Vệ Sóc chìm đắm trong dục vọng nguyên thủy nhất, cướp đoạt một cách không nặng không nhẹ, cùng nàng triền miên trong nụ hôn sâu đến vô cùng.
"...Ưm, không, đừng." Đầu lưỡi ẩm ướt trượt cả vào trong khoang miệng, khuấy động khiến Diêm Vũ không thể nói nên lời.
Khép miệng lại trở thành một việc rất khó khăn, dù nàng chống cự thế nào, cũng không ngăn được Vệ Sóc, nàng le lưỡi muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn ngậm lấy, nuốt từ đầu lưỡi đến tận gốc.
Khó khăn lắm mới tách ra một chút, nhưng vẫn còn vài sợi tơ bạc lưu luyến, nối giữa môi hai người.
Cắt không đứt, càng gỡ càng rối.
Hơi thở rối loạn, hai gò má Diêm Vũ đều tê dại, nàng nhìn bàn tay to lớn của Vệ Sóc ôm lấy bờ vai trần, bất lực ngửa mặt nhìn hắn: "Ngài ghét thiếp đến thế sao?"
Vệ Sóc chỉ dùng một tay đã dễ dàng ôm nàng lên, thân hình hắn cao lớn như vậy, kẹp chặt khiến nàng không thể cựa quậy, Diêm Vũ chợt cười khổ, đôi cánh tay rắn chắc này, cho dù không dùng thuốc, nàng muốn thoát đi cũng khó như lên trời, mà hắn đường đường là thái tử một nước, lại dùng thủ đoạn này để đối phó nàng, chẳng phải là ghét cay ghét đắng mới làm vậy sao.
Nước mắt nóng hổi lăn dào trong hốc mắt, trên mặt nàng lướt qua một tia bi thương: "...Nếu thiếp nói, năm xưa cái chết của Ngũ hoàng tử, không liên quan gì đến thiếp thì sao? Thực ra thiếp là Cố..."
Trong một thoáng, lời nói lăn đến bên miệng, Diêm Vũ thực sự muốn nói cho Vệ Sóc biết, Minh Nghi công chúa của tiền triều đã chết rồi, hắn vẫn luôn hận nhầm người, hành hạ nhầm người!
Nhưng nàng nhanh chóng tỉnh táo lại, nói ra thì sao chứ? Cố Chính Hi giờ đây không còn là đệ nhất văn thần nổi danh thiên hạ nữa, mà là kẻ đứng đầu phạm thượng gây loạn, ngăn cản tân quân đăng cơ. Bây giờ, nếu nàng nói ra thân phận của mình, thậm chí còn liên lụy đến Tạ Quân!
Năm năm lừa dối, Vệ Sóc há có thể chịu dừng lại?
Trái tim Diêm Vũ chợt lạnh buốt, hóa ra từ lúc bắt đầu, khi nàng bước lên con đường này, kết cục đã được định sẵn.
"Suỵt.." Vệ Sóc đưa hai ngón tay vào miệng nàng, kẹp lấy lưỡi mềm mại xoa nắn nhẹ nhàng, Diêm Vũ nuốt khó khăn, nước bọt trong suốt theo khóe miệng nhỏ từng giọt, trượt vào lòng bàn tay hắn.
Hắn chợt dùng ngón cái ấn lên mặt lưỡi nàng, "Ngoan nào, đừng chọc ta không vui."
Ngay sau đó, bụng dưới bị một vật nóng bỏng áp vào, Diêm Vũ thậm chí có thể cảm nhận được mạch máu đập dưới lớp da, đỉnh còn có chất lỏng nhớp nháp rỉ ra dính lên da thịt nàng.
Nàng cố nén cảm giác buồn nôn, nhìn sâu vào mắt hắn, như muốn dùng ánh mắt đóng đinh chết hắn tại chỗ: "Bồ tát tại thượng, ngài nhất định sẽ hối hận."
"Ta đã hối hận rồi." Vệ Sóc một tay nâng dương v*t đã cương cứng, vật khổng lồ ấy ngẩng cao lắc lư đỉnh, hưng phấn cực độ, "Hối hận đã nhịn lâu như vậy."
Nói xong, hắn bắt đầu cọ từ bụng dưới nàng, vòng quanh rốn, rồi từ từ uốn lượn xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở khe hở giữa hai chân.
Tư thế sẵn sàng phát động.
Quy đầu to lớn sưng phồng, gân xanh nổi lên, sự nhịn nhục của Vệ Sóc cũng đã đến cực hạn, hắn dùng một ngón tay tách hai cánh thịt non, nhẹ nhàng chọc mở khe hở thăm dò. Bên trong nóng rực, vừa rồi đã liếm qua huyệt nàng, lúc này vẫn ướt nhẹp, có lẽ sẽ dễ đưa vào.
Diêm Vũ tự biết không tránh được lần này, khóc lóc cầu xin đã vô dụng, bèn cứng rắn nhắm mắt lại, không muốn để hắn đắc ý: "Thái tử một nước mà còn làm chuyện dâm loạn cưỡng đoạt, lời Cố Thượng thư tiền triều nói quả không sai, kẻ trộm cướp bị giết, kẻ cướp nước làm chư hầu*, Vệ Sóc, ngài nhục mạ không phải thiếp, mà là trước thần phật đoạn mất vận nước Đại Tề của ngài."
(* Câu gốc "窃钩者诛,窃国者侯" xuất phát từ thiên "Khư sạ" trong sách Trang Tử. Nguyên văn là "Kẻ trộm móc (của cải) bị giết, kẻ cướp nước lại được phong làm chư hầu. Câu nói phản ánh sự phi lý, bất công trong xã hội khi tội ác nhỏ bị trừng phạt nặng nề, trong khi tội ác lớn lại được ca tụng, tôn vinh. Đạo đức giả, sự giả nhân giả nghĩa tồn tại ở những kẻ có quyền thế.
Trang Tử dùng lời châm biếm chua cay để phê phán thực trạng xã hội đen bạc, pháp luật bất công, kẻ cường quyền vẫn ung dung tự tại dưới chiêu bài đạo đức.)
"Nói xong chưa?"
Vệ Sóc bóp eo nàng, buộc nàng ưỡn người lên. Không cần tay nâng, lại dùng cái côn th*t dài dày kia hung hăng đâm mở ngọc hộ, cứng rắn nhét nửa quy đầu vào.
Diêm Vũ đau đến nước mắt tuôn rơi, hít vào một hơi.
Giọt lệ long lanh còn vương trên khóe mắt chưa kịp rơi, Vệ Sóc cười dữ tợn lại hung hăng đẩy vào nửa thân côn.
"Biết không? Khi nàng kích động nói chuyện, kéo theo bụng co thắt, tiểu huyệt càng kẹp chặt ta. Nói đi, tiếp tục nói, ta thích nàng kẹp như vậy."
Càng vào sâu bên trong càng chật hẹp, ép cái côn th*t tiến thoái lưỡng nan, Vệ Sóc nghe nàng khẽ thở dốc, biết nàng đau dữ dội, nhưng hắn cũng đau.
Cứ dây dưa như vậy rốt cuộc không phải cách, đã đi đến bước này, cũng không còn lý do nào để lùi bước nữa, hắn cứng rắn hạ eo xuống, đỉnh vào tận sâu nhất bên trong.