Sắp hết năm, tâm tư của mọi người cũng theo thời gian chồng chất thêm.
Sau bữa ăn, Tôn Uyển Bình cao hứng bảo Lộ Nghiên đi mua quần áo cùng. LộNghiên càng ngày càng phát hiện mẹ chồng có tính cách rất trẻ con, không bình lặng như Nguyễn Minh Ngữ, tuy nhiên cô lại cảm thấy bà rất đángyêu. Đúng lúc bước ra cửa lại gặp Trần Nhiễm Mộng vừa lái xe vào gara,Tôn Uyển Bình để lái xe nghỉ ngơi, bảo Trần Nhiễm Mộng chở đi.
Trần Nhiễm Mộng oán giận nhưng vẫn lấy xe ra.
Tôn Uyển Bình và Trần Nhiễm Mộng đều tới những cửa hàng có thương hiệu quen thuộc của mình. Lộ Nghiên chỉ đi dạo cùng hai người, cô không hay muaquần áo vì cơ hội mặc không nhiều, quần áo trước kia cũng coi như đủ. Lộ Nghiên thích những bộ quần áo cũ của mình, kiểu dáng thoải mái mà chấtliệu cũng rất mềm mại.
Lúc Tôn Uyển Bình thử đồ, Lộ Nghiên vàTrần Nhiễm Mộng vô tình gặp Lưu Uyên Thư. Lưu Uyên Thư chủ động chào hỏi cô, có điều trước đây Lộ Nghiên đã từng nhìn thấy cô ấy rồi. Trần Nhiễm Mộng và Lưu Uyên Thư chỉ nói vài câu đơn giản. Lộ Nghiên nhìn ngắm quần áo bên cạnh, nhưng cô vẫn có thể cảm thấy sự quan sát của Trần NhiễmMộng. Khi Tôn Uyển Bình bước ra có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đãmang dáng vẻ của bậc trưởng bối, ngay cả cảm giác đáng yêu lúc trướccũng biến mất.
“Gần đây bác khỏe không ạ?” Lưu Uyên Thư dịu dàng chào hỏi bà Tôn.
“Già rồi, khỏe gì mà khỏe, cứ vậy thôi. Bố mẹ cháu vẫn khỏe chứ?”
“Đều khỏe ạ. Thần sắc của bác nhìn rất tốt, bác trai chắc cũng vẫn mạnh khỏe ạ?”
Lộ Nghiên vừa nghe hai người nói chuyện, vừa nghe lời giới thiệu của nhân viên cửa hàng.
“Nếu cô thích thì có thể thử, có hai loại màu: trắng và hồng phấn.”
“Có màu xanh lá không?” Lộ Nghiên có thể cảm nhận được sự đờ đẫn của nhânviên cửa hàng trong nháy mắt. Chính cô cũng phải ngưỡng mộ tinh thầngiải trí vô vị mang theo cảm giác đanh đá khi “biết rõ còn hỏi” củachính mình, quả thực cô cảm thấy rất buồn cười.
“Xin lỗi, không có màu ấy. Cô xem bộ bên trái có thích không ạ?”
Lộ Nghiên mỉm cười quay người nhìn bộ khác.
“Cô cảm thấy người phụ nữ này thế nào?” Không biết từ khi nào Trần NhiễmMộng đã tiến đến bên cạnh Lộ Nghiên, cầm hai bộ váy trên tay cùng loạinhưng khác màu.
“Rất đẹp, rất lễ độ, nhìn cũng rất dịu dàng.”
Trần Nhiễm Mộng hơi nhếch môi. “Chiếc váy này thế nào?”
“Rất hợp với cậu.”
Trần Nhiễm Mộng bảo Lộ Nghiên đi thử chiếc xanh đen, còn mình mặc thử cáimàu lục. Lúc Lộ Nghiên bước ra cũng vừa nhìn thấy Lưu Uyên Thư rời đi.
“Lộ Nghiên mặc chiếc váy này rất đẹp.” Tôn Uyển Bình bước tới trước mặt hai người.
