Buông Rèm Pha Lê

Chương 37: Khi đàn nhạn bay về [3]




Thấy nàng đỏ mặt tía tai, con ngươi lãnh đạm dần có vẻ mê ly, hơi thở Vệ Sóc dần trầm xuống, đầu ngón tay vừa chạm vào dây lưng nàng đã nghe thấy bên ngoài là giọng the thé khó chịu của Dương công công: "Bệ hạ biết điện hạ đau đầu dai dẳng, sợ thời tiết lạnh lẽo, sai tiểu nhân mang lò sưởi tay này đưa cho điện hạ."

Hắn lạnh mặt, không nhúc nhích.

Bên ngoài lại lặp lại một lần nữa: "Bệ hạ ban tặng lò sưởi tay cho thái tử điện hạ."

Xe ngựa dừng lại, bên trong truyền ra một giọng nói trong trẻo, lạnh lùng, vốn là giọng điệu quen thuộc của thái tử, chỉ là nghe có vẻ hơi mất kiên nhẫn, như bị người ta ép buộc, cực kỳ miễn cưỡng mà nhả ra một câu..

"Nhi thần tạ bệ hạ quan tâm."

Dương công công vội vàng nhón chân đưa lò sưởi lên, cửa sổ thò ra một đoạn cổ tay trắng mảnh dẻ nhận lấy đồ vật, ông sững người, lập tức phản ứng lại.

Thế mà là một nữ tử!

Như là không thể tin được, ông nghển cổ lắc lư muốn nhìn trộm qua khe cửa,

lại chỉ nhận được tiếng quát lạnh lùng của Vệ Sóc, không chút nể mặt Vũ Đức Đế: "Cẩu nô tài! Còn nhìn cái gì? Cút!"

..

Diêm Vũ đã nhanh chóng kéo kín y phục, lúc này nàng vẫn ngồi trên đùi Vệ Sóc, bên dưới nàng dính nhớp khó chịu, mông không tự nhiên mà cọ cọ trên đùi hắn, ngay cả bản thân nàng cũng không nhận ra, động tác này cực kì ám muội.

Vệ Sóc liếc nàng một cái, khẽ liếm môi.

Nhưng nàng chỉ chăm chú nhìn lò sưởi trong tay, khẽ nói: "Vật ban tặng của bệ hạ, điện hạ nên tự mình cung kính nhận lấy rồi tạ ơn."

"Bổn cung sinh ra thể chất nóng, thu đông lạnh lẽo cũng chỉ mặc thêm cái áo choàng, đâu cần dùng đến thứ này?" Vệ Sóc vốn không muốn để ý, tâm tư của Vệ Nghị hắn nhìn thấu rõ ràng, đâu phải muốn đưa lò sưởi cho hắn, chẳng qua là muốn xem hôm nay vì sao hắn lại đổi đi xe ngựa.

Ông muốn xem, vậy thì để ông xem cho rõ, cũng sớm dứt đi ý định đưa nàng đi hòa thân, Vệ Sóc trong lòng khinh thường, vừa rồi cố ý để Diêm Vũ đưa tay ra nhận chính là muốn Dương Hi kia tấu trình lên đúng sự thật.

"Thời tiết lạnh lẽo, bệ hạ cũng là có tâm ý, điện hạ không nên suy đoán quân phụ như vậy." Diêm Vũ liếc nhìn hắn, đưa lò sưởi về phía hắn, "Ấm lắm."

Lúc này một luồng khí bực bội không biết từ đâu sinh ra, Vệ Sóc giật lấy lò sưởi tay, mạnh mẽ đặt trở lại bàn, nắm lấy tay Diêm Vũ áp vào da thịt của chính mình rồi đưa đến trước ngực: "Nếu lạnh, có thể lấy hơi ấm ở chỗ này."

Lò sưởi lăn một vòng trên mặt bàn, trong xe lập tức tràn ngập hương thơm nồng nàn, nàng đang định giãy ra lại thấy sự chú ý của Vệ Sóc rơi vào chiếc hộp kia.

"Cố, Trân." Hắn chậm rãi đọc lên cái tên này.

Là người mẫu hậu gặp một lần sau đó suốt ngày ở trong phủ ca ngợi, kiên quyết muốn hắn cầu hôn, là người Tạ Quân đã thề nguyện trọn đời không phản bội, cho dù nàng đã gả người, đã chết, cũng tuyệt đối không đổi lòng...

