Bụi Xưa

Chương 54: Đau điếng người




Nghe vậy, hắn chỉ đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười bỗng im bặt và trở nên vặn vẹo, hoang vu trác táng, trên mặt không có một tia vui sướng.

————

Bàn tay đang nắm chặt cổ ta dần siết chặt, mặt ta nhanh chóng đỏ bừng.

Trông hắn rất tức giận, như thể hắn hận đến nỗi muốn giết ta chết…

Ngay từ đầu là ta đã lừa dối hắn… Ta tự cho là mình thông minh, cũng tự cho là mình quan trọng, dây dưa kéo dài để rồi tự gạt mình…

Nếu bây giờ hắn dừng lại thì sao? Hiện tại hắn tức giận đến như vậy, huống hồ sau này hắn sẽ nhớ lại tất cả… Khi đó ta sẽ nghe hắn nói ra muôn vàn câu ghê tởm, không bằng cứ để ta chết trên tay hắn đi vào lúc này.

Khi ta cứu hắn, chẳng phải ta cũng từng nghĩ rằng dù ai có chết đi chăng nữa thì cũng như nhau sao…

Thái dương của ta đau nhói, cổ họng như bị đốt cháy, hốc mắt đau như sắp vỡ tung, mặt ta tê dại và nóng bừng.

Ta mơ hồ nghe thấy tiếng Cố Khinh la lên, người nọ cuống quýt xông tới phá kết giới, nhưng hắn đã bị kết giới của ta đánh văng trở về, hắn nằm đó chịu đau hé miệng rên rỉ.

Người nọ khàn giọng gào lên: “Buông ra! Sở… Giang đạo hữu… Giang Mặc… Giang Mặc!”

Ta cố gắng không chống trả, chỉ nắm lấy cổ tay sư huynh khẽ gọi hắn bằng nhũ danh, mỗi tiếng ta kêu lên đều nghe được sự yếu ớt hơn là tiếng đau đớn. Ta muốn dỗ dành hắn, muốn hắn bình tĩnh lại, muốn hắn đừng tức giận đến mức cơn đau tim lại tái phát.

Nếu ta chết rồi, hắn lấy đâu ra đan dược để uống đây…

Hắn run rẩy buông tay, cổ tay hắn đầy vết tím bầm và gồ lên gân xanh do dùng sức quá mức, hắn yếu ớt giữ cổ ta, hai mắt ta nhòe đi, tạm thời ta đã hít thở được thì nghe thấy giọng nói khàn khàn đáng sợ của hắn: “Đừng gọi ta bằng nhũ danh này…”

Ta cảm thấy oan ức và khó chịu vô cùng, giống như bị một lưỡi dao lạnh lẽo đâm hàng chục nhát, nỗi đau xuyên thấu tâm can, lạnh đến tận đầu quả tim.

Hai mắt ta trống rỗng, ta không kiềm được mà rơi lệ, làm ướt gần hết mu bàn tay hắn.

Ta cố mở mắt ra để nhìn rõ hắn, nhưng những gì ta thấy chỉ là một làn nước mờ ảo, cuối cùng ta đành gục mặt xuống, khóc nức nở rồi nhắm mắt lại.

Tay hắn dần dần siết chặt hơn, nhưng lại run rẩy giống như hắn không thể giữ được ta nữa, sức lực của hắn lúc này mới nới lỏng, rồi thả lỏng từ từ, cuối cùng hắn vuốt ve cổ ta, đầu ngón tay thô ráp của hắn lướt đến bầm tím trên cổ ta.

Ta nhắm chặt hai mắt, sợ tới mức phát run rẩy như con mồi sắp bị gã thợ săn tóm được.

Hắn đưa tay vuốt ve cổ ta hồi lâu mới buông ra, mặc dù sau đó hắn không siết mạnh nhưng mùi hoa thoang thoảng tràn vào mũi ta hòa cùng với mùi máu, nó khiến ta choáng váng một lúc.

Ta miễn cưỡng đứng yên, giơ tay sờ lên vết bầm tím trên cổ, rồi sờ lên vết máu loang lổ hòa cùng nước mắt trên má của mình, ta cảm nhận được dòng máu nóng hổi chảy dọc xuống cằm.

Ta sững sờ mở mắt ra, trước mắt bị màu đỏ tươi của máu hòa cùng bóng tối chập chờn luân phiên nhau nhìn khá nhá nhem, dần dần thì mọi thứ cũng rõ hơn.

Đôi môi hắn run rẩy, đôi mắt kia đỏ ngầu như thể đã thấm đẫm máu.

