Buông Tay, Truy Tìm Hạnh Phúc Mới

Chương 36: Thiên vị




Thượng Lâm và Thượng Thiên Thiên đứng một bên trong vô cùng nghiêm túc, đột nhiên con bé tiến lên một bước khiến anh ngạc nhiên không thôi. Chuyện của Mạc Gia không đến lượt bọn họ quản, Thượng Lâm sợ con bé nói ra lời không hay, lập tức kéo Thượng Thiện Thiên quay trở lại.

Mạc Gia Uy ra hiệu bảo con bé đợi một lát nữa, lại nói với Mạc Gia Kỳ: “Vừa giảm đi vài người liền xảy ra chuyện, con tính thế nào?”

Chuyện này cũng thật trùng hợp, hỏi như vậy cô biết trả lời làm sao? Mạc Gia Kỳ cố gắn bịa một lý do nhưng tìm mãi mà chẳng có cái nào hợp lý, đành im lặng ngồi một bên. Hiếm khi thấy cô như thế, Mạc Gia Uy không làm khó nhau nữa, ngày hôm nay chắc cô cũng bị dọa.

Mạc Gia Uy không tránh móc Túy Liên hành động đột ngột, bởi ông ta hiểu vợ mình hơn ai hết. Mọi khi ra tay đã chuẩn bị đường lui cho bản thân, bà ta chưa bao giờ đem rắc rối về cho Mạc Gia.

Thượng Thiên Thiên vào phòng nói chuyện riêng với Mạc chủ tịch, con bé lưỡng lự khi phơi bày sự thật hôm đó nhưng giấu đi chuyện này người bị thiệt nhiều nhất không phải anh trai mà chính là Mạc Gia Kỳ, cô đối xử với con bé tốt như vậy còn giấu lương tâm sẽ cắn rứt.

Thượng Thiên Thiên đưa những tấm ảnh chụp được ngày hôm đó cho Mạc Gia Uy: “Là Thẩm Mị ra tay trước, chị ấy không có phản kháng. Thứ lỗi cho cháu báo muộn.”

Ông ta lật xem từng tấm ảnh một, xem biểu cảm từ ngạc nhiên đến tức giận của Mạc Gia Kỳ cũng biết được lý do vì sao con bé lại đưa ra quyết định chậm như vậy.

Bảo bọc con gái quý giá của ông ta sao mà khó khăn đến thế, đã từng thề rằng không để Mạc Gia Kỳ bị người khác ức hiếp rồi mà. Mạc Gia Uy im lặng một lúc lâu như đang hồi tưởng về chuyện trong quá khứ, đôi mắt chứa đầy sự căm phẫn cùng bi thương. Nhất thời quên mất còn một người nữa ở trong phòng.

Thượng Thiên Thiên nhìn thấy vẻ mặt đó liền nghĩ bản thân nhìn nhầm. Vị chủ tịch nổi tiếng lạnh lùng làm việc cương quyết sau có thể để lộ ra bộ mặt như thế, chắc chắn con bé đã nhìn nhầm.

Chuyện việc làm của anh trai được giữ an toàn, Mạc chủ tịch không đá động gì đến Thượng Lâm.

Ông ta hiểu rõ một điều, anh bị đuổi Mạc Gia Kỳ là người phản đối đầu tiên.

Thượng Thiên Thiên vừa ra khỏi thư phòng, Mạc Gia Kỳ nhanh tay kéo con bé chạy khỏi Mạc Gia. Bọn họ không thể ở lại đây được, nhìn mặt nhau khó mà nói nên lời. Cô cứ có cảm giác đã làm ra điều gì đó sai trái, cũng chỉ là cảm giác mà thôi.

Thượng Lâm chờ sẵn bên ngoài, Mạc Gia nhiều xe như thế lấy tạm một chiếc cũng không sao.

Ba người hội họp trong xe còn chưa khởi động đã bị người ta phát hiện.

“Phu nhân biết cô chủ không chịu ở yên nên sớm đã có căn dặn.” An quản gia đưa hai cái thẻ đen cho Mạc Gia Kỳ.

Cô từ khi nói tự chủ tài chính đã khóa hết các thẻ của mình lại, cho dù Mạc Gia Uy có muốn chuyển cũng chuyển không được. Bọn họ thực sự quá hiểu Mạc Gia Kỳ, nhưng cô nhất quyết từ chối sự trợ giúp. Cuộc chiến phía trước không cần dùng tiền cũng thắng.

“An quản gia giúp tôi trả lại, cứ nói là tôi vẫn ổn.”