Trần Nhiễm Mộng hoàn toàn bỏ qua câu nói của Tôn Uyển Bình, bảo nhân viêngói quần áo ba người vừa thử. Lộ Nghiên đành chịu, cuối cùng nhanh hơnmột bước, đưa chiếc thẻ tín dụng của Trần Mặc Đông cho nhân viên cửahàng.
“Người phụ nữ của anh tôi đúng là rất hào phóng, có điềuxét đến cùng chẳng phải vẫn là tiền của anh tôi sao?” Trần Nhiễm Mộng hờ hững nói.
Lộ Nghiên giương mắt, liếc nhìn Trần Nhiễm Mộng bêncạnh. Lúc này vẻ mặt của cô ấy không giống như đang nói xoáy cô, màngược lại có chút dè dặt cẩn thận, tựa như đang thăm dò đụng chạm vàovấn đề nhạy cảm. Lộ Nghiên thu hồi ánh mắt, cầm đồ của mình và Tôn UyểnBình quay về bên cạnh mẹ chồng, Trần Nhiễm Mộng cũng xách đồ bước theo.
Lộ Nghiên và Lưu Uyên Thư đã từng có duyên ngắn vài lần, nhưng ấn tượngmỗi lần đều dễ dàng lưu lại trong lòng. Không nói đến trực giác kỳ diệucủa phụ nữ, khả năng ghi nhớ diện mạo người khác của Lộ Nghiên quả thựcrất lớn. Cô vẫn luôn cho rằng với Lưu Uyên Thư cũng không ngoại lệ,nhưng không ngờ sự ghi nhớ này lại thâm sâu hơn cô tưởng.
Bởi vì ấn tượng sâu nặng mà Lưu Uyên Thư có khí chất xinh đẹp có thể bất chợt xuất hiện trong trí óc của Lộ Nghiên.
Gặp Lưu Uyên Thư lần đầu là khi cô và Trần Mặc Đông mới kết hôn không lâusau đó. Hôm ấy là cuối tuần, Trần Mặc Đông hết giờ làm, Lộ Nghiên vừa từ nhà mẹ về. Nghe thấy tiếng chuông cửa ấn mạnh, Lộ Nghiên cho là TrầnMặc Đông, sau khi mở cửa cô lại thấy đó là một cô gái, tóc búi cao, áokhoác màu tím, quần jeans đen, đi giày bệt, thanh nhã cao quí. Lộ Nghiên có chút ngạc nhiên, đối phương cũng mang vẻ ngạc nhiên nhìn Lộ Nghiên,nhưng rất nhanh sau đó lại mang dáng vẻ tươi cười.
“Tôi là bạn của Trần Mặc Đông, tên là Lưu Uyên Thư.”
Lộ Nghiên cũng lịch sự giới thiệu tên mình. Lưu Uyên Thư giải thích mìnhđến để lấy lại đồ không cẩn thận để rơi ở đây, rồi lại khách sáo nóimình đến quá mạo phạm, đáng lẽ nên gọi điện trước. Lộ Nghiên nghĩ chínhmình cũng quá bất ngờ, cô chỉ cười với Lưu Uyên Thư mà không nói gì.
“Nếu không ngại, tôi có thể đi lấy không?” Giọng nói của Lưu Uyên Thư ngọt ngào, nhã nhặn.
“Cứ tự nhiên đi.” Lộ Nghiên mở cửa, ánh mắt nhìn theo bóng dáng của LưuUyên Thư, cô ta bước vào một gian phòng. Trong căn nhà, ngoài phòngriêng của Trần Mặc Đông, còn có hai gian phòng nhỏ. Trước khi kết hôn,Lộ Nghiên thỉnh thoảng ở lại một trong hai gian phòng này. Mà lúc nàyLưu Uyên Thư đang bước vào căn phòng còn lại. Lộ Nghiên đứng trước cửa,người vẫn hướng ra phía ngoài cửa, cô lắc đầu nhìn cô ta từng bước đivào. Lúc này Lộ Nghiên mới ý thức được mình đã quên mời người ta ngồi.
