Cuối tuần, cả hai chuyển nhà, vì không cần mang theo các thiết bị gia dụng lớn nhỏ linh tinh nên chuyển rất nhanh, đến buổi trưa đã hoàn tất. Người ta thường nói, nhà mới sẽ có hơi thở mới.
Chuyển sang nhà mới, dường như mây đen trong lòng cũng tan biến, cô có cảm giác mình thuộc về nơi này, nên lá gan cũng lớn hơn rất nhiều, cho dù tối khuya chỉ có một mình ngây ngốc trên lầu cũng không sợ, theo như anh nói, chuyện này thật đáng ăn mừng.
Hai ngày sau, Đồng Tuyết hẹn cô ra ngoài ăn cơm, Lâm Hi suy nghĩ một lúc rồi đồng ý, buổi tối anh đi thăm em gái Từ Kha Nguyệt sẽ về trễ, cô gọi điện báo thím Tào biết, rồi trực tiếp đi thẳng từ tiệm của mình đến khách sạn Đồng Tuyết đã hẹn.
Lúc cô tới, Đồng Tuyết đã có mặt, vừa thấy cô, cô nàng liền ghét bỏ:
“ Quả nhiên là quý nhân bận rộn, hẹn ba lần bốn lượt cuối cùng cũng hẹn được ngài ra đây? ”
Lâm Hi mỉm cười:
“ Được rồi, đừng có nói mấy lời chua lòm nữa,hôm nay tớ mời, muốn ăn gì tha hồ gọi, không cần khách khí."
Cô nói vô cùng hào phóng, nhưng Đồng Tuyết liếc mắt:
“ Không muốn khách khí cũng không được, gần đây tớ muốn giảm cân, chỉ ăn cá và rau cải, mới gọi một ít rồi ”
Lâm Hi nghe vậy kinh ngạc:
“ Không phải cậu luôn nói béo mới đẹp sao, thời đại học rất nhiều nữ sinh không ăn không uống để giảm cân, cậu còn cười nhạo người ta ngu ngốc nữa ”
Đồng Tuyết nhìn cô oán giận:
“ Cậu đừng có sát muối lên vết thương của tớ nữa, gần đây tớ mới biết, nam thần của tớ thích người đẹp mình hạc xương mai. ”
Cô nàng cao một mét sáu, nặng bảy mươi kí, cách mình hạc … một khoảng cách thật quá xa xôi. Lâm Hi:
“ Cậu vẫn còn tiếp tục chiến đấu sao, thế nào rồi, cậu với nam thần có tiến triển gì không? ”
“ Tiến triển cái khỉ gì, một chút cơ hội cũng không có, ngày nào cũng công việc rồi công việc, chưa bao giờ nói đến chuyện tình cảm."
Lâm Hi hết còn lời nào để nói chỉ khuyên cô:
“ Cậu đừng có treo cổ trên cây cổ thụ xiêu vẹo nữa, thiên hạ này đàn ông nhiều như vậy, chỗ này không được thì đổi sang chỗ khác. ”
Đồng Tuyết hừ một tiếng, phản bác:
“ Đây không phải cổ thụ xiêu vẹo mà là đại thụ chọc trời ”
Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cứ thích đi vào ngõ cụt, đến khi đụng ầm vào tường mới chịu. Lâm Hi biết có khuyên cũng vô dụng, nên vòng vo chuyển đề tài:
“ Muốn giảm cân … buổi tối không ăn gì mới đạt hiệu quả tốt nhất, cậu còn ăn cá … có thể gầy được sao? ”
“ Buổi tối tớ mà không ăn, thì không thể nào ngủ yên được. ”
“ Hả … Ờ. ”
“ Cậu ‘ hả, ờ này là có ý gì, sao tớ cảm giác cậu đang cười nhạo tớ. ”
Lâm Hi phát hờn liếc mắt:
“ Đừng có nói nhảm nữa, đúng rồi, thời gian trước nam thần của cậu có giúp tớ chút việc, tớ chưa kịp nói cậu biết. ”
Cô cảm thấy cần nói chuyện này với Đồng Tuyết, cô ấy thích Cảnh Bình như vậy, nếu cô không nói, lỡ sau này gây ra chuyện hiểu lầm gì thì không tốt chút nào. Đồng Tuyết lập tức sôi nổi:
