Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Buông Chiếc Váy Nhỏ Của Em Ra Đi

Chương 57




Buông chiếc váy nhỏ của em ra đi

Tác giả: Trì Tiểu Gia

Edit: Na Xiaholic

– Chương 57 –

Một năm sau, thời điểm vừa mới vào xuân, bằng sáng chế nghiên cứu về polyme y sinh của Lệ Thủy đoạt được giải thưởng quốc tế, chẳng mấy chốc, vị giáo sư trẻ chưa đầy 35 tuổi đã trở thành người nổi tiếng trong lĩnh vực Khoa Học Vật Liệu, có sinh viên còn lén chụp ảnh khi anh đang đứng lớp rồi đăng lên Weibo, thêm vào đó nhờ thành quả nghiên cứu khoa học của anh, bài đăng đã được chuyển tiếp tới hàng chục nghìn lần, và từ khóa #Giáo_sư_kỹ_thuật_đại_học_đẹp_trai_nhất cũng leo lên hot search.

“Còn trẻ ghê”, “Muốn gả cho ảnh quá”, “Phải nghiên cứu thêm về tình yêu thầy trò mới được, “Nam chính tiêu chuẩn luôn”, “Lại là câu chuyện về thầy nhà người ta”, “Giá trị nhan sắc cao thế này thì em bằng lòng ngồi trong lớp cả ngày để học với thầy luôn á”, “Giá trị nhan sắc cao, chỉ số IQ cao, vừa thấy hâm mộ vừa ghen tị”, “Làm nhà nghiên cứu mà vẫn giữ được mái tóc đen dày đến vậy luôn kìa”, “Nam thần hệ cấm dục! Trời ơi muốn nhìn ảnh mặc áo choàng trắng trong phòng thí nghiệm quá đi XD”, “Giá trị nhan sắc này hoàn toàn không hề thua kém mấy cậu trai trẻ mới nổi trên ti vi luôn đó”, “Em quyết tâm sẽ nỗ lực học hành chăm chỉ để thi đậu vào chuyên ngành Vật Liệu Polyme của Đại học Bách Khoa thành phố A”…

Đó đều là những bình luận của cộng đồng mạng dành cho Lệ Thủy, chỉ trong vòng chưa đầy một ngày, anh đã trở thành người khá nổi tiếng ở trên mạng rồi.

Tuy nhiên, chính bản thân Lệ Thủy thì lại không hề biết rằng mình đang là một người nổi tiếng ở trên mạng, hôm nay khi anh về đến nhà sau khi kết thúc công việc cuối cùng trước kỳ nghỉ tết thì nhìn thấy Hình Chu đang làm ổ trên ghế sô pha ôm máy tính bảng xem gì đó rất say mê.

“Đang xem gì đó?” Lệ Thủy thay dép bước tới, áo khoác ngoài còn chưa cởi ra đã hôn lên trán Hình Chu một cái.

Hình Chu tắt máy, “Em đang xem các tình địch của mình thèm muốn anh đến mức nào.”

“Nghĩa là sao vậy?” Lệ Thủy treo áo lên móc, rõ ràng là chẳng hiểu Hình Chu đang nói cái gì cả.

“Tối hôm nay em muốn ăn gì?” Lệ Thủy đi vào trong nhà bếp.

“Gì cũng được hết ạ.”

Hình Chu nhảy xuống khỏi ghế sô pha, giẫm lên dép đi theo sau Lệ Thủy, lúc Lệ Thủy rửa tay và đeo tạp dề, Hình Chu đứng bên cạnh nhìn anh như thể đang tìm tòi nghiên cứu vậy, dáng vẻ nghiêm túc tựa như quan sát sự phát triển của tinh thể dưới kính hiển vi.

Lệ Thủy cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Hình Chu, anh hơi nghi hoặc nhìn thoáng qua cậu.

Cuối cùng, Hình Chu cũng đưa ra được một kết luận sau khi quan sát: “Chà, đúng là đẹp trai hơi quá một tẹo.”

Hình Chu đột nhiên nói như vậy, Lệ Thủy bỗng cảm thấy dở khóc dở cười.

