Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Buông Chiếc Váy Nhỏ Của Em Ra Đi

Chương 59




Buông chiếc váy nhỏ của em ra đi

Tác giả: Trì Tiểu Gia

Edit: Na Xiaholic

– Phiên ngoại 2 –

Sau khi kết thúc một ngày làm trợ giảng, Hình Chu rời trường sớm, trời về chiều lúc năm giờ ba mươi vẫn chưa tối hẳn, chút ánh sáng cuối cùng của bầu trời bị tuyết đọng trên mặt đất phản chiếu tứ phía, khiến người ta cảm thấy lạnh buốt.

Hình Chu siết chặt lấy cổ áo, bước nhanh về phía trạm xe buýt, hôm nay là sinh nhật của cậu. Sinh nhật cậu do cha chọn ngày cho, chính là ngày ông nhặt được cậu giữa trời tuyết rồi mang về nhà, nghe nói ngày đó cũng lạnh lẽo hệt như hôm nay vậy.

Vừa đúng dịp Lệ Thủy phải đi công tác hai ngày, cho nên sinh nhật năm nay đã định trước là cậu phải trải qua một mình rồi.

Khi về đến tòa nhà thì đã là sáu giờ, cậu tiện đường ghé vào siêu thị dưới lầu mua một gói mì trường thọ, tự nấu cho mình bát mì mừng sinh nhật nóng hổi, còn học theo thói quen lúc nấu mì của Lệ Thủy, cho thêm một quả trứng chần.

Hình Chu bưng bát mì đặt lên bàn ăn, gắp lấy một đầu sợi mì rồi bắt đầu nhấm nháp.

Đây là phong tục tập quán dân gian ở quê hương Lệ Thủy, vào ngày sinh nhật phải ăn mì trường thọ, nếu mà có vợ hoặc chồng thì sẽ ăn cùng với người ấy, mỗi người ăn một đầu sợi mì và không được để cho mì bị đứt, nếu như cuối cùng hai đôi môi chạm vào nhau thì sẽ đồng nghĩa với “Toàn tâm toàn ý, trăm năm hòa hợp.”

Khi Hình Chu lần đầu tiên nghe về tập tục này, cậu lập tức đòi thử cùng với Lệ Thủy, thế nhưng nghe thì dễ mà làm thử mới thấy rất khó, hai người ăn một hồi thì mì cũng đứt thành mấy khúc liền.

“Đứt hết cả rồi.” Hình Chu cay đắng ngẩng đầu lên.

Lệ Thủy nở nụ cười trong sự bất lực: “Không sao đâu.”

“Có sao chứ, vẫn chưa tới bước hôn nhau luôn đấy, đây là điềm xấu đó anh!”

“Chỉ là mấy chuyện mê tín thời phong kiến thôi mà, chẳng phải Tiểu Chu vẫn thường hay chê anh suy nghĩ cổ hủ đấy hay sao?” Lệ Thủy buông đũa xuống, ra hiệu với Hình Chu, “Ăn cho hết chỗ mì còn lại đi.”

Hình Chu lấy đũa đâm đâm mấy phát vào trong bát, đẩy bát mì ra rồi sau đó chồm người tới chặn miệng Lệ Thủy lại.

Hình Chu lao tới đột ngột, hơn nữa còn quá nhiệt tình, may sao khả năng phản xạ của Lệ Thủy cũng rất nhạy bén, chỉ trong chốc lát đã nắm thế chủ động. Bàn tay phải của Lệ Thủy đặt lên cổ của Hình Chu, vừa vuốt ve những sợi lông tơ mịn màng trên đó, vừa mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi cậu. Hình Chu bị anh hôn tới mức chân mềm nhũn hết cả, lúc Lệ Thủy buông cậu ra, cậu ngã ngồi xuống ghế, đôi gò má ửng hồng, nhìn chằm chằm Lệ Thủy đang ngồi đối diện mình.

