Bước Thật Chậm Về Phía Anh

Chương 17: 17: Sau Này Cô Đừng Vào Bếp Nữa




Một tuần êm đềm trôi qua, Mộng Linh đã dần quen với cuộc sống ở chỗ mới. Chiều nay Minh Châu được về sớm, cô đến trường đón bé con rồi cùng nhau đi siêu thị mua thức ăn chuẩn bị cho bữa tối.

Mấy hôm trước đều là thím Vương sắp xếp thực đơn, Mộng Linh chỉ xắn tay vào bếp phụ giúp bà. Hôm nay cô muốn tự mình lo liệu bữa tối, chiêu đãi hai cha con Cố Tử Sâm một bữa no nê.

“Thím Vương, thím cứ lên nhà ngồi chơi đi. Cứ để cháu nấu ăn được rồi.”

Bà thấy Mộng Linh hào hứng như vậy nên sau khi nhặt xong rổ rau thì đi lên nhà, để lại một mình cô gái nhỏ ở dưới bếp nấu nướng. Cô nghĩ đi nghĩ lại, quyết định tối nay làm món cánh gà chiên giòn chấm cùng sốt phô mai béo ngậy.

Trẻ con thì nhóc nào chẳng thích ăn món này. Vừa nãy lúc đi siêu thị cô đã hỏi qua Minh Châu, bé con trông có vẻ rất thích thú, hai mắt còn sáng rỡ lên vui mừng.

Thím Vương đưa Minh Châu đi tắm. Tối nay cô bé diện một chiếc váy màu hồng phấn nhẹ nhàng, tóc bím hai bên trông dễ thương vô cùng.

Nấu xong bữa tối, cả người Mộng Linh dính đầy dầu mỡ. Nhưng khi nhìn một bàn thức ăn đẹp mắt trên bàn, cô lại bất giác mỉm cười.

Trái ngược với cô, thím Vương thấy hơi lo lắng. Bà biết Cố Tử Sâm rất ghét thức ăn chứa nhiều chất béo, nhưng lại không biết góp ý cho Mộng Linh thế nào mới phải!

“Mộng Linh này, thói quen ăn uống của Tử Sâm khá thanh đạm. Nếu được, lần sau chúng ta nấu món ăn tiết chế dầu mỡ lại một chút được không?”

“Vâng ạ! Mấy món này chủ yếu là cháu nấu cho Minh Châu, con bé có vẻ rất thích. Hơn nữa lâu lâu ăn một bữa, chắc sẽ không ảnh hưởng đến sức khỏe đâu.” Mộng Linh vui vẻ đáp lời bà.

Thím Vương chỉ biết gật đầu, sau đó quay mặt đi nơi khác thở dài nhè nhẹ. Cô gái kia có lẽ không biết bản tính Cố Tử Sâm cố chấp đến độ nào nên mới có những suy nghĩ đơn thuần như vậy.

Hơn sáu giờ, Cố Tử Sâm mới từ Cố thị về đến nhà. Tắm rửa xong liền xuống dùng bữa tối. Thức ăn trên bàn tỏa ra mùi thơm nức mũi, nhưng hắn lại nhíu chặt chân mày tỏ ra khó chịu.

“Thím Vương, bữa tối hôm nay là thế nào?”

“Là tôi nấu đó. Tử Sâm, anh mau ngồi xuống ăn đi cho nóng.”

Mộng Linh giúp Minh Châu kéo ghế ra ngồi. Bé con vô cùng háo hức, hai mắt đắm chìm trong dĩa cánh gà chiên giòn, mùi thơm béo ngậy của sốt phô mai làm chiếc bụng nhỏ kia sôi lên sùng sục.

“Cô nấu những món này không hỏi qua thím Vương sao? Mộng Linh, tốt hơn là sau này cô đừng vào bếp nữa.”

Mộng Linh nghe đến choáng váng, lỗ tai lùng bùng cả đi. Đáng sợ hơn, Cố Tử Sâm còn dứt khoát đem tất cả món ăn trên bàn, trút sạch vào sọt rác.

“Lần trước ở cổng trường học của Tiểu Châu đã nhắc cô một lần. Sao cô cứ thích làm theo ý mình thế?”

Bữa cơm ngon lành trong trí tưởng tượng của Mộng Linh chẳng còn lại gì. Cố Tử Sâm nổi giận bỏ về phòng, cô còn đứng sững người ra đó, hai mắt nhòe đi.

“Tử Sâm thẳng tính khó tránh nói mấy lời khó nghe. Mộng Linh, cháu cũng đừng giữ trong lòng mà buồn bực.” Thím Vương an ủi.

“Cháu… cháu vào nhà vệ sinh một lát.”

Cổ họng cô nghẹn ứ, chân run run suýt chút còn va phải cạnh cửa. Bước vội vào nhà vệ sinh, Mộng Linh vội lấy khăn rửa mặt, trái tim bỗng chốc nhói lên một nhịp, đau đớn.

Không phải là lần đầu tiên Cố Tử Sâm lớn tiếng với cô, nhưng trước nay là vì công việc, còn lần này, chỉ đơn giản vì một bữa cơm tối.

Bao nhiêu tâm huyết cô dồn vào từng món ăn, tình cảm của cô dành cho Minh Châu, Cố Tử Sâm hoàn toàn không quan tâm đến.

Hắn không thích, nhưng có cần nặng lời đến vậy không?

Trước giờ Mộng Linh chưa từng bị Cố Tử Sâm mắng chửi mà rơi lệ, vậy mà lần này, nước mắt cô lại chảy xuống hai gò má, nóng hổi.

Mộng Linh tự an ủi mình, sau đó lau khô mặt rồi mới đi ra ngoài.

“Thím Vương, thím giúp cháu nấu món gì ngon ngon cho Tiểu Châu ăn nhé!”

“Mẹ hơi mệt nên về phòng nghỉ ngơi một lát đây.” Cô mỉm cười rồi vuốt tóc Minh Châu.

Bé con biết Mộng Linh buồn liền ngoan ngoãn gật đầu. Đợi khi cô đi khỏi, Minh Châu bèn chạy vào phòng của Cố Tử Sâm.

Bóng dáng nhỏ xíu trèo tọt lên giường của hắn, Cố Tử Sâm liếc mắt nhìn cô con gái nhỏ, hỏi:

“Có chuyện gì? Con đói lắm rồi sao? Để ba bảo thím Vương nấu lại bữa tối.”

“Ba hung dữ với mẹ, con không chơi với ba nữa.” Minh Châu mím môi làm ra vẻ hờn dỗi.

Cố Tử Sâm ôm lấy con gái nhưng lại bị con bé đẩy ra.

“Làm sao? Minh Châu, ba làm gì cũng muốn tốt cho con thôi.”

“Tốt sao? Mấy món mẹ làm ngon lắm đấy! Ba đúng là người nhạt nhẽo.”

Tuy Minh Châu vẫn còn nhỏ nhưng đã quá hiểu tính cách của ba mình rồi. Biết rõ nói thêm với Cố Tử Sâm cũng bằng thừa, cho nên bé con nói xong mấy câu thì đi ra ngoài.

“Ngày mai nếu ba còn không làm mẹ vui lên thì đừng nói chuyện với con nữa.” Ra đến ngoài cửa, Minh Châu còn đứng lại, quay mặt lại nhắc nhở hắn.

Cố Tử Sâm ngồi trên giường, ngẫm nghĩ mọi chuyện. Là hắn quá đáng ư? Sao đến cả đứa con hắn đẻ ra còn quay sang trách móc hắn nữa?

Kỳ lạ!