Lúc Lưu Uyên Thư bước ra, Lộ Nghiên đang sắp xếp mấy quyển sách và mấy conthỏ bông mang từ nhà Nguyễn Minh Ngữ về. Lộ Nghiên đặt những thứ đó vàomấy vị trí mà vẫn cảm thấy không hợp với căn phòng. Cô nghĩ lần sau sẽmang trả về nhà mẹ, căn nhà đó hợp với chúng hơn. Lộ Nghiên quay đầunhìn thấy Lưu Uyên Thư, trên tay cô ta cầm thứ đồ gì đó.
Lưu Uyên Thư ở lại chưa đầy năm phút, lúc sắp đi, cô ta còn giải thích thoả đáng với Lộ Nghiên.
“Lần đó, Mặc Đông để những thứ tôi mang đến ở đây là thực sự có nguyên nhân, bình thường anh ấy sẽ không để ai ở đây đâu.” Trên mặt còn ẩn chứa nụcười nhẹ nhàng.
“Tôi tin cô, càng tin anh ấy hơn.” Lộ Nghiên khẽ cười, sau khi cô ta đi, Lộ Nghiên lại bắt đầu bận rộn với công việc vừa nãy.
“Có một, càng dễ có hai” – câu nói này quả không sai. Sau khi Lưu Uyên Thưđến nhà một lần, Lộ Nghiên lại lần nữa gặp cô ta ở một quán ăn.
Lộ Nghiên học đại học ngoài tỉnh nên đều bỏ lỡ cơ hội tụ tập bạn bè cấpba. Lần này cô đã trở về, bị bạn bè trong lớp túm đi. Lộ Nghiên đến cănphòng tổ chức tiệc, bị mọi người hỏi hết chuyện này chuyện nọ, đa số làsau khi kết hôn sống thế nào. Ngày cô kết hôn, chỉ có mấy bạn học cấp ba thân thiết tham dự. Nhưng vì cô kết hôn khá sớm, nên tin tức này cũngnhanh chóng được lan truyền rộng. Lộ Nghiên bị hỏi, đỏ mặt tới mang tai, đương nhiên cũng sẽ không trả lời câu hỏi của bọn họ.
Đang ăncơm, một người bạn tốt nhận được điện thoại phải đi trước. Để tránh đámngười ầm ĩ, Lộ Nghiên xung phong đưa cô ấy ra cửa. Hai người cùng cườinói bước ra phía ngoài.
“Sao đấy?” Người bạn kéo tay Lộ Nghiên.
Lộ Nghiên lắc đầu, tiếp tục cười nói với bạn đi về phía cửa. Lộ Nghiênthấy bạn đã bắt được xe mới quay trở vào. Lúc đi vào, Lộ Nghiên nhìn vềphía lúc nãy, đúng là Lưu Uyên Thư, lúc này cô ta đang cười tươi nhưhoa, ngay cả đồ trang sức màu hồng cũng hiện rõ vẻ điềm đạm, mái tóc đen nhánh, thả bên vai. Lúc này Lộ Nghiên ấu trĩ nghĩ mình cũng muốn để tóc dài. Bỗng nhiên cô hiểu đó chính là cảm giác “ghen tị” giữa con gái,không khỏi thấy buồn cười. Người đàn ông ngồi đối diện với Lưu Uyên Thư, quay lưng về phía Lộ Nghiên, bờ vai ấy luôn có cảm giác an toàn, dù LộNghiên không quen lắm với việc nhìn bóng lưng ấy, nhưng cô vẫn có thểnhận ra đó là Trần Mặc Đông.
