Bước Chân Qua Vũng Nước Đỏ

Chương 8: Tam sắc nhãn nanh quỷ




"Gì chứ? Không lẽ.. Tên nhóc này cảm nhận được nanh quỷ? Có thể lắm, đó hẳn là lý do mà người đó.." Dòng suy nghĩ hiện lên trong đầu Thích. Thấy Hữu mở cửa văn phòng rồi vụt đi, Thích vội vã đuổi theo.

Có bóng đen di chuyển linh hoạt, bật nhảy qua lại liên tục trên các bức tường. Dường như nó cũng biết có kẻ đang bám theo mình.

Hữu đã vứt bỏ từ "bỏ cuộc" vào thùng rác, anh vẫn tiếp tục săn đuổi nanh quỷ dựa vào mùi tanh đặc trưng dẫu cho anh đã bị chậm nhịp di chuyển hơn so với hắn. Leo thang bộ từ tầng 1 đến tầng 2, rồi 3.. tận tầng 7 thì Hữu bắt kịp hắn, đôi chân cũng đã biến hóa thành chân báo cheetah từ lúc nào.

"Màn rượt đuổi kết thúc, chịu chết đi, quỷ dữ."

Con quỷ cũng dừng lại trên hành lang không có bóng người nào khác, chả sợ Hữu chút nào. Hắn liên tục cất nụ cười dị hợm và tỏ vẻ nhu mì.

"Anh nghĩ anh giết được em à?"

Con quỷ từ từ quay đầu, hóa ra không phải hắn mà là ả. Thân hình rất chi đầy đặn, ba vòng uốn lượn gợi cảm. Nhưng từ trên xuống hầu hết đều là màu đen của đêm tối, cả làn da và trang phục. Nổi bật chỉ có đôi mắt màu vàng nhạt như ánh trăng vừa mọc và bờ môi dày đỏ mọng.

Không! Hữu nhìn kĩ hơn, đôi mắt không chỉ có màu vàng nhạt, lớp kết mạc còn có cả màu đen và xám. Ả là một tam sắc nhãn nanh quỷ.

Hữu dè chừng lập tức vào thế thủ. Hai tay đưa sang hai bên hông.

"Ủa? Rìu đâu?" Hữu giật mình.

"Thôi nào, anh thấy mắt em mà. Cố gắng vô ích thôi, hãy ngoan ngoãn làm bữa tối cho em đi." Bữa tối theo đúng nghĩa đen.

Ả nanh quỷ tung cú đá ở khoảng cách xa tạo ra nhát chém khí phóng tới Hữu. Đòn tấn công khá uy lực nhưng tốc độ chưa đủ để làm khó Hữu, anh nghiêng người sang bên phải liền né được. Nhát chém lao vào để lại trên tường một vết rạch to và sâu.

"Không tệ. Trước khi chết, em cho phép anh được biết tên em. Là Khuê Đài. Còn anh."

"Xuống địa ngục mà hỏi!" Hữu gắt gao đáp.

"Họ Xuống tên Hỏi?"

Trong nháy mắt, Khuê Đài tung thêm hơn chục đòn tương tự vừa rồi. Những nhát chém khí vút nhanh tạo ra áp lực lớn lên cái hành lang nhỏ hẹp. Tường, sàn và trần bị tàn phá từng chút đổ xuống thành đống xà bần lộn xộn. Nữ quỷ đắc chí cười.

Hữu đột ngột xuất hiện cạnh ả. Bây giờ, không chỉ chân mà cả tay Hữu cũng đã biến thành dạng báo với những chiếc móng sắc nhọn.

Dùng rìu hay vuốt, Hữu đều nhắm vào cổ đối phương, dứt điểm gọn gàng.

Nào ngờ, Khuê Đài dễ dàng chộp lấy cánh tay báo đang vung tới, giữ cố định Hữu, rồi tung đá trực diện vào bụng anh. Ầm! Trần nhà xuất hiện vết nứt hình cơ thể người, miệng Hữu hộc ra đầy máu.

Chợt có tiếng chân dồn dập đang leo lên, tốc độ rất nhanh. Khuê Đài tạm tha cho Hữu, hóa thành bóng đen rời đi.

Nhưng Hữu cố chấp không buông tha cho ả, ôm cái bụng đau nhói tiếp tục đuổi theo. Leo đến tầng 10, mùi của Khuê Đại dần mờ nhạt đi. Hữu quan sát xung quanh chỉ có một căn phòng, có vẻ không thường xuyên có nhiều người luôn tới. Trên của phòng đề "Văn phòng Viện Trưởng".

