Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Buông Chiếc Váy Nhỏ Của Em Ra Đi

Chương 24





“Mẹ tôi sao?” Lệ Thủy khẽ cau mày nhìn Tưởng Linh Linh, “Tại sao cô lại nói cho mẹ tôi biết?”
“Ơ… Em không biết là anh Lệ muốn giấu dì Tô chuyện này.” Tưởng Linh Linh nói với giọng rất ân hận, còn hơi cúi đầu.
“Thôi quên đi, không sao đâu.”
Mẹ anh ngày một lớn tuổi, chủ yếu là anh sợ làm cho bà lo lắng, nhưng chuyện cũng đã rồi, anh chẳng trách móc Tưởng Linh Linh để mà làm gì nữa, mẹ anh sắp đến đây, anh còn phải thử nghĩ xem nên trấn an bà như thế nào.

Thuốc tê tiêm trên vết thương đã hết tác dụng, cơn đau liên tục đang làm anh cực kỳ khó chịu.
Lệ Thủy lại theo bản năng mà nhìn về chiếc điện thoại di động yên tĩnh ở trên đầu giường, đúng lúc này, nó chợt rung lên, ánh mắt vốn đang bình tĩnh của anh đột nhiên bừng sáng, anh mặc kệ cánh tay đeo nẹp mà với lấy điện thoại.
Tưởng Linh Linh ngay lập tức ngồi thẳng lưng lên.
Người gọi đến là “Đàn anh Tống Du”, trong khoảnh khắc ấy Lệ Thủy bỗng cảm thấy rất hụt hẫng, thế nhưng khi nhớ tới chuyện ngày hôm qua, các đầu ngón tay của anh khẽ run lên, mười giây sau mới dám trả lời điện thoại.
“Chú đấy à.” Tống Du thở dài ở đầu bên kia điện thoại.
“Đàn anh Tống.” Trái tim Lệ Thủy chợt thắt lại, anh lo sợ rằng sẽ phải nghe hắn nhắc tới những chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua.
Đáng tiếc là Tống Du không thể hiểu được những suy nghĩ ở trong lòng của Lệ Thủy.
“Về chuyện ngày hôm qua, anh già đây muốn nói lời xin lỗi với chú.”
“Không đâu ạ… Tối hôm qua em đã bất lịch sự quá.”
Tống Du cười khổ, “Nếu không có anh, chú và Thủy… Hình Chu cũng sẽ không trở nên như thế này.”

“Vấn đề nằm ở chỗ bọn em thôi.” Cổ họng Lệ Thủy hơi khô rát sau quãng thời gian dài không được uống nước.
Một khoảng lặng ngắn trôi qua ở hai đầu dây điện thoại.
“Hiện giờ có tiện ra ngoài uống một ly hay không? Anh già mời chú, coi như là để xin lỗi.” Tống Du mở lời phá vỡ sự im lặng này.
“Hiện tại em đang ở trong bệnh viện.” Lệ Thủy không biết cách nói dối, cho nên anh đành phải nói ra sự thật.
“Bệnh viện?” Tống Du kinh ngạc, “Chú làm sao thế?”
“Hôm qua em lái xe hơi ẩu nên giờ tay đang bị thương.”
“Chú không sao chứ? Trời ạ… Chú đang ở bệnh viện nào, để anh sang thăm chú.” Tống Du lo lắng hỏi.
“Cũng không có gì đáng ngại cả, em chẳng dám làm phiền đàn anh đâu.” Lệ Thủy bỗng cảm thấy chưa muốn gặp lại Tống Du nhanh đến thế, hắn là người đã chứng kiến sự việc rối loạn vào tối hôm qua.

Anh không biết từ khi nào mà mình lại trở thành một người chẳng dám đối mặt với người khác như vậy.
Lệ Thủy kiên quyết không chịu nói ra mình đang nằm ở bệnh viện nào, Tống Du cũng đành chịu thua, hai người trao đổi thêm vài câu về dự án thí nghiệm rồi chuẩn bị cúp máy.
“Đàn anh, chờ chút đã.” Lệ Thủy đột nhiên ngăn không cho Tống Du ngắt máy.
“Em muốn biết tại sao mà anh quen em ấy, và vì sao lại tham dự bữa tiệc mặc trang phục nữ đó…” Nói đến cụm từ “trang phục nữ”, Lệ Thủy cảm thấy hơi khó để mở lời.
“À, đấy là bữa tiệc để mừng anh về nước, thật ra thì anh cũng không ngờ là bọn họ lại đến đó trong trang phục nữ.” Tống Du bất lực đáp, “Còn về phần Hình Chu, anh quen thằng bé ở trên mạng.”
“Ở trên diễn đàn sao?”

