Bước Qua Đời Nhau

Chương 18




Khánh có linh cảm, chiếc phong bì vừa bỏ vào hòm phúng viếng là của Ngọc Minh. Anh ta liền đứng lên đi theo.

Tại cổng.

Thấy người phụ nữ toan lên chiếc xe sang vừa trườn tới. Khánh hấp tấp: “Nói cho tôi biết...Ngọc Minh hiện giờ ở đâu?”

Hạnh Dung dừng lại động tác mở cửa xe. Cô ấy không quay lại, chỉ hỏi anh ta một câu: “Sao tôi phải nói cho anh biết?”

“Ngọc Minh là vợ tôi!”

“Vợ anh?” Hạnh Dung cười. Cô quay lại đối diện với tra nam, hất cằm nói: “Anh nói thiếu một từ rất quan trọng. Đó là từ 'cũ'. Mà phàm cái gì đã cũ là cổ. Mà cổ thì rất có giá.” Hạnh Dung kéo đôi mắt kinh đen nhìn vào trong nhà Trần Khánh: “Với gia sản anh bây giờ...” Hạnh Dung chậc chậc vài tiếng rồi vừa bước lên xe vừa nói: “Không chơi nổi đồ cổ nữa. Dùng tạm hàng si đi ha!”

Chiếc xe sang bóng loáng lướt qua để lại cho Trần Khánh cái đuôi xe viết to năm chữ: Đáng đời thằng chồng thúi!

Trần Khánh đành ngậm ngùi, lủi thủi tựa bức tường rào nhìn trời. Trong tầm mắt anh ta, một cánh én lạc bầy chấp chới giữa tiết trời cuối xuân. Nó cô đơn lẻ bóng nhưng vẫn dang đôi cánh cố bay về vùng trời ấm.

Từng áng mây trắng bàng bạc trôi dạt về phía chân trời. Để lại một khoảng không trong xanh bát ngát. Nắng ấm là thế nhưng cõi lòng anh ta thì tê tái như giữa trời đông.

Anh ta... bùi ngùi xót xa nhớ lại...cuộc gọi cuối cùng với vợ...

“Tin xấu trên tất cả các trang mạng tôi đã phong kín! Chuyện hứa với anh tôi đã hoàn thành. Chúng ta kết thúc giao kèo tại đây! Bản thỏa thuận đã kí trước đó chính thức trở thành giấy loại.” Ngọc Minh vừa xếp quần áo vào vali vừa tuyên bố với chồng cũ: “Chúng ta từ đây không ai quen biết ai! Vĩnh biệt!”

“Khoan!” Khánh vội vàng gọi thật to: “Ngọc Minh! Công ty đang nguy khốn, em nán lại giúp nốt anh!”

“Anh đừng được voi đòi tiên nhé! Chúng ta hãy tuân theo thỏa thuận mà làm. Việc hoán đổi tôi đã làm xong, anh tự trọng giữ lời hứa chút! Chuyện công ty từ giờ không liên quan gì đến tôi!”

“Ngọc...” Tút..tút..tút...

Anh ta gọi mới nửa cái tên đã nghe âm báo cuộc gọi bị ngắt. Trần Khánh chán chường đi căntin mua nguyên cây thuốc rồi tìm nơi để trút muộn phiền...



Nhìn bầu trời trong, Khánh thở hắt ra...Tình đã tan. Người cũng ra đi. Thế là hết!

Trần Khánh lầm lũi trở vào trong. Đã đến giờ di quan đưa cha anh ta về nơi an nghỉ cuối cùng. Khép lại một kiếp người trong tiếng khóc đưa tiễn của người thân và vùi chôn vào ba thước đất lạnh trong nghĩa trang buồn.

Từ nghĩa trang trở về anh ta như biến thành một cỗ máy. Suốt ngày lao đầu vào tìm mọi phương án hòng quật dậy sản nghiệp nhà họ Trần.

