Bước Ra Bóng Tối Để Yêu Anh

Chương 22




Ở tại bàn, Nguyên vẫn tập trung vào màn hình laptop, anh là vậy, luôn tận tâm với công việc, vì vậy ba tôi chưa hề chê trách anh một lần nào. Nói đến ba mới nhớ, tôi nằm đây hai đêm rồi mà ông ấy chưa bước chân đến, nghe Nguyên bảo ông đã đi du lịch ở nước ngoài cùng em chân dài mới nổi, tôi cũng không trách ông, chỉ chút tủi thân thôi. Cuộc hôn nhân của tôi và Quang là do chính tôi lựa chọn, không ai xếp đặt, ép buộc nên giờ có buồn có khổ cũng không hề than vãn, vốn dĩ mọi sự đều do mình tự quyết định. Tôi nhớ ngày cữ hành hôn lễ ba có nói với tôi rằng:

- Đường đi là do mình bước, gập ghềnh hay bằng phẳng thì cũng phải đi, nhưng nếu một ngày cảm thấy không phù hợp nữa đừng ngại ngần rẽ lối, vì muôn vạn dặm đường vẫn có một lối dành cho ta.

Hôm nay tôi được xuất viện, mẹ đã vào từ sớm giúp tôi thu dọn đồ đạc, Nguyên cũng nghỉ một buổi để đưa tôi về nhà. Mẹ tôi vẫn muốn tôi về nhà bà mà ở, tiện thể chăm sóc nhưng tôi không đồng ý, bà biết tính tôi nên cũng thôi, không nói nữa.

Tôi nói với Nguyên:

- Em với mẹ đi taxi về cũng được, anh cứ đến công ty đi, ba đã vắng mặt giờ không có anh, mấy việc quan trọng ai giải quyết.

- Anh đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi, với lại sáng nay cũng không có việc gì nhiều, em yên tâm. (xem đồng hồ) để anh qua phòng Lan lấy giấy tờ với thuốc rồi mình về.

- Vâng.

Tôi với mẹ nói vài câu qua loa, chủ yếu là bà dặn dò tôi các thứ. Ngoài hành lang có tiếng giày dồn đến, tôi ngỡ Nguyên về nên dõi mắt ra nhìn. Nhưng không phải.

- Thu..con chào mẹ..

Mẹ tôi thấy Quang, bĩu môi:

- Không dám. Tôi sao có phước phần làm mẹ anh.

Quang bước vào phòng, lễ phép:

- Con xin lỗi, là con sai, nóng vội mà mất bình tĩnh, mẹ bỏ quá cho con.

Bà chỉ thẳng vào mặt Quang, giọng ba phần tức giận bảy phần chán ghét:

- Mày có quan hệ ngoài luồng rồi đánh đập con tao,giờ bảo bỏ qua cho mày, bỏ là bỏ thế nào?

- Mẹ, vợ chồng nào mà không có lúc thăng lúc trầm, mẹ giúp con nói với vợ con vài lời. Con hối hận lắm rồi.

Mẹ tôi hừ giọng:

- Cái Thu lớn rồi, cuộc đời nó thì nó tự quyết, tôi không ép buộc cũng không ngăn cản nó. (bà hỏi tôi) sẵn có nó ở đây, con nói ý của mình ra đi, khỏi mắc công vòng vèo.

Tôi quay qua nhìn Quang, bắt gặp hắn cũng đang nhìn mình với ánh mắt đáng thương, hai bầu mắt hắn thâm quầng, có lẽ đã trải qua một đêm thức trắng...miệng hắn mấp máy:

- Vợ, về với nhau nha em. Về nhà của chúng ta, chỉ hai chúng ta mà thôi.

Những lời nói ngọt ngào này chỉ làm cho tôi thêm phần coi thường hắn, loại đàn ông tham lam, ích kỷ, vì danh vọng sự nghiệp mà phụ bạc người cùng mình thề non hẹn biển. Chỉ trách cái Thúy quá lụy hắn, không đủ mạnh mẽ để buông tay. Tôi cười nhạt:

- Nhà chúng ta, là nhà nào?

Quang ngạc nhiên:

- Thì nhà chúng ta đang ở, em sao vậy Thu?

- À, quên nói với anh nhà đó vẫn còn đứng tên của ba tôi, chưa sang tên cho tôi Quang ạ. Vậy phiền anh mau về thu xếp quần áo rồi biến đi trước khi tôi về. nhớ dắt theo cái đuôi của anh đi cùng nhé. Giờ thì cửa ngay đó, mời anh đi thẳng rồi vẹo trái.

Quang chèo kéo, không chịu rời đi:

- Đừng mà em, ai mà không có lúc mắc phải sai lầm, lần này nữa thôi, xin em đó Thu.

