Bụi Xưa

Chương 73: Nửa đường yêu tà




Ngày hôm sau, ta đã sớm tỉnh dậy, đang tính nằm xuống tiếp vì ta mới ngủ được ba canh giờ, nhưng ta liền bừng tỉnh đưa tay sờ ngực hắn thì cảm nhận được máu huyết lưu thông thuận lợi, nhịp tim đập ổn định, thế là ta liền yên tâm, xoa ngực hắn vài lần rồi chồm lên hôn mấy cái.

Ta ngắm nhìn dáng vẻ đang ngủ say của hắn, trong lòng tràn ngập vui sướng, ta hận không thể lại đè hắn làm thêm lần nữa, ta thấy hắn thở trầm trầm nên nhẹ nhàng đứng dậy mặc quần áo vào, quyết định vào bếp nấu cho hắn một bữa ngon, hắn thường nấu bánh trôi cho ta ăn vậy ta sẽ nấu chút ăn ngon cho hắn!

Ta xoa xoa mông đi đến nhà bếp, mở ra một cái vại ra thì thấy bên trong là một rổ giá gỗ, trên mỗi tầng của khung gỗ rải rác từng mảnh băng, tầng dưới cùng đặt hai chậu băng lớn, ở giữa có một pháp khí dùng để cách nhiệt lạnh bằng cách biến nước thành băng.

Ta tìm thấy mấy cái màn thầu hắn đã làm hôm trước, hôm qua hắn làm sủi cảo nhân thịt, ta hưng phấn đặt giá đỗ trên mặt đất, nhưng ta sợ hắn sắp tỉnh mà ta chưa nấu xong món gì, bèn dùng chút sức nhóm lửa cháy.

Ta canh đủ giờ bèn đưa tay nhấc nắp nồi ra thì thấy vài cục sủi cảo đã nứt da, biến thành một nồi bánh lộ toàn nhân thịt, nhìn qua liền không thể ăn được rồi.

Tất nhiên là nấu thành ra như vậy mà đưa lên cho hắn ăn thì không ổn, may mà ta còn một hồi màn thầu đang hấp sắp chín, có lẽ là lửa cháy quá lớn nên nước trong nồi cũng bay hơi ít nhiều, khiến da bánh màn thầu cũng khô cằn.

Ta vớt ra mấy miếng sủi cảo mà ta nghĩ là nó còn ăn được, rồi ta cho thêm chút nước vào nồi, sau đó đem sủi cảo với màn thầu đặt vào vỉ hấp, ngồi xuống bỏ rút bớt củi ra để đun lửa nhỏ, trong thời gian chờ đợi thì ta tranh thủ ăn hết mấy miếng sủi cảo bị bở hồi nãy, không ngờ hương vị cũng không tệ lắm.

Hai con Vô Ứng điểu còn nằm đó chưa được xử lý, nhưng ta không biết nấu canh, suy đi nghĩ lại thì tốt nhất là ta không cần khoe khoang trù nghệ nấu ăn của mình, nên ta tiện tay bỏ hai con Vô Ứng điểu vào bao, rồi cho vào vại băng.

Làm xong mấy việc đó, ta gọi ngọc bội của sư huynh, bên trong nó rỗng tuếch, căn bản không có Thương Mặc của ta.

Ta không ngờ tới có khả năng này xảy ra, vì vậy ta không khỏi lúng túng mà nghĩ thanh kiếm của ta đang ở đâu?

Ta chạy đến bên giường, nhưng không nỡ đánh thức hắn, ta đang định đợi thêm một lát nhưng ở lại thật sự rất chán, nên ta xuất hồn ra khỏi xác, ngồi thiền luyện thở trên chiếc giường cũ, vừa luyện công vừa đợi hắn tỉnh.

Nhưng mà hắn ngủ đúng là quá lâu, ta nhớ tới trước kia hắn cũng ngủ một giấc rất sâu, khi tỉnh dậy thì ngực đau vô cùng, vì vậy ta hơi lo lắng, cuối cùng vẫn quyết định đánh thức hắn.

“Giang Mặc? Giang Mặc…”

Ta nhẹ nhàng đẩy hắn, gọi: “Chồng ơi?”