Trong cuộc sống, Lộ Nghiên và TrầnMặc Đông rất ít khi quay lưng vào nhau. Khi ngủ, hai người quen ôm nhau; lúc ăn cơm, quen lặng lẽ ngồi đối diện nhau; hai người lại càng khôngcó những cảnh lưu luyến chia tay bịn rịn như những cặp vợ chồng khác, vì thế cảnh tượng nhìn bóng lưng của đối phương dần biến mất cũng chưatừng một lần xảy ra. Cho dù như vậy, trong đáy lòng Lộ Nghiên vẫn khắcsâu hình bóng chiếc lưng của Trần Mặc Đông… Có một lần ở thành phố S, Lộ Nghiên đứng ở xa vô tình nhìn, ấn tượng của người ấy lưu lại là cảmgiác vô cùng an toàn, ấn tượng ấy đã khắc tận sâu trong ký ức.
Lộ Nghiên tự cười trong lòng, bước đi nhanh, bất kể lúc này bọn họ đangtán gẫu hay bàn chuyện công, bất kể vẻ mặt kia là hạnh phúc hay đauthương…, tất cả những điều này đều không liên quan đến cô.
Trở về phòng ăn, mọi người đang chúc rượu, Lộ Nghiên cũng gia tăng thêm phầnsôi nổi, uống hai ly. Sau bữa ăn, mọi người còn muốn chơi tiếp. Đối vớinhững hoạt động thế này, Lộ Nghiên thường không có thiện cảm, vì thế nói với mấy người bạn là mình phải về sớm.
Thời gian tuy không muộn, nhưng rất khó bắt xe, Lộ Nghiên đứng bên đường liên tục ngóng xe. Lúcnày một chiếc xe vừa may dừng trước mặt Lộ Nghiên, cửa xe mở ra, LộNghiên mới phát hiện đó là một người bạn cấp ba – Trần Vĩ. Cả đời LộNghiên cũng không quên được cái tên này, mà đổi lại là bất kì cô gái nào cũng không quên nổi.
Ngồi trên xe, hai người không nói nhiều. Vì tâm trí Lộ Nghiên rối bời, nhớ lại trước kia, nghĩ tới hiện tại, cảmgiác bị động không sao thoát khỏi, cảm giác này khiến cô không thoảimái.
“Kết hôn cũng không báo cho mình.” Trần Vĩ nghiêng đầu nhìnthoáng Lộ Nghiên, sau đó lại chăm chú lái xe. Từ đầu đến cuối, anh taluôn nở nụ cười đầy tự tin, Lộ Nghiên không biết sự tự tin của anh ta từ đâu, có thể do sự nghiệp hiện tại, Lộ Nghiên không muốn biết.
“…”
“Thật đáng tiếc, không được tận mắt nhìn thấy mối tình đầu của mình kết hôn.”
“Cậu và tôi từ khi nào đã có quan hệ yêu đương đấy?”
“Mình thấy vậy mà.”
Lộ Nghiên trừng mắt nhìn anh ta.
Hồi mới vào cấp ba, hai người đều là bạn bè, vì cảm thấy đối phương thoảimái nên thời gian hai người ở cạnh nhau khá nhiều, cũng từng bị bạn bègán ghép là một đôi, nhưng Lộ Nghiên chưa từng nghĩ như vậy, cô vẫn luôn cho rằng Trần Vĩ cũng nghĩ như mình. Nhưng sự tình sau đó đã khiến mọichuyện thay đổi. Năm họ học lớp mười, ngày trước khi nghỉ Tết, bạn bècùng lớp ác ý trêu chọc, nhốt hai người trong phòng học, rồi khóa cửalại. Trần Vĩ không để ý đến cảm giác của Lộ Nghiên, tiến tới hôn cô. LộNghiên khi đó rất tức giận đã tát cậu một cái, hét lên là sau này sẽkhông bao giờ là bạn bè nữa. Sau chuyện đó, Lộ Nghiên không nói chuyệnvới cậu ta, mấy lần Trần Vĩ thử nhưng không có kết quả cũng không làmphiền cô nữa. Hồi phân lớp mười một, Lộ Nghiên chọn lớp tự nhiên, TrầnVĩ chọn lớp xã hội, hai người không gặp lại nhau nữa. Lộ Nghiên thực sựkhông biết lúc này nói những lời đó còn có ý nghĩa gì. Hoài niệm chăng?Cô thầm mắng mình trong lòng.