Lệ Thủy phớt lờ ánh mắt của Hình Chu, coi như chưa có chuyện gì xảy ra rồi cầm đũa lên ăn nốt chỗ mì còn lại, thế nhưng có một điều mà Hình Chu không hề hay biết, đó là nhịp tim ẩn sâu trong lồng ngực của Lệ Thủy đang đập nhanh đến nhường nào.

Hình Chu dần dần thở đều lại, nhìn những sợi mì bị đứt khúc trong bát rồi lẩm bẩm: “Thôi thì cứ kệ đi, dù sao chúng ta cũng đã hôn nhau rồi, có đứt thì cũng chẳng ngăn cản được chúng ta toàn tâm toàn ý, trăm năm hòa hợp, đúng không anh?”

Lệ Thủy thong thả nuốt một ngụm mì, sau đó gật đầu.

Hình Chu đưa hai tay chống cằm chờ câu nói kế tiếp của Lệ Thủy, thế nhưng anh lại tiếp tục ăn mì.

“Anh không có gì để nói hết ư, xem ra anh cũng chẳng quan tâm mấy nhỉ.”

Lệ Thủy nghe Hình Chu nói vậy thì bật cười, không ngờ Tiểu Chu của anh lại là một nhóc con mê tín đến thế cơ đấy.

Anh đặt đũa xuống, chống hai tay lên bàn, nghiêm túc nói với Hình Chu: “Chỉ khi không có đủ lòng tin trong chuyện tình cảm thì mới phải lệ thuộc vào một sợi mì, còn anh thì có đủ sự tin tưởng đối với tình cảm của chúng ta.”

Nhìn thấy nụ cười quyến rũ của Lệ Thủy, Hình Chu phải cố gắng lắm mới kiềm chế được trái tim u mê của mình.

“Vâng ạ, anh là giáo sư lớn kia mà, làm sao em nói lại anh được cơ chứ.”

Hình Chu nhớ về khung cảnh lần đầu tiên ăn mì trường thọ, cứ thế mà ăn hết cả một bát mì lớn, cậu lau miệng, cầm điện thoại di động lên xem thử, thế nhưng chẳng thấy có dấu hiệu gì, cả ngày hôm nay Lệ Thủy vẫn chưa liên lạc với cậu, cậu biết là Lệ Thủy đi công tác bề bộn nhiều việc, nhưng ngay cả sinh nhật của cậu mà anh cũng quên, điều này vẫn khiến cho cậu không khỏi hụt hẫng.

Cậu ngồi ở bàn ăn chờ hơn hai mươi phút, sau đó quyết định không chờ nữa, ném điện thoại lên ghế sô pha rồi đi tới phòng tắm. Cậu xả nước vào bồn, bên dưới sóng nước trong veo là bốn chữ “Nghịch thủy hành chu” như ẩn như hiện. (*)

Hình Chu nằm dài trong bồn tắm, tựa vào nét chữ không đều ở sau lưng, cậu tiện tay bật một bản nhạc khiêu vũ piano rồi hưởng thụ cảm giác dễ chịu khi dòng nước vờn quanh thân thể, nếu như có thêm Lệ Thủy ở cạnh bên thì sẽ còn tuyệt vời hơn nữa, Hình Chu suy nghĩ một lát, cơn buồn ngủ đột nhiên ập đến, cậu không thể cưỡng lại được mà dần dần khép hai mắt lại.

Khi Hình Chu mở mắt ra lần nữa, cậu thấy mình đã nằm ở trên giường rồi, mà gần ngay trong gang tấc lại chính là khuôn mặt hoàn hảo của Lệ Thủy.

Cậu nhìn xuống, thấy Lệ Thủy đang khom lưng buộc sợi ruy băng quanh eo của cậu, trông anh nghiêm túc hệt như đang gói một món quà tinh tế vậy.

Hình Chu bỗng nhận ra mình đang mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa màu đỏ sẫm, chất liệu vải cao cấp bám vào làn da, mượt mà tựa như dòng nước trong bồn tắm vừa nãy vậy.