Thượng Lâm khởi động xe rời đi, Mạc Gia Kỳ liền thở dài một hơi.



Cô quay xuống hỏi Thượng Thiên Thiên: “Em vẫn ổn chứ? Ông ấy có làm khó em không?”

Con bé chậm chạp đáp: “Mạc chủ tịch không có trách mắng, em từ lâu…”

“Biết chị đều biết cả rồi, hôm đó nhất định không phải là tình cờ phát hiện. Chị không giận đâu, người nên giải thích là người bên cạnh chị này.”

Mạc Gia Kỳ biết Thượng Lâm lo lắng cho Thiên Thiên, bởi vì người nhà với nhau sẽ luôn có mối quan tâm đặc biệt.

Thượng Lâm bên cạnh nhẹ nhàng tiếp lời: “Công việc mà em đào ra tiền gần đây?”

Thượng Thiên Thiên nhỏ giọng: “Đúng vậy”

Anh còn chưa hỏi tiếp câu sau, Mạc Gia Kỳ đã chen vào: “Cơ hội kiếm tiền tốt, anh đừng trách con bé.”

“Vậy tôi thì sao?”

Anh hỏi ngược lại khiến Mạc Gia Kỳ nhất thời không biết trả lời thế nào, cô thấy ngày hôm nay bản thân bị mọi người chặn gọng đến bức bối trong người.

Quả thật khi phát hiện Thượng Lâm làm tình báo cho Túy Liên tuy không có quá nhiều tức giận nhưng hành động của Mạc Gia Kỳ mang xu hướng công kích và tạo áp lực cho anh. Đến khi phát hiện Thượng Thiên Thiên làm tay trong cho Mạc chủ tịch cô không hề tức giận mà còn an ủi.

Mạc Gia Kỳ quay mặt sang hướng khác cẩn thận suy nghĩ chuyện này rốt cuộc là vì sao.

Câu chuyện đáng lý nên diễn biến theo hướng khác, Thượng Lâm nên tức giận với Thiên Thiên thay vì cô. Người trong cuộc không hiểu nhưng riêng con bé ngồi ở phía sau cười tủm tỉm, vì suy nghĩ trong đầu dần dần trở thành hiện thực.

Tối cùng ngày Mạc Gia Uy và Túy Liên nghiêm túc nói chuyện với nhau, nhân vật chính trong câu chuyện chính là cô. Bọn họ nói với nhau nhưng kỳ thực phải mất hai tiếng để đưa ra quyết định.

Hai tiếng quá nhiều cho một vấn đề bình thường nhưng so với chuyện đang bàn thì có chút vội vã.

Bọn họ đã hứa với nhau sẽ cho Mạc Gia Kỳ biết tất cả sự thật vào năm mười tám tuổi, đột nhiên năm cô mười tuổi bị sốt cao mất hết toàn bộ ký ức lúc nhỏ. Ông trời dường như cũng đứng về phía bọn họ, bác sĩ khẳng định đoạn ký ức đó sẽ mất đi vĩnh viễn. Cho nên xuất thân của Mạc Gia Kỳ được giấu đến khi qua sinh nhật tuổi mười tám, bọn họ tham lam đến mức không muốn cho cô biết.

Ngày hôm nay Mạc Gia Uy đưa ra quyết định này là bởi vì muốn cho cô biết cô đối với bọn họ quan trọng bao nhiêu, không những vì lời hứa đối với một người, mà còn là sự quý trọng mà bọn họ muốn dùng cả đời này dành cho cô.

Bọn họ khó khăn chọn ra thời điểm đầu năm sau sẽ nói mọi chuyện.

Về phần trợ lý Tần chỉ trong vòng nửa ngày chạy từ bệnh viện đến đồn cảnh sát, đã có kết quả điều tra. Bắt tay vào tra thông tin của kẻ đứng sau, không ai khác ngoài Lạc Thị chỉ còn một chút nữa là hoàn thiện báo cáo.

Mạc Gia Uy lại gọi đến ra chỉ thị mới: “Thu thập hình ảnh Thẩm Cửu mua vui với diễn viên mới. Che hình ảnh của diễn viên đó còn mặt của ông ta cứ đăng cho rõ nét.”



“Vâng, chuyện hơi khó cho tôi thêm thời gian.”