Hắn nhìn ta một hồi, đột nhiên cau mày, nghiêng đầu sang một bên phun ra một búng máu, sau đó hắn cúi người ôm chặt trái tim, trên trán toát đầy mồ hôi lạnh.



Hắn, tim hắn lại đau rồi!

Ta khập khiễng lảo đảo đi về phía hắn, những mảnh vỡ khi nãy nằm dưới đất đâm sâu vào lòng bàn chân khiến máu chảy đầm đìa.

Ta run rẩy đưa tay vói vào túi trữ vật lấy ra hai viên đan dược, ta muốn lên tiếng nhưng chỉ phát ra tiếng hít thở thì thào, khi ta cử động hầu yết thì nó đau như bị xé rách.

Nó rất đau… Giống như có ai đã đâm vào cổ họng của ta bằng một con dao bén…

Lúc đó ta như kẻ mất trí, chẳng lẽ hắn cũng đau như thế này sao…

Ta nhớ tới quá khứ, càng cảm thấy bi thương và đau lòng vô cùng. Giọng ta nghẹn ngào, hơi thở mong manh, yếu ớt nói: “Dược… Ăn đan dược đi…” Ta khóc nức nở, dùng hai đưa cho hắn, nói: “Ngươi, ngươi mau ăn…”

Hắn cúi người run lên vì đau, hắn mặc kệ hành động của ta, run rẩy lùi lại một bước rồi vùi đầu lau vết máu trên khóe miệng.

Ta tha đôi chân đang chảy máu đầm đìa bước về phía hắn, cố chấp bảo hắn ăn đan dược.

Ta muốn gọi hắn bằng nhũ danh để dỗ hắn, nhưng hắn đã không cho phép ta gọi như thế nữa, ta chụm hai tay lại để đựng đan dược, cố nén cảm giác nghẹn ngào trong cổ họng, cất giọng thê lương đứt quãng lên tiếng: “Giang, Giang Mặc… Ngươi ăn đi…”

Hắn dừng lại và không lùi lại nữa, hắn nhìn xuống chân ta với vẻ mặt vô hồn xen lẫn bi ai. Rồi ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn ta, sau đó ánh mắt dời xuống cổ ta, ta nhìn thấy trong mắt hắn tràn ngập sự hối hận và đau buồn khiến tim ta như siết chặt.

Mặc dù ta không trách hắn, nhưng vừa rồi hắn đã tổn thương ta, thế mà cách hắn nhìn ta càng khiến ta đau lòng.

Ta ghét đau nhất…

“Lâm tiên quân…”

Ta cứng đờ mà nghiêng đầu nhìn lại.

Cố Khinh vẫn bị mắc kẹt ở trong kết giới mà ta đã tạo ra, hắn ngồi bệt xuống đất, khuôn mặt vô cùng sợ hãi, đầu tóc hắn bù xù, trên cổ hắn có vô số vết xước đỏ như máu, cho dù có làm gì thì hắn vẫn không thể thoát khỏi sự kiềm chế của ta.

Người bên cạnh hắn hơi nhíu mày, lộ vẻ mệt mỏi, “Lâm tiên quân, chân của ngươi.”

Đôi chân của ta… Ta tê liệt nhìn xuống đôi giày và thấy đôi tất đã đẫm máu của mình.

Thật sự rất kỳ lạ, mặc dù ta chảy rất nhiều máu nhưng ta lại không cảm thấy đau đớn là bao, suýt chút nữa ta đã quên mất mình đang giẫm lên những mảnh chén vỡ…

Mọi thứ trên mặt đất trông thật lộn xộn, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh càng ngày càng nồng nặc…

Ta di chuyển đôi chân của mình rồi ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Hắn vẫn chăm chú nhìn những vết bầm tím trên cổ ta, trong chốc lát, môi hắn tái nhợt, hắn há miệng nhưng không nói được gì, ngược lại từ trong cổ họng phát ra vài tiếng nức nở kỳ lạ. Thật lâu sau, hắn đỏ mặt, khàn giọng nói: “Rất xin lỗi…”

Có phải là hắn đang làm hòa với ta! Hắn tha thứ cho ta đúng không?



Đúng rồi, hắn đã từng nói! Hắn không muốn làm ta tổn thương!

Ta sung sướng suýt nữa thì phát khóc: “Không sao đâu! Ta, ta đã từng bị như vậy rồi, ta không đau tí nào! Ngươi vừa mới trở về… Ta, ta không đau mà!”

Ta muốn ôm hắn nhưng lại không dám, nên ta đành cẩn thận cầm đan dược đứng đó, nói: “Ngươi ăn đan dược trước đi…”

Hắn chậm rãi ngồi thẳng dậy, vươn tay nắm lấy đan dược trong tay ta cho vào miệng rồi nuốt xuống, sắc mặt hắn dần dần tốt lên, nhưng vẫn có một tia mơ hồ không nói nên lời.