“Phải.” Tống Du dứt khoát trả lời.
“Vâng, em hiểu rồi.” Giọng nói của Lệ Thủy bình tĩnh đến bất ngờ.
Tưởng Linh Linh đang lặng lẽ gọt táo, cô tinh ý cảm nhận được tâm trạng thất thường của Lệ Thủy, vì vậy cô chọn cách im lặng.
Lệ Thủy tựa vào đầu giường chầm chậm nhắm mắt lại, hai vết thương trên người vẫn còn đang cực kỳ nhức nhối, anh đưa tay lên day day vùng giữa lông mày, cố gắng giúp cho bản thân thấy thoải mái hơn.
Về thương tích của mình và diễn biến sau vụ tai nạn xe hơi, Lệ Thủy không hỏi Tưởng Linh Linh mà bấm chuông gọi bác sĩ đến.
Gãy xương cánh tay, trầy da vùng thái dương, não bị chấn động nhẹ, cần phải nằm viện để quan sát.
Có một chiếc xe tải nhỏ chở hàng đã va chạm với anh, chủ xe không bị thương ở đâu cả, hiện vẫn đang bị cảnh sát giao thông giữ lại, nguyên nhân ngoại trừ gây ra tai nạn còn là vì chở hàng quá tải.
Ngay sau khi bác sĩ rời đi, Tưởng Linh Linh đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Anh Lệ, ăn quả táo này đi.”
Đây là quả táo mà cô gọt từ lúc nãy, vì đợi quá lâu nên đã bị thâm mất rồi.
“Cô cứ ăn đi Tiểu Tưởng, hiện tại tôi chẳng muốn ăn gì cả.”
Tưởng Linh Linh vẫn còn đang muốn nói chuyện tiếp, thế nhưng Lệ Thủy đã tựa vào đầu giường rồi lần nữa nhắm mắt lại, cô cầm quả táo đứng chôn chân ở đó, ăn không được mà vứt cũng chẳng xong, cuối cùng đành lặng lẽ rút tay về.
Bây giờ đã là tám giờ sáng, Tưởng Linh Linh định đến căng tin bệnh viện để mua bữa sáng cho Lệ Thủy.
Cô đứng ở cửa nhìn Lệ Thủy đang nằm trên giường bệnh, bỗng dưng bắt đầu sững sờ, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lệ Thủy không đeo kính, mất đi sự nghiêm túc và khí chất lạnh lùng, anh bỗng trở nên dịu dàng hẳn ra.
Lệ Thủy đang mặc quần áo bệnh nhân, quần áo cho bệnh nhân quả là một loại trang phục rất thần kỳ, dù cho bạn có mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa thì khi mặc vào, bạn cũng sẽ lập tức trở nên yếu đuối, tựa như rất cần được người khác chăm sóc vậy.

Đây là cơ hội mà ông trời đã ban tặng cho cô.
Tối hôm qua cô gọi điện thoại cho Lệ Thủy, vốn là muốn rủ anh đi ăn cơm để cảm ơn vì lần trước đã giúp đỡ, ai ngờ người bắt máy lại là bên phía bệnh viện, họ nói rằng chủ nhân của chiếc điện thoại này gặp phải tai nạn giao thông, hiện vẫn còn đang nằm trong phòng cấp mổ.

Cô hoảng hốt, ngay cả áo khoác cũng chẳng thèm mặc, cứ thế bắt taxi chạy thẳng đến bệnh viện, may sao Lệ Thủy không có chuyện gì.
Lệ Thủy được đẩy ra khỏi phòng mổ, chuyển đến phòng bệnh, cô vẫn luôn ở bên cạnh xem chừng anh, điện thoại di động của anh đang đặt ở trên đầu giường, tầm mười hai giờ đêm, điện thoại chợt rung lên, cô định trả lời thì lại thấy tên của người gọi đến là “Tiểu Chu”, khi ấy đột nhiên cô cảm thấy do dự, đến khi hoàn hồn lại thì cô đã cúp điện thoại mất rồi.

Vì sợ khi Lệ Thủy tỉnh dậy sẽ biết được cho nên cô đã mở khóa bằng vân tay của anh, sau đó xóa đi nhật ký cuộc gọi.
Cô biết mình làm như vậy là không đúng cho nên cứ luôn thấp thỏm không yên, nhưng hiện tại khi cô đứng ngoài cửa, lén lút nhìn người đàn ông yếu đuối đang nằm ở trên giường bệnh, mọi sự xoắn xuýt trong lòng bỗng dưng biến mất hết cả.