“Đây là…?”

“Quà sinh nhật đấy, có thích không?” Lệ Thủy buộc ruy băng thành một chiếc nơ bướm tiêu chuẩn rồi ngồi dậy đứng ở bên giường, tuy không thấy rõ vẻ mặt nhưng trông anh như đang chiêm ngưỡng một kiệt tác vậy.

“Thích… Thích chứ…”

Hình Chu đưa tay chạm vào váy, đây là lần đầu tiên chính tay Lệ Thủy tặng cho cậu một chiếc váy và còn tự mình mặc cho cậu nữa, thật sự không thể tin nổi.

“Sao mà anh về sớm vậy?”

“Nếu như anh còn chưa về thì em sẽ cảm lạnh ở trong bồn tắm mất.”

Giọng nói của Lệ Thủy có đôi chút nghiêm túc, Hình Chu khẽ liếc nhìn anh, vẻ mặt anh trông khá nặng nề. Đây chính là một Lệ Thủy mà Hình Chu thấy quen thuộc nhất, trên phương diện sức khỏe, từ trước đến nay anh luôn luôn “không hề nể mặt”, cậu cũng có muốn khiến cho Lệ Thủy tức giận đâu, nhưng quỷ tha ma bắt, ai mà biết cậu lại ngủ quên kia chứ, đã thế còn để Lệ Thủy bắt gặp nữa.

“Em sai rồi mà…” Hình Chu bò dậy, ngồi quỳ trước mặt Lệ Thủy, “Nể tình hôm nay là sinh nhật của em, tha thứ cho em một lần nhé.”

Hình Chu nói xong thì ôm lấy eo của Lệ Thủy, gương mặt dán lên bụng anh nhẹ nhàng cọ cọ.

Giờ đây hình Chu đang ngồi quỳ, dưới làn váy rộng màu đỏ là mắt cá chân trắng như tuyết, hai màu sắc tương phản bắt mắt, xương quai xanh trong cổ áo cũng như ẩn như hiện, Lệ Thủy đột nhiên cảm thấy hơi nóng, vì anh vội trở về để trải qua sinh nhật cùng với Hình Chu cho nên trước đó đã bị vị học giả kia kính rượu tới tấp, có lẽ hiện giờ cảm giác say vẫn chưa tản hết.

Lệ Thủy rất hiếm khi uống rượu, và anh cũng không muốn để cho Hình Chu nhìn thấy dáng vẻ khi say xỉn của mình.

“Anh ra ngoài một lát nhé.” Lệ Thủy gỡ hai tay của Hình Chu đang ôm mình ra, thế nhưng lại bị cậu khóa chặt.

“Đã về rồi thì phải ở bên cạnh em chứ.” Hình Chu cho rằng Lệ Thủy lại phải ra ngoài có việc, vì thế vội vàng ôm chặt lấy eo của anh, “Không cho anh đi nữa đâu.”

Giọng nói Hình Chu khàn khàn do ngâm lâu trong bồn tắm, tựa như một sợi lông hư hỏng đang vuốt ve trái tim của Lệ Thủy vậy.

Lệ Thủy đưa tay nâng cằm Hình Chu lên, ép cậu phải nhìn mình, ánh mắt anh do dự dừng lại trên khuôn mặt của cậu, theo sau đó là sức nóng kích thích cũng dần dần trào dâng.

“Xem ra không thể buông tha cho em được rồi.”

Vừa dứt lời, Lệ Thủy cúi người xuống áp sát vào má phải Hình Chu, hơi thở nóng rực từ anh phả vào mang tai nhạy cảm của cậu, Hình Chu theo phản xạ có điều kiện mà rụt người, thế nhưng lại bị Lệ Thủy giữ chặt lấy gáy.

Hình Chu cảm nhận được môi lưỡi của Lệ Thủy đang trêu ghẹo mình, tim đập loạn xạ mãi không thôi, trực giác mách bảo cho cậu biết rằng có vẻ hôm nay Lệ Thủy không giống như mọi ngày.