“Thầy Lệ nè, anh có biết là anh đã trở thành người nổi tiếng ở trên mạng hay chưa?”

“Không biết.”

“Đương nhiên là anh không biết rồi, lão già như anh ngay cả Weibo cũng không thèm chơi cơ mà.”

Lệ Thủy đập hai quả trứng gà để nấu canh trứng đánh bông, “Bỏ thời gian ra lướt Weibo, chi bằng đọc thêm vài bài luận văn và tài liệu mới nhất còn hơn.”

“Trời ơi…” Hình Chu cảm thán, “Liệu các cô gái kia có biết rằng giáo sư nam thần trong mơ của bọn họ thật ra lại là một món đồ cổ không nhỉ?”

“Rốt cuộc là em đang nói cái gì vậy?” Có một người yêu nhỏ hơn mình quá nhiều tuổi chính là như thế đấy, cho dù đã bên nhau nhiều năm trời, nhưng anh vẫn khó bắt được sóng não của Hình Chu ở một số khía cạnh, có lẽ là anh nên dành thời gian để học bổ túc thêm mấy thứ mà Hình Chu vừa nhắc đến thôi.

Lệ Thủy xoay người đổ trứng đánh bông vào trong nồi, Hình Chu cũng tò tò đi theo anh.

“Có người đăng ảnh của anh lên Weibo, sau đó thì bỗng dưng có thêm một nhóm fangirl muốn gả cho anh, chưa biết chừng còn có cả fanboy nữa đó, anh muốn xem thử hay không nào?” Hình Chu lắc lắc máy tính bảng.

“Thành thật mà nói thì anh không muốn đâu, nhưng nếu em muốn anh xem thì anh có thể xem thử.”

Đối với mấy bình luận về bản thân ở trên mạng, Lệ Thủy cũng chẳng thèm để tâm.

“Trên mạng đang có rất nhiều người muốn theo đuổi anh, đòi gả cho anh đó, anh cũng chẳng thèm tìm hiểu thử xem sao à.”

“Bọn họ cũng không phải là em, anh đâu có cần phí thời gian để tìm hiểu về bọn họ làm gì.” Lệ Thủy rải vào trong nồi thêm ít hành lá rồi cười nói: “Anh chỉ quan tâm đến người và chuyện ở trong tầm tay mình mà thôi.”

Hình Chu ngẩn người, cậu đứng ở đằng sau lưng Lệ Thủy nhón chân lên rồi đặt cằm trên vai của anh, ngửa mặt nói: “Nói xa nói gần, chi bằng nói thẳng, ý anh là anh chỉ quan tâm tới mỗi mình em thôi chứ gì.”

Lệ Thủy nghiêng đầu, trước mắt anh là Hình Chu đang gần ngay trong gang tấc, anh cụng trán với cậu, “Ừ, chỉ thích em thôi.”

Chớp mắt mà đã sắp đến giao thừa rồi, hai năm trở lại đây Lệ Thủy không còn quay về nhà mừng năm mới nữa, khoan nói tới chuyện về nhà ăn tết, mà đã suốt một năm nay anh chưa từng về thăm nhà, thỉnh thoảng Hình Chu cũng sẽ cảm thấy có đôi chút tự trách bản thân, cho rằng việc Lệ Thủy có nhà mà không thể về đều là do cậu mà ra cả, mỗi lần nghĩ đến những chuyện này, cậu lại chỉ khát khao dồn hết thảy tình yêu của mình cho anh mà thôi.

Ăn cơm tối xong, cả hai đi đến trung tâm mua sắm đối diện tòa nhà để mua một số đồ dùng cho năm mới, vì là đêm giao thừa nên trung tâm mua sắm hiện đang rất đông người, Hình Chu chen lấn toát mồ hôi hột mới có thể thoát ra khỏi đám đông đứng thanh toán tiền, mà Lệ Thủy thì ngược lại, dáng vẻ của anh vẫn cứ lạnh nhạt muôn đời không đổi như thế.