Hắn nhìn ta, ánh mắt dần dần tối sầm lại, mấy phần tức giận trên mặt cũng nhạt đi, hắn hơi ngẫn người, hỏi ta: “Ngươi rất thích sư huynh sao?”

Đây là câu hỏi gì vậy… Ta khó hiểu, hắn rõ ràng biết rõ vậy sao còn hỏi lại ta?

Có phải hắn sợ, sợ ta lại lừa gạt hắn đúng không…

Ta đau lòng hắn, vội vàng gật đầu, “Ta… Ta rất thích ngươi!”

Ta không quan tâm đến người khác ở đây, ta chỉ muốn hắn biết lòng ta, ta kích động đến mức nói lấp: “Ta, ta rất thích ngươi, ngươi dạy ta, ta, ta yêu ngươi, mới vừa rồi ta cũng đã nói với ngươi, ta…”

Hắn nghe những câu vô nghĩa kia, bỗng chốc cười một chút, nụ cười kia không tạo tiếng động mà trở nên vặn vẹo, vừa thê lương lại quỷ quyệt, trên mặt cũng không tỏ ra vui mừng. Nụ cười của hắn làm ta cảm thấy thật là khó chịu, cũng rất bất an.

Hắn giống như đang cười nhạo ta, hay nói đúng hơn là đang cười chính hắn.

Dường như hắn không muốn nghe những lời nhàm chán kia nữa, nên ta dần dần ngừng lại không nói thêm lời nào, giọng của ta từ từ nhỏ lại. Hắn bắt đầu ngưng nụ cười khó hiểu đó, lặng lẽ đứng đó mà rũ mi nhìn xuống đất.

Có lẽ là hắn quá đau, nên biểu hiện trên mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng hóa thành sự bình tĩnh yên lặng như tro tàn.

Ta nhìn vào mặt hắn, hắn chưa kịp nhìn lại ta thì ta đã giơ chân lên, đưa tay rút ​​những mảnh vỡ dưới lòng bàn chân ra, những mảnh vụn đó dính liền với máu thịt, nhuộm đỏ cả giày và tất của ta

Hắn chợt ngước mặt lên.

Ta bị bộ dạng của hắn làm cho xấu hổ, ta ném mảnh sứ dính máu của mình đi, chà tay vào góc áo, cố gắng lau vết máu trên tay, nhếch khóe miệng cười với hắn: “Ngươi còn đau không? Ngươi có muốn ăn thêm viên nữa không…”

Hắn lắc đầu, mím đôi môi nhợt nhạt không nói gì, chỉ nhìn ta chằm chằm, đôi mắt hắn phản chiếu khuôn mặt bê bết máu của ta, mặt mũi lấm lem nước, cùng những vết sẹo gớm ghiếc, trên cổ ta còn hằn một vết bầm tím đỏ như máu.

Ta cố ý né tránh ánh mắt của hắn, hơi cúi đầu, nói: “Chỉ là cãi nhau có chút thôi mà chúng ta đã làm loạn chỗ này rồi… Đừng nói về chuyện đó nữa…” Ta cắn răng chịu đựng, muốn vạch trần tất cả những chuyện này thật nhẹ, nói: ” Ta, ta mệt mỏi quá…”

Ta cúi đầu vươn tay nắm lấy ống tay áo của hắn, ngón tay siết càng lúc càng chặt, đầu ngón tay thấm đẫm máu dần chuyển thành trắng xanh.

Ta muốn nói chuyện với hắn như ngày xưa nên ta cố gắng tỏ ra như thường ngày, nhưng cổ họng lại không tự chủ được run lên: “… Ngươi không được khỏe, ta, chúng ta đi ngủ thôi, ngày mai thức dậy mai ta sẽ hấp bánh bao cho ngươi ăn…Ta, ta sẽ học nấu ăn, ngươi có muốn ăn không …”

“Không…” Hắn kéo tay ta xuống.

Hốc mắt ta nóng lên, nhưng ta vẫn không chịu buông ống tay áo của hắn ra.

Hắn cũng không dây dưa nữa, đưa tay đến nâng lên mặt ta, áp tay lên má để lau máu trên mặt ta, từng cử chỉ vuốt vẻ thật dịu dàng như thể trận cãi vã kịch liệt vừa rồi chỉ là một trò đùa giỡn như thường ngày, giọng điệu hắn điềm tĩnh như thường lệ: “Sáng mai ngươi cứ làm đi…”