Lệ Thủy âm thầm đưa một tay vào chiếc váy đỏ của Hình Chu, vỗ về làn da đùi bên trong mềm mại ấy, đầu ngón tay nóng bỏng khiến cho Hình Chu nhịn không được mà vội khép hai chân, thế nhưng lại bị tay của Lệ Thủy ngăn cản.

Đến lúc này cậu mới phát hiện ra, Lệ Thủy thế mà lại không hề mặc quần lót cho cậu!

“Sao mà anh…”

“Anh quên mất.” Đôi môi của Lệ Thủy nhích từng chút một trên khóe môi của Hình Chu.

“Tiểu Chu, Tiểu, Chu,” Lệ Thủy thì thầm, mùi rượu nhè nhẹ vấn vương, “Sinh nhật vui vẻ.”

Không biết là ai chủ động, là ai đã đẩy ai xuống trước, hai người quấn quít hòa vào nhau ở trên giường, Lệ Thủy chẳng hề kiêng nể gì mà vươn đầu lưỡi chiếm lấy khoang miệng của Hình Chu, anh híp mắt, lần đầu tiên nơi ánh mắt ấy không còn sáng trong như trước nữa, lại được lớp sương mờ ảo che phủ trông tựa như những vì sao vậy.

“Tiểu Chu, ôm anh đi.”

Hình Chu nghe vậy thì mở hai mắt ra, khóe mắt ửng hồng, bởi vì tình dục mà nơi ấy cương cứng khiến cho chiếc váy ngủ lụa màu đỏ nhô lên thành một vòng cung.

Tiếng thở dốc dần dần trở nên nặng nề hơn của Lệ Thủy cũng được phóng đại vô tận trong tai cậu.

“Là như thế này sao?” Hình Chu cố ý không nghe theo lời Lệ Thủy mà lại cầm lấy hai bàn tay đang ôm eo cậu của anh đặt lên trên vai mình, dẫn dắt anh nhẹ nhàng gảy một cái, dây đeo vai không chần chừ gì nữa mà trượt xuống, để lộ bờ vai gầy.

Ánh mắt của Lệ Thủy dần tối sầm lại, “Tiểu Chu không nghe chịu lời anh rồi.”

“Em quên mất.” Hình Chu học theo cách trả lời vừa nãy của Lệ Thủy, vẻ mặt cực kỳ gian manh.

“Vậy thì để anh giúp em nhớ lại nhé.”

Răng môi Lệ Thủy chạm vào đầu nhũ của Hình Chu, khẽ day day đầy vẻ gợi tình.

“A… Ưm ~” Hình Chu không khỏi rên rỉ, cậu ngửa cằm ra đằng sau.

Hai má của Hình Chu đỏ bừng, thì ra sau khi uống rượu Lệ Thủy sẽ biến thành một người như vậy… Cậu đưa tay lên che mắt muốn giấu đi sự ngượng ngùng của mình, thế nhưng khóe miệng lại không tự chủ được mà khẽ nhếch.

Lệ Thủy thì thích phát nghiện lên được, đầu lưỡi anh liếm láp phát ra âm thanh tí tách.

“Lệ… Lệ Thủy ơi…” Hình Chu không còn kiểm soát được hơi thở gấp gáp của mình nữa rồi, sự sảng khoái trên đầu ngực mẫn cảm dần dần lan tỏa, ngón chân cậu run rẩy mà co quắp lại, ngón tay gắt gao siết lấy mái tóc đen mềm mại của anh.

Lệ Thủy đã biết quá rõ cách làm thế nào để kiểm soát cậu rồi.

“Em muốn… Đừng đùa nữa mà, Lệ Thủy…” Hình Chu bị Lệ Thủy liếm toàn thân tới mức run rẩy, thân thể cọ xát trên ga giường, chiếc váy màu đỏ sậm bị giày vò cho nhăn nhúm hết cả, cuối cùng cậu cũng chẳng chịu nổi nữa mà ôm lấy cổ của Lệ Thủy, cả người không ngừng run lẩy bẩy.

