Ngõ nhỏ tối tăm hẹp dài xuất hiện vô số người tay cầm vũ khí.
Những ánh mắt khinh ghét bắn ra từ hai bên nhà ở, cửa sổ, con hẻm, hội tụ đến bóng người cô độc ở giữa đường kia.
Thành chủ Xuân thành Hoàn Thánh Kiệt đi ra từ một đầu phố khác, anh ta có khuôn mặt chữ điền, dáng người cường tráng, tướng mạo đường hoàng, nhìn như là dáng vẻ chính nghĩa lẫm liệt mà một người lãnh đạo nên có.
“Kẻ sát nhân như mày dám đến Xuân thành tao, thành chủ đây tuyệt không cho phép Ma Vương mày ở lại trong thành, làm hại tính mạng người dân nơi đây.”
Diệp Bùi Thiên ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt lạnh như hàn băng lộ ra dưới lớp tóc mái. Anh không nói một lời, chỉ im lặng bẻ ngón tay, không trung bắt đầu nổi lên từng sợi cát vàng.
Tất cả mọi người đều căng thẳng, những lời nói đường hoàng của Hoàn Thánh Kiệt thậm chí còn trở nên lắp bắp.
“Đừng sợ, hôm nay tao sẽ giữ lại toàn thây cho bọn mày.” Tiếng nói lạnh như băng của Nhân Ma như truyền ra từ địa ngục.
Cát vàng tràn ngập ngõ nhỏ, ánh sáng càng ngày càng ám.
Giữa cát bụi, vị ma quỷ cô độc kia đứng giữa đường, anh bị cát vàng cuồn cuộn quấn quanh.
Ánh sáng dị năng lập lòe, hỗn độn với tiếng kêu thét hết đợt này đến đợt khác và bụi đất tối tăm.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đứng ở đầu phố là người Hoàn Thánh Kiệt bỏ ra số tiền lớn mời đến trợ giúp.
Vị đoàn trưởng binh đoàn Kỳ Lân – Tần Tự Minh này là thánh đồ hệ tinh thần cấp cao nhất loài người hiện giờ.
Xung quanh anh ta có rất nhiều người, hoặc ẩn hoặc hiện bảo vệ anh ta, có cả một vài thánh đồ hệ phòng ngự tạo riêng một cái lồng bảo vệ loại nhỏ để bảo vệ anh ta.
Trong gió lốc, Tân Tự Minh đứng thẳng vững vàng, gió cát xốc tung tóc mái và cổ áo anh ta, đôi mắt người đàn ông này biến thành màu trắng, đôi mắt bạc treo cao trên không đang chậm rãi chuyển động, nó phát ra ánh sáng kỳ dị, đối chọi lại với Nhân Ma trong cát vàng.
Cảnh tượng trước mắt Diệp Bùi Thiên lại biến mất toàn bộ lần nữa.
Anh phát hiện mình đang bị đặt trong một phòng thí nghiệm sáng ngời.
Căn phòng sáng tới mức tái nhợt ấy chỉ có một chiếc giường giải phẫu.
Một người đàn ông bị trói tay chân, bịt kín hai mắt, bịt kín miệng, bó chặt trên giường thực nghiệm như là một con cá vô lực nằm trên thớt.
Nhóm nhân viên nghiên cứu mặc áo blouse trắng lạnh nhạt vây quanh anh, tàn nhẫn vươn ra vô số dụng cụ khủng bố.
Người trên đài thực nghiệm giãy giụa, cổ họng phát ra tiếng rên đau đớn, đôi mắt bị vải che kín dần ẩm ướt khi cơ thể chịu đựng tra tấn mà con người không thể chịu được.
Không có ai để ý đến đau đớn của anh, thậm chí không có ai đối đãi anh như với một con người.
Diệp Bùi Thiên im lặng nhìn tất thảy, anh cười lạnh một tiếng.
“Chúng mày cho rằng tao còn sợ nhìn thấy cái này à?”
Ngón tay tái nhợt của anh xé rách không trung, không gian lập tức bị rách ra như là tấm vải khổng lồ bị cắt ngay giữa, thế rồi nó lại nhanh chóng ghép lại thành cảnh tượng khác.