“Kết nối máy cho tôi với sếp Vượng bên ngân hàng ABC.”

“Dạ!” Quân trở lại đảm nhận chức vụ thư kí thế chỗ Ngọc Minh. Nhưng dù anh ấy có cố chấp gọi bao nhiêu thì bên kia không hề có ý định nghe máy: “Dạ, bên sếp Vượng từ chối cuộc gọi!”

Trần Khánh đang gọi xin trợ giúp từ mấy đối tác trước đó. Anh ta quát lên: “Cậu không biết chủ động tìm ngân hàng khác xin vay vốn hả?”

Quân nhìn vị sếp lừng lẫy một thời ngầm so sánh: Xa vợ như trẻ con không có mẹ!

Anh ấy thở dài rồi tập trung lục lại danh bạ tìm nguồn vốn cho sếp.

Nhưng có lẽ. Công ty đến lúc hạn. Chưa trải qua đợt thay máu, nó có nguy cơ rụng khỏi thương trường.

Trong cơn tuyệt vọng vì bị các đối tác từ chối hợp tác, Trần Khánh nhận được một cuộc gọi.

“Tôi giúp anh nguồn vốn!”

“Hả?” Tin vui đến trong lúc tin buồn ngập tràn, Trần Khánh chưa tỉnh lắm. Anh ta đưa điện thoại ra nhìn chằm chằm vào nó năm giây. Thấy cuộc gọi đến từ một dãy số và đồng hồ hiển thị giờ đang nhảy, Trần Khánh biết không phải mình mơ.

Anh ta lại áp điện thoại vào tai. Kiềm chế vui mừng hỏi người bên kia: “Cho tôi hỏi, anh là ai?”

“Tôi là ai anh không cần biết! Điều anh cần biết là tôi muốn nghe câu trả lời từ miệng anh. Đồng ý hay không đồng ý!”

Có thằng Buồm mới ngu không đồng ý đổi quạt mo lấy ba bò chín trâu. Trần Khánh anh là người khôn. Anh ta nói ngay: “Được anh ra tay tương trợ thì còn gì bằng.”

“Nói vậy anh đồng ý?”



“Đồng ý!”

Bên kia như cần thủ nhàn hạ ngồi chờ con cá cắn câu. Thấy mặt nước đã động. Cá đã đớp mồi, người ấy thủng thẳng lên tiếng: “Tôi chuyển cho anh toàn bộ số vốn anh cần...Với một điều kiện...”

Trần Khánh nghe tới đây chợt giật mình.

Bởi, anh ta nhận ra cách đưa ra điều kiện của người này rất giống Ngọc Minh.

Một lần hoán đổi. Đổi lấy một từ: Vĩnh biệt!

Nó quá tái tê. Và quá sức chịu đựng của anh ta rồi. Nên lần này, Trần Khánh dè dặt hơn. Anh ta hít sâu một hơi rồi hỏi: “Điều kiện là gì?”

“Chuyển nhượng cho tôi tất cả cổ phần anh đang có!”

“Hả?” Trần Khánh đứng bật dậy, nói thật to vào chiếc điện thoại: “Muốn tất cả cổ phần của tôi sao?”

“Đúng!”

“Như vậy chẳng khác nào tôi bán Công ty!”

Bên kia thong thả ngồi bờ kè húp bát cháo hải sản. Nhai miếng hàu thơm ngon nuốt xuống rồi từ từ nói: “Anh có thể coi là vậy. Nhưng xin lỗi công ty anh giờ rao sáu số không ai thèm mua. Đồng ý với điều kiện của tôi, anh có hai cái lợi.”

“....”

“Một, vẫn đương nhiệm ngồi vào ghế Giám đốc điều hành công ty.

Hai, chuyện này chỉ có tôi và anh biết.

Cho anh hai phút để quyết định. Quá hai phút giao dịch tự hủy.”