“Tiểu Chu…” Lệ Thủy chống tay cạnh gò má của Hình Chu, tự tay kéo khóa quần xuống để lộ ra nơi ấy vĩ đại đang nóng hừng hực.

Hình Chu run rẩy vươn tay phải ra, mê mẩn vuốt ve thứ vĩ đại kia của Lệ Thủy, nhiệt độ tựa như một luồng điện chạy thẳng vào trong đầu cậu, cậu nhịn không nổi mà dùng tay kia tự sờ vào nơi ấy của chính mình, để cho cả hai bên chạm vào nhau rồi vuốt ve cùng lúc.

“A!” Lệ Thủy không nhịn nổi mà rên rỉ, anh ngang ngược gỡ bàn tay đang tự sờ soạng nơi đó của Hình Chu ra.

“Để anh.” Giọng nói vốn luôn bình tĩnh của anh giờ đây lại ẩn chứa sự vội vàng hiếm thấy.

Hình Chu sốt ruột gật đầu, khao khát không gì sánh được mà nhìn Lệ Thủy, thế nhưng cậu chẳng thể ngờ rằng Lệ Thủy lại cúi xuống nửa người dưới của cậu, cách lớp váy đỏ bắt đầu liếm láp quy đầu, nước bọt từ từ thấm ướt chỗ kia trên làn váy, để lại một vết nước sẫm màu dâm đãng.

Nơi ấy bị lớp váy che phủ cảm nhận được sự mềm và trơn của chất vải lụa, đầu lưỡi nóng ẩm đang mân mê lấy nó, bắp đùi Hình Chu chịu không nổi nữa mà muốn kẹp chặt lại, thế nhưng Lệ Thủy lại mạnh mẽ giữ lấy chân cậu, khoái cảm trên quy đầu tuôn trào cuồn cuộn không dứt, sự trống rỗng trong cơ thể khiến cho Hình Chu gần như vỡ tan ra, cổ họng cậu giờ đây tràn đầy những tiếng rên rỉ bị kìm nén.

Lệ Thủy thật sự đang thổi kèn cho cậu, hiện thực này khiến cho đầu óc của Hình Chu trở nên trống rỗng.

“Đừng, đừng làm như thế! Lệ Thủy, vào bên trong ấy…… Hãy chiếm lấy em đi.”

Hình Chu khẽ xoay người, chủ động nâng mông, vén tà váy đỏ lên.

Lỗ nhỏ vốn khép chặt ở đằng sau đang khẽ khép mở ngay trước mắt Lệ Thủy, tiết ra chất lỏng ướt đẫm.

Dù cho Lệ Thủy là người có độ bình tĩnh cao đến đâu thì cũng không thể cưỡng lại được Hình Chu đang dồn hết sức mình để mê hoặc anh, anh duỗi tay lấy gel bôi trơn trong ngăn kéo đầu giường ra, đổ một ít lên tay rồi đưa ngón trỏ đặt trên nếp gấp bên ngoài miệng lỗ đang co rút của Hình Chu, khẽ vân vê theo vòng tròn.

Hình Chu lặng lẽ cắn lấy mép ga trải giường, cầu xin anh: “Đừng xoa nữa, mau đâm vào đi mà…”

“Chờ chút đã, nếu không sẽ rất đau.”

Lệ Thủy đáp, sau đó đưa ngón giữa và ngón trỏ cắm vào bên trong cùng lúc, chậm rãi đâm sâu rồi lấy ra, các đốt ngón tay cảm nhận được phía trong đang co rút, lớp thịt mềm mại co rúm khẽ cắn lấy các ngón tay anh.

“Ưm… a ~”

Hình Chu cảm nhận được ngón tay Lệ Thủy đang đâm vào, đầu ngón tay của cậu dường như mất kiểm soát mà bóp lấy bờ vai anh, nước mắt trào ra từ tuyến lệ hòa lẫn với mồ hôi trên trán rồi chảy xuống.