Tôi còn chưa kịp nói thêm thì đã có hai cảnh sát đang tiến vào phòng, họ lịch sự chào hỏi:

- Xin chào, chúng tôi là cảnh sát, cho hỏi cô có phải là Lưu Hạ Thu..

Tôi gật đầu:

- Phải, là tôi. Mời các anh ngồi.

Mẹ tôi:

- Có chuyện gì sao?

Cảnh sát 1:

- chúng tôi nhận được đơn khởi tố của cô Lưu Hạ Thu về việc bị đánh đập dẫn đến tình trạng nghiêm trọng nên đến đây lấy lời khai, mong cô hợp tác.

Tôi trả lời:

- Đúng.. Các anh cứ hỏi.



Anh cảnh sát nhìn mẹ và Quang rồi hỏi:

- Xin hỏi hai người này có quan hệ gì với cô.

Quang:

- Đó là mẹ vợ, còn tôi là chồng.

Tôi liếc hắn, thứ lắm lời.

Cảnh sát 1:

- Vậy được, chúng ta tiến hành làm việc. Cho hỏi người cô khởi kiện có quan hệ hay quen biết như thế nào?

Tôi:

- Là em chồng tôi.

Cảnh sát 1:

- Trước đó hai người có hiềm khích gì không? Đại loại như xô xát chẳng hạn?

Tôi đáp:

- Cũng có cãi vã nhưng vẫn không có gì lớn.

Cảnh sát 1:

- Vậy nguyên nhân từ đâu dẫn đến sự ẩu đả đó?

- Là tôi phát hiện nó dẫn người đàn ông khác về nhà quan hệ tình dục trong khi vợ chồng tôi vắng nhà nên tôi đã sang phòng nó yêu cầu không được như vậy. Cả hai lời qua tiếng lại một lúc tôi bỏ về thì nó xô tôi xuống đất, lúc ấy tôi đang mang thai được hơn 6 tuần. (tôi sụt sùi..mẹ đưa tôi chiếc khăn).

Cảnh sát 2 đang ghi thì dừng lại:

- Cô ổn không. Hay lần sau chúng tôi quay lại.

Tôi lau đi hai hàng lệ mặn đang càng lúc chảy dài:

- Tôi không sao..khi ấy tôi có nhờ nó gọi cấp cứu nhưng nó vẫn điên cuồng mà xông vào đánh tôi đến ngất xỉu. Mọi việc tôi kể đều có chứng cứ mong các anh lấy lại công bằng cho tôi.

Cảnh sát 1:

- Trong đoạn clip cô cung cấp chúng tôi thấy cuộc nói chuyện hai người có vài điểm lạ, ví dụ lúc cô đã nói gì trước khi cô Thúy đẩy cô..

- Tôi.

- Cô phải nói hết, chúng tôi mới giúp cô được.

Thấy tôi còn ấp úng, mẹ tôi nói luôn:

- Vì nó biết thằng chồng nó léng phéng với con Thúy nên đã cảnh cáo, không những con Thúy không sợ mà còn cố tình hại chết cháu tôi, các anh phải xử nó thật nặng.

Quang đứng như trời trồng, mặt đỏ lên, dù gì anh ta cũng là một công an mà, rơi vào trường hợp ngoại tình đương nhiên phải ngại rồi.

Cảnh sát hỏi Quang:

- Vậy mời anh ngồi xuống, để chúng tôi làm rõ vụ việc. Xin anh giới thiệu rõ họ tên và ngành nghề.

- Tôi là Nguyễn Hoàng Quang, hiện đang làm việc tại cục cảnh sát thành phố, chuyên về phòng chống tội phạm.

Anh cảnh sát chau mày:

- Cùng nghề à. Vậy cho hỏi những gì mẹ vợ anh nói có đúng không? Anh có quan hệ ngoài luồng với cô Nguyễn Hoàng Thúy không?

Quang hơi ngập ngừng, sau đó thú nhận:

- Có.

- Mối quan hệ bắt đầu từ khi nào?

- Đã lâu.



- Cụ thể là bao lâu? Anh có biết như vậy là sai trái, là đi ngược với phong tục Việt Nam không?

- Chúng tôi không phải anh em ruột, Thúy là con nuôi của ba mẹ tôi thôi.

- Vậy hai người đã qua lại bao lâu rồi, trước hay sau khi anh cưới cô Thu.

- Trước, khoảng chừng năm năm rồi.

- Tại sao anh còn cưới cô Thu?

Tôi đợi câu trả lời từ Quang, đợi nguyên nhân mà hắn muốn tiếp cận tôi là gì.