“Sư huynh?”

Hắn vẫn không chịu tỉnh lại, lúc này ta đã ta cảm thấy lo sợ, đưa tay thăm dò xem hơi thở của hắn, ngoài việc hơi thở hắn hơi nóng thì không có gì khác thường.

Chẳng lẽ đan dược quá bá đạo, sau khi hắn uống vào liền rơi vào trạng thái mê muội, hôn mê sao?

Điều đó không ổn!

Ta lấy thần hương ra thắp lên, đặt ở trước mũi hắn, làn khói trắng xộc thẳng vào mũi làm hắn dần dần nhíu mày, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi.

Ta dừng lại cất hương đi, sửng sốt trong chốc lát, đồng thời cũng không biết phải làm sao, ta bèn đưa tay sờ trán hắn, lau mồ hôi, gọi hắn lần nữa: “Giang Mặc?”

“Sư huynh?”

Hơi thở của hắn ngày càng dồn dập, ta lấy ra một số linh dược đặc biệt dành cho hắn để bổ khí huyết, dùng xong trông hắn khá hơn hẳn, lúc này ta mới cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm, ngồi bệt xuống thở ra một hơi.

Ta cứ gọi đi gọi lại chứ không gọi hắn bằng cái tên cũ, cũng chưa từng gọi hắn bằng tên kia, chẳng lẽ vì thế mà gọi hắn mãi không được sao?

Ta tự nhủ: “Hình như trước đây ta chưa từng gọi hắn bằng tên.” Ta mở miệng, nhưng lại cảm thấy thật khó nói nên lời, trước đây khi ta gọi cái tên này, mỗi từ đều chứa đầy thù hận, nhưng bây giờ ta không thể nói như thế với hắn.

Ta lầm bầm và mở miệng gọi rõ từng chữ: “Sở Huyền Quyết…”

Người hắn đột nhiên run bần bật, đột nhiên mở mắt ra, ta chưa kịp vui mừng thì đã thấy tay phải của hắn ta chộp tới nắm lấy cổ ta khiến ta hoảng hốt lùi về sau né tránh, rồi làm đổ chân nến cách đó mấy thước.

Ta có chút sợ hãi, mới ý thức được vừa rồi hắn thật sự muốn lấy mạng của ta, ta kinh hãi nhìn hắn, lúc này mới phát hiện trong mắt hắn chỉ còn sự tàn nhẫn.

“Lâm Trần?” Vẻ mặt hắn âm trầm, tay trái đè chặt lên tay phải, thật lâu mới gỡ ra, tay phải tựa hồ bị bỏng, trên đó có hơn phân nửa hỏa văn, giọng hắn âm độc: “Tiểu nhân Lâm Trần, vậy mà giết sư huynh.”

Ta, có phải là ta tổn thương hắn không? Hắn nhớ được gì rồi?



Lòng ta lạnh đi vì chân tướng, có phải Cố Khinh đã lừa ta? Sư huynh căn bản không phải vì muốn tốt cho ta mà đuổi ta đi, căn bản là hắn cũng không tới tìm ta.

Hắn liếc nhìn ta, sau đó nhìn tới nhìn lui trong phòng, cau mày, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét, như thể hắn muốn xé nát căn phòng này.

Vẻ mặt của hắn khác hẳn thường ngày, xen lẫn âm khí đen tối tà ác, giống như hiện thân của lệ quỷ la sát, trong lòng ta càng lúc càng hoảng sợ.

Không biết vì sao, ta vừa thấy người trước mặt này liền có cảm giác sợ hãi vô cùng, căm ghét có, hận thù có, đủ loại cảm xúc lộn xộn làm ta ghê tởm đến muốn nôn ra.

Hắn đánh giá ta, trong mắt hiện lên một tia ấm, bỗng nhiên cười, nói: “Lâm Trần, vi sư gặp ác mộng nên ra tay với ngươi, chớ có trách ta.”

Vi sư… Ta cứng họng không nói được lời nào, người này không phải là sư huynh của ta, càng không phải Tiêu Nguyên trưởng lão.