“Người trong toàn thành phố đều đổ cả về đây hay gì vậy?” Hình Chu vỗ vỗ khuôn mặt đang ửng hồng của mình mà than phiền, “Lần sau chúng ta phải đi sớm hơn mới được.”

“Nếu Tiểu Chu không thích đi mua sắm, sau này cứ để anh đi một mình là được rồi.” Lệ Thủy lấy khăn giấy ra lau mồ hôi đang chảy trên thái dương cho Hình Chu.

“Như vậy sao được, em không nỡ để cho thầy Lệ nhà em phải phá hủy hình tượng mà chen lấn đi mua sắm đâu, mấy việc này cứ để em lo là được rồi.” Hình Chu lắc lắc những túi mua hàng tràn đầy trong tay, có hơi khoe khoang và đắc ý, mấy món này đều là do cậu giành được từ tay các cô các bác đấy.

Thành phố A có một truyền thống, khi năm mới đến, nơi nơi đều sẽ treo đèn lồng, vỏ đèn màu đỏ bao bọc lấy ngọn đèn vàng bên trong treo giữa chốn xe cộ tấp nập này trông có vẻ không hợp cho lắm.

Lệ Thủy nắm lấy tay của Hình Chu, ngọn đèn kéo bóng hai người trải dài ở trên đường, một cơn gió Bắc thổi ngang qua, Hình Chu vội rụt người vào trong khăn quàng cổ.

“Lạnh không?”

“Hơi hơi.”

Lệ Thủy buông tay Hình Chu ra, ôm lấy cậu vào lòng, “Như vậy sẽ ấm hơn.”

Hình Chu hoảng sợ, “Sẽ bị người ta nhìn thấy đó.”

“Không sao, sắp về đến nhà rồi.”

“Thôi được.” Hình Chu dần dần thả lỏng, tựa vào trong lòng của Lệ Thủy hưởng thụ hơi ấm trên người anh.

Trên đường về, Hình Chu hớn hở kể cho anh nghe về những chuyện thú vị hồi trước trong diễn đàn, Lệ Thủy chăm chú lắng nghe, khi vừa về đến nhà, điện thoại của Lệ Thủy đột ngột đổ chuông, mà Hình Chu vốn vẫn đang hớn hở nói không ngừng bỗng vì nhìn thấy tên người gọi mà im bặt, cuộc gọi này đến từ người nhà của Lệ Thủy.

“Thằng út đấy à, tết năm nay con vẫn không có ý định về nhà sao?” Giọng nói của bà Lệ phát ra từ điện thoại, trong phòng yên tĩnh tới mức Hình Chu cũng có thể nghe thấy rất rõ ràng.

Lệ Thủy day day vùng giữa lông mày, “Mẹ ơi, con…”

“Đừng có nói với mẹ là con bận rộn công việc nữa, chẳng lẽ năm nào cũng bận tới mức không thể trải qua giao thừa à?”

Lệ Thủy im lặng, đương nhiên công việc bận rộn chỉ là mượn cớ, mẹ anh biết thừa. Nhưng nếu như anh về nhà ăn tết thì chắc chắn anh phải để cho Hình Chu đón năm mới một mình, mà dù có thế nào đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không rời xa Hình Chu nửa bước.

“Cha của con nói ông ấy nhớ con rồi đấy.” Bà Lệ hạ giọng, “Mấy lời này ông ấy ngại phải nói ra, mà mẹ cũng thấy nhớ con lắm đó.”

Trái cổ của Lệ Thủy chuyển động, nghe thấy những gì mẹ nói, viền mắt của anh chợt nóng lên.

Những điều này đều bị Hình Chu nhìn thấy hết cả, cậu khẽ kéo lấy ống tay áo của Lệ Thủy, “Lệ Thủy này, anh nên về quê ăn tết đi, em sẽ ở nhà đợi anh về mà.”