Mạc chủ tịch câu trước đồng ý câu sau đã đặt ra giới hạn trong sáng ngày mai khiến cho trợ lý Tần chỉ biết khóc. Cậu ta vẫn còn trẻ người non dạ, biểu hiện không tốt trước Mạc Gia Kỳ có vài lần liền bị Mạc chủ tịch ghi thù. Nhưng vẫn không quên chốt một câu “Lương gấp đôi” nghe xong tỉnh táo hẳn ra.

Chuyện của Thẩm Cửu tự dưng lại cảm thấy chẳng còn khó khăn là bao, trong lần đi theo Mạc chủ tịch gặp gỡ đối tác ở chỗ sang trọng vô tình gặp Thẩm Cửu khoác vai một diễn viên mới nổi. Mạc Gia Uy không chú tâm lắm nhưng ông ta vẫn nhớ đến chi tiết này.

Trợ lý Tần bám vào mảnh ký ức thoáng qua mà truy vết.

Sáng ngày hôm sau trong khi mọi người yên giấc ngủ, chìm đắm trong mộng đẹp tin tức đã rầm rộ vì vị chủ tịch Thẩm nào đó. Các trang mạng đồng loạt đưa tin, vì vướng vào diễn viên nên độ nóng được đẩy lên cao. Túy Liên đọc báo mà chỉ biết mỉm cười, sau lại nhịn không được cười đến chảy nước mắt.

Tạ Dương Tiễn và Lục Minh đến làm việc chỉ biết ngày hôm qua Mạc tiểu thư có trở về nhà chính rồi lập tức đi ngay.

“Đang thiếu giấy để quấn bó hoa.” Túy Liên nói tiếp “Nhưng tin tức này phải cắt ra lòng kính mới được.”

Tạ Dương Tiễn đưa mắt nhìn thử là thứ gì, xem xong cũng không hiểu là chuyện gì đang xảy ra.

Cậu ta nghĩ chẳng lẻ Mạc phu nhân có kế hoạch mới liền hỏi: “Mạc phu nhân, kế hoạch đã có tiến triển mới sao?”

Theo như thương tích mà bọn họ chứng kiến ngày hôm qua, Thẩm Cửu nhất định sẽ ra tay. Nào ngờ hôm nay lên trang bìa ngồi xơi nước, chẳng biết ông ta giờ đang có biểu cảm gì nữa.

Lục Minh cười nhẹ, Mạc Gia rất thú vị từ người này đến người khác tất cả đều rất thú vị.

Bọn họ nghe người ngoài đồn đại nhưng bước chân vào mới biết thực ra không phải tồi tệ đến như vậy. Từ Mạc Gia Kỳ, ai đời đuổi việc còn hỏi ý người ta cô còn đảm bảo sẽ tìm một công việc mới, đến Túy Liên ra tay dạy dỗ người khác rất thận trọng, những người bà ta tìm vào ngày hôm trước toàn bộ đều chịu oan ức mà Thẩm Mị gây ra, thấp cổ bé họng đến việc trút giận cũng không được vậy thì để bà ta giúp một tay hẫu thuẫn phía sau.

Đến khi phát hiện Lục Minh chắc chắn một điều những người đó đến chết cũng không khai ra Túy Liên. Thành viên còn lại là Mạc Gia Uy, làm việc dưới trướng ông ta chưa thiệt bao giờ.

Bên ngoài ganh tỵ với những thứ bọn họ có mới lời ra ý vào. Nói Mạc Gia Kỳ mắc bệnh tiểu thư cực kỳ nặng, nổi cơn thịnh nộ bất cứ lúc nào. Lạc Minh lại cẩn thận quan sát đưa ra kết luận cho dù là trước khi bị bắt cóc hay trở về đây, nói chung cô có thay đổi nhưng cậu ta vẫn là nhận ra cô không quá mức đáng ghét còn có mặt dễ thương.

Túy Liên một lúc lâu trả lời: “Kế hoạch phải thực hiện chậm một chút, Thẩm Gia sợ rằng chịu không nổi.”

Tạ Dương Tiễn không hiểu vì sao nghe thấy câu này rất mong chờ đến diễn biến phía trước. Trước đây toàn bị Mạc tiểu thư cho canh nhà, ngoài việc tám chuyện với dì Lý ngoài ra không có chuyện gì thực sự rất buồn chán, làm việc cho Mạc phu nhân hết đi chỗ này chỗ kia còn có rất nhiều chuyện để đón chờ.

Một lát sau bà ta ra lệnh cho Lục Minh: “Liên lạc với trợ lý Tần lấy lịch trình của cô diễn viên kia, Dương Tiễn chuẩn bị xe.”

Bọn họ nhận lệnh làm việc.