Từng bức màn, từng hình ảnh liên tục bay qua trước mắt anh.
Diệp Bùi Thiên lạnh nhạt nhìn quá khứ hắc ám thảm thiết của mình.
Anh tỉnh táo biết rõ mình bị kẻ địch kéo vào ảo cảnh do chúng sáng tạo, ở những thời không này, thời gian nhìn như trôi qua rất chậm, nhưng trên thực tế chỉ có giây lát ngắn ngủn mà thôi.
Chỉ cần anh không dừng lại đắm chìm trong bất cứ kỳ ức nào, tất cả những thứ này đều chỉ là mộng ảo xẹt qua, sau khi tất cả kết thúc, thời gian bên ngoài gần như không trôi đi giây nào.
Nhưng nếu anh bị bất cứ hồi ức cảm xúc nào trong đó bắt được, chìm sâu trong đó không cách nào kiềm chế, vậy thì cơ thể anh ngoài hiện thực sẽ mất sức phản kháng, rơi vào công kích của kẻ địch, có lẽ chờ khi anh tỉnh táo lại, chính anh đã bị những kẻ đó xẻ thành tám phần.
Anh như là khách qua đường xuyên qua thời không, hờ hững nhìn những hình ảnh đó trôi đi.
Tất cả đều là màu đen vô biên, không có một chút ánh sáng.
Tái nhợt, hắc ám, máu tươi, tra tấn, ma vật.
Đột nhiên trong đêm tối xuất hiện một tia sáng, một tia sáng nhạt mơ hồ, bên trong ánh sáng ấy có một khuôn mặt tươi cười quay sang nhìn anh.
Ở khoảnh khắc đó, Diệp Bùi Thiên ngây dại bừng bước chân.
Người kia quay người lại trong ánh sáng, vươn bàn tay mềm mại chậm rãi sờ đầu anh.
Diệp Bùi Thiên biết mình cần phải rời đi ngay, nhưng không biết vì sao anh vẫn ngây người không nhấc bước.
Anh hiểu rõ mình nên đẩy cái tay kia ra, nhưng lại không đành lòng.
Cái tay kia sờ lên mặt anh, mềm mại, dịu dàng, mang theo độ ấm ướt át như trong trí nhớ. Khiến cho da thịt anh khẽ run rẩy.
Người kia đang cười với anh.
Bụng anh bỗng truyền đến cảm giác đau đớn bén nhọn.
Dù vậy, anh thậm chí còn có phần không muốn tỉnh lại.
Dưới bóng đêm, Hoàn Thánh Kiệt vui sướng nhìn Diệp Bùi Thiên quả nhiên bị tinh thần lực của Tân Tự Minh khống chế. Anh bị mất thần chí, tiến vào trạng thái vô thức ngay lập tức.
Anh ta bắt được thời cơ này, vội đâm một đao xỏ xuyên qua bụng Diệp Bùi Thiên.
Cái đao trong tay anh ta được làm từ Ma Khu cao cấp, anh ta đã hao phí một lượng lớn tài vật để tạo ra nó, chẳng những sắc bén vô cùng mà còn có hiệu quả ăn mòn, chỉ cần chạm vào là cơ thể kẻ địch sẽ bị ăn mòn liên tục, khó có thể hồi phục như cũ, đây là vũ khí sắc bén anh ta đặt trọn hy vọng vào nó để hòng bắt được Diệp Bùi Thiên.
Hoàn Thánh Kiệt còn không kịp vui đã thấy Nhân Ma dưới trăng tròn đột nhiên mở to đôi mắt lạnh như băng.
Người kia một tay cầm thanh đao dài đang đâm xuyên vào bụng, máu tươi chảy từ bàn tay anh vào lưỡi đao, sau đó chảy xuống đất.
Người kia toét miệng, không giận mà còn cười, tiếng cười lạnh lẽo kiệt ngạo vang lên dưới ánh trăng tái nhợt.
Hoàn Thánh Kiệt sởn tóc gáy, anh ta muốn rút đao ra nhưng lại không rút được.
Vô số đồng bạn bên cạnh đã phát động dị năng đánh về phía Diệp Bùi Thiên.
