình ngồi ở ghế phụ lái nhìn ngắm khung cảnh dọc bên đường. Đây là lần đầu tiên cậu nhóc được tham gia một buổi tiệc.