Mặc dù cậu từng rất hùng hồn mà nói rằng sẽ độc chiếm Lệ Thủy, nhưng vào lúc này cậu vẫn cảm thấy Lệ Thủy nên về nhà một chuyến, tuy ông Lệ đã từng khiến cho Lệ Thủy bị tổn thương, nhưng dù sao đi chăng nữa thì cha vẫn là cha, cậu không đành lòng trở thành vật cản chặn đường anh, Hình Chu có thể nhìn thấy được thật ra Lệ Thủy rất quan tâm đến người nhà, nếu không thì hàng tháng cũng sẽ không gửi về nhà cả một đống đồ đạc lẫn tiền bạc như thế, đã vậy tháng sau lại luôn nhiều hơn tháng trước, dù cho hai người già sống ở thị trấn nhỏ xa xôi cũng chẳng thể nào dùng hết được.

Lệ Thủy nhìn Hình Chu, ánh mắt lóe sáng, cuối cùng vẫn khẽ lắc đầu, anh xoay người đi về phía cửa sổ.

Bà Lệ ở đầu dây bên kia có lẽ là đã nghe thấy lời nói của Hình Chu, bỗng “Ấy chết” một tiếng, “Xem đầu óc của mẹ này, mẹ quên nói với con, hôm nay mẹ gọi điện thoại đến là muốn nhắc con mang Tiểu Chu cùng về nhà ăn tết, cũng giống như hồi trước vậy thôi, chỉ là lần này xem như chính thức vào cửa, câu này cũng là do cha con nói đó.”

Bà Lệ vừa dứt lời, đầu bên kia điện thoại đã vang lên tiếng ho khan của ông Lệ, “Ơ hay cái bà già này, đừng có mà nói nhảm…”

Lệ Thủy kinh ngạc, cha của anh thực sự đã chấp nhận Hình Chu sao, cũng chấp nhận cho tình yêu của bọn họ rồi, anh biết chắc chắn ở phương diện này còn có thêm cả sự giúp đỡ không nhỏ của mẹ và Lệ Lệ.

Bàn tay đang cầm điện thoại di động của Lệ Thủy chợt rịn mồ hôi, “Mẹ ơi, để con hỏi ý của Tiểu Chu đã.”

“Tiểu Chu này, em có bằng lòng theo anh về nhà anh tết không?”

Lệ Thủy lần nữa nhìn về phía Hình Chu, bỗng thấy cậu đang ngây người ra đứng đó.

Một thứ cảm giác không biết nên gọi là vui mừng khôn xiết hay không thể tin nổi đang bao trùm lấy Hình Chu, cậu nghe thấy hết cả rồi, cha mẹ của Lệ Thủy muốn mời cậu cùng về nhà ăn tết thật sao… Hình Chu véo lên mu bàn tay của mình một cái thật đau, dáng vẻ phản đối kịch liệt của ông Lệ lúc ấy vẫn còn in sâu trong tâm trí cậu, từ lâu cậu đã cho rằng suốt đời này ông Lệ cũng sẽ không chấp nhận bọn họ, tình yêu của hai người vốn được định sẵn là chẳng thể nào hạnh phúc trọn vẹn.

Thế mà cậu nào ngờ, biết đâu được kể từ khoảnh khắc mà cậu gặp gỡ Lệ Thủy, ông trời đã quyết định sẽ đối xử với cậu thật tốt rồi.

“Tiểu Chu?” Thấy Hình Chu vẫn đang im lặng, Lệ Thủy hỏi lại: “Em có bằng lòng theo anh về nhà anh tết không?”

Rõ ràng là Lệ Thủy đang hỏi “Em có bằng lòng theo anh về nhà anh tết không?”, thế nhưng Hình Chu lại cảm thấy dường như anh đang hỏi rằng “Em có bằng lòng kết hôn với anh không?”, đôi môi của Hình Chu khẽ khép rồi lại mở, cuối cùng cũng lấy lại được chút bình tĩnh, cậu thình lình nhào vào trong vòng tay của Lệ Thủy rồi gật đầu thật mạnh: “Bằng lòng, em bằng lòng.”



Thời gian tựa như được bao bọc trong những hạt đường hạnh phúc mà trôi về phía trước, chẳng mấy chốc Hình Chu đã là sinh viên năm cuối, và rốt cuộc cũng trở thành cánh tay đắc lực nhất của Lệ Thủy.