Người đàn ông cả người đầy máu trước mắt này chắc chắn phải buông đao của mình ra.
Hoàn Thánh Kiệt suy nghĩ như vậy, anh ta đang bị giằng co giữa hai suy nghĩ nên buông đao chạy trốn hay là tiếp tục liều mạng.
Đúng lúc ấy, người đàn ông kia không màng thanh đao trong bụng mà tiến lên một bước, túm được cổ áo của anh ta, anh cúi đầu ghé sát vào trán anh ta.
“Muốn so xem ai bị chết nhanh hơn với tao không?”
Thành chủ Xuân thành Hoàn Thánh Kiệt mở to hai mắt, anh ta nhìn thấy dị năng lộng lẫy đầy trời như chậm lại phía sau Diệp Bùi Thiên, thậm chí anh ta còn thấy máu trên người Diệp Bùi Thiên vẩy ra ngoài.
Người này cũng nên buông ta.
Khi suy nghĩ này xuất hiện trong đầu cũng là lúc anh ta phát hiện tầm nhìn của mình dần lên cao.
Anh ta nhìn thấy đôi mắt của Diệp Bùi Thiên, đôi mắt ấy tỏa sáng dưới ánh trăng như là băng lạnh ngàn năm chưa từng hòa tan.
Tầm nhìn của anh ta dần hạ thấp, cứ thể một đường rơi xuống.
Anh ta nhìn thấy thanh kiếm sắc đâm vào người Diệp Bùi Thiên, nhìn thấy hai chân nhuốm máu, nhìn thấy đôi ủng ngắn đạp trên cát vàng, cuối cùng là mặt đất trải đầy máu tươi.
Có được Diệp Bùi Thiên, anh có biết điều ấy đồng nghĩa với cái gì không?
Anh ta chính là chìa khóa, có được thuốc bất tử, vĩnh sinh gần ngay trước mắt, anh sẽ trở thành người mạnh nhất đại lục này, trở thành sự tồn tại như một vị thần.
Cát sỏi dưới đất đã bị nhuộm đỏ, khoảnh khắc cuối cùng khi mặt dán xuống mặt đất, Hoàn Thành Kiệt nhìn thấy thân hình bị chặt mất đầu của mình chậm rãi ngã xuống.
…
Trong cát vàng, ánh sáng của các loại di năng đan xen vào nhau.
Một người đàn ông cao gầy đứng trên đống thi thể chồng chất như núi, bụng anh bị rách một lỗ to, khắp đầu khắp cổ đều là máu, nhưng anh như không quan tâm đến nó.
Diệp Bùi Thiên đạp một chân lên đống thi thể chồng chất, anh kéo người đàn ông đang quỳ rạp trên đất lên.
Đường đường là Tân Tự Minh, đoàn trưởng binh đoàn Kỳ Lân danh tiếng lẫy lừng lại thảm hại bị anh xách cổ áo nửa quỳ trên đất, mắt kính của anh ta vỡ nát, mặt dính đầy máu tươi.
“Đây là cái gì?” Diệp Bùi Thiên duỗi tay kéo dây chuyền trên cổ anh ta, anh lạnh nhạt cầm lên đánh giá.
Tân Tự Minh vẫn luôn im lặng bống đột nhiên ngẩng đầu vươn ngón tay nhuốm máu cầm lấy tay Diệp Bùi Thiên.
“Xin trả lại cho tôi, đây là di vật duy nhất bạn tôi để lại. Anh có thể giết tôi nhưng xin đừng làm hư cái này.”
“Di vật? Đồ vật mang theo ký ức tốt đẹp? Trả lại cho mày? Dựa vào cái gì?” Diệp Bùi Thiên nhấc kẻ địch kia lên: “Chúng mày cho tao đều là đau khổ, còn muốn tao trả lại thứ tốt đẹp cho mày!”
Anh nhớ tới nỗi đau người đàn ông này mang đến cho mình, đủ loại hình ảnh đau đớn người đàn ông này cho mình xem.
Hình ảnh cuối cùng trong đó chính là người kia.