Văn phòng của ai thì kệ, Hữu xông vào mà chẳng ngần ngại. Vị viện trưởng Tiến tuổi đã trung niên có cái đầu hói hơn nửa cực kỳ ngạc nhiên.

"Cậu là ai?"

Hữu bắt đầu hoang mang, mùi của nanh quỷ hoàn toàn biến mất không còn chút gì ở đây. Thật lạ.

"Này, cậu là ai? Dám ngang nhiên xông vào đây?" Ông Tiến giận dữ, đứng phắt dậy quát lớn.

Đúng lúc này, Thích xuất hiện giữ chặt vai Hữu rồi cáo lỗi với viện trưởng, kiếm cớ rằng Hữu bị lạc đường. May thay, viện trưởng có vẻ là người điềm tĩnh, nhanh chóng cho qua chuyện và bảo họ rời đi ngay để ông tiếp tục làm việc.

Nhưng việc gì thì ông không nói. Khi Thích và Hữu đi xa, Tiến thở phào thả lỏng tay chân, một bóng đen thoáng chốc thoát ra ngoài cửa sổ.

Trăng treo cao thêm bốn nắm đấm. Ánh sáng trong lành chiếu xuống mặt đất. Tiếc thay, điều đẹp đẽ ấy đã bị lu mờ bởi đèn đường phố thị, và sự nhộn nhịp vội vã chưa bao giờ ngừng lại.

"Ổn hơn chưa?" Thích xoa thuốc giúp Hữu trong phòng bệnh của Hoàng, hiển nhiên, camera trong phòng đã vô tình bị rèm cửa che khuất.

"Ờ, cảm ơn. Mà cũng do anh chậm chân đấy, cấp Kim Cương gì lạ."

"Ai mà biết cậu có thể cảm nhận nanh quỷ chứ?"

"Hừ, tức thật. Tại sao tôi lại ả lại biến mất ở ngay đó chứ? Tôi chả cảm nhận được." Hữu khá khó chịu vì vừa bại trận.

"Chẳng lẽ.. viện trưởng là nanh quỷ?"

"Không phải." Hữu đinh ninh. "Ông Tiến có gì đó mờ ám lắm, nhưng không phải mùi của quỷ."

"Ồn quá!"

"Gì hả? Tôi chắc chắn đó."

"Ồn quá. Để yên tôi ngủ." Hoàng lên tiếng xen vào cuộc trò chuyện của Thích và Hữu. Trời tối rồi, Hoàng chỉ muốn ngủ thôi.

Mặc dù lời nói có vẻ vô trách nhiệm nhưng âm giọng của Hoàng gay gắt thật sự toát ra vẻ bực dọc khiến cho cả Thích và Hữu bỗng chốc im bặt. Ít phút sau thì lẳng lặng rời phòng.

Nhưng ánh trăng trong lành đêm ấy đã dần bị mây đen che lấp, giấc ngủ của Hoàng e rằng chẳng thể kéo dài được lâu.

"Đoàng!" Âm thanh lớn vang vọng khiến cả bệnh viện Chuẩn Xác sửng sốt. Người ta cứ nghĩ đó là tiếng sấm rền báo hiệu cho cơn mưa sắp đến.

Thực chất, đó là tiếng súng của Nguyên, kế bên còn có Mẫn. Cả hai thở hồng hộc. Khi ánh sáng trên bầu trời đêm bị che lấp hoàn toàn, Nguyên chỉ còn thấy thứ ánh sáng màu trong mắt của nanh quỷ trước mặt. Hắn tên Cự Thạch, kết mạc cũng có đến ba màu.

Quay lại thời điểm Hữu đang rượt đuổi với Khuê Đài, Nguyên sau khi rời phòng bệnh của Hoàng liền tìm Hữu, tiện thể thu thập thêm thông tin. Cô chẳng thèm để mấy lời khuyên của Mẫn lọt vào tai.

Chợt Nguyên đi ngang qua một khu vực khá tối ở tầng 9 bệnh viện. Tò mò Nguyên đi vào, cô cẩn trọng để không ai nhìn thấy hành động của mình, mà gần đó cũng chỉ có vài người qua lại.

Dọc hàng lang đó hầu như chả có đèn nào mở, cũng chẳng có cửa phòng nào. Duy nhất ở cuối hành lang mới có một nguồn sáng màu xanh lục mờ mẫn.

"Mẫn đây, mờ đâu mà mờ."

Mẫn từ phía sau vỗ vai Nguyên khiến cô giật bắn người, suýt thì hét ầm lên.

"A!"

"Cô còn ở đây à, mau rời đi đi."