Về mặt tình dục, dáng vẻ chưa từng thấy này của Lệ Thủy khiến cho Hình Chu gần như muốn phát điên lên, khi thì cậu có cảm giác Lệ Thủy đang thừa dịp say rượu để đùa giỡn mình, lúc lại muốn cam tâm tình nguyện mà trao thân thể của mình cho anh toàn quyền quyết định.

Nhanh lên, mau chiếm lấy em đi. Tiếng lòng của cậu dường như đang thét gào.

Nhưng cậu biết hiện giờ Lệ Thủy đang rất xấu tính, sẽ không thèm nghe theo lời của cậu đâu.

Cậu không còn cách nào khác, đành phải nhìn Lệ Thủy với ánh mắt đầy vẻ tủi thân, cậu mở to đôi mắt đỏ hoe, cố gắng khơi dậy sự đồng cảm từ nơi anh.

Lệ Thủy đưa đầu ngón tay lên lau đi giọt lệ trên khóe mắt của Hình Chu, anh rút ngón tay ra, kéo cà vạt trên cổ xuống, cởi áo sơ mi ném sang một bên, anh ôm lấy thắt lưng của Hình Chu, để cho Hình Chu quỳ sấp xuống, cầm lấy cái thứ mà từ lâu đã vừa cứng vừa nóng bỏng của mình nhắm ngay vào miệng lỗ nóng ẩm của Hình Chu.

Hình Chu nằm ở bên dưới thân thể Lệ Thủy bất chợt co rút, lưng áp sát vào lồng ngực nóng rực của anh, trong nháy mắt, cậu bỗng cảm thấy yên tâm không gì sánh bằng.

“Ưm…”

Anh tựa như một lưỡi dao chầm chậm khoét sâu miệng lỗ vốn đã mềm mại và ẩm ướt, trước khi Hình Chu kịp hoàn hồn, anh đã thô bạo đâm sâu vào trong chiếc lỗ ấy, không ngừng đẩy về phía trước.

“A!” Trong khoảnh khắc anh đâm vào, tiếng rên rỉ của Hình Chu biến thành tiếng hét chói tai. Đau đớn xen lẫn sự thỏa mãn khi được lấp đầy khiến cậu phải tự cắn vào mu bàn tay của mình, Lệ Thủy chưa bao giờ thô bạo đến vậy cả, nhưng cậu lại thích một Lệ Thủy như thế này.

Hình Chu bắn ra tinh dịch ở đằng trước, phun lên làn váy đỏ sậm một vệt nước màu trắng, cậu cũng không biết là mình đang rên rỉ vì sung sướng hay vì đớn đau nữa, trên mu bàn tay hằn in những vết răng, sâu có nông có.

“Thả lỏng một chút nào.” Động tác của Lệ Thủy dần dần chậm lại, dường như anh đang lấy lại được chút ý thức, anh vội đưa ngón tay mình vào trong miệng của Hình Chu để thay thế cho mu bàn tay cậu.

Nhiệt độ trong miệng của Hình Chu rất cao, Lệ Thủy cảm nhận được rõ ràng lưỡi của Hình Chu đang liếm láp lấy ngón tay mình.

“Tiểu Chu, em đang quyến rũ anh đấy sao.” Lệ Thủy không còn thấy “đáng thương” thay cho Hình Chu nữa, anh ôm lấy cậu rồi duỗi thẳng thắt lưng cậu ra, không tiếc chút sức lực nào mà đâm vào, phá vỡ tiếng rên rỉ trong miệng của cậu.

Lệ Thủy vừa nói cái gì cơ…

Đầu óc đang bị khoái cảm xâm chiếm của Hình Chu khó khăn mà suy nghĩ, hóa ra Lệ Thủy cũng có thể nói được những lời như thế. Cậu không tài nào tin nổi mà quay đầu lại, thế nhưng chỉ trông thấy dáng vẻ Lệ Thủy rất nghiêm túc làm việc của mình, như thể anh đang chăm chú chấm luận văn vậy, cũng tựa như những lời xấu hổ vừa nãy hoàn toàn không phải thốt ra từ miệng của anh.

