Bước Vào Nhà Tôi Thì Em Phải Làm Vợ Tôi

Chương 64: Được cứu





Tôi bị ngất xỉu và không biết đã ngất xỉu trong bao lâu, đến khi tôi mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trong một cái trại.

Nhưng phong cách dựng trại này rất giống với kiểu quân đội, tôi mừng rỡ không lẽ tôi được cứu rồi nhưng tôi cũng không dám hi vọng nhiều, vì bọn bắt cóc cũng biết dựng trại.

Tôi len lén đi ra vén cửa trại lên thì tôi thật sự rất mừng vì đây thật sự là của quân nhân rồi, tôi bước ra thì có một người lính nhìn thấy và hỏi:

- Cô đã tỉnh rồi sao?

- Dạ là các anh đã cứu tôi?

Người lính vừa rồi tiếp tục trả lời:

- Đúng vậy chúng tôi đang đi tuần thì thấy có người tưởng bọn buôn người, nên đuổi theo ai dè là một cô gái.

Người lính đó đưa tay mời tôi đi đến đóng lửa trại mà có vài người nữa đang ngồi ở đó, tôi đi theo và ngồi xuống trước hết tôi muốn nói lời cảm ơn nên lên tiếng:

- Tôi thật sự rất cảm ơn vì các anh đã cứu tôi.

Những người lính gật đầu rồi người lính vừa rồi tiếp tục hỏi:

- Chúng tôi giúp người là nhiệm vụ nên cô đừng khách sáo, nhưng vì sao cô lại ở đây?

Lúc này tôi đang rất sẵn sàng mà nói:

- Tôi bị mẹ tôi bắt cóc để cấn nợ, bà ta bán tôi cho bọn buôn người và chúng sợ bị phát hiện nên mới bắt tôi đi đường rừng.

Tôi ngừng một chút rồi kể tiếp:

- Đi được mấy hôm rồi tôi nghe bọn chúng nói sắp đến biên giới nên tôi cố gắng chạy hi vọng được trốn thoát.

- Vậy nên khi cô nghe thấy có người kêu đứng lại cô tưởng là bọn chúng.

Tôi ngại ngùng gật đầu vì thật sự là tôi hiểu lầm thật mà, mấy người lính nghe nói thì hiểu vấn đề và người nãy giờ nói chuyện với tôi lên tiếng:

- Được rồi hôm nay cô ráng ngủ ở đây sáng mai chúng tôi sẽ dẫn cô về trụ sở và liên lạc cấp trên giúp cô trở về nhà.

Sáng hôm sau tôi đi theo mấy người lính đó đến doanh trại của họ đang ở, người đội trưởng ở đó có hỏi tên tôi là ai để họ báo lên trên và tìm người nhà.

Khi tôi nói tên và người thân liên lạc thì người lính này hơi ngạc nhiên, vì tên người thân đến bảo lãnh tôi là Lý Thế Bảo.

Đến trưa thì có một chiếc trực thăng của quân đội vừa đến, từ trên trực thăng có một người đàn ông khuôn mặt lạnh lẽo, dáng người cao ráo và đôi mắt chim ưng sắc bén bước xuống.

Anh ta vừa bước xuống thì tất cả những người lính ở đây đều nghiêm trang đứng chào nghiêm chỉnh theo kiểu quân đội.

Nhưng mà sao tôi thấy người này quen quen hình như tôi có gặp rồi hay sao ý, người đội trưởng ở đây lên báo cáo:

- Thưa thiếu tướng người chúng tôi nói đang ở bên trong, còn những tên buôn người tôi đang cho người chia ra tìm và bắt bọn chúng.

Người đàn ông đó không trả lời chỉ lạnh lùng gật đầu rồi tiếng bước đi vào trong, tôi thấy vậy liền chạy đến ghế ngồi xuống như chưa có nghe lén chuyện gì.

Vừa bước vào người đàn ông đó đến bên ghế phía đối diện ngồi xuống nhìn tôi và cắt tiếng hỏi:

- Cô là Nguyễn Khả Hân bạn gái của Lý Thế Bảo?

Tôi nhìn nét mặt người này tự nhiên rét ngan, gật đầu trả lời:

- Vâng là tôi.

- Vì sao cô lại đến được đây?

Ngồi thẳng lưng tôi nghiêm túc trả lời:

- Tôi bị mẹ tôi bắt cóc và bán cho bọn buôn người, bọn chúng muốn đem tôi qua biên giới nhưng sợ bị phát hiện, nên đã đưa tôi đi đường rừng tôi tìm cách chạy trốn may mắn gặp được mấy anh lính cứu tôi đem về đây.

Người đàn ông đó gật đầu như đã hiểu, sau đó nói với tôi:

- Tôi là bạn của Lý Thế Bảo mấy hôm nay cậu ta có điện thoại nhờ tôi tìm người, giờ gặp được cô ở đây ngày mai tôi sẽ đưa cô về vì tôi hiện tại có chút việc ở đây nên cô đợi thêm 1 ngày nhé.

- Tôi cảm ơn anh rất nhiều ạ.

Thật sự thì tôi rất vui, cứ nghĩ là chết ở trong rừng rồi ai ngờ giờ được cứu nên tôi rất mừng, nhưng sao trước mắt tôi tối đen và tôi không biết gì nữa.

Trong cơn mê tôi cảm giác mình được ai đó bế lên một chiếc giường êm ái, tay có cảm giác ai đó ghim tim tôi muốn mở mắt ra nhưng lại không tài nào mở mắt lên nổi.

Tôi cũng không biết mình hôn mê hết bao lâu đến khi tôi lờ mờ tỉnh dậy thì cảm các ở eo có cánh tay ôm lấy, quay qua nhìn thì tôi thấy Lý Thế Bảo đang ôm tôi ngủ.

Nhưng ở đây là phòng ngủ của doanh trại mà, tại sao Lý Thế Bảo lại đến được đây, đang tự đặt ra câu hỏi thì anh ấy tỉnh dậy, thấy tôi đã tỉnh anh ấy hỏi:

- Em thấy trong người thế nào rồi? Anh nghe Quang Đạt nói em ngất xỉu nên anh không đợi được đến ngày mai em về, đành đi chuyên cơ riêng đến đây, anh rất lo lắng cho em bé cưng à.

Tôi cảm động và rất vui vì gặp được anh ấy ở đây, đã rút vào lòng Lý Thế Bảo nói:

- Em không sao, gặp anh em đã khỏe hẳn rồi.

- Bé cưng thật biết làm cho anh vui mà, bảo sao anh không yêu cho được.