Lòng bàn tay cô chợt đổ mồ hôi, nếu như có thể, cô hy vọng rằng mình có thể chăm sóc cho anh cả đời.
Hình Chu bị sốt, vẫn chưa đầy một tháng kể từ lần sốt gần nhất, mãi đến mười hai giờ trưa cậu mới tỉnh dậy.

Đầu gối của cậu đang vô cùng đau đớn, nhưng mà không thể sánh bằng cơn đau âm ỉ ở trong đầu, cậu sờ sờ sang bên cạnh, nửa giường bên kia vẫn gọn gàng ngăn nắp, đêm qua Lệ Thủy đã không về nhà.
Anh thất vọng tới mức ngay cả nhà mình cũng không muốn quay về luôn ư?
Suy nghĩ này khiến cho cõi lòng cậu trở nên trống rỗng.
Hình Chu nằm ngửa ở trên giường thất thần nhìn trần nhà, thật lâu sau mới nhớ ra hôm nay là cuối tuần, buổi chiều cậu còn phải đi dạy kèm.

Truyện Sắc

Cậu khó khăn bước ra khỏi giường, lần tìm điện thoại di động trong phòng khách rồi bấm vào số điện thoại di động của mẹ Hà Hoan Hoan.
“A lô, mẹ của Hoan Hoan đấy ạ.” Hình Chu vừa mở miệng thì vang lên giọng mũi đặc sệt, không cần phải nói gì nữa, bà Hà nghe thấy đã hiểu ngay.
“Thầy Tiểu Hình, nghe giọng thầy hình như là đang bị bệnh có đúng không?”
“Xin lỗi, hôm nay tôi bị sốt nên buổi chiều không thể sang dạy kèm được.”
“Không sao đâu, thầy bị ốm thì cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi nhé.” Bà Hà rất hài lòng với trình độ dạy học của Hình Chu, chẳng cần nói nhiều bà cũng thông cảm ngay cho cậu.
Ngay khi Hình Chu vừa định nói lời tạm biệt, Hà Hoan Hoan đã giật lấy điện thoại của mẹ.
“Thầy Tiểu Hình, thầy bị bệnh hả?”
“Ừ, chiều nay thầy không sang được, nhưng đề môn Hóa thầy đưa em vẫn phải làm đấy nhé, ngày mai thầy sẽ kiểm tra.” Hình Chu nói xong thì ho khan vài tiếng.
“Vâng ạ.” Giọng của Hà Hoan Hoan có hơi tiếc nuối, “Thầy Tiểu Hình nhớ phải nghỉ ngơi và bồi bổ nhiều vào nhé, thực ra chiều nay em có quà muốn tặng cho thầy đó, nhưng thôi đợi đến ngày mai cũng được.”
Cô nhóc này còn muốn tặng cả quà cho cậu cơ đấy? Hình Chu mỉm cười, nói mấy câu với cô bé rồi cúp điện thoại.
Đầu gối của Hình Chu đang rướm máu, chắc là bị sốt do vết thương gây ra rồi, chuyện này không ổn chút nào, Hình Chu vẫn chưa hoàn toàn mất tỉnh táo, cậu biết mình cần phải đến bệnh viện ngay lập tức.
Hình Chu đặt điện thoại xuống và bước vào phòng tắm, vừa soi gương thì lập tức cau mày, người ở trong đó dường như không còn là cậu nữa rồi, sắc mặt tái nhợt hệt như tờ giấy, toàn thân run lẩy bẩy, đôi môi khô nứt cũng đang rướm máu vì vừa nói chuyện xong.
Cậu đưa mu bàn tay lên cọ xát một hồi, thế nhưng máu chỉ càng chảy ra nhiều hơn, cậu đành phải đưa lưỡi ấn vào vết thương, mùi gỉ sắt lập tức ngập tràn trong khoang miệng.
Nếu như Lệ Thủy đang ở đây, nhất định anh sẽ bảo cậu không được chạm vào, sau đó đi lấy một chiếc tăm bông y tế, khẽ nâng mặt của cậu rồi nhẹ nhàng ấn lên môi.
Nhưng đây chỉ là một mớ ảo tưởng do cậu ăn mày quá khứ mà ra thôi, còn trên thực tế, có lẽ Lệ Thủy sẽ không bao giờ nâng mặt cậu lên nữa rồi.
Hình Chu liếm đi vệt máu loãng, đờ đẫn suy nghĩ..