“Tiểu Chu mất tập trung rồi.”

Lệ Thủy và Hình Chu nhìn nhau, nếu như không phải vì nghe thấy giọng nói khàn khàn và tiếng va đập hông của anh thì trông anh quả thật rất giống như đang phê bình một học sinh trốn tiết.

Tiếng thở dốc càng lúc càng nặng nề hơn, Lệ Thủy kéo cằm của Hình Chu sang, cúi đầu hôn lên môi cậu. Vòng eo rắn chắc và mạnh mẽ của anh vẫn duy trì tần suất ra vào mãnh liệt cực cao, rút ​​ra, đâm vào, lặp đi lặp lại, không ngừng không nghỉ.

Tư thế ra vào ở đằng sau lưng giúp cho nơi ấy của Lệ Thủy đâm sâu thuận lợi hơn, gel bôi trơn từ lâu đã bị đánh tan thành bọt trắng như sữa, bị thứ kia của anh ép cho tràn ra khỏi miệng lỗ, chảy xuống bắp đùi, nhỏ giọt trên ga giường sẫm màu thành một bãi nước trắng.

“Nữa… Nhanh hơn nữa đi, Lệ Thủy…”

Giọng nói của Hình Chu run rẩy, từng âm cuối đều ẩn chứa hương vị đầy quyến rũ.

Nơi đó của Lệ Thủy cứng đến mức tựa như một cây súng đang không ngừng ma sát, cướp cò ở sâu bên trong miệng lỗ của Hình Chu, lần nào đâm vào cũng đều cứng và nóng y hệt lần trước, tựa như sẽ mãi mãi không bao giờ mềm xuống nữa.

Cơ thể Hình Chu bị vật to lớn nóng hừng hực kia đâm cho tới mức loạng choạng, túi tinh của cậu va đập dữ dội, hòa lẫn với âm thanh lách tách của nước, dâm đãng cực kỳ. Cậu như đang chìm sâu vào trong khoảnh khắc ấy, rất muốn cứ mãi được Lệ Thủy giày vò thân thể như thế này.

“A… Khoan đã, chờ một chút!” Hình Chu nghiêng người gục trên ga giường, chiếc váy nhỏ màu đỏ vốn được vén lên đang nhẹ nhàng trượt đến eo và bụng theo từng động tác của cậu, đồng thời chắn lấy tầm nhìn giữa Lệ Thủy và miệng lỗ đấy hấp dẫn.

“Sao thế?” Lệ Thủy nhíu mày.

“Mình tiếp tục từ phía trước được không anh?” Hình Chu thở hổn hển, sắc mặt ửng hồng, động tác này đã làm tiêu hao phần lớn thể lực của cậu.

“Chiều ý em ngay.” Lệ Thủy rút thứ kia ướt đẫm ra khiến cho Hình Chu cứ rên rỉ không ngừng.

Anh nâng hai chân của Hình Chu và đặt trên vai mình, đè lên bờ mông mềm mại của cậu, lần nữa ép chặt quy đầu vào trong miệng lỗ nóng ẩm, vì đã làm một lần rồi nên lỗ phía sau đã được nới rộng ra, theo bản năng kẹp chặt lấy kẻ khổng lồ đang xâm lược, lần nữa dẫn dắt nó khám phá độ sâu ở phía bên trong.

Lệ Thủy và Hình Chu nhìn nhau, lại bắt đầu một loạt thao tác mới, động tác rất nhanh, thậm chí còn có đôi chút thô bạo, nhưng trong mắt anh lại tràn ngập sự dịu dàng.

“A… Ưm…”

Hình Chu ra sức thở hổn hển, mỗi lần Lệ Thủy đâm sâu đến tận gốc, tiếng rên rỉ của Hình Chu lại tựa như mắc kẹt giữa cổ họng, trên khóe mắt cậu dần dần xuất hiện những giọt nước mắt mới.