Diệp Bùi Thiên đột nhiên sững sờ, anh buông tay ném Tân Tự Minh đã nửa sống nửa chết xuống đất.
Anh đột nhiên cảm thấy không thú vị, bèn ném chiếc vảy đen dính máu xuống người kẻ địch.
Diệp Bùi Thiên xoay người, chậm rãi rời đi nơi máu trải đầy đất này, để lại bao tiếng kêu đau rên rỉ ở phía sau.
Anh vốn có thể giết chết những người này, nghiền nát toàn bộ những vũ khí, những kẻ phóng thích dị năng kêu gào muốn đuổi giết anh bằng cát vàng.
Nhưng không biết vì sao, anh đột nhiên không có tâm trạng làm như thế.
Đuổi đi, đúng, anh vốn không nên đi đến nơi náo nhiệt như vậy.
Đám đất đá sụp đổ đột nhiên khẽ động, Tiểu Truy mặt xám mày tro chui ra khỏi đống phế tích.
Tầm mắt của nó và Diệp Bùi Thiên gặp nhau, môi nó run rẩy ấp úng, mặt mày lộ rõ vẻ sợ hãi.
Diệp Bùi Thiên không hề xem nó, anh nâng chân khỏi mặt đất sền sệt máu, đi từng bước ra khỏi ngõ nhỏ.
Cửa hàng bánh bao cháo rau anh thường mua đã bị sụp ở nửa do chiến đấu, ông chủ vừa thấy anh là cười hiện đang chui rúc sau quầy, dùng ánh mắt hoảng sợ như thấy ma quỷ để nhìn anh.
Bà Ngô bạc đầu bị đè dưới vách đá, đang đau đớn rên rỉ không ngừng.
Diệp Bùi Thiên mặt lạnh đi qua, sau anh là cát vàng cuồn cuộn nhấc một tảng đá lên. Bà Ngô kéo cẳng chân bị thương ra, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất bò trốn vào túp lều.
Hai đứa trẻ gầy trơ cả xương vươn đầu ra khỏi bức tường, nó lặng lẽ nhìn ra bên ngoài.
Mẹ bọn nó vươn cánh tay khô gầy ra lôi từng đứa nấp sâu vào bóng râm.
“Đừng qua đó, người kia là ma quỷ giết người không chớp mắt.” Tiếng nói nho nhỏ của cô ta truyền ra từ kẽ hở. Truyện Đoản Văn
Diệp Bùi Thiên kéo cơ thể mệt mỏi chậm rãi rời khỏi địa ngục tu la đang bị máu tươi nhấn chìm này.
“Bao vây tiêu diệt ai vậy?” Sở Thiên Tầm ngồi ở cửa sổ ăn bánh bao nhân thịt với Cao Yến vừa trở về từ bên ngoài.
Cô nhìn chằm chằm cây ngô đồng ngoài cửa, trong lòng đang chăm chú nghĩ chuyện khác nên không nghe rõ lời Cao Yến nói.
Cao Yến đặt một ngón tay lên miệng: “Suỵt, nói nhỏ thôi, đây chính là tin tức bí mật đấy.”
“Chị nói lại đi, bao vây tiêu diệt ai vậy?”
“Chính là người kia, Nhân Ma ý.” Cao Yến ghé sát lại nói thầm với Sở Thiên Tầm: “Không biết sao anh ta lại xuất hiện ở Xuân thành chúng ta, thành chủ kêu gọi toàn bộ cao thủ đứng đầu, còn mời cả đoàn trưởng binh đoàn Kỳ Lân nữa, bọn họ đang đánh nhau ở phố Đen rồi.”
Cô ấy còn chưa dứt lời đã thấy Sở Thiên Tầm kinh ngạc quay đầu, cô nhìn cô ấy một lúc rồi ném nửa cái bánh bao đang ăn giở lên bàn, một tay chống cửa sổ nhảy xuống đất, chỉ mấy chốc đã chạy đi xa.
“Này, em đi đâu đấy? Chưa ăn xong mà? Em không ăn thì chị ăn hết nhé?” Cao Yến không kịp gọi cô, bóng người không mấy cao lớn đã biến mất sau góc tường rồi.