Bước Thật Chậm Về Phía Anh

Chương 21: 21: Chăm Sóc Người Bệnh




Mộng Linh lên cơn sốt cao, mặt mũi nóng bừng, vầng trán nhăn nhíu lại đầy khổ sở.

Cố Tử Sâm vốn định đưa cô đến bệnh viện, nhưng sau khi gọi điện thoại hỏi qua Khương Vĩnh Thành, anh đã chỉ cho hắn vài cách có thể hạ sốt tại nhà.

“Tôi đang lái xe trên đường trở về nhà, bây giờ sẽ chạy sang đó xem thế nào.”

Trong lúc đợi Khương Vĩnh Thành, Cố Tử Sâm liền làm theo lời anh, tìm thuốc hạ sốt trong tủ thuốc y tế cho Mộng Linh uống.

Trên người cô đổ rất nhiều mồ hôi, Cố Tử Sâm đứng bên cạnh giường nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vươn tay cởi bỏ vài nút áo trước khuôn ngực phập phồng.

“Tiểu Châu, con mau sang phòng ngủ với thím Vương đi! Ở đây có ba là được rồi.” Cố Tử Sâm lựa lời nói với con gái.

Minh Châu rất lo cho Mộng Linh, bé con cứ đứng bên cạnh giường mãi không chịu đi. Cố Tử Sâm phải dỗ dành một lúc, Minh Châu mới cầm theo gối cùng thím Vương sang phòng bà ấy ngủ.

Chừng mười lăm phút sau, Khương Vĩnh Thành đã lái xe đến. Anh xem qua tình trạng của Mộng Linh, sau đó hỏi han Cố Tử Sâm, biết hắn đã cho cô uống thuốc hạ sốt thì yên tâm hơn phần nào.

“Cái gì đây?” Khương Vĩnh Thành nhìn túi ni lông lấp ló đằng sau chiếc túi xách đặt trên bàn học của Minh Châu, tò mò rút nó ra xem thử.

Bên trong là thuốc cùng sổ khám bệnh, trên đó còn viết tên của Mộng Linh. Khương Vĩnh Thành hơi nhíu mày, đưa ánh mắt sang nhìn người đàn ông đang ngồi trầm tĩnh bên cạnh giường bệnh:

“Cô ấy bị bệnh mấy ngày nay rồi. Cậu có biết không?”

Đổi lại, anh nhận được một cái lắc đầu đầy dứt khoát từ Cố Tử Sâm.

Là không biết?

Suýt chút thì Khương Vĩnh Thành quên mất! Cái tên lạnh lùng, vô cảm đó thì biết quan tâm ai chứ? Anh hỏi thừa rồi!

“Mau lấy nước ấm lau người cho cô ấy đi. Ngồi đực ra đó làm gì?” Anh bất mãn lên tiếng.

Cố Tử Sâm nheo mắt hỏi lại:

“Tôi sao?”

“Mẹ nó, chẳng lẽ là tôi? Mộng Linh là vợ của tôi hay của cậu?”

Cùng lắm chỉ là vợ trên danh nghĩa, anh cáu cái gì? Cố Tử Sâm lườm Khương Vĩnh Thành một cái, sau đó mới xuống dưới nhà pha nước ấm.

Dù vậy, hắn vẫn rất tận tình lau chân tay cho Mộng Linh.

“Lau cả phần cổ nữa.” Khương Vĩnh Thành nhắc hắn.

Cố Tử Sâm thử hắt một hơi, mấy đầu ngón tay cứng đờ. Chần chừ một lúc, đến cuối cùng người đàn ông này lại bỏ chiếc khăn xuống giường.

“Không được.”

“Vậy thì để tôi lau?” Khương Vĩnh Thành mệt mỏi định cầm chiếc khăn lên, lại bị Cố Tử Sâm giật phăng lấy.

Hắn đẩy nhẹ cổ áo Mộng Linh, luồn khăn vào bên trong lau người giúp cô, gương mặt quay đi chỗ khác không dám nhìn. Mặc dù biểu cảm vẫn cứng đơ như đá, nhưng lại khiến Khương Vĩnh Thành bật cười.

Hóa ra Cố Tử Sâm cũng biết ngại!

Tối nay Khương Vĩnh Thành vừa xử lý thành công một ca phẫu thuật ở bệnh viện. Cả ngày dài anh vẫn chưa được chợp mắt, gương mặt bơ phờ kém sắc, cho nên Cố Tử Sâm cũng chẳng muốn giữ anh ở lại lâu. Đợi đến khi thân nhiệt của Mộng Linh ổn định trở lại, hắn liền đuổi anh về.

Mộng Linh nằm yên được một lúc thì mê man nói sảng. Đôi môi run rẩy mím chặt lại với nhau, dường như là gặp ác mộng. Cố Tử Sâm sốt ruột giữ lấy đôi tay đang vùng vẫy của cô, cố gắng nghe xem người con gái này đang muốn nói gì.

“Ba, ba tỉnh lại đi… đừng bỏ rơi chúng con, ba… đừng đi…”

Cô dùng sức nắm chặt lấy bàn tay Cố Tử Sâm như thể sợ hắn đi mất. Trong căn phòng chỉ có chút ánh sáng nhàn nhạt phát ra từ đèn ngủ, người đàn ông kia cứ ngồi yên ở đó, không dám nhúc nhích, lòng bàn tay ấm nóng cuộn tròn lấy bàn tay nhỏ, thi thoảng siết nhẹ lại.

“Đồ ngốc! Biết rõ bản thân đang bệnh còn đi bơi cùng con bé. Kiều Mộng Linh, đầu óc cô để trang trí cho đẹp sao?” Hắn không nhịn được mà mắng thầm một câu.

Thím Vương dỗ cho Minh Châu ngủ say rồi sang bên phòng xem tình hình của Mộng Linh thế nào. Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, Cố Tử Sâm ngoái đầu lại nhìn bà, ngón trỏ vội đưa lên miệng, ám chỉ sự im lặng.

“Thím đi ngủ đi, cô ấy không sao rồi!”

“Hay là cậu về phòng nghỉ ngơi đi. Để tôi ở lại đây với Mộng Linh cũng được.” Thím Vương đề nghị.

Cố Tử Sâm suy nghĩ gì đó, rồi lắc đầu. Bà già rồi, lẽ nào hắn còn để bà ngồi cả đêm chăm sóc người bệnh?

Biết rõ có nói cũng không nói lại hắn, Thím Vương chỉ đành quay về phòng. Bà dặn dò Cố Tử Sâm nếu có chuyện gì thì sang gõ cửa gọi mình.

Cả biệt thự chìm lắng trong im lặng. Đêm nay, Cố Tử Sâm không hề chợp mắt, chỉ là gần đến sáng, Mộng Linh đã hết sốt hoàn toàn, hắn mới trở về phòng.

Thím Vương dậy sớm nấu bữa ăn sáng cho hai cha con Cố Tử Sâm và cháo thịt bằm cho Mộng Linh. Cô ngủ một giấc, đến khi tỉnh lại, cơ thể đã tốt hơn rất nhiều.

“Mẹ à, mẹ đã khỏe hơn chưa?” Minh Châu leo tọt lên giường, ôm chầm lấy Mộng Linh mà hỏi han cô gái nhỏ.