Lệ Thủy nhìn giọt lệ đang chảy xuống từ trong mắt của Hình Chu, anh kiềm lòng không đặng mà cúi đầu dùng đôi môi để yêu thương, an ủi cậu.

Hình Chu bị Lệ Thủy hành hạ tới mức miệng thì đắng mà lưỡi cũng khô, lớp vải phía sau váy ướt nhẹp mồ hôi dính trên thắt lưng của cậu, mái tóc đen ướt sũng dán sát bên tai, Lệ Thủy dùng sức nâng mông cậu lên, thứ kia lại tàn nhẫn mà chiếm lấy cậu thêm lần nữa.

Hình Chu tựa như đã thực sự biến thành một chiếc thuyền nhỏ, bị cơn sóng thần đánh dạt về tận phía chân trời, rồi ngay tức khắc chìm vào giữa đại dương mênh mông.

“Tiểu Chu à, em cứ hút lấy anh mãi thôi.”

Lệ Thủy khàn giọng thốt lên giữa những cú đâm mãnh liệt mà anh không hề báo trước. Đột nhiên anh tăng thêm tốc độ, nhìn Hình Chu hết sức chăm chú, bắp đùi yếu ớt của cậu bị nâng lên rồi kéo căng ra, cả người như muốn bốc hỏa, khoái cảm ngập tràn.

“Ưm…” Lệ Thủy mạnh mẽ đâm vào thêm mấy cái, anh ôm chặt lấy mông của Hình Chu, bắn ra từng đợt tinh dịch vào sâu bên trong đó.

Đầu óc Hình Chu bị tinh dịch của Lệ Thủy kích thích đến mức trống rỗng, quy đầu cũng phun trào tinh dịch theo anh, thành ruột co thắt lại, càng lúc càng siết chặt lấy thứ kia của Lệ Thủy hơn.

Lệ Thủy vẫn đang vùi mình ở trong cơ thể của Hình Chu, anh đè lên người cậu, thở hổn hển, đáy mắt đỏ rực.

Cả hai người đều không nói tiếng nào, khắp căn phòng tràn ngập hương vị của tình dục, chiếc váy trên người Hình Chu từ lâu đã dính đầy tinh dịch và gel bôi trơn, bị giày vò tới mức nhăn nhúm đang nằm vắt vẻo quanh eo cậu một cách đáng thương.

“Váy hỏng mất rồi, tại anh cả đấy.” Điên cuồng qua đi, Hình Chu thở hổn hển, đau lòng nhìn chiếc váy đỏ đang nằm dưới người mình, cậu muốn đưa tay vuốt phẳng lại lớp vải, thế nhưng cơ thể lại nhũn ra đến mức không tài nào giơ tay lên được, chỉ đành biết nhìn Lệ Thủy đầy oán trách.

“Đền cho em đi.”

Toàn thân Hình Chu trần truồng, chiếc váy đỏ dính tinh dịch loang lổ đang vắt quanh eo, viền mắt cậu đỏ hoe, trông chẳng khác gì một chú thỏ con bị bắt nạt quá mức cả. Trái cổ của Lệ Thủy trượt lên trượt xuống, sâu trong ánh mắt anh hệt như một đầm nước thăm thẳm không thấy đáy vậy.

Hình Chu cảm nhận rõ ràng thứ kia trong cơ thể mình đang có khuynh hướng ngóc đầu lên lần nữa, cậu hoảng sợ mà nhìn anh.

“Lệ… Lệ Thủy…”

Lệ Thủy đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt của Hình Chu, rướn người về phía trước thúc thêm hai phát nữa, “Được thôi, anh sẽ đền cho em, em muốn bao nhiêu, anh đền cho em bấy nhiêu.”



•  Chú thích:

– (*) Nghịch thủy hành chu: Xem lại chú thích ở  chương 2 .

– Hết phiên ngoại 2 –