“Sư tổ Đoạn Phong trưởng lão của ngươi đâu rồi?”

Ta nhớ ra rồi, kẻ cướp Vạn Sinh kính là hình như gọi là Đoạn Phong trưởng lão, nhưng mà sư tôn ta chính là Tiêu Nguyên trưởng lão ở Thương Hành, sư tổ cũng là người lập ra Thương Hành đại vô Địa Tiên thần, nhưng người sớm đã độ kiếp phi thăng, vì vậy càng không thể nào là kẻ tiểu nhân thừa nước đục nhảy vào.

Ta lạnh mặt, hỏi: “Ngươi là ai?”

Hắn tiến về phía ta một bước, ta đưa tay phải ra sau lưng rồi lùi về phía sau nửa bước, giữ chặt linh tắc trong tay, gằn giọng: “Ngươi là ai?”

Hắn trở nên mất kiên nhẫn, nói: “Sở Huyền Quyết.”

Thái độ này hoàn toàn trái ngược với giọng điệu như thường ngày của sư huynh, hắn nhìn ta với vẻ mặt bình thản nhưng đằng sau đó che giấu ác ý rõ ràng, ta thực sự không thích điều đó.

Ta đối mặt với hắn, nhưng không thể mở miệng gọi cái tên “Sở Huyền Quyết”, bởi vì sư huynh sẽ không bao giờ gọi mình là Sở Huyền Quyết, từ trước đến nay hắn không quan tâm đến danh lợi, càng không thích phô trương danh tiếng, nếu có người hỏi hắn là tu sĩ phương nào hay danh hào của hắn là gì, thì hắn chỉ trả lời một cách thờ ơ hai chữ “Thương Hành”, thậm chí không muốn nhắc đến danh hào của mình.

Người đó giơ tay phải lên, nhìn mọi vật bằng ngoài ánh nắng cửa sổ, hắn híp mắt nói: “Thật là pháp thuật lợi hại, giống như là đốt lửa vào xương, sức nóng đến kinh người, là ai dạy cho ngươi?”

Hắn càng đến gần ta, vẻ tham lam trên mặt không thể che giấu được, hỏi “Lâm Trần, ta chưa từng dạy ngươi điều này, là ai đã dạy cho ngươi?”

Cả người ta căng cứng, ta lùi lại vài bước cảnh giác nhìn hắn, không nói lời nào.

“Nói cho vi sư biết, ngươi đã học ở đâu…”

Hắn vừa nói vừa đi về phía ta, nhưng tim và phổi của ta cảm thấy lạnh cóng và lưng ta dựng tóc gáy vì cách nói của hắn.

Sư huynh không gọi ta là Lâm Trần… chắc chắn hắn không phải là sư tôn của tôi.

Hơi thở của ta càng lúc càng gấp gáp, ta không thể chịu nổi việc người này khoác lên gương mặt tiền bối của mình một bộ mặt ghê tởm như vậy, nên ta đành chịu ném vào người hắn.

Hắn thần sắc bình tĩnh, giơ tay ngăn cản, nhưng trong lòng bàn tay lại không có linh lực trói chặt nên tay chân cũng không lộ ra vẻ sợ hãi.

Xem ra hoang hồn này không biết đã tu luyện ở nơi nào, xem ra tu vi cũng khá cao, tuy không có thân thể cũng không có kim hạch nhưng lại có thể dùng linh hồn để vận dụng một chút linh lực.

Hắn đột nhiên khuỵu xuống, quỳ thẳng trước mặt ta, ngẩng đầu lên, cố gắng giả vờ kiệt sức ảm đạm nói: “Lâm Trần, buông ta ra…”

Ta suýt chút nữa đã bị hắn bộ dáng này của hắn lừa, trong lòng ta không đành lòng nhưng vừa tiến lên một bước liền dừng lại thì ta bừng tỉnh, sắc bén hỏi: “Ngươi là ai? Tại sao lại ở trong thân thể sư huynh của ta?”