“Nếu một ngày trái tim yếu đuối của cậu gặp phải tổn thương, nhớ đến tìm mình. Tuy mình không bằng vị đạithần nhà cậu, nhưng dù sao chuyện cũ đã rõ ràng, tư tưởng cũng thoảimái.” Lúc Lộ Nghiên sắp xuống xe, Trần Vĩ trêu chọc cô. Lộ Nghiên cũngtrêu chọc lại nói: “Để xem đã.”
Bước vào nhà, bật đèn lên, TrầnMặc Đông vẫn chưa về, Lộ Nghiên nhìn chiếc đồng hồ trên tường, đứng dậytắm rửa rồi đi ngủ. Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, cô phát hiện mình đangnằm trước ngực Trần Mặc Đông, tự hỏi không biết anh về từ khi nào, nhưng sau đó lại vô thức thiếp đi.
Cuộc sống sau hôn nhân của LộNghiên và Trần Mặc Đông giống như mặt hồ trước gió nhẹ, mặt hồ trongveo, nhìn vừa đẹp lại vừa có cảm giác dễ chịu, nhưng đồng thời cũng cónhững con sóng lăn tăn, từng con sóng dập dềnh nhau, chưa bao giờ thựcsự yên bình, hơn nữa mặt hồ yên tĩnh này chỉ để che giấu sóng to gió lớn dưới đáy hồ. Có điều may mà trong quá trình ấy, cả hai người đều làmrất tốt. Nếu có “giải thưởng cho gia đình hạnh phúc”, chắc chắn haingười rất xứng đáng.
Lần kế tiếp gặp Lưu Uyên Thư cách lần trướcmột thời gian dài, địa điểm cũng có chút đặc biệt, không phải là giữa Lộ Nghiên và Lưu Uyên Thư, mà là giữa Trần Mặc Đông và Lưu Uyên Thư. BắcKinh không phải là một nơi của những cửa hàng kinh doanh độc quyền,nhưng rõ ràng Lộ Nghiên lại gặp cô ta ở đó, mà trùng hợp hơn cửa hàngkia lại là thương hiệu mà Trần Mặc Đông thích nhất.
Lúc đó LộNghiên dễ dàng nhận ra cô ta, nhưng cô ta lại không nhận ra cô. Dù saohai người cũng chỉ có mấy phút giáp mặt, hơn nữa lần ấy cũng đã lâu lắmrồi. Mà Lộ Nghiên không phải là người giỏi trong việc chủ động chào hỏingười khác. Trước kia Thẩm Nham thường dạy dỗ cô điều này, nhưng cô vẫnkhông sửa được. May mà Trần Mặc Đông chưa bao giờ nói về vấn đề này, cólẽ anh cũng chưa từng phát hiện vấn đề này ở cô. Lúc Lưu Uyên Thư taonhã bước qua Lộ Nghiên, Lộ Nghiên ngửi được mùi nước hoa trên người côấy, mùi nước hoa nhẹ nhàng vương vấn xung quanh, tuy mùi hương mang theo vị ngọt nhưng lại không nồng lên, hương thơm phảng phất, mãi đến khi Lộ Nghiên nhớ được mùi hương này trong ký ức thì chúng mới biến mất.
Lộ Nghiên ngồi trong quán café, nghe được nhiều chuyện giữa Trần Mặc Đôngvà Lưu Uyên Thư được kể lại rất sinh động, ví dụ lần đầu gặp Lưu UyênThư, cô ta đã nói những gì, hoặc chiếc hộp xanh đen, hay là chữ viết đểlại bên góc trái ở mỗi chiếc CD. Lộ Nghiên cảm thấy rất khó chịu, nhưngcô tha thứ cho sự ghen ghét phút chốc trong lòng mình. Dù gì đó cũng làchồng mình và người phụ nữ khác, nếu hoàn toàn không có cảm giác gì thìcô phải tự xem xét lại chính mình, chứ không phải tìm cách “chinh phạt”Trần Mặc Đông.