Đã không còn phải khổ sở giấu kín đam mê, cũng không còn sự ngăn cản của gia đình, lại xóa tan đi sự bất đồng trong quan điểm, Lệ Thủy và Hình Chu cuối cùng cũng đã bắt đầu lại cuộc sống vợ chồng già thêm lần nữa, mỗi một ngày qua đi đều ngập tràn bình yên và tươi đẹp.

Trong khoảng thời gian này, sự kiện ly kỳ nhất không ai ngờ tới chính là thằng quỷ Lưu Nham thế mà lại cưa đổ được Lệ Lệ, khởi đầu một mối tình chị em. Khi Hình Chu hỏi hắn bắt đầu từ lúc nào vậy, hắn kể rành mạch là đã từ hai, ba năm trước khi đến bệnh viện để thăm Lệ Thủy, vừa gặp cô đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi.

Lưu Nham rất tự mãn mà nói với cậu rằng: “Chu Nhi, hai anh em ta giờ đã thân lại càng thêm thân rồi đấy nhé.” Với câu nói của Lưu Nham, Hình Chu suy ngẫm một chút rồi cảm thấy cũng chẳng có gì là sai cả.

Gần đây, Hình Chu có kế hoạch muốn được giữ lại trường, cậu bắt đầu lẻn vào ngồi ké giờ dạy của Lệ Thủy.

Trong tiết học Vật Lý Polyme đầu tiên của tân sinh viên năm nay, Hình Chu cũng tựa như một sinh viên năm nhất đến phòng học thật sớm, ngồi ở hàng ghế cuối cùng, thế mà không ngờ lại gặp được người quen.

“Thầy Tiểu Hình!”

“Hà Hoan Hoan?”

Cô bé đang ngồi ở trước mặt cậu đây chính là học sinh đã được cậu dạy kèm cách đây hai, ba năm, cô nhóc không chỉ biết bí mật của cậu mà còn từng tặng quà cho cậu nữa. Cậu cứ tưởng Hà Hoan Hoan hiện đang là sinh viên năm hai, không ngờ lại gặp được cô trong giờ học của sinh viên năm nhất, còn học cùng chuyên ngành với cậu nữa chứ.

Hà Hoan Hoan hiểu vì sao Hình Chu ngạc nhiên, “Từ sau khi gặp được thầy Tiểu Hình, em đã quyết tâm phải thi đậu vào trường Đại học Bách Khoa thành phố A, năm đầu tiên em không thi đậu nên thành ra phải đi học muộn một năm, thầy Tiểu Hình đang làm gì ở đây thế? Em còn suýt tưởng rằng mình đã vào nhầm lớp luôn đó.”

“Thầy đến để nghe thầy Lệ giảng bài, học hỏi kinh nghiệm ấy mà, thầy Lệ chính là giáo viên hướng dẫn nghiên cứu sinh của thầy.”

“Thầy Lệ á! Chính là giáo sư đẹp trai nhất ngành kỹ thuật đó sao?” Tiếng hét vui mừng của Hà Hoan Hoan rất lớn, hơn chục nữ sinh ở trong lớp đều nghe thấy, cả phòng bắt đầu sôi nổi hẳn lên, mọi người nhao nhao thảo luận về câu chuyện bùng nổ ở trên mạng hồi trước.

Hình Chu gật đầu trong sự bất lực, “Nhưng mà em cũng đừng vội mừng, thầy ấy nghiêm khắc lắm đó, ở đây không tồn tại cái gọi là tình yêu thầy trò đâu.”

“Không thành vấn đề!! Em đã từng nghĩ tới khả năng mình sẽ được học giờ của thầy ấy rồi, trời ơi, em hạnh phúc quá đi mất.” Hà Hoan Hoan che mặt, “Thầy Tiểu Hình, em muốn lên ngồi trên hàng ghế đầu, tan học chúng ta nói chuyện tiếp nhé.”

“Đi đi, đi lẹ đi.”

Hình Chu nhớ lại biệt danh mà hồi đó bọn họ đặt cho Lệ Thủy – Nam thần Lệ Quỷ, cậu nhìn theo bóng lưng của Hà Hoan Hoan, chỉ cười mà không nói gì thêm.