“Sư huynh?” Hắn đảo mắt nhìn chung quanh, lúc nhìn về phía trên bàn gương đồng, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của mình trong gương thì sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, sắc mặt trầm xuống, “Trong ngoài có chút chuyện, ta là sư huynh của ngươi, vừa rồi ta mới ngủ say, Lâm Trần, ngươi không nhận ra ta sao?”

Ta càng cảnh giác hơn và đứng yên quan sát tình hình.

Sắc mặt của hắn vừa rồi mới biến hóa, nhất định không phải sư huynh, khẳng định là tà linh dã quỷ từ nơi nào mới đến.

Sư huynh đã từng dạy ta xuất ra thân thần nhập thể, ta biết rõ hồn phách của hắn hình dáng như thế nào, là loại linh lực gì và khác biệt ra sao, lúc đó ta nhìn thấy sư huynh đã hôn mê hồi lâu, đại khái là vì muốn đảm bảo an toàn, nên ta đã thăm dò linh hồn của hắn, thấy hắn vẫn như cũ khỏe mạnh liền tiếp tục trị liệu.

Cho nên sau khi tỉnh lại, cho dù tính cách của sư huynh có khác trước bao nhiêu đi chăng nữa, ta vẫn cảm thấy hắn là sư huynh của ta, nhưng biểu hiện của “người” trước mắt này lại khiến ta cảm thấy khiếp sợ và ghê tởm!



Có phải là do triệu hồi thần hương nên đã triệu tập một số dã quái đến? Nhưng vô luận là cố ý hay vô ý, ta cũng không thể để cho hắn chiếm lấy thân thể sư huynh, mà hắn đang sử dụng thân thể thuộc về sư huynh, cho nên ta không thể trực tiếp đánh tới.

Người này thấy ta đang do dự, trong mắt hiện lên một tia tàn khốc, vừa thấy động tĩnh ta liền nhanh nhẹn né tránh, chống cự không ra tay, nhưng cấm chế trong người hắn lại phát ra một tiếng “ầm”, phảng phất như chiếc chuông to đập xuống đất, quang hoa bao phủ, xuất hiện mấy chục vòng tròn dị sắc quay xung quanh, buộc chặt và siét chặt thân hình lại.

Ta bịt hai tai lại, nhưng vẫn bị linh lực cường đại chấn động đẩy lùi lại mấy bước, chỉ thấy người này kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó toàn thân như bốc cháy, bỗng từ đâu xuất hiện một luồng khí đen dày đặc bao trùm trói chặt lấy người, thậm chí trên mặt và cổ hắn đều có vết đỏ như lửa thiêu.

Người bình thường hiển nhiên là không chịu nổi việc bị lửa đốt, nên hắn nhanh chóng ngã quỵ trên mặt đất giãy giụa, đau đớn đến nỗi mồ hôi chảy đầm đìa, hắn quằn quại nghiến răng nghiến lợi nói: “Thật là hung ác, nó khóa chặt linh thể của ta…” Hắn lăn lộn chật vật trên mặt đất, thống khổ kêu gào, gân xanh gồ trên cổ như muốn nổ tung, “Lâm Trần… Lâm Trần… thứ này là gì, cởi trói cho ta…”

Lòng ta đau xót trước vet mặt vặn vẹo vì đau đớn của sư huynh, nhưng ta lại không dập tắt được ngọn lửa kia, ngược lại lửa cháy càng lớn, tốt nhất nên xua đuổi linh hồn tà khí này đi, nhưng mà thân thể sư huynh bị hủy hoại thì sao!

Ta nóng lòng đưa tay ra sờ vào, đột nhiên ngọn lửa kia xuyên qua lòng bàn tay ta một cách kỳ lạ, ta không cảm thấy đau rát gì cả, hình như nó chỉ thiêu đốt linh hồn chứ không phải thể xác, nhưng ta không thể kết luận, nếu nó chỉ thiêu đốt linh hồn, vậy thì sư huynh của ta cũng đang ở bên trong!

Ác linh gào thét đau đớn trong hình hài của sư huynh, còn ta đó đứng nhìn mà tim đau như rỉ máu, cuối cùng ta đành phải nghiến răng nghĩ ra một kế sách, ta lấy ra pháp bảo triệu hồi linh hồn, chuẩn bị xuất ra khỏi cơ thể để bảo vệ linh hồn của hắn, sau đó tóm lấy ra linh hồn ác dã này ra.