Quang:

- Tôi không yêu Thúy, là cô ấy cứ một mực đeo bám tôi, đàn ông mà, mỡ dâng tận miệng thì đâu dễ gì bỏ qua, sau đó tôi gặp vợ tôi, rồi cả hai hẹn hò, kết hôn, tôi yêu Thu.

Nghe hay thật. Không yêu những vẫn kéo dài được năm năm cơ đấy.

Anh cảnh sát tiếp tục hỏi hắn:

- Thế sau khi kết hôn anh đã dứt khoát với cô Thúy chưa, sao lại để cô ấy đến nhà.

- Tôi đã nhiều lần dứt khoát nhưng cô ấy không chịu, hăm dọa sẽ nói chuyện của tôi và cô ấy cho vợ tôi biết nên tôi đành để cô ấy ở chung nhà.. Thật sự tôi không có ý lừa dối vợ mình, chỉ sợ cô ấy biết được sẽ rời xa tôi nên phải sống chung với lũ.

Sống chung với lũ, nghe mà muốn chửi thề.. Chả bằng nó sướng bỏ mẹ, vừa có vợ, vừa được bồ chiều, hỏi thế gian ai sướng bằng nó.

Anh cảnh sát quay sang hỏi tôi:

- Cô phát hiện chồng mình ngoại tình vào lúc nào và từ đâu.

- Tôi vô tình biết Thúy và chồng tôi không cùng huyết thống, biết cái Thúy có tình ý với chồng mình nên đã cố tình quan sát, sau đó có lắp camera khắp nhà để tiện theo dõi. Trong những ngày tôi đi công tác thì chồng tôi và Thúy đã quan hệ rất nhiều lần trong nhà. “Mẹ lấy hộ con cái laptop”. Đây, tôi có đầy đủ chứng cứ, các anh cứ xem.

Nhiệt độ buổi sáng ấm áp, mái lạnh trong phòng vẫn hoạt động đều đều, nhưng trán Quang đã rơi rớt vài giọt mồ hôi, nó chảy theo mép xương hàm mà đổ xuống.

Cảnh sát 2:

- Tôi sẽ sao chép những dữ liệu này về để phục vụ việc điều tra. Còn anh Hoàng Quang, anh sẽ bị kỉ luật vì vi phạm hôn nhân một vợ một chồng, biết luật mà còn làm sai luật.

- Tôi cũng sẽ ly hôn với anh ta.

- Không Thu, “các anh đừng nghe, vợ tôi chỉ là đang giận dỗi thôi.”

Cảnh sát 1:

- Việc đó khi nào tiếp nhận hồ sơ thì hẵng nói. Tạm thời đến đây. Khi nào cần thêm thông tin chúng tôi sẽ liên lạc. Cảm ơn vì đã hợp tác.

Họ đứng lên ra về, vừa lúc Nguyên cũng vừa quay lại.

- Có chuyện gì vậy em.

- Chuyện gì mày hỏi làm chi? Bộ mày rãnh lắm hả, suốt ngày cứ chạy theo ôm váy vợ tao vậy. Không mệt à?

- Lại đến à?

- Tất Nhiên.

Mẹ tôi thấy Quang đã bực bội lắm rồi, thêm cái tư cách của hắn nên quát:

- Không nghe con Thu lúc nãy nói gì mà còn ở đây.

- Vợ con ở đâu thì con ở đấy, bọn con vẫn là vợ chồng hợp pháp, mẹ bảo con đi để vợ con một mình là có ý gì hay mẹ muốn gán ghép vợ con với người khác.

- Mày... Mày... Mày nói vớ vẩn thì vậy, biến đi.

- Con không biến đâu hết, con đến đón vợ còn về nhà.. Mẹ không cấm con được. (nằm tay tôi) xong chưa anh dìu em xuống xe.

Nguyên bước đến cạnh tôi, giũ tay của Quang ra:

- Tao sẽ đưa Thu về.

- Mày lấy tư cách gì, tao là chồng của Thu, còn mày? “Về với anh, hay em muốn cả bệnh viện này biết em đi với người khác chứ không đi với chồng mình, em muốn người ta đánh giá không?”

Cuối cùng tôi về cùng Quang. Không phải vì tôi còn thương yêu hắn, mà vì không muốn lớn chuyện, không muốn chuyện của mình làm ảnh hưởng đến công ty. Một đồn mười mười đồn trăm, công ty sẽ thất thoát. Quang dìu tôi, mẹ và Nguyên xách đồ. Nguyên buồn lắm, đôi mắt kia dù nhỏ nhưng đủ để tôi thấy sự hụt hẫng trong ấy. Anh lẳng lặng lái xe phía sau. Tôi đi xe của mình (Quang lái tới). Trên xe tôi tuyệt nhiên không nói với Quang một lời còn hắn ra chừng vui lắm, chắc vẫn mong được hàn gắn.