“ Giúp cậu chuyện gì? Sao anh ấy giúp cậu được? ”
Nói xong còn nghi ngờ nhìn cô:
“ Hai người vẫn còn lén liên lạc? ”
Mới nói có một câu đã nghi ngờ như vậy, Lâm Hi thật là vừa bực mình vừa buồn cười:
“ Thu ánh mắt đó của cậu lại đi, hiện tại tớ đã có người trong lòng rồi, không nhìn trúng nam thần của cậu đâu. ”
Nói xong liền tóm tắt ngắn gọn mấy câu, chuyện cô và anh ta tình cờ gặp nhau khi cô đi mua giấy dán tường. Đồng Tuyết nghe xong hơi mất hứng:
“ Sao anh ta lại nhiệt tình dữ vậy, chắc chắn do thấy cậu xinh đẹp. ”
Rồi nghĩ tới:
“ Cậu có người trong lòng? ”
Cung phản xạ … chạy hoài mới tới mà. Lâm Hi không muốn nói nhiều về chuyện này, nên đáp có lệ:
“ Ừ, mới quen không bao lâu, bây giờ đang trong giai đoạn tìm hiểu, đợi sẽ giới thiệu hai người biết mặt ”
Nói xong, liền dẫn dắt câu chuyện sang đề tài nhạy cảm khác:
“ Trần Tầm và Tô Thụy thế nào rồi? ”
Quả nhiên, Đồng Tuyết không còn chú ý đến vấn đề tình cảm của cô nữa, mà kích động nói:
“ Hôm nay, tớ tìm cậu chính vì chuyện này! Cậu có biết Tô Thụy trâu bò lắm không? ”
Lâm Hi phối hợp hỏi sao vậy. Hai mắt Đồng Tuyết sáng bừng lên:
“ Không ngờ Tô Thụy lại bị dính vào vụ án Đinh Hướng Thư, cậu biết Đinh Hướng Thư không, ông chú mặt tròn thường xuyên xuất hiện trên đài Từ Thị đó, cô nàng cười híp mắt, trước kia mẹ tớ còn nói người này vừa nhìn biết ngay người tốt, có khả năng lãnh đạo, hắc hắc, bây giờ thì đẹp mặt rồi, cậu không biết chứ mấy bữa nay tới cãi nhau với bà cụ ở nhà chỉ có thẳng không thua! ”
Hiện tại, mọi người đều biết vụ án Đinh Hướng Thư, ngay cả đài truyền hình quốc gia lớn nhất cả nước C * tv cũng đưa tin mấy ngày liên tục, cả nước nóng hừng hực.
Lâm Hi hỏi:
“ Sao cậu biết Tô dính vào vụ án này? ”
“ Vương Chân Chân nói, hiện tại cô ta cũng miễn cưỡng xem như thiếu phu nhân nhà giàu, mặc dù ông chồng xấu trai, nhưng trong giới nhà giàu tin tức lan truyền rất nhanh không gì ngăn được, Vương Chân Chân nói, ít nhất Tô Thụy cũng phải ngồi trong đó ba năm ”
Trước đó, cô đã biết chuyện này từ Từ Vi Vũ, nên cũng không ngạc nhiên, à một tiếng rồi hỏi:
“ Vậy Trần Tầm thì sao? ”
Nhắc tới Trần Tầm, Đồng Tuyết càng hăng hái, cô nàng vui sướng khi thấy người ta gặp họa:
“ Trần Tầm bị cha mẹ hắn đá ra nước ngoài rồi, tuy hắn không liên quan gì tới chuyện này, nhưng xém chút nữa hắn đã đính hôn với Tô Thụy, còn quăng ra nhiều tiền như vậy cho Tô Thụy mua nhà, hơn nữa chuyện hắn bị bắt vào đồn cảnh sát không ít người biết, ra nước ngoài xem như tránh đầu sóng ngọn gió. ”
Nghe thấy Trần Tầm xuất ngoại, cô hoàn toàn buông lỏng. Cái tên Trần Tầm này hơi bị thần kinh, cô chỉ sợ hắn gặp rắc rối với Tô Thụy sẽ quay lại quấy rầy cô, chuyện đó thật khiến người ta phát hờn.