"Anh cứ như ma ấy!" Nguyên nhặt vội trái tim vừa rơi xuống đất. Pha giật mình khiến cô muốn đánh nhau với Mẫn, nhưng vì sợ ầm ĩ nên cố trấn tĩnh bản thân.

Mẫn nhìn chằm chằm vào nguồn sáng xanh lục, đó là một căn phòng. Mẫn thuật lại, anh từng nghi ngờ khu vực này rồi, có lần lén vào nhưng bị viện phó quần chúng chặn lại và bảo khu vực này chỉ dành cho các bác sĩ tay nghề cao. Mẫn chờ đợi rất lâu, hôm nay mới có cơ hội lẻn vào lần nữa, ai dè đụng phải Nguyên, phiền ghê.

Hai người vừa thì thầm vừa di chuyển đến cửa phòng. Nguyên ghé mắt vào, thấy có người đàn ông nằm trên giường, bệnh có vẻ rất nặng khi cơ thể được nối với rất nhiều ống truyền và ống thở, kế bên còn có người phụ nữ đang thút thít. Có thể đây là phòng chữa trị đặc biệt cho các bệnh nhân nan y trong lời đồn.

Được vài phút, người bệnh nhân tỉnh dậy đột ngột. Tỉnh thì tốt nhưng lạ lắm. Anh ta ngồi dựng người ngay khi vừa mở mắt, gỡ phăng những dây ống lằng nhằng trên cơ thể. Người phụ nữ vui lắm, liền nhào đến ôm chằm lấy. Cô nào hay biết rằng mình vừa chui vào hang cọp. Người đàn ông há miệng thật to lộ đôi răng nanh dài, nước bọt trào ra liên tục. Anh ta đã hóa thành nanh quỷ thèm khát sinh lực của con người. Tuy nhiên, mắt vẫn rưng rưng giọt lệ nhỏ.

Ngỡ ngàng mất vài giây thôi, Mẫn hiểu mình cần phải cứu người phụ nữ đó. Mẫn đưa tay ra sau lưng, lôi từ trong áo ra một thanh kiếm thẳng một cạnh bén. Nguyên cũng chẳng thừa thải thêm giây nào, kéo khóa ba lô lấy cây shotgun ra.

Nhưng họ chưa kịp làm gì đã bị đẩy mạnh văng vào phòng bởi gã nanh quỷ khác cao to lực lưỡng trông như một tay đấm bốc chuyên nghiệp, đột ngột xuất hiện từ phía sau.

Hắn vênh mặt đầy tự tin đến tự cao, xưng danh là Cự Thạch, dõng dạc hỏi Nguyên rằng còn điều gì muốn trăn trối không.

Thay vì trả lời, Nguyên giương súng nhưng chưa kịp bắn thì Cự Thạch đã nhảy đến sát bên cô, giáng cú đấm còn to hơn cả đầu của Nguyên. Mẫn vung kiếm đâm tới, Cự Thạch né rất dễ dàng. Nhờ vậy, Nguyên thoát được đòn tất sát vừa rồi.

Diễn biến sau đó ưu thế hoàn toàn thuộc về nanh quỷ. Cự Thạch liên tục ra đòn với tốc độ cực nhanh và liên tục, trong khi hai thợ săn chỉ có thể tập trung đến mức tối đa, dùng phản xạ nhanh nhất để mà tránh né. Vì nếu bị đánh trúng dù chỉ một đòn thôi chắc chẵn sẽ mang trọng thương lên người. Tường nứt, sàn vỡ, băng ca gãy khúc, cửa kính nát tan.. ở xung quanh đủ để chứng minh điều đó. Về việc phản đòn thì gần như vô vọng.

Tuy nhiên, Nguyên và Mẫn phối hợp cũng chỉ cầm cự chưa được đủ phút. Cả hai đều bị đánh bay ra ngoài cửa sổ, tạm treo mình giữa không trung cách mặt đất gần 100m.

Cự Thạch chưa dừng lại ở đó, phần vì hắn không muốn có ai đó ở dưới vô tình nhìn thấy xác của Nguyên và Mẫn, sẽ phiền lắm. Hắn cũng phóng ra ngoài, tung song cước cùng lúc đá cả hai văng lên tầng thượng.

Sau đó, cánh tay của Cự Thạch hóa thành đất đá rồi dài ra bám vào khung cửa sổ làm điểm tựa tự ném mình lên sân thượng.

Chiến trường chuyển sang khu vực khác, còn người vừa hóa quỷ thì để lại cho bóng người nào đó khác với cái đầu hói lo liệu. Dưới sàn nhà còn có một cái xác nhăn nheo.