Tiếng chuông bắt đầu tiết học vang lên, lúc Lệ Thủy bước vào lớp, anh mặc trang phục đi dạy, tháng Chín vẫn còn vấn vương không khí mùa hè, mà anh vẫn cứ như thế, mặc áo sơ mi cài đến tận cúc trên cùng. Phòng học vốn đang yên tĩnh bỗng dưng sôi nổi hẳn khi anh bước lên bục giảng, trăm nghe không bằng một thấy, đây quả thực là một nhân vật có đẳng cấp nam thần.

Trước sự hăng hái của đám sinh viên trong lớp, Lệ Thủy vẫn rất lạnh lùng, anh mở máy tính lên, đưa đốt ngón tay khe khẽ gõ một cái lên bục giảng, vẻ mặt nghiêm túc ra hiệu cho mọi người im lặng, mãi cho đến khi tiếng động phía bên dưới tản dần, anh mới mở file ppt lên.

“Tôi họ Lệ, sẽ đứng lớp với các trò trong giờ Vật Lý Polyme, trên file ppt có email và địa chỉ phòng làm việc của tôi đấy.”

Lệ Thủy vừa nói xong, bên dưới bỗng vang lên một tràng pháo tay.

Hình Chu ngồi ở cuối phòng học xoay bút, cười thầm trong lòng: Có mỗi cái lời nói đầu muôn đời không đổi.

“Cám ơn mọi người.”

Lệ Thủy gật đầu, đưa mắt nhìn từng sinh viên đang ngồi ở bên dưới, khi lướt ngang qua Hình Chu thì dừng lại thêm một giây, lặng lẽ đổi sang ánh nhìn dịu dàng.

Đây là tiết học đầu tiên vào buổi chiều, bắt đầu vào lúc hai giờ hai mươi lăm, ánh mặt trời vừa phải, trong khóm cây bên ngoài cửa sổ không ngừng vang lên tiếng ve sầu kêu râm ran, vốn là một tình huống cực kỳ dễ gây buồn ngủ, thế mà không một ai trong lớp cảm thấy uể oải cả, tất cả mọi người đều ngồi thẳng lưng nhìn về phía Lệ Thủy ở trên bục giảng.

Hình Chu đưa một tay chống cằm, tựa như tất cả mọi người cùng nhìn lên bục giảng không hề chớp mắt, mặc dù cậu đã nhìn ngắm người đang đứng trên đó hàng trăm hàng nghìn lần rồi, nhưng đối với cậu mà nói thì anh luôn luôn có sức hấp dẫn tuyệt đối.

“Có ai trả lời được câu hỏi này hay không?” Lệ Thủy chỉ vào một câu hỏi trên file ppt.

Hình Chu còn đang ngắm nhìn Lệ Thủy say sưa, cậu cứ thế mà mơ hồ đưa tay lên theo các sinh viên trong lớp.

Lệ Thủy nhìn về phía Hình Chu, “Bạn sinh viên này, mời bạn trả lời.”

Hình Chu còn đang chuẩn bị đứng lên theo phản xạ có điều kiện thì chợt nhìn thấy một nam sinh ngồi ở hàng ghế trên cùng đã bắt đầu trả lời câu hỏi rồi, hóa ra người mà Lệ Thủy gọi không phải là cậu, cậu thấy hơi xấu hổ, vội vàng rụt đầu lại, chờ cho đến khi bạn sinh viên đó trả lời xong thì mới gượng gạo ngẩng đầu lên.

Trong khoảnh khắc vừa ngẩng đầu, Hình Chu tình cờ bắt gặp ánh mắt của Lệ Thủy, anh cong môi, trên gương mặt nghiêm túc thấp thoáng nở nụ cười.

Trống ngực của Hình Chu ngay tức thì đập rộn ràng, khung cảnh thì vẫn hệt như thế, nhưng thân phận giờ đây đã khác xưa, cậu không tài nào kiểm soát được nhịp tim của mình nữa, dường như cậu lại vừa yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên mất rồi.

– Hết chương 57 –

– HOÀN CHÍNH VĂN –