Trong bữa tiệc thường niên, Trần Mặc Đông và LưuUyên Thư thỉnh thoảng nói vài câu qua lại, Lưu Uyên Thư vẫn mỉm cườitươi rói, mái tóc vẫn dài thẳng, ánh mắt chăm chú – Lộ Nghiên nhớ lạicảnh lúc trước, rõ ràng như trước mắt. Lần này cô lại là người đứng xem, ngay cả biểu hiện của Trần Mặc Đông cũng rất rõ ràng, lịch sự như LưuUyên Thư.
Cuối cùng cô múa sai vài bước, may mà kịp sửa lại, vẫn giữ nụ cười cứng nhắc trên môi đến khi kết thúc màn múa.
Ngày Lộ Nghiên và Trần Nhiễm Mộng cùng ở nhà Tôn Uyển Bình, sau bữa cơm, Trần Mặc Đông lái xe đến đón Lộ Nghiên.
“Mệt không?”
“Cũng bình thường.”
Lộ Nghiên kéo cửa kính ô tô, trong chốc lát gió tràn vào xe, Lộ Nghiên lại đóng cửa xe lại.
“Vừa nãy, mẹ và anh có nói chuyện chuyển nhà của em gái.” Trần Mặc Đông điềm tĩnh mở miệng, nội dung lại là những chuyện khiến Lộ Nghiên không biếtnói tiếp thế nào.
“Anh không cần phải nói với em.” Vừa nãy ở “bên kia”, Tôn Uyển Bình nhân lúc Lộ Nghiên đi lên lầu lấy đồ, bà đã nói gìđó với Trần Mặc Đông, lúc Lộ Nghiên đi xuống hình như hai người vẫn chưa nói xong, cô vô tình nghe được đôi lời: “Có thể đi không?” Lộ Nghiênhơi hắng giọng, cô muốn nhắc hai người đang nói chuyện là cô đã xuốngrồi.
“Hay là anh muốn em đi giúp? Nếu em rảnh, em sẽ đi giúp côấy dọn dẹp.” Lộ Nghiên cảm thấy lời nói vừa nãy của mình có chút gượnggạo nên nói tiếp để giảm bớt bầu không khí nặng nề.
Sau vài phút yên lặng…
“Em không mua quần áo gì sao?”
“Có mua, để quên ở “bên kia” mất rồi.” Giờ Lộ Nghiên mới nhớ đến chiếc váy.
“Quay lại lấy nhé?”
“Không cần, dù sao em cũng không thích.” Lộ Nghiên thực sự không biết anh nghĩ gì, rõ ràng đi một đoạn nữa là về tới nhà mà nói quay lại lấy chiếcváy. Có điều Lộ Nghiên nói rất thành thực, chiếc váy ấy cô thực sự không thích, nhất là màu sắc của nó.
“Đúng rồi, vừa nãy quẹt thẻ củaanh đấy.” Mỗi lần Lộ Nghiên dùng một đồng trong con số khổng lồ củachiếc thẻ, cô đều nói với Trần Mặc Đông, trong bất kỳ tình huống nàoTrần Mặc Đông cũng không nói gì.
“Sau này không cần nói với anh, nếu anh muốn biết có thể kiểm tra.”
“Ha ha, đúng vậy.” Hôm nay tất cả sức lực của Lộ Nghiên đã dồn hết cho việc dạo phố, lúc này cô không có sức để tranh luận với anh như trước kia.
“Sao hôm nay em hiền lành thế?”
“…”
“Gần đây em có nhiều điều lạ lắm.”
“Anh cẩn thận lái xe đi.”
P/s: Đọc chương này có lẽ mọi người phải liên tưởng đến vài chương gần đâythì mới thấy bạn Nghiên nhà mình quả là có sức kiềm chế lớn lao. Mìnhkhông biết phải trải qua bao nhiêu tổn thương, hay phải mất mát đến mứcnào, hay là quá trình trưởng thành phải chịu đựng những gì mới có thểlàm được như bạn ấy????