Ta đứng cách xa một chút, tập trung lập kết giới, nhắm mắt niệm chú xuất trận, kim quang chiếu rọi, trên người hắn bao phủ một tầng lửa cầu, linh hồn nhập vào thân thể hắn là một việc nghịch thiên mà tế nhị, nếu không chú ý sẽ bị phản phệ lại không thoát ra được, sống sót sx trở nên ngu xuẩn, ta đổ mồ hôi đầm đìa, suýt chút nữa té xỉu.

Mặc dù hồn phách là vô hình vô định, nhưng ta có thể cảm nhận được rằng một cái gì đó bị ám bởi tà khí âm trầm, cái còn lại thì an toàn và thậm chí còn phát ra ánh sáng nhàn nhạt, ta đang định xem xét kỹ lưỡng thì một luồng khí ập thẳng về phía ta! Linh hồn của ta lập tức né tránh, và nó không hề di chuyển, giống như nó chỉ đang cố gắng ngăn cản ta tiến lên.

Ta vẫn còn không yên tâm, chần chừ đứng đó một lúc lâu không chịu ra ngoài, bỗng nhiên mọi thứ trước mắt tối sầm, trời đất quay cuồng, khi ta mở mắt ra lần nữa thì phát hiện mình đã ở bên bờ vực.

Gió núi gào thét dữ dội và mặt trời trên cao có vẻ như bị che khuất.

“Ta” mặc một bộ xiêm y đầy máu, tay cầm hai thanh kiếm, ai nấy đều lộ vẻ nghi hoặc, đều chĩa kiếm về phía “ta”, hồi lâu không tiến lên. Kẻ dẫn đầu có vẻ tức muốn hộc máu, còn ra vẻ đạo mạo, gã cầm kiếm phi thân tiến đến chỗ ta.

“Sở Huyền Quyết! Ngươi cấu kết với kẻ phản bội là Lâm Trần, ngươi cũng nên bị trừng phạt—” Bỗng nhiên một thanh kiếm đâm vào ngực hắn, người đàn ông trung niên trước mặt mở to hai mắt, tựa hồ không thể tin được “Ta” lại có thể ra đòn dữ dội và dứt khoát như vậy.

Ta nhìn thanh kiếm trong tay, ánh kiếm lạnh lẽo sắc bén, khí thế bức người — Từ Âm.

Đây là gì… Là ký ức của sư huynh sao?

Nhưng… Ta không có câu thần chú có thể đọc ký ức của hồn phách nên ta cũng không biết làm thế nào! Ta cũng chưa từng nghe qua việc nhập hồn có thể đọc ký ức, nếu như có thể, ta đã đi vào nhìn quá khứ của sư huynh lâu rồi, chẳng lẽ là do ta ăn may sao?

Ta đang thắc mắc thì đột nhiên nghe thấy giọng nói khàn khàn và tàn nhẫn của sư huynh: “Vạn Sinh kính, đưa cho ta.”

——————–

Tiểu kịch trường:

Giang Mặc ( do dự ): Ta muốn có một chiếc tủ lạnh…

Lâm Trần ( hơi hiểu ý hắn ): (*’▽’*) Đúng lúc ta có cái này! ( lấy ra một khối băng lớn )

Giang Mặc: Không phải là cái này, là nơi để cất đồ ăn và thịt, lần trước ta nhìn thấy ở ngoài tiệm cơm có cái này…

Lâm Trần ( bừng tỉnh ): À! Ý ngươi nói là thùng cách nhiệt mà! Ta đi mua ngay! ( bay đi ) ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾

Sau khi Lâm Trần khiêng đồ trở về…

Giang Mặc: ( làm đồ ngọt, một người một phần )

Giang Mặc: Ăn ngon không?

Lâm Trần ( liếm muỗng ): Ngon lắm ạ! ( ੭ ˙ᗜ˙ )੭

Giang Mặc: ( há miệng )

Lâm Trần ( đút cho Giang Mặc ): ٩( ö̆ ) و Ah ——