Vệ Sóc không nói là có bao nhiêu tò mò với nữ tử có cùng năm cùng tháng cùng ngày sinh với mình này, chỉ là cảm thấy số mệnh vô thường, nhưng âm thầm lại như bị người chỉ dẫn, một ý nghĩ muốn hắn mở chiếc hộp kia ra.

Tim Diêm Vũ gần như ngừng đập, nhìn ngón tay hắn từ từ đặt lên then cài, sắp mở nắp hộp..

Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, nàng lại như choáng váng mà ôm lấy Vệ Sóc.

"Sao vậy?"

Bên tai nàng nghe thấy giọng nói của Vệ Sóc. Diêm Vũ lắp bắp, không biết nên giải thích với hắn thế nào mới được, miệng nói lung tung: "...Trên người thiếp hơi lạnh."

Đã từng chứng kiến thủ đoạn đặt bẫy của hắn, cũng đã từng nếm trải sự tàn nhẫn, uy hiếp, cưỡng bức, vừa rồi còn bị ép xé y phục để hắn chơi đùa bầu vú, lúc này Diêm Vũ vùi cả mặt vào ngực hắn, cơ thể run rẩy vì sợ hãi.

Hành động này, Vệ Sóc sẽ nghĩ thế nào? Hắn cuồng ngạo bất kham như vậy, có phải sẽ ở ngay trên xe ngựa này mà...

"Điện hạ, thiếp, thiếp..." Diêm Vũ thở cũng loạn, bắp chân cũng không nhịn được run lên, nếu hôm nay thật sự gian dâm với hắn trên xe ngựa, chi bằng chết quách đi, đợi xuống âm phủ gặp phụ mẫu lại xin tạ tội.

Tuyệt vọng như cơn sóng triều ập đến mà nhấn chìm nàng.

Vệ Sóc vươn tay ôm nàng, nhìn kỹ chỉ thấy trán nàng đổ mồ hôi lạnh, ngay cả môi cũng tái nhợt, lại sờ hai lòng bàn tay nàng, đều lạnh ngắt, hắn sầm mặt lấy lò sưởi trên bàn đặt ngay ngắn nhét vào tay nàng, bế Diêm Vũ đặt lên đệm mềm bên cạnh.

Xung quanh đột nhiên im lặng đến đáng sợ, xe ngựa đi qua rừng núi tốc độ đột nhiên nhanh hơn.

Diêm Vũ nhìn ánh mắt Vệ Sóc vẫn dừng trên chiếc hộp gỗ tử đàn kia, lòng lại thắt lại, lại nghe thấy giọng nói của hắn với mình: "Theo sách thánh hiền các ngươi nói, hôn nhân nên tuân mệnh phụ mẫu, lời mai mối. Nhưng người sinh ra ở đời, phụ mẫu và huynh đệ tỷ muội đều không do mình chọn, vì sao duyên phận cả đời cũng không thể để tự mình chọn?"

Nàng không ngờ Vệ Sóc lại hỏi ra câu này, trong đầu chợt nghĩ đến trước khi đến tuổi cài trâm, cha đã quyết định hôn sự của nàng với Tạ Quân, sai người đến vẽ chân dung.

Chính là bức tranh lúc này đang nằm trong chiếc hộp trước mặt.

Khi cha ca ngợi nhân phẩm và tài học của Tạ Quân, nói hai người bọn họ nhất định là trời sinh một đôi, trong đầu nàng cũng hiện lên câu nói này của Vệ Sóc.

Còn có dưới núi Thái Bình, chàng thiếu niên lang phóng khoáng nói muốn cầm kiếm đi khắp thiên hạ vội vàng thoáng nhìn.

"Nếu có thể chọn, ai mà chẳng muốn chứ?" Nàng cúi đầu, "Ngài quý vì là thái tử, dưới một người trên vạn người, đã có nhiều sự lựa chọn hơn người thường rồi."

Im lặng nửa khắc, Vệ Sóc vén rèm xe, đưa chiếc hộp gỗ cho Vương công công cất giữ, mấy hôm nữa sẽ phái người đưa đến Tô Châu.

Rồi hắn ngồi thẳng nhìn về phía Diêm Vũ: "Ta sẽ không để nàng đi hòa thân, đây chính là điều ta lựa chọn."